Đánh giá: 7.5/10 từ 64 lượt
Thể loại: Huyền huyễn, HE
Nhân vật chính: Y Nhi, Hắc Vũ
Đây là truyện giả tưởng, không có liên can đến thực tế, lịch sử nào. Nếu có, chỉ là sự ngẫu nhiên…
Giới thiệu:
Năm tám tuổi, nàng được đưa đến phái Thanh Vân, tham dự cuộc tuyển chọn đệ tử mới.
Các trưởng lão đã phán nàng không có căn cơ tu tiên, mãi mãi không thoát khỏi số phận phàm nhân.
Khi tất cả những người thất bại đã rời khỏi núi Thanh Vân, nàng vẫn một mực đứng đó. Bạch Thiên Lam bước đến hỏi mới biết rằng nàng là một cô nhi, người dẫn nàng đến đây đã bỏ nàng lại và đi mất.
-Ngươi không có duyên tu đạo. vì ngươi không có thân nhân nên ta sẽ thu nhận ngươi làm tì nữ trong Thiên Thanh Điện. Đến khi mười tám tuổi hãy trở về nhân gian…
– Ta ban cho ngươi cái tên Y Nhi.
– Ngươi sợ sét?
– Mỗi lần có sấm sét, Y Nhi có cảm giác như… nó đang cảnh cáo Y Nhi. Tuyệt đối không được làm người xấu… Tuyệt đối không được hại người khác…
– …ngươi đã bị những câu truyện thần tiên ma quái ám ảnh nhiều quá rồi.
– Công tử. Y Nhi có thể nắm tay người không? Trước kia, mỗi lần có sấm sét, mẫu thân đều ôm lấy Y Nhi… Y Nhi có thể nắm lấy tay người không?
Đối với người tu tiên, dù chưa đạt được sự bất tử, nhưng thời gian của họ cũng quá dài so với thời gian một kiếp phàm trần. Thật ngắn ngủi! Như cơn gió thoảng qua rồi biến mất. Bi ai đến đáng thương.
Vì những cách biệt khó xóa bỏ đó, người tu tiên không nên vướng vào hồng trần.
Chỉ không ngờ, mười năm sau, khi hắn chìa tay ra, nàng đã không bao giờ nắm lấy…
…
Thiên ma tái sinh, thế gian loạn lạc. Một truyền thuyết xa xưa được nhắc lại, một người có năng lực đối kháng với Thiên ma: Thiên nữ!
Nhưng những tư liệu về thiên nữ lại hoàn toàn trống rỗng. Rốt cuộc thiên nữ là ai?
Nếu đó là người mang sức mạnh vĩ đại, vậy dù chưa thức tỉnh, nàng cũng sẽ mang một thân tiên khí?
Những điều đó không can hệ với Y Nhi, bởi vì nàng là một phàm nhân, một kẻ mãi mãi không có duyên bước vào cánh cửa của tu tiên giới.
Và rồi, cho đến một ngày, nàng bị ráng tội thông đồng với ma nhân.
…
Trên vách núi cheo leo trong đêm tối, nàng đứng giữa mỏm đá, bên dưới là vực sâu ngàn trượng.
– Ngươi đã từng tin ta lần nào chưa?
Nàng lên tiếng hỏi.
Tiếng sét ngày càng gần. Hắn vẫn nhớ… nàng rất sợ sét.
– Quay lại đây, Y Nhi!
– Rốt cuộc… ta đã làm sai điều gì?
Nàng lại hỏi, nhưng không ai trả lời cho nàng.
Nàng đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt ấy đã không còn mê luyến, chẳng hy vọng, thôi chờ mong.
Tiếng sét ngày càng gần, thậm chí đánh xuống ngay sau lưng nàng. Nàng đã từng nói: “Sấm chớp như đang cảnh cáo nàng, không cho nàng bước chân vào ma đạo.”
Nàng đã từng rất sợ nó, vì nàng biết, nó nhất định sẽ đánh xuống thân thể nàng nếu nàng chọn sai đường. Nhưng bây giờ, nàng không nghĩ đến nó nữa, trái tim nàng trống rỗng.
Nàng mấp máy môi, bị gió làm lạc đi, không thể nghe rõ lời nàng nói.
Bạch Thiên Lam hét lên tên nàng:
– Y Nhi…
Từ khẩu hình, người ta đọc được nàng đang gọi:
" Thiên ma… "
Bình luận truyện