Thiên Mã Hành Không

Chương 96: Nguyện đổ phục thâu






(Nguyện đổ phục thâu = Nhận thua cuộc)



Khi Lâm Yên Bích hoàn hồn, xem kỹ lại, cô thấy đó là Tiêu Phong đã đối chưởng cùng Quách Tĩnh một chiêu! Nguyên hai người khi thấy Hoàng Dung định buộcLâm Yên Bích thi đấu nội lực, kết quả nhất định người yếu sẽ lãnh nội thương trầm trọng. Biết Lâm Yên Bích tu vi kém Hoàng Dung, trong lúc khẩn cấp, Tiêu Phong lập tức sử chiêu "Phi Long tại thiên", tung mình ra, tả thủ ôm Lâm Yên Bích kéo ra sau, hữu thủ xuất chưởng ngạnh tiếp Hoàng Dung. Ông không dè, bản tính nhân hậu, Quách Tĩnh có cùng ý nghĩ, cũng đã xuất thủ ngăn chặn thi đấu nội lực giữa Hoàng Dung và Lâm Yên Bích. Khi Quách Tĩnh nhảy vào giãn hai người ra, ông bất chợt va chạm kình phong mãnh liệt từ ngọn chưởng Tiêu Phong. Không thì ciờ suy nghĩ, ông lập tức xuất chiêu kháng cự. Khi chưởng kình hai người tông vào nhau, cùng bị chấn động nặng, trong đầu cả hai cùng nảy sinh một ý nghĩ "Người này quả nhiên danh bất hư truyền!".



Đang đằng không, cả hai không có chỗ làm điểm tựa trợ lực, họ đành mượn lực phản chấn, quay lộn một vòng trên không trung, bắn giạt xa, để đáp xuống đất. Các diễn tiến "cùng tung mình, cùng xuất chưởng, cùng sử chiêu "Phi Long tại thiên", cùng nhào lộn trên không, rồi cùng đáp xuống đất" đó ăn khớp nhau, hệt như họ đã nhiều phen cùng nhau tập luyện trước. Khi ổn định thân thủ xong, sững sờ một giây, họ nhìn nhau, cũng như người quan chiến, cả hai há hốc miệng, trước phản ứng kịp thời cực nhanh vừa diễn ra.



Khi Tiêu Phong cùng Quách Tĩnh tách xa rồi, bốn mắt nhìn nhau, họ đồng cất tiếng cười rộ! Hai tay cung thành quyền, Tiêu Phong nói sang sảng:



- Quách đại hiệp chưởng lực thâm hậu, hiếm ai cự nổi, Tiêu Phong xin bội phục!.



Lời nói xuất phát tự đáy lòng, hết sức thành thực, không pha chút màu mè khách sáo! Quách Tĩnh vội đáp lễ:



- Không dám, tài nghệ Tiêu tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, Quách Tĩnh tôi càng thêm kính nể.



Bình sinh không khéo nói, mấy lời đó của ông đên tự nội tâm. Tiếp nhau một chưởng, hai người hỉểu nội lực đối phương thâm sâu, tuyệt nghệ một chiêu ấy cho thấy kết quả bao nhiêu năm trui rèn. Muốn phân thắng bại, cuộc đấu kéo dài hơn ngàn chiêu chưa chắc đã quyết định được. Tự dưng cùng nổi lòng mến tài, không ai muốn coi đối phương như thù địch. Tiêu Phong nghĩ rằng "Người này thẳng thắn, xuề xoà, tâm địa thiện lương, nếu không bó buộc gặp ông trong tình huống này, được cùng ông luận võ, đấy đích thực một khoái lạc nhất đời! Trận đấu tới đây, hiển nhiên sẽ bất phân thắng phụ, nếu tiếp tục mãi, không biết sẽ kéo dài đến bao giờ! Ngày ước hẹn hai mẹ con Giang xuân Lam đối phó Bích Vân cung sắp đến, không thể sa đà nơi này quá lâu được!"



Đang trong suy tư, ông chợt nghe tiếng A Tử hỏi:




- Vậy trận thứ nhì này quyết định thắng thua sao đây? Ta thấy Lâm cô nương đang chiếm ưu thế cuộc chiến, phải tính phe ta thắng trận đó!



Tuy Hoàng Dung công phu hàm dưỡng tuy cao, bà không khỏi tức giận, bèn cười nhạt đáp:



- Chưa rõ kết cục, sao ngươi dám bảo phe ngươi thắng?



Giộng mạnh gậy trúc, bà nói tiếp:



- Lâm cô nương, hai ta tái đấu, xem rút cục phần thắng về ai!



Quách Tĩnh đưa tay cản:



- Dung nhi, hai người giao đấu đã nưả ngày rồi, tiếp tục nữa, ta e sẽ xảy sơ xuất, đưa đến chuyện đáng tiếc! Mình đã có giao hẹn điểm tới là ngừng! Ta xem chừng võ công cả hai không hơn kém nhau bao nhiêu, vậy mình tính trận đấu này hoà!



Khi Quách Tĩnh nói vậy, Hoàng Dung không thể nói ngược được nữa! Bình thường, Quách Tĩnh để Hoàng Dung quyết đoán mọi chuyện lặt vặt, ông chiều ý quyết định của bà, nhưng vào những chuyện hệ trọng, Quách Tĩnh trình bày ý kiến, Hoàng Dung luôn luôn tuân thủ, không khi nao phản đối. Chung sống với nhau gần hai mươi năm nay, Hai vợ chồng luôn đối xử nhau như vậy, lúc nào họ cũng kính trọng, thương yêu nhau nhất mực. Hoàng Dung nghĩ "Tĩnh ca ca vừa rồi đối chưởng Tiêu Phong, xem thấy có khả năng thủ thắng. Nếu mình hoà trận vừa rồi, cục diện chưa phải hoàn toàn phe mình thua!". Bà bèn đáp:



- Được! Trận đó coi như hoà, cũng tránh người ta dị nghị ta đây ỷ lớn hiếp nhỏ! Tĩnh ca ca, đến lượt ca ca thi đấu, hãy thật cẩn thận, Tiêu tướng quân này mang danh thảo nguyên vô địch, ngay cả Kim Luân pháp vương cũng phải nể sợ mấy phần!



Trước thi đấu của hai tuyệt đại cao thủ đương thời, trong đó có trượng phu bà, dù tin tưởng Quách Tĩnh đủ sức đánh bại Tiêu Phong, nhưng trong lòng bà cũng không sao tránh khỏi lo âu!



Chẳng ngờ, Quách Tĩnh đã sang sảng nói:



- Trận đó không cần thiết! Võ công Tiêu tướng quân đạt mức tuyệt nghệ, ta rất bội phục, nếu muốn phân thắng phụ, không biết phải đấu đến chừng nào! Tiêu tướng quân lại quang minh lỗi lạc, toàn thân toát chính khí, Quách Tĩnh ta rất kính nể.



- Đâu được!



Tiếng Hoàng Dung kêu thất thanh! Lập ý của việc này, bà đã tiên liệu, tấm lòng vì nước vì dân của ông sẽ không cho ông nhượng bộ nửa bước bất cứ chuyện gì liên quan đến vận mệnh dân tộc, cớ sao hôm nay ông không chịu tiếp tục thi đấu, lại muốn rút lui? Bà cất cao gịong, nói:



- Tĩnh ca, Tiêu tướng quân là cánh tay mặt trọng yếu của Hốt Tất Liệt, ông ta nắm giữ binh quyền, chỉ huy bao nhiêu vạn người, vụ Công chúa Tân Nguyệt kia, mình đâu thể nào dễ dàng buông thả cô ta!



Quách Tĩnh thở dài, đáp:



- Dung nhi, trận tỉ thí đó không còn quan trọng nữa! Ta chưa chắc đã thắng, nếu Tiêu tướng quân đấu hơn ta, mình cũng sẽ phải thả người thôi. Còn nếu cứ tiếp tục, ta thực chưa biết chừng nào mới ngã ngũ! Giả tỷ thi đấu kết quả lại hoà nữa, trận đầu mình đã thua, thì mình cũng phải phóng thích công chúa thôi, làm gì thì làm, kết cục cũng vẫn vậy! Tiêu tướng quân tuy không phải là người Hán, nhưng ông được người Hán nuôi dưỡng, ông lớn lên trong lòng Đại Tống chúng mình, ta tin chắc ông sẽ không giúp người Mông Cổ xâm lấn đất nước đã từng nuôi nấng, bao bọc ông! Mình tình nguyện nhận thua, thả công chúa Tân Nguyệt, đó là việc phúc, chẳng phải hoạ!



Nghe Quách Tĩnh nói, Tiêu Phong rất cảm động, ông chắp tay vái Quách Tĩnh, nói:



- Quách đại hiệp quá lời rồi! Hai ta nếu thi đấu, nhiều lắm ta cầu hoà, không hy vọng thắng ông!.




Nhìn Hoàng Dung, ông nói tiếp:



- Nếu Quách phu nhân còn muốn tiếp tục tỉ thí, mình sẽ bắt thăm lần nữa, Tiêu Phong ta xin phụng bồi đến cùng!



Hoàng Dung đối đầu ánh mắt ông, bà nghĩ thầm "Người này đích thực quang minh lỗi lạc, Tĩnh ca đã ngỏ ý ngừng thi đấu nữa, đã nhận thua, ông ta không thèm chụp cơ hội, không thèm chiếm tiện nghi, tự ông ta đề nghị bắt thăm đánh tiếp! Nếu xét lại những chuyện mình đối xử ông, thật ra thấy cũng có điều quá đáng! Vạn sự do ông làm tướng trong Mông Cổ, do một ngày kia, sẽ là địch thủ chiến trường, lập trường đối địch đó của mình không cần thay đổi gì hết!"



Quách Tĩnh lắc đầu, đáp ngay:



- Không! Không cần! Ta đã nói, dù tỉ thí nữa hay không, kết quả sẽ vẫn vậy, hà cớ phải cứ tiếp tục, làm mất hoà khí, tốn công sức! Bên các vị đã thắng một trận, chúng ta nhận thua là phải rồi! - Ông khoát tay, nói tiếp - Mời các vị vào trong nhà ngồi nghỉ! Công chuá Tân Nguyệt hiện đang ở mé sau, ta sẽ vào, thả cô ấy ngay bây giờ, đưa cô ra gặp quý vị.



Tiêu Phong nói:



- Tại hạ muốn đi cùng ngài gặp Tân Nguyệt. Đã lâu, chưa được diện kiến công chúa.



Đó là lời nói làm cớ, ông thực tình không thích ngồi nơi đại sảnh đâu mặt Hoàng Dung, ông lại có ấn tượng tốt với Quách Tĩnh, được kề cận đại hiệp, ông thấy thoải mái hơn nhiều!



Liễu Như Lãng nói:



- Đệ xin theo Tiêu đại ca, ngồi lại đây, đệ thấy không ích gì!



A Tử cũng đòi:



- Tỷ phu cùng tứ ca đều đi cả, muội dĩ nhiên phải tháp tùng!



Lâm Yên Bích cười cười:



- Muội thì muội không đi, muội còn phải vào trong xem bệnh mắt của Quách đại tiểu thư.



Cô lấy trong bọc ra một bao đựng thuốc, tay đưa Hoàng Dung, miệng nói:



- Đây là thuốc giải độc phấn "Phi Hoa tử yên", vừa rồi tiểu nữ đã có nói qua, xin Quách phu nhân thu nhận. Kế đó, nhờ phu nhân đưa đi khám mắt lệnh thiên kim, vừa uống thuốc, vừa châm cứu giúp, sẽ mau chóng chưã cô lành bệnh.



Hoàng Dung không ngờ cô cấp thuốc giải , mặc dù đã thắng cuộc, cô lại còn tự ý muốn châm cứu chữa thương cho con gái mình! Bà nghĩ mình từng thiên lý truy đuổi hai người Tiêu Phong và Lâm Yên Bích họ, dồn họ đến tận chân trời góc bể, một chút nữa đã đưa Tiêu Phong xuống âm phủ, hồi ấy, cô ta nhất định hận mình thấu xương! Bây giờ, cô tự ý gác bỏ mọi hiềm khích quá khứ, sẵn lòng trị bệnh Quách Phù, trong lòng Hoàng Dung vừa mừng vừa kinh, bà đưa tay nhận bao thuốc, nói:



- Đa tạ Lâm cô nương! Trước đây, ta đắc tội nhiều.,mong cô nương rộng lòng tha thứ!




Lâm Yên Bích mỉm cười, đáp:



- Không có chi! Tiểu nữ đã chẳng để tâm, chỉ là không thể không phục tài Quách phu nhân, thần thông quảng đại, bất kể bọn ta lẩn trốn nơi nao, phu nhân đều tìm ra!



Hoàng Dung hiểu cô muốn pha trò, muốn nói lên dư vị của bao lần suýt chết, bà không lấy thế làm buồn, bèn cười, đáp:



- Thì cứ xem trong thiên hạ, còn ai lưu lạc tứ xứ nhiều nhất, ngoài người ăn mày! Chỉ cần cô từng trú ở đâu, ta đều truy ra hết!



Đưa tay nắm tay Lâm Yên Bích, bà tiếp:



- Còn thêm giao tình lâu năm giữa Bích Vân cung cùng Cái Bang nữa? Cung Bích Vân các vị có chi nhánh nơi đâu, bọn ta đều rành biết. Thôi! Mình đi vào xem mắt cho Phù nhi! Từ lúc nó được sư phụ Liễu công tử chữa trị, cũng thấy đỡ hơn nhiều, tuy mắt vẫn mù!



Lâm Yên Bích bị bà thân thiết nắm tay, trong lòng cô bớt căng, những oán hận còn vương vất trong tim cũng nguôi đi, cô bèn đáp:



- Hà tiền bối y thuật cao minh, trên đời ít ai sánh kịp, nhưng phấn độc "Hoa Phi yên" đó đã thất tung giang hồ cả trăm năm nay rồi, cách thức giải độc không còn ghi chép trong sách vở y học đương đại! Dịp may, mấy năm trước đây, trong khi chỉnh trang tủ sách, tiểu nữ tình cờ được đọc trong một y thư phủ bụi kín lâu đời, mới hiểu triệu chứng cùng cách giải độc. Khi nhận thư bà, theo tường thuật bệnh lý, thấy khớp mô tả của sách, nên đã quyết đoán ra nó, đã bào chế được thuốc giải tại Chiết Quế cư. Thuốc Hà tiền bối chỉ có thể ngăn độc phát tác, không sao trừ dứt - Ngừng một lúc, cô tiếp - Thuốc điều chế tại Chiết Quế cư, khi dùng phối hợp cùng châm cứu, sẽ chữa lành bệnh.



Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung mừng rơn!



Quách Tĩnh nói:



- Thật đã làn vất vả Lâm cô nương quá! Tiểu nữ tính tình lỗ mãng, hai ta dạy con không khéo, để nó hành sự vô pháp vô thiên, đến nỗi chặt đứt tay Qua nhi! - Nói đến đấy, giọng ông nhỏ xuống, rõ ràng đang bị xúc động mạnh, liếc nhìn A Tử, ông nói tiếp - Ta cũng nhân đây cám ơn vị cô nương này đã hết lòng hết sức báo thù giùm Qua nhi! Qua nhi hồi nhỏ cơ khổ, linh đinh, thiếu ăn, thiếu mặc, ta làm anh em kết nghĩa của cha nó mà đã không lo cho nó được đến nơi đến chốn, thật ngượng cùng người đời! Lại tệ đến nỗì để chính con gái mình làm nó tàn phế một cánh tay! - Ông lại ngưng một lúc nữa, thở dài, rồi tiếp - Chuyện Phù nhi đau khổ vì độc phấn,nếu chẳng may mắt nó không chữa khỏi, cũng là báo ứng riêng nó, không phải tội lệ ai khác!



Mọi người cùng Tiêu Phong nghe Quách Tĩnh thổ lộ tâm tình một phen, họ đều cảm mến lòng trượng nghĩa của ông! Không hổ danh hai chữ đại hiệp, ông đã hành xử công chính nghiêm minh, không thiên vị ngay chính con gái ruột.



A Tử vỗ tay khen:



- Quách đại hiệp mang lòng trượng nghĩa cao cả, kiến giải hiển nhiên vượt xa tôn phu nhân nhiều lắm!



---- Xem tiếp hồi 97 ----