(Đả đổ tam trường = Đánh cuộc ba keo)
Tiêu Phong cười nhạt, lớn tiếng:
- Được lắm! Quách phu nhân bảo Tiêu Phong là đồ tiểu nhân, mỗ không cần trả lời, nghe nói Quách đại hiệp võ công cái thế, Tiêu Phong ta tài hèn, sức kém, hôm nay xin được lĩnh giáo!
Quách Tĩnh trầm ngâm một chút, rồi đáp:
- Hôm nay mới gặp mặt, Quách Tĩnh tôi rất bội phục khí độ Tiêu tướng quân, chỉ vì ông làm tướng cho quân Mông Cổ, lời ông phân biện dẫu có lý, nhưng chúng tôi cũng phải thận trọng cân nhắc. Bà Dung nhà tôi thẳng tính, mồm miệng nhanh nhảu, có chỗ nào mạo phạm, mong Tiêu tướng quân rộng lượng bỏ qua cho! - Dừng một chặp, ông tiếp - Tiêu tướng quân người Khiết Đan, cớ sao giúp người Mông Cổ? Tôi thấy Tiêu tướng quân không phải hạng người tham phú quý danh vọng, mong được ông vui lòng giải thích cho Quách Tĩnh tôi rõ?
Nghe mấy câu nói vừa rồi của Hoàng Dung, Tiêu Phong trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng khi thấy Quách Tĩnh trước sau vẫn giữ thái độ trầm tĩnh, chuyên nhất, không bị bà vợ nói năng làm cho dao động, luôn luôn đối đáp hết sức nhũn nhặn, lễ phép, ông nghĩ thầm, đại hiệp nghi ngờ lời mình cũng hợp lý thôi.
Tiêu Phong bèn nén giận, đáp:
- Hay lắm! Quách đại hiệp dùng lễ đãi ta, lời Tiêu Phong mỗ biện luận đó, đại hiệp tin hay không tin, tuỳ ngài. Hôm nay Tiêu Phong đến đây không phải để nịnh nọt, bợ đỡ, không cần nói lời lừa gạt, mị nhân - Lời đó dành cho Hoàng Dung, dừng một chút, ông nghiêm mặt, nói tiếp - Tuy cha mẹ ruột ta người tộc Khiết Đan, nhưng ta đã được nuôi nấng và lớn lên tại Trung nguyên, cha mẹ nuôi ta là người Hán, từ nhỏ, ta theo học võ nơi các tăng nhân chùa Thiếu Lâm. Sau đó, ta về thành Lâm Hoàng phương bắc, chốn cư ngụ của đông đảo người Khiết Đan. Thành này nhiêù năm nay bị Mông Cổ áp bức, quân dân Lâm Hoàng một lòng chống cự, đương đầu quân Mông nhiều trận. Mười năm sau này, bị thu hút vào chiến sự liên miên miền nam, vả lại, Lâm Hoàng là một toà thành nhỏ bé, Mông Cổ đã không đặt trọng tâm vào đấy, chỉ thỉnh thoảng đưa một lực lượng nhỏ đến quấy rầy. Dù vậy, chiến tranh đã làm cho cuộc sống cư dân khó khăn, không ai dám ra ngoài thành trồng trọt, săn bắn. Dân Khiết Đan sống nhờ canh nông và săn bắn, nay mất đi nguồn mưu sinh đó, họ không còn đường sống. Lúc ta trở về Lâm Hoàng, đúng lúc chiến sự phương nam đang dịu, Hốt Tất Liệt đã đích thân đem đại quân trăm vạn người đến đe doạ biên cảnh Lâm Hoàng. Ta quên không nói, trước đó, ta ngộ trọng thương, may mắn được Công chúa Tân Nguyệt cứu sống, nên cũng đã có duyên gặp gỡ Hốt Tất Liệt vài lần. Kế đó, sau vụ cướp ngục giải thoát hai tù nhân Khiết Đan rơi vào tay Hốt Tất Liệt, ta đánh xe chạy trốn cùng hai người đó về thành Lâm Hoàng. Hốt Tất Liệt đưa đại quân đến uy hiếp, một phần cũng nhắm vào ta. Lúc đó ta vô kế khả thi, chỉ còn cách duy nhất, một người, một ngựa ra thành ngênh chiến, hy vọng bất ngờ bắt sống Hốt Tất Liệt, dùng ông ta làm con tin đẩy lui quân địch. Không dè, trong quân Mông Cổ có cao thủ Kim Luân pháp vương đã cầm chân được ta, khiến ta căn bản không sao tiếp cận Hốt Tất Liệt. Đại quân Mông Cổ trùng trùng điệp điệp chung quanh, chúng ùa vào, ta nhất định chết!
- Ồ! Kim Luân pháp vương! - Quách Tĩnh lạc giọng, rồi ông định thần, nói nhanh - Sau đó thì sao?.
Quách Tĩnh từng chạm trán Kim Luân pháp vương, ông biết lão cực lợi hại, võ công không thua sút ông bao nhiêu.
- Trong lúc ta bị bó buộc thi đấu nội lực Kim Luân pháp vương, Hốt Tất Liệt hạ lệnh cấm phe ông nhảy vào đánh hôi. Sau đó, ông ta bẻ tên lập thệ, thề rằng nếu ta chịu ngừng trận đấu, sẽ bảo đảm không gây hấn với ta nữa, vĩnh viễn kết bằng hữu!
Hoàng Dung ngắt lời:
- Chuyện ông một thân một mình chống cự trăm vạn quân Hốt Tất Liệt, ta cũng từng nghe, ta chỉ không hiểu, tại sao trong tình huống đó, hắn lại giảng hoà, trong khi bên hắn thưà sức đạp bằng thành trì Lâm Hoàng!
Tiêu Phong đáp:
- Không sai! Lúc ấy, ta cũng ý nghĩ đó, thấy ông ta trước mặt trăm vạn người bẻ tên, buông lời trọng thệ, trong khi phía ta hoàn toàn không có sức đề kháng, tự ý ông ta vứt bỏ chuyện làm cỏ ngàn vạn cư dân thành Lâm Hoàng, ta đã cảm kích mà nhận lời, không hề nghi ngờ ông! Ta bãi chiến Kim Luân pháp vương xong, đã mời Hốt Tất Liệt nhập thành. Vào đến nơi, ông tuyên đọc chiếu biểu của Đại hãn Mông Cổ, phong ta làm Đông Liêu đại tướng quân. Lúc ấy ta mới minh bạch, làm tướng quân cho Mông Cổ chính là điều kiện tiên quyết để Hốt Tất Liệt giảng hòa cùng dân ta, nếu ta không khứng, đại quân Mông Cổ lập tức điều thiết kị đến tấn công, làm cỏ Lâm Hoàng thành.
Quách Tĩnh nghe đến đấy, gật gù, nói:
- Tiêu tướng quân thần dũng vô địch, Hốt Tất Liệt hâm mộ tài năng, trách sao y chẳng xin giảng hoà ngay lúc tướng quân gặp khó khăn, vì y muốn thu phục ông.
Tiêu Phong gượng cười:
- Tiêu Phong ta một kẻ thô biền, binh pháp không thông, vương gia Hốt Tất Liệt đối đãi ta tuy hậu, nhưng lòng ta bị xâu xé trước hiểm hoạ chiến tranh giữa hai nước, công thành, chiếm đất, bất kể bên nào thắng, chỉ làm chết hại vô số tướng sĩ, chỉ gây khổ cho bách tính... Đừng nói ta không thích cầm quân ra trận, mà phải nói, ta không muốn cầm quân ra trận chút nào hết!
Quách Tĩnh vỗ tay, khen:
- Nói rất hay! Nếu người thiên hạ ai cũng có tấm lòng nhân hậu của Tiêu tướng quân, đấy là lúc thiên hạ thái bình! Đáng tiếc, người Mông Cổ hiếu chiến, bất cứ mảnh đất nào ở đâu, họ đều muốn thâu tóm về làm của riêng!
Tiêu Phong than:
- Quách đại hiệp lớn lên cùng người Mông Cổ, đại hiệp tất hiểu rõ bản chất người Mông Cổ, Tiêu mỗ trên vai gánh nặng sinh mạng, an nguy của ngàn vạn tộc nhân, cực chẳng đã, phải nhận lời làm Đông Liêu đại tướng quân. Đại Tống có ơn dưỡng dục, đã nuôi nấng Tiêu Phong, ta thật không muốn thấy cảnh Tương Dương tàn phá, không muốn thấy sinh linh đồ thán - Dừng một chặp, ông tiếp - Vậy đó, ta đã nói tất cả, hai vị tin cũng vậy, không tin cũng vậy, hôm nay ta đến đây cứu Tân Nguyệt, các người muốn ra tay bắt giữ luôn ta, hãy động thủ cho sớm!
Nghĩ đến chỗ Hoàng Dung khăng khăng dồn ông vào tử địa, hôm nay, ông vào tận nhà họ, tất họ sẽ không đếm xỉa quy củ giang hồ, không cùng ông đơn đả độc đấu, nhiều khả năng họ sẽ ùa vào quần công!
Quách Tĩnh nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, đáp:
- Tôi tin lời ông! Nhưng, nói cho cùng, ông làm tướng quân cho Mông Cổ, mai đây sẽ đối địch chúng tôi, bây giờ, nếu chỉ nghe ông nói vậy mà đã phóng thích Công chúa Tân Nguyệt, tôi sợ anh hùng trong thiên hạ đều không cam tâm ...
- Việc gì phải vậy! Tại sao không thi đấu ba keo, nếu may Tiêu đại ca thắng hai, các vị sẽ thả Công chúa Tân Nguyệt ...
Giọng nói thánh thót, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung quay nhìn, thấy chính là Lâm Yên Bích. Từ đầu đến giờ, cô lặng im không nói. Rồi cô lấy từ trong bọc ra một hoàn thuốc, nói tiếp:
- Nhược bằng các vị thắng, Tiêu đại ca sẽ để các vị bắt giữ, để các vị xử trí, đồng thời, đây là thuốc giải phấn "Hoa phi yên" mà lệnh thiên kim đã bị trúng vào mắt, ta bảo đảm sẽ chữa lành lặn. Quách đại hiệp, Quách phu nhân, hai vị dám đánh cuộc một phen không?
Khi thấy Quách Tĩnh tin lời Tiêu Phong, đã có vẻ hợp ý về hành xử nhân đạo, khi thấy ông vẫn còn do dự, Lâm Yên Bích bèn đưa đề nghị đánh cuộc bằng ba trận tỉ thí. Cô quay sang hỏi Tiêu Phong:
- Tiêu đại ca, huynh thấy vậy được không?
Tiêu Phong cười ha hả, đáp:
- Được lắm! Nếu thua, Tiêu Phong để Quách đại hiệp mặc tình xử trí!
Từ lúc nghe Tiêu Phong kể một mạch sự tình đến giờ, thật tâm Quách Tĩnh không muốn giết chóc bất cứ ai, khi nghe Lâm Yên Bích đề nghị tỉ thí ba trận, Tiêu Phong mà thua, ông tình nguyện bó tay chịu trói, lúc đó, ông không còn làm tướng cho Mông Cổ nữa, cũng chẳng cần giết ông ta làm gì!
Quách Tĩnh lập tức nói:
- Ý kiến Lâm cô nương hay lắm! Chúng mình tỉ thí, điểm tới là ngừng, tránh gây thương tích hay làm chết người.
Hoàng Dung cười mỉm. hỏi:
- Không biết Lâm cô nương nói tỉ thí, là tỉ thí về gì? Nếu tỉ thí về châm cứu, chữa bệnh, chế thuốc, ta hiển nhiên không bằng các vị!
Lâm Yên Bích khẽ chau mày, đáp:
- Bọn mình đi lại giang hồ, dĩ nhiên tỉ thí quyền cước công phu, Hoàng bang chủ nghĩ sao?
Hoàng Dung đưa mắt nhìn A Tử và Lâm Yên Bích, bà nghĩ bụng, hai cô nương này không phải đối thủ của mình, Quách Tĩnh đấu ngang Tiêu Phong, bên mình còn có thêm Chu Tử Liễu, thấy nắm chắc phần thắng, bà lập tức cười mà rằng:
- Được rồi! Nhất ngôn vi định, mình tỉ thí ba trận! Tu Văn, con hãy mau vào trong mời Chu thúc thúc ra đây, một trong ba trận sẽ do thúc thúc đảm nhiệm.
Ngày đó, giữa buổi Anh Hùng đại yến, đấu ba trận chống phe Kim Luân pháp vương, Chu Tử Liễu có lãnh một trận, sau đó do bị Hoắc Dô ám toán mà thua trận, hôm nay, lại mời ông ta ra trận, Hoàng Dung dù tin tưởng nắm chắc phần thắng, bà vẫn cẩn thận, quay sang hỏi:
- Lâm cô nương, không hiểu cô nương có hứng dự trận đầu không?.
Bà suy nghĩ, dù Lâm Yên Bích thắng Chu Tử Liễu, bên đối phương nếu chịu sắp xếp thứ tự các trận đấu cùng đối thủ kiểu đó, phe bà nhất định thắng!
Lâm Yên Bích lắc đầu, đáp:
- Thứ tự đấu chưa thể đưa ra ngay được, vừa lệ thuộc vào kết quả trận trước, vừa lệ thuộc quyết định mỗi bên. Chi bằng mình bắt thăm chọn đối thủ cho mỗi trận!
Cô đưa đề nghị ba trận, chính vì muốn giành thắng lợi trong mạo hiểm. Ba người phe họ, có hai người võ công suýt soát phe cô, nếu để cô gặp Chu Tử Liễu, Tiêu Phong đụng Hoàng Dung, A Tử đấu Quách Tĩnh, sẽ có khả năng thắng được hai keo, còn nếu A Tử đấu Hoàng Dung, Tiêu Phong đấu Quách Tĩnh, tính luôn là Tiêu Phong thắng Quách Tĩnh, cũng thấy có chút hy vọng thắng cuộc! Nếu sắp xếp khác đi, phe cô nhất định thua, chẳng sai! Nhưng, hôm nay vào tận hang cọp, địch mạnh ta yếu, làm gì thì làm, còn một tia hy vọng nhỏ, vẫn phải thử!
Hoàng Dung suy nghĩ thật mau, quyết định bằng rút thăm, dù có phần hiểm, nhưng theo tính toán của bà, phe bà nhiều khả năng thắng cuộc, dựa vào thực lực, trong khi Lâm Yên Bích chỉ trông vào may rủi! Bà bèn gật đầu, nói:
- Được, điều Lâm cô nương nói cũng công bằng, vậy mình cứ thế mà làm!
Chu Tử Liễu ra đến nơi, ông chắp tay chào Tiêu Phong , rồi quay sang bảo Hoàng Dung:
- Mười năm trước, trong tỉ thí chống phe Kim Luân pháp vương, ta đã thua vào tay Hoắc Đô, bữa nay, đa tạ Quách phu nhân ưu ái, ta xin đem hết sức tàn, tránh làm mất mặt Đại Tống lần nữa!
Quách Tĩnh thưa:
- Chu sư huynh, mười năm trước, do Hoắc Đô ám toán thôi, chớ đúng lẽ, huynh không thua! Hôm nay, Tiêu tướng quân này quang minh lỗi lạc, sẽ không giở thủ đoạn đê hèn, vậy xin nói trước, điểm đến là ngừng, không gây thương tích hay nguy phạm tính mạng.
Hoàng Dung liếc A Tử, bà lạnh lùng bảo:
- Ta yên tâm trước Tiêu tướng quân và Lâm cô nương, duy cô nương A Tử đây, độc châm, độc phấn đem dùng bừa bãi, khiến mắt Phù Nhi đến giờ chưa khỏi! Độc phấn cô nương cực lợi hại, vậy phải nói trước, trong thi đấu, cấm mọi thủ đoạn hạ lưu, cô theo được không?
A Tử cười khinh khi, nói:
- Gì mà thủ đoạn hạ lưu! Bà trước đây từng bố trí hầm ngầm bẫy tỷ phu ta, từng tẩm độc ám khí, từng gặp lúc người ta mắc nạn mà xúm vào vây công, mấy chuyện đó, là quang minh hả?
Chẳng chờ Hoàng Dung trả lời, cô tiếp:
- Dĩ nhiên, bà cứ đi mà viện cớ đại nghĩa dân tộc, cứ bất cần để ý đạo nghĩa giang hồ quái quỷ gì hết? Thử hỏi, tỷ phu ta đã làm hại gì đến Đại Tống chưa? Đã làm hại gì đến bà chưa? Con gái bà chặt đứt một tay cuả Dương đại ca, ta tung độc phấn vào mắt nó, chỉ để đòi lại công đạo cho Dương đại ca thôi! Bà nói thử xem, nếu chồng hay con bà bị ai đó chặt mất một tay, bà có chịu nín nhịn không? Dương đại ca khoan dung, đại độ, nghĩ tình giao hảo xưa mà bỏ qua, nhưng ... ta thấy gai mắt chuyện đó, ta dùng chút thủ đoạn hạ lưu cho ả nếm chút đau khổ, không thấy có gì sai trái hết! Còn bà, bà dùng những thủ đoạn hạ lưu ấy đối phó tỷ phu ta, bà có công nhận bà đã sai trái không?
---- Xem tiếp hồi 94 ----