- Thiên Trúc Kim xà? - Hà Thanh Liên ngạc nhiên - Giống rắn đó sinh trưởng ở Thiên Trúc, chưa hề nghe nói có tại Trung thổ. Ngay người Thiên Trúc cũng thật hiếm dịp thấy nó, vậy làm sao bị nó cắn phải?.
Lâm Yên Bích đáp:
- Không phải rắn cắn! Đó là độc tẩm trên phi đao bắn vào chân ông ta, bị đã hơn nửa tháng nay rồi!
Bà Hà Thanh Liên hỏi tiếp:
- Chất độc Kim Xà càng khó kiếm! Ai lùng ra được nó hay vậy?
Lâm Yên Bích lạnh lùng trả lời:
- Là Hoàng biểu muội của tiền bối đấy, làm bang chủ Cái Bang, làm Quách đại phu nhân, bà muốn gì mà chẳng được!
- Ủa! - Hà Thanh Liên chau mày, bà quay sang hỏi Liễu Như Lãng - Lãng Nhi, ông ta là địch thủ của Hoàng Dung, phải không?
Liễu Như Lãng đáp:
- Ông ấy làm đại tướng trong quân Mông Cổ, Hoàng Dung chỉ chăm chăm giết ông ta thôi!
- Gì cơ? - Hà Thanh Liên giật mình như vừa nghe tin tức động trời! Bà lớn tiếng, lặp lại - Làm tướng trong quân Mông Cổ? - Rồi bà nổi giận, hỏi - Con ... sao con đi giây giưa với người Mông Cổ vậy?
Liễu Như Lãng vội đáp:
- Sư phụ khoan nổi nóng! Ông không phải người Mông Cổ, mà là tộc Khiết Đan! Chỉ vì muốn bảo vệ sinh mạng mấy vạn đồng tộc của mình tại thành Lâm Hoàng, ông bó buộc phải ra làm tướng cho quân Mông Cổ! Ông được nuôi dưỡng và lớn lên giữa lòng người Hán, từ khi về sống ở Mông Cổ, ông chẳng hề gây bất cứ gì có hại tới người Hán mình! Người này hào khí ngút trời, là một vị đại anh hùng, ông đã quên thân mình, hy sinh tính mạng tương trợ đồ nhi, nhất quyết không phải hạng người lòng lang dạ sói Hoàng Dung mà cứ nghĩ và gán cho ông!
Hà Thanh Liên chăm chú nhìn gã, rồi đảo mắt sang Lâm Yên Bích, bà hỏi:
- Lâm cô nương, phải chăng cô cũng tin cậy một ngoại tộc như ông ta?
Lâm Yên Bích đang khóc đến đôi mắt đỏ quạch, cô chậm rãi đáp:
- Trên đời này, nếu bó buộc phải tin cậy một người duy nhất, vãn bối nhất định đặt lòng tin nơi ông!
Hà Thanh Liên thở ra, nói:-
- Thôi được! Ta thấy hai đứa hết lòng tin tưởng ông ta, tạm thời, ta cũng nghe và tin theo! - Chợt nhớ ra, bà hỏi lại - Có phải chính ông đả thương di phụ của ta?
Lâm Yên Bích gật đầu, đáp:
- Vì hai cha con Hoàng đảo chủ đã bức bách ông phải động thủ! Nếu ông ấy mà không phải động võ, đã chẳng bị rơi vào tình trạng hiện nay, ông đã không bị độc công tâm, đâu bị chết đến nơi như thế!
Cô cố gắng nói đến đấy, giọng khản đặc lại, rồi cô tắt tiếng!
Ánh mắt Hà Thanh Liên chạm vào thanh ngọc tiêu Lâm Yên Bích đang đeo nơi eo lưng. Bà thoáng động dung, run giọng hỏi cô:
- Cô ... Cô có thể cho ta xem qua ngọc tiêu cô đang đeo bên hông một chút không?
Lâm Yên Bích rút ống tiêu đưa cho bà. Hà Thanh Liên ngắm nghía ống tiêu xong, bà cúi đầu trầm ngâm một lúc, khoé mắt bà chợt rưng rưng giọt lệ.
Nhìn sư phụ ngẩn ngơ trước ống tiêu, thấy bà chảy nước mắt, Liễu Như Lãng không dằn lòng được, gã hỏi:
- Sư phụ, lão nhân gia bị sao vậy?
Hà Thanh Liên quay nhanh đầu đi nơi khác, bà đưa tay áo gạt lệ, đáp:
- À ... không sao! - Đưa trả ngọc tiêu cho Lâm Yên Bích, bà hỏi cô - Lâm cô nương, ai cho cô ngọc tiêu này vậy?
Lâm Yên Bích đáp:
- Dạ ... là sư phụ con.
- Có phải sư phụ cô làm cung chủ cung Bích Vân?
- Dạ phải.
Hà Thanh Liên chăm chú nhìn Lâm Yên Bích, khi thấy mắt cô cứ dõi vào thân hình Tiêu Phong, lệ không ngừng tuôn trào, bà thở dài, bảo: - Lâm cô nương, thôi cô đừng đau lòng nữa! Ta có cách cứu sống ông tướng Mông Cổ này!
- Thực vậy sao? - Lâm Yên Bích ngẩng phắt đầu, sắc mặt vừa kinh hoàng, vừa vui mừng! Cô run giọng, hỏi - Tiền bối nói có thể cứu ông ấy, đúng không?
Hà Thanh Liên gật gật đầu, bà đáp:
- Đúng! Ta có thể cứu sống ông ấy! Trước giờ, y thư đều nói độc Kim Xà vô phương chữa trị! Nhưng một năm trước khi ta từ Thiên Trúc trở về Trung thổ, ta hay tin một lão tăng người Thiên Trúc đã dành suốt cuộc đời tìm cách giải nọc độc rắn đó, cuối cùng, trước khi tịch, lão hòa thượng đã tìm ra phương thuốc hoá giải trọn độc tố Kim Xà. Bài thuốc được lưu truyền hậu thế, đã tạo phúc, cứu thoát chết nhiều người. Dịp may, ta có lần ghé thăm ngôi chùa nơi ngài tu, trùng lúc bệnh ôn dịch đang hoành hành trong vùng. vô số nạn nhân bệnh dịch đã đổ xô về ngôi chùa để chữa bệnh. Ta góp một phần công sức vào cuộc trị bệnh ôn dịch cho dân cư địa phương. Trận dịch chấm dứt, để cám ơn ta, các sư sãi trong chùa đã tặng ta bài thuốc, cùng mười hoàn thuốc điều chế sẵn! ... Bây giờ đúng lúc đem ra dùng!
Liễu Như Lãng và Lâm Yên Bích bốn mắt nhìn nhau, cả hai mừng rỡ đến phát cuồng! Trong niềm vui bất ngờ, Lâm Yên Bích lạc giọng, khẩn thiết van lơn:
- Tiền bối, con khẩn cầu tiền bối cấp cứu Tiêu đại ca!
Hà Thanh Liên chăm chú nhìn cả hai, bà nghiêm giọng bảo:
- Người này võ công cao cường, ta không sao tưởng tượng nổi y lên được đến cảnh giới đó. Ngay di phụ ta cũng không địch lại y, chỉ e nếu được ta cứu sống, y sẽ là mầm hoạ sau này!
Lâm Yên Bích cùng Liễu Như Lãng đồng thanh kêu lên:
- Ông không gây hoạ đâu!
Nhìn thần thái lưỡng lự của bà, Lâm yên Bích, dù cái chân bong gân đang làm cô đau buốt, đã thụp lạy ngay trước Hà Thanh Liên. Cô van lơn:
- Yên Bích nguyện đem tính mạng ra đảm bảo, Tiêu đại ca tuyệt không gây hoạ cho dân mình, con khẩn thiết cầu tiền bối cứu ông ấy với!
Hà Thanh Liên nhanh chóng nâng cô dậy, bà dịu dàng nói:
- Hảo hài tử! Đứng lên đi, ta bằng lòng nghe con, cứu ông ấy!
Giọng thắm đượm từ ái khôn tả, ánh mắt bà đầy nét trìu mến, dịu dàng êm ái, Lâm Yên Bích cảm thấy lạ lùng! Cô chỉ mới gặp bà đây thôi, vì đâu bà dành cho cô biết bao tình cảm thân thiết như vậy? Nhưng được bà chịu lời, cứu chữa cho Tiêu Phong, lòng mừng đến điên cuồng, cô không muốn để ý, thắc mắc! Cô thấy bà đem từ trong bọc ra một gói nho nhỏ, mở lấy một hoàn thuốc tễ bọc sáp. Hà Thanh Liên dùng móng tay gỡ bỏ vỏ sáp, hoàn thuốc màu đen hiện ra, bà lấy một cái chén nhỏ, bỏ tễ thuốc đem pha với nước. Khi thuốc hoà tan xong, bà đưa cô, bảo:
- Cạy miệng ông ra , phục thuốc vào. Tối nay, ông ta sẽ tỉnh lại. Rồi mỗi ngày cho uống một hoàn, thể trạng ông cường tráng, không quá mười ngày, sẽ trục được hết độc tố ra khỏi thân thể!
Lâm Yên Bích mừng rỡ, cô cất kỹ gói thuốc hoàn vào bọc xong, bèn cho Tiêu Phong uống cạn chén thuốc.
Hà Thanh Liên quay sang ngắm Liễu Như Lãng, bà cầm tay chàng, vuốt ve hồi lâu, rồi nói:
- Mới ba năm không gặp, ta thấy con đã lớn lắm rồi! Cha con khoẻ không?
Liễu Như Lãng mồ côi thưở bé, gã không biết hình dáng mẹ ra sao, từ khi theo thầy học võ, lúc nào gã cũng xem bà như mẹ sinh ra mình. Nghe bà thăm hỏi, gã bất giác cay mắt, hạ đầu thấp xuống, khẽ nói:
- Bố con mất đã được hai năm nay! Trên đời này, Lãng Nhi chỉ còn mỗi mình sư phụ là người thân duy nhất!
Hà Thanh Liên nghe tin, sững sờ, bà bỗng dưng rơi lệ. Trìu mến vuốt tóc Liễu Như Lãng, bà nói:
- Tội nghiệp Lãng Nhi! Cha con oán hận người mẹ ấy ...
Bà dừng phắt, rồi thở dài, thôi không nói thêm gì khác nữa. Hiếm khi bà đề cập đến mẹ đẻ ra gã, mỗi khi ngẫu nhiên sa đà vào chuyện đó, bà đều tìm cách hoặc lảng ra, hoặc ngừng nói! Có một lần, bị Liễu Như Lãng hỏi dồn, bà đã bảo, bà biết mẫu thân gã chết ngay lúc sanh gã, bà không biết gì khác hơn! Dù Liễu Như Lãng có cảm giác trong lòng bà chất chứa nhiều bí ẩn khác, song sư phụ không khứng nói, gã chẳng dám trở lại vấn đề, vả lại, người đã quá cố, khơi lại chuyện cũ, xem ra chẳng hay ho gì!
Liễu Như Lãng nắm chặt tay Hà Thanh Liên, cầu xin:
- Sư phụ, lão nhân gia về ở chơi nhà con đi, có nhiều chuyện con muốn hàn huyên cùng sư phụ!
Hà Thanh Liên nhẹ nhàng lắc đầu, bảo:
- Bây giờ thì không được! Ta phải đi đảo Đào Hoa, ngày mai giỗ kỵ di mẫu! Ăn giỗ xong, ta còn phải hầu di phụ vài ván cờ, phải đi thăm thú lại nơi ta đã sống thời niên thiếu! Khi nào rời đảo, ta sẽ đến tìm con.
Không làm gì khác hơn được, Liễu Như Lãng đành nói:
- Thôi vậy! Đệ tử sẽ về nhà chờ lão nhân gia! Sư phụ phải cho con thân cận thật lâu cùng người mới được!
Gã hiểu sư phụ ưa thích lang bạt giang hồ, hành tung vô định, có khi bà đi suốt năm không ghé qua nhà, bặt tăm tin tức! Gã ngậm ngùi một lúc, rồi sực nhớ ra điều cực quan trọng, gã nói:
- Sư phụ à, Hoàng Dung không ưa Tiêu đại ca, lão nhân gia đừng nói cho bà ấy biết sư phụ đã cứu chữa Tiêu đại ca.
Hà Thanh Liên gật đầu, bà cầm tay Lâm Yên Bích, vuốt ve hồi lâu, đưa tay vén lại mớ tóc rối trên đầu cô, bà dịu giọng bảo cô:
- Hảo hài tử, con phải bảo trọng thân thể! Con nhớ cho kỹ, đừng bao giờ tin người đến độ mù quáng, ngay khi người đó là người thân nhất của con, nghe không!
Nói xong, bà buông tay Lâm Yên Bích, quay người, trong chớp mắt, đã đi xa được mấy trượng!
Nhìn bóng bà dần khuất, Lâm Yên Bích nhớ lại mấy lời bà vừa dặn dò, dường như ẩn chứa huyền cơ muốn nhắn nhủ riêng cô! Nhìn bóng dáng phiêu hốt của bà, khinh công cực kỳ thanh thoát, trong lòng chợt rúng động, cô gọi to:
- Xin tiền bối dừng bước! .
Nhưng Hà Thanh Liên chẳng ngoái lại, trong khoảnh khắc, cô thấy bà lên thuyền, căng buồm, đưa thuyền ra khơi, nhắm hướng đông nam trực chỉ!
Lâm Yên Bích hỏi Liễu Như Lãng:
- Sư phụ huynh có phải môn hạ Bích Vân cung không? Muội thấy khinh công và võ công bà hình như cùng nguồn gốc với Bích Vân cung?
Liễu Như Lãng lắc đầu, đáp:
- Ta cũng không rõ. Có lần ta hỏi về môn phái, sư phụ bảo võ công bà không rõ xuất xứ.
Lâm Yên Bích lặng yên, cô nghĩ bụng:
- Võ công, lộ số huynh rõ ràng giống hệt Bích Vân cung, sao lại bảo không rõ xuất xứ? Khi mình về lại Bích Vân cung, sẽ hỏi sư phụ là xong!
Nhìn mầu trời đang về chiều, cô bảo Liễu Như Lãng:
- Mình mau trở về, để Tiêu đại ca tĩnh dưỡng vài hôm. Hoàng Dung cho rằng Tiêu đại ca là tất chết, sẽ chẳng tìm đến mình nữa đâu.
Liễu Như Lãng cúi đầu, vẻ ăn năn:
- Lâm muội, tối qua nhất thời hồ đồ, ta cư xử bậy bạ, muội ... mong muội tha thứ cho ta!
Lâm Yên Bích cười nụ, đáp:
- Biết lỗi, ăn năn hối cải, thì được thôi! Huynh nói vậy, muội sẽ không để tâm! - Cô nghiêm mặt, tiếp - Chỉ lần này thôi ... huynh tái phạm, muội giận huynh luôn!
Liễu Như Lãng mừng rỡ, gã gật đầu lia lịa, đáp:
- Ờ .... Ờ ... Ta không dám thế nữa!.
Xốc Tiêu Phong lên lưng, gã rảo bước đi ra bờ biển, nói: - Lâm muội, ta đưa Tiêu đại ca lên thuyền xong, sẽ trở lại giúp muội sau.
Lâm Yên Bích bị đau nơi chân, đi đứng khó khăn, cô đành chờ Liễu Như Lãng. Chỉ thấy gã cõng Tiêu Phong, rảo bước đưa ông đi, rồi phút chốc, đã trở lại giúp cô lên thuyền.
Thuyền phu nhận định phương hướng, giong thuyền ra khơi, Lâm Yên Bích hỏi Liễu Như Lãng:
- Sao huynh biết bọn ta ở trên đảo ấy?
Liễu Như Lãng đáp:
- Sau trận bão đêm qua, ta ngồi thuyền ra biển tìm hai người. Sáng nay, đi ngang qua đây, ngó thấy xác thuyền trên bãi, ta đoán hai người chèo thuyền bỏ trốn, bị bão tố thổi tấp lên đây, ta lên tìm, cũng may, ông trời ngó lại, còn cho ta gặp được hai người!
Hai người trò chuyện hồi lâu, chừng vài khắc sau, họ về đến nhà Liễu Như Lãng. Yên Nhi cùng Lam Kì nhanh chóng chạy đến giúp đỡ, dìu đưa Lâm Yên Bích vào nhà, họ không ngớt hỏi han đủ chuyện, thần thái hết sức thân thiết. Cả hai đều nhận thấy Lâm Yên Bích không mảy may để ý Liễu Như Lãng, cô chỉ chăm chú vào Tiêu Phong, làm họ yên tâm, cùng xem cô như muội muội thân thích!
Liễu Như Lãng sai cáng Tiêu Phong về phòng riêng, Lâm Yên Bích cũng được dìu về dùng bữa tối. Sau bữa ăn, cô nhờ Yên Nhi và Lam Kì dìu mình sang thăm bệnh Tiêu Phong xong, rồi mới trở về phòng riêng.
---- Xem tiếp hồi 85 ----