Hồi 74: Tranh phong cật thố (Ghen giành tình lang)
Thấy Liễu Như Lãng làm vẻ quả quyết, Chu Tử Liễu biết có nói nhiều cũng vô ích, ông thở dài, lắc đầu than:
- Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!
- Chu đại ca, mình đi thôi, hôm nay tạm coi như thua. - Hoàng Dung đến nâng đỡ một người đang thọ thương, nói tiếp - Chư vị huynh đệ, hãy dìu dắt nhau, mình ra về!. Nhìn Liễu Như Lãng, bà bảo:
- Liễu công tử, uổng cho công tử một thân vũ công, lại dùng nó bao che cho ngoại tộc, không sợ sẽ làm cho dòng họ bị thiên hạ đàm tiếu đến muôn đời sau ư?
Liễu Như Lãng cười gằn:
- Muôn đời sau xỉ mạ thì làm gì? Bất cứ chuyện gì mình làm, sau này làm sao chẳng khỏi có bàn tán, nhưng ta chỉ sống hiện tại, không quản chuyện tương lai xảy đến sau này. Mà bất kể có đàm tiếu, bàn tán gì gì đi nữa, bây giờ đề cập, có khi quá sớm. Bất quá chỉ là người ngoại tộc, ngươi có giỏi thì kể ra những chuyện bại hoại gì y đã làm đi?
Hoàng Dung đáp:
- Y làm Đại tướng quân Mông Cổ, thể nào cũng sẽ xua quân Nam hạ, xâm lăng nước nhà, tán sát trăm họ, còn tệ hại gấp mấy kẻ làm điều ác mà không ngại ngần, chẳng đáng chết sao?
Liễu Như Lãng giật mình, gã thất thanh hỏi:
- Vậy sao? Y là Đại tướng quân Mông Cổ hả?.
Gã đưa mắt nhìn Lâm Yên Bích, vẻ nghi ngờ trên mặt Đang khi Lâm Yên Bích mải châm cứu Tiêu Phong, cô chẳng quay lại, đáp:
- Nếu không tin ta, huynh cứ thong thả ra đi, ta không đòi hỏi, ép buộc huynh ở lại giúp!
Nghe cô nó, Liễu Như Lãng bật cười, bảo:
- Trên đời này, không tin muội, ta còn đi tin ai nữa bây giờ?.
Quay sang Hoàng Dung, gã bảo bà:
- Ý đã quyết, Hoàng bang chủ chớ khá nhiều lời, bọn ta chẳng muốn gây thù địch! Các vị muốn đi, xin cứ tự tiện.
Thấy không đem đại nghĩa vì dân ra thuyết phục được, Hoàng Dung bèn nói:
- Ngươi đối xử chân tình cùng Lâm cô nương, đáng tiếc, trong tim ả chỉ có tên Mông Cổ tướng quân kia thôi, ả không để mắt tới ngươi, ngươi không biết ngươi đang ra tay trợ giúp tình địch à?
Nhìn thần tình Lâm Yên Bích trước thương thế của Tiêu Phong, và từng thấy cô liều thân che chắn cho ông, Liễu Như Lãng cũng loáng thoáng cảm giác điều đó. Gã suốt đời phóng đãng thành tính, đã khuynh đảo con tim không biết bao nhiêu nữ tử mỹ lệ, độc nhất Lâm Yên Bích cứ làm mặt lãnh lãnh đạm đạm cùng gã, điều đó càng khiến gã tăng thêm kích thích ước muốn thân cận cô, chinh phục cô. Bây giờ trước mắt có đối thủ, xem chừng gã thấy thích thú hơn lên, lập tức cười xoà, gã cất tiếng nói rõ từng tiếng:
- Miễn Lâm muội muội sung sướng, vui vẻ, bất kể tình địch hay tướng quân Mông Cổ, ta cũng đều ra sức che chở cho y!.
Miệng lưỡi có lanh lợi sắc sảo đến đâu, lúc này Hoàng Dung cũng không sao thuyết phục Liễu Như Lãng thay đổi chủ định, bà lập tức cười nhạt, đáp:
- Được lắm! Tự giờ, ngươi trở thành đối đầu khắp anh hùng thiên hạ, cũng có ngày ngươi sẽ hối hận cho mà xem!.
Nói xong, bà băng mình lướt đi, để Chu Tử Liễu và Điểm Thương Ngư ẩn cùng mấy người khác ở lại, nâng đỡ những kẻ thụ thương, thu thập xác đồng bọn ra về.
Liễu Như Lãng quay lại, gã đưa mắt nhìn một vòng đám tình nhân, thấy Lam Kì và Yên Nhi ngồi dựa cột đình, ba nữ lang sinh ba đang rũ người xuống thở hổn hển, gã bước mau đển trước họ, hỏi:
- Có ai bị thương tích trầm trọng không? Bị thương chỗ nào, đưa ta xem xem!
Năm cô gái đưa mắt nhìn nhau, họ cùng "hứ" một tiếng, rồi cùng quay ngoắt đầu đi, không lý gì đến gã.
Liễu Như Lãng cười mơn:
- Đừng làm vậy chớ! Cả nhà hôm nay có duyên được gặp gỡ, đấy là ông trời run rủi cho mình cùng mừng vui, cùng hoan hỉ chẳng phải một dịp may sao?.
Lam Kì "hứ" to, quay lại lườm gã, to tiếng hỏi:
- Chàng nói đi, rút cục chàng còn bao nhiêu nữ nhân khác nữa?
Liễu Như Lãng lắc lư cái đầu, cười, đáp:
- Đâu còn ai nữa! Ở cả đây thôi!
Yên Nhi cười nửa miệng, hỏi:
- Có đúng chỉ có nhiêu đây thôi không? Thế cái món Phạm Phi Phi ở Giang Châu thì bỏ vào đâu?
Liễu Như Lãng đút gươm vào vỏ, cười cười:
- Ồ! Quên khuấy đi mất! Cái đó ... ngòai ra chỉ có một cái đó thôi!
Ba ả sinh ba đồng lọat cười nhạt, hỏi:
- Có đúng chỉ quên mỗi cái đó thôi không? Thấy là chưa chịu khó nhớ kỹ thêm mà!.
Liễu Như Lãng không hiểu nên gật đầu hay nên lắc đầu, gã vỗ tay, cười mơn trớn:
- Trước giờ, ta chưa khi nào có dịp nhận rõ từng người trong các cô, ai là tỷ, ai là muội! Sẵn dịp, để ta đóan thử xem nhé! Hừm ... nàng này nhất định là nhị tỷ Lãnh Nguyệt, miệng lưỡi nhanh nhảu nhất!
Một cô cười rộ, bĩu môi:
- Ai hơi đâu chơi trò hỏi đáp với chàng! Nói mau lên, rút cục có tất cả là bao nhiêu cô khác nữa?.
Liễu Như Lãng chỉ vào cô đang cười, gã hì hì:
- Ồ! Nàng này nhất định tiểu muội Liên Tinh, tính tình lanh lợi!.
Rồi quay qua cô kia, gã tủm tỉm:
- Người đoan trang, trầm ổn, nàng nhất định là đại tỷ Lưu Vân!
Nàng Lưu Vân liếc xéo chàng, nói:
- Ai thèm cười cợt cùng chàng kia chứ!
Các cô đồng lọat chất vấn:
- Vậy cuối cùng, chàng có cả thảy bao nhiêu nữ nhân?.
Liễu Như Lãng dùng ngón tay gõ gõ vào đầu, gã nhíu mày, đáp:
- Câu hỏi thiệt khó trả lời! Con số đích xác không sao nhớ, có người chỉ gặp mỗi một lần, rồi dứt đi luôn, không gặp lại, làm sao nhớ cho hết được!.
Cả năm nàng đồng thanh hét ầm:
- Lại còn vậy nữa!.
Các cô đều biết chàng Lãng của mình phong lưu, nhưng không ngờ gã phóng đãng đến thế!
Thấy Lâm Yên Bích không nói năng, khóe miệng mủm mỉm, Liễu Như Lãng vội chữa:
- Ta hiện chỉ lui tới với nhà cô Phạm Phi Phi, kỳ dư chẳng gặp lại ai khác!.
Nhìn vai phải Lam Kì cùng vế trái của Yên Nhi đang rỉ máu, gã rảo bước đến gần, hỏi:
- Vết thương các muội ra sao? Cho ta xem xem!
Lam Kì né qua một bên, hét:
- Đừng đụng vào người người ta, bạc tình nhân!.
Yên Nhi dang hai tay, xua xua, miệng bảo:
- Không cho xem!.
Liễu Như Lãng cực bối rối, tuy quen thói phóng đãng, nhưng nhất thời gã phải cùng lúc đối phó bấy nhiêu hồng nhan tri kỷ, chẳng khỏi đang có phần ngơ ngác, thì nghe Lâm Yên Bích nói:
- Hai tỷ tỷ, đa tạ hai tỷ vừa rồi trợ giúp, mau đến đây cho muội xem vết thương cho.
Lam Kì và Yên Nhi liếc xéo Liễu Như Lãng, họ bước đến ngồi cạnh Lâm Yên Bích. Đó là lúc Lâm Yên Bích đã cho Tiêu Phong uống thuốc trị độc tính, vừa qua, ông đề khí khởi động nội lực, độc chất hầu như lọc ra gần hết khỏi nội tạng đã ngấm trở lại trong tim phổi, làm nội thương vụt trở thành trầm trọng, làm ông chìm vào mê man. Biết ông sẽ nhanh chóng tỉnh lại, Lâm Yên Bích đặt ông nghỉ trên trường kỷ. Sau lưng Đan Quế bị trúng một chưởng, in mờ mờ dấu bàn tay màu đen. Cô dùng kim bạc châm mươi đại huyệt trên mình Đan Quế, rồi cho uống thánh dược liệu thương của Bích Vân cung. Cô truyền cho Đan Quế yếu quyết vận công điều tức trục độc khí. Đan Quế ngồi xếp bằng, theo pháp quyết của Lâm Yên Bích, cô chậm chậm vận khí liệu thương .
Lâm Yên Bích trị bệnh Đan Quế xong, cô xem đến các vết thương của Lam Kì và Yên Nhi, chưa kịp tự lo cho vết thương trên chân cô. Xem xong cho hai nàng, Lâm Yên Bích cười, bảo: - Không đáng lo, vết thương ngoài da, không chạm xương, chỉ cần dùng thuốc uống cùng thuốc xức, ba bốn bữa nữa sẽ khỏi!
Lam Kì nắm tay Lâm Yên Bích, vẻ hối hận, cô nói:
- Đa tạ tỷ, trước đây muội nói năng bừa bãi, đã xúc phạm, làm mếch lòng tỷ nhiều, tỷ chẳng hiềm, lại ra tay trị thương cho muội, làm muội mắc cở quá!
Lâm Yên Bích vội đáp:
- Đừng nói thế! Hôm nay không có tỷ đến giúp, ta đã hỏng rồi, phải là ta cám ơn mới đúng!
Yên Nhi bảo:
- Lâm tỉ tỉ vô luận tình huống nào cũng đều hiển lộ phẩm chất cao đẹp, bọn muội theo không kịp. Trong các nữ nhân ở đây, muội kính phục tỉ nhất! Ngày sau, tỉ thành thân cùng Liễu lang, ở ngôi chánh thất, không ai có ý kiến phản đối, bàn ra cho được!
Lâm Yên Bích nghe nói, mặt cô thoáng biến sắc, bèn chậm rãi đứng lên bảo:
- Hai tỷ chờ một chút, muội vào đem rương thuốc ra, lấy thuốc cao bôi miệng vết thương cho mau kéo da non.
Liễu Như Lãng vội nói:
- Lâm muội trên mình đang mang thương tích, hãy ngồi nghỉ, để ta đi lấy cho.
Biết mình trúng thương không nhẹ, có thể chạm xương, Lâm Yên Bích tự hiểu nên hạn chế di chuyển, cô không khách khí, nói:
- Phiền đại ca rồi .... Rương thuốc đặt trên bàn trong phòng, nhờ huynh đi lấy giùm.
Qua đó, đủ biết Liễu Như Lãng khá quen thuộc với Chiết Quế cư, đủ biết gã lui tới nhiều lần. Liễu Như Lãng ứng tiếng, rảo bước về nhà.
Lâm Yên Bích đứng dậy, chắp tay cám ơn ba tỷ muội Lưu Vân:
- Vừa qua, Yên Bích gặp hiểm nguy, được ba tỷ tỷ ra tay cứu giúp, Yên Bích xin thành tâm cám tạ.
Thấy Lâm Yên Bích lễ phép, Lưu Vân hoàn lễ, đáp:
- Đừng khách khí, giúp đỡ nhau là chuyện ai cũng làm thôi.
Lãnh Nguyệt chăm chú nhìn Lâm Yên Bích, nói:
- Tỷ Lâm Yên Bích có đính ước cùng Liễu lang, phải không? Trước khi gặp tỷ, muội thấy không phục ... Hôm nay được diện kiến, muội lại thấy hâm mộ tỷ nhiều, nhường chàng cho tỷ, làm sao mà bất phục cho được!
Liên Tinh gượng cười, ngó Lam Kì và Yên Nhi, rồi bảo:
- Chàng được chánh thất như Lâm cô nương đây, bọn ta còn gì mà phải bàn nữa, huống hồ tỷ tỷ đây đã đính ước cùng chàng từ nhỏ, nếu không ... Bất cứ ai khác, ba tỷ muội ta nhất định chống đối đến cùng!
Lam Kì bộp chộp, thấy mình cùng Yên Nhi bị cô có ẩn ý trong câu đó, bèn chồm dậy, quát bảo:
- Tiện nhân, mi nói gì vậy?
"Soạt" một tiếng, ba chị em Lưu Vân rút đao khỏi vỏ, đồng thanh quát trả:
- Tiện nhân? Mi bảo ai là tiện nhân?.
Yên Nhi cũng nhổm người dậy, nói:
- Kẻ nào ngượng quá hoá điên, bạt đao hùng hổ, kẻ đó là tiện nhân! Bọn ta đâu cần chỉ ra, kẻ đó tự hiểu, còn nếu cứ khăng khăng không hiểu, ta cũng hết cách!.
Ba chị em Lưu Vân giận quá, họ hươi liễu hiệp đao đồng lúc chém cả Yên Nhi lẫn Lam Kì, bỗng nghe "rẻng" một tiếng, ba lưỡi đao kích trúng vào thanh ngọc tiêu. vai Lâm Yên Bích vốn đang bị vết đứt, khi cô vung ngọc tiêu cản ba lưỡi đao, miệng vết thương đónlại xé ra, tuôn chảy máu ròng ròng. Cô khuyên:
- Các vị khách của Yên Bích, xin nể mặt Yên Bích, đừng động thủ động cước!
- Này ... Các muội đang làm gì thế? - Liễu Như Lãng đem rương thuốc đến, từ xa gã thấy đám đánh nhau, rồi thấy vai Lâm Yên Bích chảy máu ròng ròng, gã bất giác bực bội, nhìn ba chị em, rầy:
- Mấy cô sính động võ, thì đi chỗ khác, ta không hoan nghênh! - Quay qua Lam Kì và Yên Nhi, gã mắng - Hai cô muốn tranh hơi, muốn đổ hũ giấm, hãy kéo nhau ra chỗ khác mà đấu đá, đừng cãi vã ầm ĩ ở đây!.
Cả năm nàng bị rầy la, nhất thời không hộ dám hó hé gì khác, tiu nghỉu cúi đầu, ngồi tránh sang một bên!
Lâm Yên Bích tự điểm vài huyệt đạo chỉ huyết, làm máu ngừng chảy .
- Lâm muội thương tích ra sao, để ta xem?
Liễu Như Lãng đưa tay định mở xem chỗ chảy máu. Lâm Yên Bích lui lại một bước, đáp:
- Không có gì đáng lo ngại, xức thuốc thì yên ổn ngay!
Cô lùi ra, Liễu Như Lãng đành rụt tay về giấu sau lưng, miệng nói:
- Rương thuốc đây, để ta xức thuốc cho!
Lâm Yên Bích đáp:
- Không cần! Muội tự làm được!.
Cô ngồi xuống, lấy từ rương thuốc ra một cái lọ, đưa cho Liễu Như Lãng, nói:
- Huynh bôi thuốc cao này cho họ.
Rồi cô lấy ra hai hoàn thuốc khác, lần lượt đưa cho Lam Kì và Yên Nhi, dặn:
- Đây là thuốc uống, mấy tỉ tỉ hãy dùng ngay đi.
Đâu đấy xong xuôi, cô mới tự lo cho vết thương của mình.
Liễu Như Lãng đưa thuốc cao cho Lam Kì và Yên Nhi, gã liếc nhìn Tiêu Phong, bảo Lâm Yên Bích:
- Mình không chần chừ ở đây được, Hoàng bang chủ nhất định sẽ không chịu thua, sẽ rủ thêm cao thủ khác tới đây kiếm chuyện nữa. Chi bằng bọn mình mau chóng đi Liễu trang, vừa dưỡng thương, vừa bàn định kế hoạch.
---- Xem tiếp hồi 75 ----