Hoàng Dung nhìn tủ quần áo trống trơn, một ý nghĩ thoảng qua trong đầu "Không có trong tủ, chẳng lẽ ... chẳng lẽ ở trên giường?". Bà rảo mắt nhìn giường mắc màn che, trong đầu còn vương vất hình ảnh cánh tay ngọc ngà của Lâm Yên Bích lúc cô vén màn, bà chợt rùng mình, tự hỏi, vừa rồi, Lâm Yên Bích khoả thân trên giường, làm sao cô dám giấu một nam tử bên cạnh? Chưa kể cô ta mình ngọc vóc vàng tựa thiên tiên, ngay một cô gái bình thường cũng chẳng dám làm chuyện đáng xấu hổ đó, lỡ thiên hạ hay được, thanh danh trinh tiết một đời ắt bị huỷ hoại, vùi chôn xuống bùn. Hoàng Dung chau mày, bà chợt nghĩ "Trừ phi . . . trừ phi cô nàng đã có qua lại trước với tên họ Tiêu đó rồi!".
Nhìn tư dung thanh tú của Lâm Yên Bích, khí độ băng thanh ngọc khiết bức nhân đó của cô khiến bà không tự chủ được, thấy ý định nhen nhúm trong óc có phần quá đáng, nhưng trước tầm quan trọng của sự việc, cho dù khả năng cực nhỏ, bà vẫn phải đem dùng, để tìm cho ra lẽ!
Hoàng Dung xoay chuyển tròng mắt, sắp đặt kế hoạch trong đầu. Bà nâng chung trà lên, uống một hơi cạn, cười cười:
- Trà này hương vị giống Thiết Quan âm, ở chỗ uống vào miệng thấy ngát hương, thấm giọng, ngấm vào đến tận tim gan phế phủ.
Nói xong, bà rướn mình, nâng bình trà rót vào chén Lâm Yên Bích.
Lâm Yên Bích đưa tay giằng bình trà, cô kêu lên:
- Hoàng bang chủ là tiền bối, xin để cho tiện nữ châm trà!
Hoàng Dung đáp:
- Lâm cô nương vượt ngàn dặm đến đây, cô là khách quý, phải để Hoàng Dung ta châm trà kính cô nương.
Bà dùng sức tay đẩy nghiêng bình trà, nước nóng trong bình chao ra đúng vào bàn tay Lâm Yên Bích đang cầm bình trà, nước nóng chảy ròng ròng xuống dưới cổ tay, thấm ướt nguyên ống tay áo. Lâm Yên Bích rú lên, cô rụt nhanh tay về. Hoàng Dung cũng giả vờ giật mình, bà kêu lên theo, vươn tay chụp vào cổ tay cô, nói:
- Ừm ... ta vụng về quá! Xin lỗi cô nương! Để ta xem cô có bị phỏng không?
Bà vừa nói, vừa xắn ống tay áo Lâm Yên Bích lên, thấy đỏ chói trên cổ tay một điểm, đích thực nét chấm "thủ cung sa". Trông thấy nó, lập tức, trong lòng bà không khỏi tự xỉ vả "Hoàng Dung hỡi Hoàng Dung, mi đem bụng dạ tiểu nhân đi đo lòng người quân tử. Xưa kia đối xử Dương Qua cũng kiểu cách đó, bây giờ lại dùng vào cô nương họ Lâm này, mi tự thị thông minh hơn người, rõ ràng không bằng một góc Tĩnh ca. Chàng lúc nào cũng hành xử chính đính". Nhìn lại Lâm Yên Bích, bao nhiêu nghi ngờ trong đầu bà phút chốc tiêu tan, cái băng thanh ngọc khiết của cô đã khiến bà bất giác cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Vừa đúng lúc Thanh Huyền mang thuốc cao đến, Hoàng Dung bèn đón lấy, nói:
- Để đấy cho ta, cô nương đi lấy y phục khác cho Lâm cô nương.
Nói xong, bà tự tay bôi thuốc cao vào chỗ vết bỏng của Lâm Yên Bích.
Hoàng Dung đã sắp đặt, cho đào hầm bẫy Tiêu Phong. Từ lúc Tiêu Phong đặt chân vào Trung nguyên, bà đã được mật báo ông làm Đông Liêu Đại Tướng quân của Mông Cổ, là cánh tay mặt đồng thời một mãnh tướng dưới trướng Hốt tất Liệt. Trừ khử được ông, tức gạt bỏ một thủ hạ đắc lực của Hốt tất Liệt. Cầm tù Công chuá Tân Nguyệt khó ngăn cản được dã tâm Nam tiến của Hốt tất Liệt, nhưng, nếu loại trừ được Tiêu Phong, bà thấy đó là khả năng lớn làm rối loạn kế hoạch xâm lược Nam triều của Mông Cổ, làm chậm trễ bước tiến xua quân Nam hạ, giúp quân Tống một thời gian hưu chiến, giúp bá tánh một thời gian bình yên. Vì thế, bà lên kế hoạch, qua con bài Công chuá Tân Nguyệt, qua phát Anh hùng thiếp, dẫn dụ Tiêu Phong chui đầu vào rọ. Bất kể Tiêu Phong trực tiếp hành động hay âm thầm xâm nhập, sự đột nhập Lục gia trang xảy ra đúng theo kế hoạch mà Hoàng Dung đã tính toán, bà còn nhờ Quách Tĩnh từ Tương Dương đến giúp, bảo đảm vạn vô nhất thất. Ai dè, mọi tính toán không trệch vào đâu chút nào, chỉ là hiện thời Tiêu Phong biến mất, không chút dấu vết!
"Hắn trốn vào đâu? Hay hắn đã ra khỏi trang rồi? Chuyện đó không thể, vì hắn đã bị thương nặng!" Hoàng Dung hốt nhiên rúng động trong lòng. "Hay là hắn giả vờ nhảy xuống đây, ẩn mình đâu đó, khi bọn mình nghi ngờ hắn trốn bên trong, vào nhà truy tầm, hắn đã chộp cơ hội, thoát chạy ra chỗ khác?".
Nghĩ đến đấy, Hoàng Dung không khỏi tự trách đã để vuột mất Tiêu Phong! Bà không biết chỗ hắn đang ẩn nấp, hơn nữa, gia trang rộng mênh mông, vả lại, ngày mai hào khách võ lâm nườm nượp kéo đến, nếu hắn muốn lẩn ra ngoài, ắt cần một khoảng thời gian! Còn may gia trang có cửa nẻo kiểm soát, tối nay hắn không thoát ra được, sáng sớm ngày mai, bà sẽ cho đi lục soát mỗi nhà, mỗi phòng, thể nào cũng truy ra. Tin chắc rằng Tiêu Phong không ở trong nhà này, thấy chẳng thể tiếp tục nấn ná, Hoàng Dung lập tức nói:
- Đêm đã khuya lắm, cô nương trong mình không khoẻ, ta không quấy rầy thêm nữa, chỉ mời cô nương ngày mai khám bệnh cho Phù nhi. Tính mạng nó còn hay mất, toàn trông vào cô nương!.
Nói xong, bà đứng dậy cáo từ.
Lâm Yên Bích đã khoác lên người tấm áo khoác ngoài lót lông cừu Thanh Huyền lấy từ tủ, cô đứng lên đáp:
- Bích Vân cung cùng Cái Bang vốn giao tình sâu đậm, nay được Hoàng bang chủ tin cậy như vậy, muội xin tận tâm liệu thương cho Quách cô nương, Mong rằng dù mang thương tích đã quá lâu, dù độc tính có phần hung hiểm theo như trong thơ, muội dẫu không hoàn toàn tin chắc, vẫn hy vọng sẽ chữa lành.
Hoàng Dung chắp tay vái cô, đáp:
- Đa tạ cô nương, nếu không chữa được, đành tuân theo mệnh trời!.
Nghĩ đến khổ đau của Quách Phù từ khi trúng độc phấn của A Tử vào mắt, cũng như quá khứ bà cũng đã từng trúng độc và từng biết đau đớn thân thể ra sao, bà tuy đã mời nhiều danh y nổi tiếng giang hồ đến chữa trị, song họ cũng chỉ ngăn chặn độc tố không cho xâm nhập vào nội tạng, căn bản không sao trừ tuyệt, thậm chí không thể làm giảm nhẹ. Mắt thấy con gái trúng phải thứ độc dược lợi hại thiên hạ vô song này, Hoàng Dung lòng đau như dao cắt! Bây giờ, Lâm Yên Bích đến giúp, trong lòng bà thoáng một tia hy vọng. Nhưng, đã vào tận nhà cô tra xét, vẫn không một chút dấu vết của Tiêu Phong, bà bất giác hít vào một chân khẩu khí dài, chỉ cầu mong đừng làm vị cứu tinh thày thuốc này thành kẻ thù, khiến tính mạng Quách Phù vô hy vọng, ô hô ai tai.
Lâm Yên Bích tiễn Hoàng Dung, cô nói:
- Hoàng bang chủ, muội còn ít tuổi, kiến thức hạn hẹp, muội nếu hành xử có gì sơ suất, mong bà chỉ giáo cho! Khi nào bà rảnh, mời bà thường xuyên đến chơi, cùng muội thưởng thức, bình phẩm trà, chơi vài ván cờ .. cho muội được mở rộng kiến thức.
Nhìn cô đứng trong khung cửa, gió thổi phất phơ tà áo xanh như tiên nữ xuống trần, Hoàng Dung tự dưng ngượng, bà thầm trách mình "Cô nương như người tiên giới, mà mình dám nghi ngờ! Mình đã khí phụ cô quá rồi! Cô giấu giếm tên họ Tiêu đó trong nhà, lẽ nào dám mời mình đến chơi thăm cô nữa!". Lập tức bà gật đầu, nhu mì nói:
- Được thôi! Trước mắt nhiều vụ việc quá, khi xong đại hội Anh hùng này rồi, ta mới rảnh rỗi, cô nương cần gì, cứ hỏi Lục trang chủ, cô đừng khách khi như đi nhờ cậy người ngoài!.
Hai người trao đổi thêm đôi câu hàn huyên, rồi Hoàng Dung cáo từ, gọi Quách Tĩnh cùng bà ra về.
Lâm Yên Bích đóng cửa, cài then cẩn thận xong, co hít một hơi thở sâu, nghe ớn lạnh! Nguyên là, không hay không biết gì, toàn thân cô đã đổ mồ hôi lạnh khắp cả.
Vốn biết Hoàng Dung tinh minh, đa nghi, cô lập tức thổi tắt đèn, đưa tay vén màn giường, nhỏ giọng bảo Thanh Huyền:
- Đem hòm thuốc của ta đến đây.
Cô quỳ hai chân trên giường, kéo tấm chăn xuống, lộ ra thân trên Tiêu Phong. Cô đưa tay thăm mạch, thấy ông hô hấp yếu ớt.
Cô chợt thấy trong lòng rối loạn, với nội công cái thế vô song của Tiêu Phong, chỉ khi bị nội thương trí mạng hay trúng độc cực nặng, không thể nào ông hít thở yếu ớt như vậy!
Tối quá, không tra xét rõ thương thế, cô lập tức bất kể nam nữ thụ thụ bất thân, cởi bỏ y phục của ông ra, trầm ngâm một chút, đoán ông trúng thương nới bắp vế, cô đưa hai tay lần từ cẳng chân lên. dò thấy một khối thịt cứng nổi lên. Khẽ kêu một tiếng, tim cô bỗng đập thình thịch, nhất thời cô không hiểu Tiêu Phong trúng loại độc gì, độc tố này cực kỳ lợi hại, nội lực Tiêu Phong mà không thâm hậu, e rằng sớm đã tuyệt mệnh từ lâu. Chưa kể sau khi trúng ám khí, ông đã phải gắng vận khí tranh đấu cùng người, khiến độc tố xâm nhập ngũ tạng lục phủ, muốn trục nó ra, sợ khó hơn lên trời.
Lâm Yên Bích tra xét kinh mạch Tiêu Phong, nhận thấy bị ám khí độc không lâu, ông còn trúng chưởng thương cực nặng, ngay người bằng sắt lãnh một đòn mãnh liệt như vậy sợ cùng không tri chì được lâu! Tiêu Phong sống sót được đến giờ, quả là một kỳ tích. Dẫu y thuật cao cường đến đâu, nhất thời cô bó tay, không tìm ra cách chữa!
Thanh Huyền đem hòm thuốc đến đặt trên giường, hỏi nhỏ:
- Cô nương, cứu được không?.
Lâm Yên Bích định thần, gắng trấn áp những rối loạn trong lòng, cô đáp:
- Còn chưa biết được! Mau đem dao mổ đến đây.
Thanh âm cô có phần run rẩy,Thanh Huyền vội đem dao mổ đem đến đưa cô.
Lâm Yên Bích dò tìm khối thịt cứng,dùng mấy ngón tay nhè nhẹ đè vào đấy, tay kia cắt vào. Thanh Huyền đặt gần miệng vết thương một cái bồn hứng máu độc từ trong đó chảy ra, khi được gần đầy bồn, khối thịt cứng xẹp nhỏ xuống.
Lâm Yên Bích ngẫm nghĩ một lúc, theo tình hình vết thương, Tiêu Phong rõ ràng trúng nọc rắn. Độc của rắn đó, trước giờ cô chưa từng thấy, cô bèn lập tức tập trung trí óc suy nghĩ tìm tòi một lúc, rồi đắp vào chỗ vết thương loại thuốc của Bích Vân cung chuyên giải độc của rắn, cho Tiêu Phong uống hai thứ thuốc chữa nọc rắn cùng thuốc trị nội thương. Rồi cô điểm vào mấy trọng huyệt, ngăn chặn sự phát tác cuả độc tính . Vì độc tính đã xâm nhập phế phủ , cô không thể vận công giúp Tiêu Phong trục ra được. Rồi sai Thanh Huyền thay đổi y phục ngoài cho ông, đắp chăn tử tế xong, trong bóng đêm, cô ngơ ngẩn ngồi nhìn, không hiểu khi nao ông sẽ tỉnh lại. Suốt đời, cô từng tiếp xúc độc dược không biết bao nhiêu lần, chữa trị cho không biết bao nhiêu môn hạ Bích Vân cung, cô chưa khi nao gặp biểu hiện của loại độc đó! Từng chứng kiến rất nhiều người trúng thương nhẹ hơn ông mà không phương chữa trị, nghĩ đến cái danh hiệu "Khởi tử hồi sinh lục y tiên tử" giang hồ tặng cô, bất giác cô tự nhủ: "Ta đã khởi tử hồi sinh nhiều rồi ... để làm gì? Nếu chàng không tỉnh lại trước mặt trời mọc, thần tiên cũng bó tay!"
Đưa mắt quan sát mặt Tiêu Phong, cô thấy hai hố mắt ông bắt đầu đỏ hồng lên.
Ngồi bên Lâm Yên Bích, Thanh Huyền thấy cô chủ mình lặng im bất động nhìn Tiêu Phong, không thốt một lời.
Thanh Huyền không dám cử động, cô nghĩ thầm, Lâm Yên Bích vừa rồi đem tấm thân trinh bạch ra đánh bạc, giấu Tiêu Phong trên giường, gạt được Hoàng Dung. Cô nữ tỳ này biết cô chủ mình yêu chàng nam tử khôi ngô hùng vĩ đó, duyên cớ tại sao ... Thanh Huyền không lý giải được! Cô nương này kiêu hãnh nhất mực, chả để mắt tới nam tử trong thiên hạ, cớ sao chỉ trong một thời gian thật ngắn, đã trúng ngay tiếng sét ái tình cùng nam tử này?
Thanh Huyền ngổn ngang trăm mối thắc mắc, cô cảm giác rúng động trong lòng, bèn ngồi thẳng người lên, hít vào một hơi thở sâu, tự hỏi "Yêu tha thiết làm gì? Nếu không cứu được, yêu nhiều sẽ chỉ ôm hận suốt đời thôi!"
Bên ngoài song cửa, sắc trời sáng dần, gà đã gáy được hơn ba bận, Tiêu Phong vẫn chưa tỉnh lại. Thanh Huyền dõi nhìn gương mặt Lâm Yên Bích, thấy từ trong mắt u uẩn đó, một giọt lệ trong veo ứa ra, rồi hàng mi chớp lên, từng hạt ngọc nước mắt tuôn trào, chảy theo gò má, rơi xuống đọng lại trên mặt Tiêu Phong.
---- Xem tiếp hồi 63 ----