Tiêu Phong mình mang trọng thương, bị độc tố xâm nhập tim gan, toàn thân yếu ớt, lồng ngực đau buốt, đầu óc ông mơ mơ màng màng. Sau khi cố gượng chuyền trên mươi mái nhà, đôi chân ông bủn rủn, ông buông mình, ngã nằm sóng soài trước cửa một gian nhà.
- Ai đấy?
Tiếng giật giọng từ trong nhà hỏi ra. Rồi tiếng cửa mở giữa lúc tứ phía trong trang, vang dậy tiếng hô hoán:
- Có thích khách! Đừng để nó chạy thoát!.
Tiêu Phong mơ hồ, thấy loáng thoáng đôi ống quần màu lục bước lại gần, "uả", ông nghe một nữ tử la lên bên cạnh, rồi cảm giác thân mình nhẹ hẫng, ông đang được ai đó xốc lên. Thân hình cao lớn của ông không còn một chút khí lực, có muốn ngẩng cổ lên nhìn cũng không được, ông ngả mình èo uột vào nữ tử, trong mũi thoang thoáng mùi u hương nhè nhẹ toả ra từ cô. Đôi tay nữ tử mềm mại ôm ngang lưng ông, cô nửa nâng, nửa kéo lệt xệt vào nhà, miệng bảo nhỏ:
- Thanh Huyền, đóng cửa lại ... Mau lên!
Một giọng nữ tử khác ứng đáp, tiếp theo là tiếng đóng cửa, cài then.
Cùng lúc ấy, Quách Tĩnh truy đuổi, từ xa, ông nhìn thấy Tiêu Phong thụt xuống trước căn nhà. Ông nhanh chóng đề khí phi thân, đến trước cửa nhà, lúc giương mắt nhìn tứ phiá, đã chẳng thấy bóng dáng Tiêu Phong đâu! Vưà rồi, cách một quãng xa, trong ánh trăng nhàn nhạt, dòm thấy kẻ ấy hạ xuống chỗ này, Quách Tĩnh lại không dám đoan chắc, ông tiếp tục rảo chung quanh vài vòng nữa, thầm hỏi bản thân Tiêu Phong trọng thương, không thể chạy xa được, tự dưng sao mất tích. Trừ phi kẻ ấy thần công cái thế, bị trúng độc rồi, thân mang trọng thương, vẫn đủ sức thi triển khinh công chạy thoát ra ngoài. Quách Tĩnh chẳng khỏi tự nhủ "Cao nhân cỡ đó, trên đời này, mình bình sinh chưa hề nghe qua!"
Khi Hoàng Dung đuổi đến nơi, thấy Quách Tĩnh ngơ ngẩn trên mái nhà, nhìn bốn bề chung quanh, không thấy bóng dáng Tiêu Phong, bà vội hỏi:
- Tĩnh ca, người đó đâu?
Quách Tĩnh sắc mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đáp:
- Ta chạy không lại!
Hoàng Dung trợn mắt nhìn ông:
- Không thể! Y đã trúng độc Thiên Trúc Kim xà tán, lãnh thêm của ông một chưởng, thần tiên còn không chạy thoát khỏi cái gia trang này nữa là! Khinh công của huynh không rượt theo kịp ư?
Quách Tĩnh đáp:
- Ta cũng đã nghĩ thế, nhưng trong bóng tối mờ mịt, đã thấy y nhảy từ mái nhà xuống nơi này, ta đang tự hỏi, sao không còn bóng dáng nào kìa?
Hoàng Dung giậm chân:
- Nhất định có người cứu, đưa y vô nhà rồi!. Không dè trong trang có nội ứng của địch!.
Tiếng chưa dứt, đã thấy hiện đến hai nhân ảnh, một nam, một nữ, nam tử hỏi:
- Quách đại hiệp, Hoàng bang chủ, bắt được cẩu tặc chưa?
Hoàng Dung lắc đầu:
- Lục trang chủ, mau ra lệnh cho phong toả tất cả các cổng, không cho bất cứ ai ra vào!
Đôi nam nữ chính là trang chủ Lục Quán Anh và phu nhân Trình Dao Ca. Họ Lục nghe Hoàng Dung nói, gã không tiện hỏi thêm, đã nhanh chóng cùng Trình Dao Ca cáo từ, đi sắp đặt.
Hoàng Dung hỏi Quách Tĩnh:
- Có đúng huynh thấy y nhảy xuống tại đây không?
Quách Tĩnh đáp:
- Đại khái, từ đàng xa nhìn lại, dường như là vậy!
Hoàng Dung chau mày:
- Gian biệt viện này là nơi trú ngụ của người trong Bích Vân cung. Họ nhập trang hôm nay, không hiểu có dây dưa gì với cẩu tặc Mông Cổ đó hay không?
Quách Tĩnh khoát tay, nói:
- Dung nhi, đừng nói lung tung! Ta thấy Lâm cô nương người đàng hoàng, không phải thế đâu!
Hoàng Dung đáp:
- Gì thì gì, y đã không chạy được nữa, mình hãy xuống tìm kiếm đi!
Bà nói xong, buông mình đáp xuống, Quách Tĩnh cũng xuống theo, Bỗng nghe từ trong nhà có tiếng một nữ tử nói:
- Thanh Huyền, ngươi ra ngoài xem xem đã xảy ra chuyện gì, không chừng là thích khách!
Có tiếng một nữ tử khác trả lời:
- Dạ, cô nương.
Cửa mở, một nữ tử bước ra. Quách Tĩnh liếc sang Hoàng Dung, ông trầm giọng bảo:
- Thấy chưa, đã bảo họ không phải hạng người đó mà, muội không tin!
Hoàng Dung gượng cười nụ, từ trong bóng tối, bà bước đến trước nữ tử, hỏi:
- Thanh Huyền cô nương, cô đi đâu thế?
Nữ tử tên Thanh Huyền ngạc nhiên, cô ngẩng nhìn, khi nhận ra Hoàng Dung và Quách Tĩnh, cô vội vàng chắp tay thi lễ, nói:
- Quách đại hiệp, Hoàng bang chủ, Thanh Huyền xin chào, vừa rồi nghe hô hoán đuổi bắt thích khách, khắp nơi ồn ào tiếng la hét, cô nương nô tỳ bảo nô tỳ ra xem thử xem đã xảy ra việc gì.
Cô nói đoạn, mắt nhìn quanh quất, rồi nhỏ giọng hỏi tiếp:
- Thấy hai vị nửa đêm ở đây, phải chăng thích khách còn đang lẩn quẩn nơi này?
Hoàng Dung gật đầu, đáp:
- Đúng thế, vừa rồi ta nhìn thấy có người từ mái nhà tụt xuống đây, thoáng một cái, kẻ đó đã mất tích. Thích khách võ công cao cường, ta sợ cô nương các vị bị mạo phạm, nên đến xem.
Bà miệng nói, chân bước vào nhà, rồi nói nho nhỏ:
- Lâm cô nương, ta bất tài để cô nương một phen hoảng hốt, nhưng kẻ đó đã chạy về phía này.
Chưa dứt lời, bà đã dợm tiến vào phòng trong. Quách Tĩnh không tiện đi theo, ông đứng ngoài khung cửa.
Thanh Huyền không ngờ Hoàng Dung tự tiện thốc tháo vào phòng, cô chạy đến cản bà lại.
Trong phòng không thắp đèn, nhưng nhờ thị lực khá tốt, dựa vào ánh trăng mờ nhạt bên ngoài rọi vào, Hoàng Dung quan sát khá kỹ bốn góc phòng, không thấy một ai khác! Rồi giọng Lâm cô nương cất lên từ bên trong màn:
- Hoàng bang chủ đã quá khách khí rồi! Thanh Huyền, mau đốt đèn lên, mời Hoàng bang chủ an toạ.
Thanh Huyền dạ dạ, cô thắp đèn trên bàn, ánh sáng toả khắp căn phòng, chỉ thấy ngoài cái giường giăng màn, một tủ quần áo to, một cái bàn, hai chiếc ghế, vài món trang hoàng vặt vãnh, không còn gì khác. Đôi mắt Hoàng Dung để ý vào cái tủ quần áo, thấy nó khá to, đủ chứa một người ẩn nấp bên trong. Bà đến ghế ngồi, quay ra bảo Quách Tĩnh:
- Tĩnh ca, ca ca hãy đi quanh nhà đây một lần nữa, để muội tiện thể nói chuyện với Lâm cô nương về bệnh tình Phù nhi.
Quách Tĩnh biết bà nghi Tiêu Phong trốn trong nhà, tuy ông không tin, nhưng vì việc này quan trọng, ông không tiện nói gì thêm, bèn nhẩy lên mái, tiếp tục chăm chú quan sát, tìm kiếm.
Lúc này, Lâm cô nương đưa cánh tay có làn da mượt mà như ngọc vén màn giường, gọi:
- Thanh Huyền, đem áo ngoài đến đây mau.
Rồi cô nhỏ nhẻ nói:
- Thật thất lễ quá, mấy hôm nay vì gấp rút trên đường, muội đã bị cảm lạnh, tối nay lại đang lúc nhờ Thanh Huyền đấm bóp, phải cởi bỏ toàn bộ y phục trên người, xin Hoàng bang chủ niệm tình tha thứ.
Hoàng Dung vội đáp:
- Nguyên cô nương trong mình không khoẻ, lẽ ra ta không nên đến quấy rầy, chỉ vì ta sợ thích khách làm các vị kinh hãi, phải ghé vào thăm hỏi sơ sơ!
Thanh Huyền đem đến một bộ quần áo màu lục, đưa vào trong màn. Qua màn giường, Hoàng Dung thấy một thân hình nhỏm dậy, ngồi mặc áo vào người, sau tiếng mặc quần áo sột sọat một lúc, màn vén lên, Lâm cô nương từ trên giường bước xuống, đến cạnh Hoàng Dung.
Dưới ánh đèn, bà thấy cô đầu tóc sổ tung, đôi mắt ngái ngủ, nét mệt nhọc hiện trên khuôn mặt thanh tú diễm lệ, khuôn mặt mà Hoàng Dung trong ánh dương quang sáng nay, thấy mỹ lệ tuyệt thế làm rúng động lòng người. Cô nhẹ cúi người hành lễ Hoàng Dung:
- Yên Bích kính chào Hoàng bang chủ.
Hoàng Dung vội đưa hai tay nâng cô lên, nói:
- Cô nương đừng giữ lễ thái quá, thân mình cô đang không được khoẻ, thật ra không nên ra khỏi giường!
Lâm Yên Bích nhỏ nhẹ đáp:
- Không sao! Sau khi đấm bóp, muội mình mẩy đã thấy dễ chịu hơn. Hoàng bang chủ ngay khi phát hiện thích khách, đã đến thăm hỏi an toàn của Yên Bích, muội hết sức cám ơn bà đã quan tâm.
Hoàng Dung thông minh cỡ nào, làm sao bà chẳng biết đối phương đang nghĩ gì trong đầu, bèn lập tức cười cười mà rằng:
- Thích khách không biết thần thánh phương nào, võ công cao cường, đêm hôm tăm tối lần mò vào trang với mục đích gì, thiệt chẳng hiểu đến từ đâu, rồi chạy mất dạng đi đâu, ta sợ hấn xâm phạm Lâm cô nương, vốn đang là cứu tinh con Phù nhà ta. Ta chỉ muốn ghé qua trấn an cô nương! Thích khách đã có trượng phu ta rượt đuổi, hắn chưa thoát ra khỏi gia trang, chẳng thể trốn tránh lâu dài được.
Bà nắm tay Lâm yên Bích, nói tiếp:
- Sáng mai trở đi, sẽ có rất nhiều khách khứa lui tới trong trang, ta chẳng thể lo liệu an toàn cho cô nương, mong cô nương thứ lỗi
Tuy mới gặp Lâm yên Bích chưa bao lâu, bà nhận thấy cô thông minh, có phần kiêu ngạo, tối hôm nay dụng ý dò thám của mình bị cô ta thấy rõ, bà tự nhủ, không nên tái đắc tội với vị cứu tinh này nữa, từ giờ, có muốn làm gì, cũng phải hết sức dè dặt, hết sức cẩn thận.
Nguyên Lâm yên Bích ấy chính là người Hoàng Dung đã tìm đủ mọi cách mời đến chữa bệnh cho Quách Phù. Giang hồ đồn đại cô một tay diệu thủ thần y, bệnh gì cô cũng chữa khỏi, hiềm vì cô thường xuyên đi lại giang hồ, hiếm khi biết hạ lạc nơi nao, rất khó lòng mời cô đến chữa bệnh!. May mắn giữa Cái Bang cùng Bích Vân cung cuả cô giao tình sâu đạm, uyên nguyên nhiều đời, Hoàng Dung đã cấp tốc gửi thư Bích Vân cung chủ, nhờ cung chủ cho Lâm yên Bích đến trị thương Quách Phù. Bích Vân cung chủ bình nhật hạn chế đi lại trên giang hồ của Lâm yên Bích, lần này đã phá lệ, khi được thư Hoàng Dung, vội sai người đến giục Lâm yên Bích sớm khởi hành đi Đại Thắng quan. Hoàng Dung rất khó khăn mới thỉnh được Lâm yên Bích, tất nhiên bag chẳng dám tuỳ tiện làm cô phật lòng.
Thanh Huyền bưng ra một bình trà vừa pha, châm vào hai chung, đem đặt trước mặt Hoàng Dung và Lâm yên Bích. Lâm yên Bích nâng chung trà, thổi khói nhè nhẹ, nói:
- Đây là thứ trà đặc biệt của Bích Vân cung, mời Hoàng bang chủ thưởng thức.
Hoàng Dung nghĩ thầm "Nếu cô giấu Tiêu Phong trong nhà, thể nào cũng mong mình cuốn xéo cho sớm, đâu có hứng thú trùng trình đem trà ngon mời mình thưởng thức."
Từ lúc vào nhà đến giờ, bà thấy Lâm yên Bích nói năng, cử chỉ ... nét mặt không hề lộ vẻ khẩn trương, đôi nhãn châu cô bình lặng, phớt lờ, gây cảm tưởng chuyện thiên hạ không có gì đáng cho cô ghé mắt tới. Hoàng Dung trong đời lịch duyệt từng trải, từng gặp gỡ không biết bao nhiêu hạng người, bà đoan chắc nữ tử này, vốn chẳng mảy may hứng thúi với chuyện giang hồ, cô không thể nào đêm hôm khuya khoắt lại giúp giấu giếm một nam tử trong nhà. Bằng vào những qua lại trước giờ giữa Cái Bang và Bích Vân cung, bà chưa hề nghe nói Bích Vân cung dây mơ rễ má gì với Mông Cổ.
"Coi kiểu cách cô ta, không một chút gì giả dối, có khi mình đã nghi ngờ sai người rồi!" Hoàng Dung vừa nghĩ thầm, vừa nâng chung trà lên, nhắp một ngụm. Trong lòng đang rối rắm, cái thứ trà này rốt cục tư vị ra sao, bà cũng chẳng cảm giác được gì, chẳng nhận biết mùi vị, bèn thuận miệng nói:
- Trà ngon! Đúng là trân phẩm của Bích Vân cung.
Lâm Yên Bích tươi cười, nói:
- Nếu Hoàng bang chủ thấy thích nó, sáng mai, muội sẽ bảo Thanh Huyền đem sang biếu bà một ít.
Nói vừa dứt, từ ngoài lùa vào một cơn gió lạnh, vì y phục trên người Lâm Yên Bích mỏng manh, cô nổi cơn hắt xì hơi.
Hoàng Dung đang moi óc tìm cách mở cửa tủ xem bên trong, lại chẳng thể lên tiếng đòi hỏi, gặp dịp may, đôi tròng mắt lay động, bà chụp thời cơ, nói:
- Cô nương y phục mong mamh, đang lúc không được khoẻ trong mình, đề phòng trước là hơn! Thanh Huyền, hãy mau lấy áo ấm cho cô nương đây mặc thêm vào.
Thanh Huyền vỗ tay lên đầu, nói lớn:
- Thật đáng chết! Thật đáng chết, nô tỳ không nghĩ ra, may được Hoàng bang chủ nhắc nhở.
Cô vừa nói, vừa bước lại mở rộng cửa tủ.
Cái tủ vốn dĩ đặt chình ình trước mặt Hoàng Dung, khi bà chăm chú nhìn vào, chỉ thấy quần áo treo lưa thưa trong tủ, không bóng dáng Tiêu Phong.
---- Xem tiếp hồi 62 ----