A Tử nhanh tay phóng độc châm, đánh rớt hai con rắn ra khỏi thân hình đứa bé. Trên tay, trên ngực, trên bụng nó hiện vết rắn cắn, mặt nó đang xạm đen dần, hiển nhiên đã bị độc nọc rắn phát tác. A Tử chạy đến đưa tay bế nó lên, cô vừa quay mình, đã có vài con rắn rơi từ nóc nhà xuống gần chân, A Tử ngẩng đầu nhìn, cô la hét ầm ĩ, vô số rắn vằn đỏ đang lúc nhúc trên xà nhà, con nọ nối đuôi con kia rơi xuống vì bị xô đẩy bởi nhiều lứa rắn khác từ bên ngoài tràn vàoi. Mặt mày tái mét, A Tử bế đứa nhỏ tránh sang một bên, chẳng mấy chốc, sàn nhà đã thấy rắn bò lểnh mểnh khắp nơi, A Tử không ngừng tránh rắn, cô vừa lui dần ra cửa, vừa quay vào phóng độc châm, ghim một số xác rắn vào xà nhà, nhưng khốn thay, số độc châm còn không nhiều, cuối cùng cô không dám phóng bừa bãi, chỉ dùng giết các con rắn đang mon men lại gần.
Nghe tiếng động đàng sau, Tiêu Phong ngoảnh lại, ông giật mình thấy A Tử đang bế đứa bé, đoán rằng nó đã bị rắn cắn. Ông biết, nếu không chữa trị ngay, nọc rắn độc cực kỳ lợi hại đó sẽ lấy đi tính mạng dứa bé. Lập tức ông lên tiếng hỏi:
- A Tử, nó bị rắn cắn nặng không?.
Lúc đó, A Tử đã lùi đến bên cạnh Tiêu Phong, tay cô phóng châm giết rắn, miệng đáp:
- Nó bị trúng độc khá nặng, để lâu chút nữa chắc sẽ chết quá.
Cô ôm đứa bé, chân nhảy nhót, đầu tóc xổ tung, khi thấy rắn cứ ùn vào từ tứ phía, cô sợ quá, run giọng hỏi:
- Tỷ phu, giờ mình làm sao đây?
Đôi mày Tiêu Phong nhăn tít, song chưởng không ngừng huy động, ông thấy A Tử không chống cự nổi rắn đang từ nóc nhà rơi xuống, bèn vội vận tả chưởng đánh bạt mấy con đàng trước mặt, thét to một tiếng, ông khoa hữu chưởng thành vòng tròn trong không trung, tạo một vùng lốc xoáy mà A Tử và đưá bé là trung tâm. Lập tức số rắn quanh đấy bị thổi bay tan tác ra sau. Nhưng rắn khác không ngừng bò đến, Tiêu Phong bèn choàng một tay ngang eo lưng A Tử, nói:
- Ôm đứa nhỏ cho chặt!
A Tử chỉ thấy thân mình nhẹ hẫng, cô đang được Tiêu Phong ôm, cùng ông đáp lên đỉnh một cây tùng đàng trước nhà. Cây đó cao và thẳng, không có cành mọc ngang, căn bản không có chỗ đặt chân, Tiêu Phong ôm chặt A Tử, ông đề khí, chân giẫm mạnh vào đỉnh cây, mượn lực phản chấn tiếp tục phi sang cây khác.
Đi kiểu đó vượt qua khỏi dăm cây tùng, nội tức ông giảm xuống, không còn đủ sức mượn lực nữa, đang sắp sửa phải hạ mình xuống dưới đất đen kịt những rắn, may thay, ông thấy có một nhánh cây gie ngang làm chỗ đáp xuống, ông bèn trụ cứng hai chân dính trên cành ngang đó. Tiêu Phong cúi nhìn đứa nhỏ trong lòng A Tử, thấy mặt nó xạm đen, hôn mê bất tỉnh. Tiêu Phong thăm mạch cổ tay, thấy mạch lạc yếu ớt, nọc rắn đã ăn sâu nội tạng, không còn vận công trục độc được nữa. Chợt nhớ A Tử trên mình thường mang thuốc giải, Tiêu Phong hỏi:
- A Tử , trên mình muội hiện có giải dược nào không?
A Tử mò tìm trong túi, cô lấy ra hai bình nhỏ, đáp:
- Cái này là thuốc giải của độc châm, còn đây là của Lục La sát cho để giải độc Truy mệnh thần đinh, chẳng hiểu có dùng được hay không?
Tiêu Phong đưa tay đón lấy, nói:
- Hiện giờ không có gì khác, ta không biết nên dùng cách nào đây?
A Tử chỉ vào cái bình của Lục La sát, nói:
- Thứ này bà Lục La sát bảo có thể uống được, còn cái sư phụ muội cho chỉ dùng bôi ngoài da thôi.
Không chần chừ, Tiêu Phong cạy miệng đứa bé, đổ vào một ít thứ thuốc giải uống được, còn thuốc kia, ông đem bôi lên chỗ rắn cắn, rồi xé vạt áo băng bó kỹ lại.
Biết nọc độc rắn lợi hại, Tiêu Phong bảo A Tử:
- Mình phải cố vựợt vòng vây, đem đứa nhỏ này đi tìm thầy thuốc chữa cho nó.
Nói xong, ông đưa một tay ôm eo lưng A Tử, nói nhỏ:
- Cẩn thận!
Rồi vận sức vào chân, ông nhấn mạnh lên cành cây, băng mình đi. A Tử cảm giác như đang đằng vân giá vũ, dẫu đang còn trong hiểm cảnh, nhưng cô thấy khoan khoái vô cùng, cơn hoảng sợ vừa rồi biến mất. Cô chợt nhớ đến thời kỳ thân mang trọng thương, đã từng được Tiêu Phong ẵm bồng nhiều ngày, uớc thầm:
- Mình mà được tỷ phu ôm chặt lấy như thế này hoài, tuyệt lắm đấy!
Sau chừng một tuần trà, Tiêu Phong đưa A Tử và đứa nhỏ ra khỏi khu rừng. Bên ngoài, hơn ngàn đệ tử Cái Bang đệ tử binh khí trong tay, đang dàn trận chờ họ, Cái Bang lần này nhất quyết dồn Tiêu Phong vào tử địa, nên đã chẳng ngần ngại huy động một lực lượng đông người.
Tiêu Phong cười nhạt, ông định cùng A Tử hạ mình xuống từ cành cao, bỗng ông nghe tiếng ngựa hí, tiếp theo là vô số tiếng hô hoán. Nhìn về nơi xuất phát tiếng động, Tiêu Phong thấy hai con hãn huyết đang phóng mình chạy len ra từ giữa đám đệ tử Cái Bang, khiến bọn chúng phải nháo nhào né tránh. Tiêu Phong vô cùng mừng rỡ, ông thực không biết nhờ cách nào hai con bảo mã đó lại yên ổn chạy thoát, đúng lúc hiểm nghèo này, Tiêu Phong cần ngựa hơn bao giờ hết
Tiêu Phong cất tiếng gọi, hai con ngựa nghe tiếng chủ nhân, chúng phóng nước đại về phía Tiêu Phong. Ôm chặt A Tử trong tay, buông mình xuống từ trên cành cây cao ngất. Như một cánh chim đại bàng, Tiêu Phong đáp xuống, đúng hướng chạy của ngựa. Quần đệ tử Cái Bang tưởng Tiêu Phong đang bị vây khổn trong rừng, họ không tính đến chuyện ông chạy thoát ra ngòai, nên khi thấy Tiêu Phong bay như thiên thần từ trên trời giáng hạ, cả bọn đều không kịp trở tay, đều sững sờ tại chỗ.Một người vụt kêu lên:
- Đừng để cẩu tặc cùng yêu nữ chạy thoát, mau, đuổi theo mau!
Cả bọn định thần, cùng hô hoán liên thanh, từ giữa đám đông đã có một số ám khí phóng vào Tiêu Phong và A Tử. Tiêu Phong tay tả quàng chặt A Tử, tay hữu ông vung vạt áo lên, vận khí, làm cho nó cứng lại như một tấm thuẫn, ám khí chạm vào áo đều bắn dội ngược về. Cả bọn thất sắc, chúng đưa mắt nhìn nhau, chưa từng được chứng kiến một cảnh tượng oai vũ như vậy.
Tiêu Phong lướt bên trên đám bang chúng, từng chập điểm nhẹ gót chân vào đâù người để tá lực, ông phóng mình đi tiếp. Bốn trưởng lão Cái Bang đồng loạt phi thân đến, cùng vận chưởng, từ bốn bên công kích hai người. Trong tay đang ôm chặt A Tử, Tiêu Phong tạm buông cô ra, ông vận sức, liên tục tung hữu chưởng phản kích, bốn trưởng lão Cái Bang cùng một lúc bị đánh bay ra sau. Do Tiêu Phong còn nghĩ nhớ đến giao tình xưa cùng Cái Bang, nên hôm nay, dù vướng tình thế hung hiểm, dù bị ngăn chặn trong lúc đang gấp rút tìm cách cứu đứa bé, ông vẫn chỉ dùng có bẩy, tám thành công lực. Bốn trưởng lão trúng nội thương, khí huyết nội thể nhộn nhạo, có người không chi trì nổi, đã lập tức thổ ra một bựng máu.
Đám đông đệ tử Cái Bang khí thế đang hung hăng, khi họ trông thấy bốn trưởng lão bị Tiêu Phong một chiêu đả thương, ai nấy đều thất kinh, trong một khoảnh khắc ngắn, không người nào dám tiến ra ngăn cản Tiêu Phong nữa. Chỉ khi thấy ông tiếp tục lướt đi, họ mới đua nhau phóng ám khí theo. Rất nhanh, Tiêu Phong đến chỗ hai con ngựa, ông rùn xuống một chút, rồi tung mình, cùng A Tử nhảy lên ngồi vững vàng trên lưng một con ngựa, tay nắm chặt dây cương, hai chân ông thúc vào hông ngựa, nạt một tiếng, con ngựa cất vó trước, rồi giậm cả bốn vó, vọt từ trong đám đệ tử Cái Bang chạy ra ngoài.
Bang chúng Cái Bang hươi vũ khí rượt theo sau, huy động trường côn, trường thương nhắm đánh vào Tiêu Phong và A Tử. Tiêu Phong nạt lớn:
- Kẻ nào cản ta sẽ bị chết!
Ông vươn tay đoạt một cây thương, đâm phải kích trái, tiếng người trúng đòn kêu la rền rĩ không dứt! Rồi người người giạt sang hai bên, phút chốc, kinh khiếp trước thần uy của Tiêu Phong, cả bọn họ không một ai dám lại gần.
Tiêu Phong đề thương giục ngựa, xông pha thoát khỏi vòng vây. Con ngựa hãn huyết kia dù không người cỡi, nó vẫn tiếp tục bám sát theo sau. Đệ tử Cái Bang nhìn bóng Tiêu Phong mỗi lúc một xa dần, họ biết không đuổi theo kịp, vả lại chẳng ai dám đơn thân đuổi theo, họ quá kinh khiếp khí thế một người địch ngàn người vừa qua, trong lòng họ hãy còn rúng động trước uy vũ đó.
Tiêu Phong gịuc ngựa chạy mải miết, khi thấy mình đã bỏ xa lũ người Cái Bang rồi, ông mới dừng ngựa, xem lại thương thế của đứa bé, thấy mặt nó xám xạm, vết rắn cắn rỉ máu đen, da thịt vết thương lở lói, mạch lạc đập vẫn yếu ớt như cũ, chưa đến nỗi cạn kiệt. Tiêu Phong nghĩ, cho dù không nên liều lĩnh thuốc men, nhưng uống và bôi hai thứ giải dược đó cũng có chút tác dụng, khả dĩ kìm độc tính tạm thời không phát tác, ông cho nó uống thêm một ít nữa, chỗ vết thương rỉ máu đen được bôi thêm thuốc của A Tử.
Tiêu Phong đỡ đứa bé khỏi tay A Tử , bảo:
- Muội đã nhọc mệt nhiều rồi, hãy nghỉ một chút, để ta giữ nó cho.
Nói xong, ông bế đứa bé nhảy lên lưng ngựa, tiếp:
- Mình phải gấp rút tìm thầy thuốc, ta e tính mạng đứa nhỏ này không giữ được lâu đâu.
A Tử cưỡi con ngựa kia, cô đưa mắt nhìn quanh, đáp:
- Chỗ này không thôn xóm, hàng quán gì cả, huynh nên đi về phía đông nam, có thể tìm được thầy chăng?
Tiêu Phong gật đầu, đáp:
- Ừ, làm theo lời muội.
Cả hai giục ngựa nhắm hướng đông nam rong ruổi .
Đi được chừng bốn, năm mươi dặm, trước mặt họ quả nhiên có một tiểu trấn, họ vào dọ hỏi, tìm đến được một hiệu thuốc nổi tiếng trong vùng tên "Khánh Dư đường". Tiêu Phong bế đứa bé vào, thấy giữa phòng mạch là một lão tiên sinh râu tóc bạc trắng đang chẩn mạch, nơi trước, đông đảo bệnh nhân đang ngồi chờ khám bệnh.
A Tử bèn bồng đứa nhỏ đi trước, miệng nói:
- Xin nhường lối, nhường lối!
Lập tức cô bị họ nhao nhao chửi mắng:
- Làm gì vậy? Muốn khám bệnh phải chờ đến phiên, cô không biết ư?
Tiêu Phong chắp tay xin lỗi mọi người:
- Xin tất cả thứ lỗi! Tôi có người bị bệnh quá nặng, thật khẩn cấp, xin chư vị cho vào khám trước!
Bọn họ nhao nhao la ó:
- Ở đây ai mà không bịnh? Không bịnh thì đến ngồi chờ ở đây làm gì? Bịnh nhân bên ngươi khẩn cấp, thế người bịnh của ta chẳng khẩn sao? Hãy chờ đến phiên! Thật không dè người lớn, làm vậy mà không biết mắc cở?
Tiêu Phong không cãi lời, ông đưa tay đập vào mặt bàn vuông kê ở đấy, cái bàn lập tức vỡ tan thành mảnh vụn, rồi ông trầm giọng, nói:
- Ai muốn nói nữa, hãy nhìn cái bàn này!
Bọn họ xanh mặt nhìn nhau, đều không dám hó hé, kẻ nhát gan đã đứng dậy bỏ đi, không chờ lượt khám bịnh. Người bệnh đang được chẩn mạch vội rụt tay, đứng dậy, bỏ chạy như bay ra ngoài, làm như đã được chữa khỏi!
A Tử bế đứa bé đến trước thầy thuốc. Lão y sĩ từng trải, đã chẳng chút biến sắc lúc thấy Tiêu Phong đập bàn doạ nạt. Lão quan sát mặt đứa nhỏ, thần sắc nghiêm trọng, rồi bắt mạch đứa bé, xem đi xem lại chỗ da thịt bị thương, lão rầu rĩ nói:
- Nọc rắn độc, lại là một thứ tối ộc, ôi ... - lão thở dài, tiếp - Nếu các vị không cho nó uống thuốc, nó đã chết từ lâu rồi! Chỉ là ... chờ quá lâu ... thật tội nghiệp, còn nhỏ như vầy mà đã ...
Hoảng hốt, Tiêu Phong hỏi ngay:
- Không cứu được sao?
Lão y sĩ lắc đầu:
- Ta không cứu nó được, nhiều lắm, ta chỉ có thể cho uống thuốc ngăn chận độc tố phát tác! Một khi độc đã vào đến nội tạng, ngay cả thần tiên cũng bó tay!
Tiêu Phong quá xót thương thằng bé, đau thắt trong lòng, ông than:
- Lỗi ở tôi, tôi đã làm hại nó!
Bỗng lão y sĩ nhắm mắt lại, rồi chậm rãi nói:
- Trên đời này, chỉ một người có thể cứu được nó... Có điều, người đó hành tung phiêu hốt, lão sợ các vị không cơ duyên tìm được người ấy!
---- Xem tiếp hồi 52 ----