Nghe giọng nói, trong đầu Tiêu Phong bỗng rúng động, ông rảo bước đi ra bên ngoài doanh trướng, nhìn thấy trong ánh nắng chiều, hai nữ tử ngự trên mình ngựa, một cô vận áo lục, vạt áo phất phơ, tay kềm cương, eo lưng cài ngọc tiêu.
Mừng rỡ, Tiêu Phong kêu to:
- Yên Bích!
Nữ tử quay nhanh đầu ngó lại, đôi mắt trên gương mặt hoa vụt sáng lên, chính thị Lâm Yên Bích. Cô gái kề bên vận áo xanh là Thanh Huyền.
- Tiêu đại ca!
Trông thấy Tiêu Phong, bất giác Lâm Yên Bích nhoẻn miệng cười, cô giật nhẹ dây cương đưa ngựa đến gần, các tên quân canh thấy đây là người quen của đại tướng quân, bèn nhanh chóng tẽ ra nhường lối. Lâm Yên Bích cùng Thanh Huyền tới trước mặt Tiêu Phong, cùng xuống ngựa, Yên Bích cười nhẹ, hỏi:
- Tiêu đại ca, huynh vẫn khoẻ chứ?
Thanh Huyền cũng chắp tay hành lễ:
- Tiêu đại hiệp, Thanh Huyền xin kính chào đại hiệp!
Tiêu Phong vui vẻ nói;
- Vẫn khoẻ!
Ông chắp tay đáp lễ Thanh Huyền:
- Thanh Huyền cô nương, đã lâu không gặp, cô cũng vẫn khoẻ chứ?
Thanh Huyền cắn môi, cười, đáp:
- Tiểu nữ vẫn khoẻ, có điều cô nương tiểu nữ thì không được khá lắm!
Tiêu Phong kinh nhạc, ông nhìn vào Lâm Yên Bích, hỏi:
- Yên Bích, muội sao lại không khá? Chẳng lẽ đã có xảy ra chuyện gì rồi?
Gò mắ trắng mịn như bạch ngọc của Lâm Yên Bích thoáng ửng hồng, cô đáp:
- Muội khoẻ lắm! Huynh đừng tin lời con nha đầu nói nhăng này!
Thanh Huyền cười ồ:
- Thật kỳ diệu ghê! Ai vửa mới đây còn suốt ngày than mây thở gió đến thân mình tiều tuỵ! Ai lại còn ...
- Câm miệng!
Đôi mắt đẹp của Lâm Yên Bích trợn ngược, cô gắt nhỏ:
- Con nha đầu đáng chết này, mi còn dám nói càn, để xem ta có hài tội hay không thì biết!
Thanh Huyền lè lưỡi, cô vội vàng nuốt ngay nửa câu nói kia trở vào!
Tiêu Phong tuy hoàn toàn không rõ cớ sao câu nói kia lại bảo người thân hình tiều tuỵ, nhưng ông loáng thoáng hiểu Thanh Huyền ngầm châm chọc có kẻ mắc bệnh tương tư, còn ai tương tư, thì tuy chưa rõ, nhưng kẻ gây bệnh thì Thanh Huyền chỉ đích xác vào ông, là Tiêu Phong. Trông cô tuy mặt hoa vẫn tuyệt sắc, xong rõ ra cũng nhuốm đôi ba phần tiều tuỵ, ông thấy thương xót trong lòng, bèn khoát tay, gọi một tên cận vệ đến, bảo:
- Hãy dọn một căn lều tươm tất, yên tĩnh cho hai cô nương đây nghỉ ngơi!
Tên thị vệ rất thông minh, thấy thường ngày Tiêu Phong không màng nữ sắc, chỉ một thân một mình trong trướng, chẳng đòi hỏi gì, giờ đây, nghe ông ra lệnh thu xếp một gian lều, y đoán ắt hẳn cô nương đây là vị phu nhân tương lai của đại tướng quân, y bèn đi thu xếp mang đến các món trần thiết hạng nhất của doanh trại. Bọn chúng vừa bận rộn dàn dựng lều trại, vừa tán mảnh là phu nhân tương lai nhan sắc tuyệt thế này đích thực xứng lứa vừa đôi cùng đại tướng quân của chúng.
Tiêu Phong hạ lệnh thu xếp xong lều trại cho Lâm Yên Bích cùng Thanh Huyền, ông bèn bảo sửa sọan bữa cơm tối.
Khi Ngột Lương Hiệp Đài gặp Lâm Yên Bích, y không rời ánh mắt khỏi cô, khiến Lâm Yên Bích trong lòng chẳng vui, nhưng nể mặt Tiêu Phong, cô không tiện làm to chuyện. Trước giờ ít để ý tiểu tiết, Tiêu Phong sắp xếp mọi người an toạ xong, bèn cho đi mời Dương Qua, Liễu Như Lãng và A Tử đến, cùng dùng cơm tối. Ông nâng hồ tự rót cho mình một bát rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn, rồi cất tiếng hỏi:
- Yên Bích, sao muội lại tìm đến chốn này? Mẫu thân cùng sư bá muội đều được khoẻ cả chứ?
- Các vị đều khoẻ, có gửi lòi hỏi thăm đến huynh. - Lâm Yên Bích nhìn bát rượu trong tay ông, hỏi tiếp - Huynh uống rượu như uống nước lã, cơm nước xong, lại tiếp tục uống nữa, bộ huynh là người sắt sao chớ?
- Ha ha ... Cuối cùng, cũng có người đến càu nhàu, cằn nhằn Tiêu đại ca nhà mình rồi!
Hoà cùng tiếng cười vang, người mới đến nói to, Lâm Yên Bích ngoái trông ra, thấy gã mi kiếm mày phượng, tướng mạo khá anh tuấn, duy hai mái tóc mai đã lấm tấm điểm bạc, hiển nhiên dày dạn phong sương. Đi liền theo sau là một vị bạch y công tử, mũi cao môi mỏng, không cần nhìn kỹ, Lâm Yên Bích cũng biết đấy là Liễu Như Lãng, cô bèn đứng lên, chắp tay, khom mình chào Liễu Như Lãng:
- Liễu đại ca, từ chia tay đến giờ, huynh có được khoẻ?
Từ dạo cô từ hôn Liễu Như Lãng ngay trước mặt Bích Vân cung chủ, cô vẫn luôn luôn giữ khách khí cùng Liễu Như Lãng, luôn dùng lễ huynh muội mà chào hỏi gã.
Liếc sơ qua cô, lòng Liễu Như Lãng cảm giác chút chua cay, nhưng mặt gã vẫn điểm nụ cười, đáp:
- Ta khoẻ lắm! Ta thấy Lâm muội gầy đi nhiều, chắc vì công chuyện trên Bích vân cung lắm đa đoan, phức tạp?
Lâm Yên Bích khẽ cười, cô không đáp, quay sang nhìn Dương Qua, hỏi:
- Xin được hỏi, vị đại hiệp này là ...
- Tại hạ Dương Qua, xin chào Lâm cô nương.
Dương Qua chắp tay thành quyền, cúi mình chào Lâm Yên Bích.
Hàng mi đẹp đẽ của Lâm Yên Bích khẽ gợn:
- Ồ ...Thì ra đây là đại hiệp Dương Qua mà Tiêu đại ca từng có dịp nói đến, tiểu nữ đã thất kính rồi!
Dương Qua đáp:
- Hai chữ đại hiệp, tại hạ thật chẳng dám nhận, chỉ người tài giỏi như Tiêu huynh đây mới xứng! Ngày đó, Lâm cô nương cứu nạn Tiêu huynh, đưa huynh ấy vạn dặm xuống miền nam, đã trở thành một giai thoại trên giang hồ rồi, chưa kể cô nương đã trốn thoát khỏi Lục gia trang ngay dưới mắt Quách bá mẫu, cái công phu ấy, trên giang hồ sợ chẳng một ai khác có thể làm nổi, Dương Qua tôi thật hết sức khâm phục!
Lâm Yên Bích khẽ cắn môi, nhịn cười, hỏi:
- Giai thoại gì đâu? Chẳng qua, chỉ đáng làm trò cười thôi! Ông cùng Quách đại hiệp quan hệ ra sao, mà lại gọi Hoàng bang chủ là Quách bá mẫu?
Dương Qua đáp:
- Tiên phụ cùng Quách bá bá đã lạy nhau tám lạy kết nghĩa huynh đệ, thời thơ ấu, tôi may được Quách bá bá nuôi nấng, đã từng ở trên đảo Đào Hoa, từng được Quách bá mẫu dạy dỗ chữ nghĩa, cho đến giờ, mỗi lần nhắc đến, tôi thực sự cảm kích bà ấy đã cất công dạy tôi đọc sách, viết chữ, nếu không nhờ thế, tôi bây giờ ắt hẳn làm một kẻ mù chữ!
Gã vừa nói, vừa bước đến gần bàn ăn, bỗng gã dừng bước ngay trước chỗ Ngột Lương Hiệp Đài đang ngồi, khoa tay trước mặt y, rồi dùng thân mình chắn nhãn tuyến y đang rọi vào Lâm Yên Bích, gã cười, hỏi:
- Ngột Lương Hiệp Đài tướng quân này, ánh mắt ông đang chăm chú nhìn gì thế?
Vốn đang mê mải ngắm nhìn Lâm Yên Bích, Ngột Lương Hiệp Đài hốt nhiên bị Dương Qua ngăn cản, y giật mình, định thần xong, đưa tay gãi gãi vào đầu, cười bối rối:
- Chẳng nhìn gì đâu!
Y bỗng đứng bật dậy, cúi rạp mình chào Lâm Yên Bích theo nghi thức bộ tộc Mông Cổ, nói;
- Vị cô nương mỹ miều này, xin được phép hỏi, cô nương có biết hạ lạc của tứ đại mỹ nhân ở đâu không? Có phải cô đây là một trong bốn mỹ nữ ấy không?
Lâm Yên Bích giật mình, thấy thế, Liễu Như Lãng vui vẻ nói:
- Ngột Lương Hiệp Đài tướng quân, ông muốn tìm tứ đại mỹ nữ nào của chúng ta thế?
Ngột Lương Hiệp Đài đáp:
- Thì là tứ đại mỹ nhân của Trung nguyên thôi! Tứ vương gia bảo một trong bốn cô có tên là Dương Ngọc Hoàn kia mà!
Đến đấy, cả Dương Qua, Liễu Như Lãng cùng Lâm Yên Bích đồng lúc bật cười, thấy lạ, Ngột Lương Hiệp Đài bèn hỏi:
- Có gì đáng cười đâu? Các vị biết hay không thì cứ bảo cho một tiếng thôi là được!
Y nhìn vào Lâm Yên Bích, hỏi:
- Lâm cô nương, cô là tiên nữ xuống trần, tất nhiên cô biết rất rõ, xin làm ơn bảo cho ta hay với!
Lâm Yên Bích gắng nhịn cười, đáp:
- Thứ nhất, tôi chẳng phải tiên xuống trần, tôi chỉ là người bình thường. Thứ nhì, tứ đại mỹ nữ đều đã qua đời cả rồi, ngay đến người gần đây nhất là Dương Ngọc Hoàn của nhà Đường cũng đã quá cố được mấy trăm năm nay, đại khái cả nắm xương tàn cũng khó lòng tìm cho ra.
- Sao thế được? - Ngột Lương Hiệp Đài thất thanh la lớn, y vỗ vỗ mạnh tay lên đầu, chợt hiểu ra, y nói - Hèn chi, hồi Tứ vương gia nghe tôi xin xuống Trung nguyên tìm cho ra tông tích của tứ đại mỹ nữ, ngài không ngớt cười, thì ra là vậy!
Tiêu Phong cũng vui vẻ bảo:
- Thì ra là thế, bữa nay, ta mới biết đấy!
- Tỉ phu, huynh vừa mới hay biết chuyện gì vậy?
Cùng theo câu hỏi, A Tử vén rèm bước vào, vừa thoáng thấy Lâm Yên Bích, lòng dạ cô vụt quặn thắt, cô nhìn nhìn kỹ vào Lâm Yên Bích, hỏi:
- Sao cô cũng lần đến đây làm gì thế?
Lâm Yên Bích cười nụ, đáp:
- Ta ở mãi trên cung Bích Vân, thấy chán ngán quá, nên xuống núi đi lăng quăng chơi!
A Tử "ồ" lên một tiếng, cô đến ngồi kế bên chỗ Tiêu Phong, nói:
- Đi lăng quăng mà cũng khéo dữ! Đi tuốt tới nơi đang có chiến trận kia!
- A Tử!
Tiêu Phong trầm giọng rầy cô:
- Hồi ở trên núi Lư Sơn, Yên Bích từng xả thân cứu mạng muội, làm sao muội lại có thể ăn nói với cô ấy như vậy được? Lời tục bảo là mang ân đức được uống một giọt nước, thì phải đem cả dòng suối ra mà báo đáp, hơn nữa, lại là cái ơn cứu mạng!
A Tử bặm môi bặm mép, trong lòng chẳng đồng ý, nhưng không dám hó hé gì khác.
Rồi cơm nước được dọn lên, tất cả cùng dùng bữa, trong suốt bữa ăn, Tiêu Phong mặc tình nốc rượu, Lâm Yên Bích cũng chỉ đành lắc đầu, cô không khuyên răn gì nữa.
Xong bữa ăn, Ngột Lương Hiệp Đài đứng kên cáo từ:
- Đại tướng quân, chuyện mình bàn bạc hôm nay, tôi mong tướng quân lấy đại sự làm trọng, mà lấy quyết định. Đổ máu trên chiến trường vốn dĩ chuyện rất bình thường, nếu chẳng mất đi một tính mạng nào cuả quân sĩ, ấy mới là lạ!
Tiêu Phong đáp:
- Được! Ta sẽ thẳng thắn suy nghĩ.
Ngột Lương Hiệp Đài đi khỏi, Dương Qua nhìn theo bóng sau lưng y, hỏi:
- Tiêu huynh, y lại đang thúc giục huynh?
Tiêu Phong thuật chuyện Ngột Lương Hiệp Đài muốn nửa tháng nữa phải cho công thành.
Liễu Như Lãng thở ra, nói:
- Thật tình, y nói cũng rất hợp lý, bọn mình chẳng thể cứ ù lỳ vầy mãi được, càng dễ khiến y sớm phát sinh nghi hoặc!
Bỗng có tiếng bẩm báo từ bên ngoài;
- Thưa Đại tương quân, có thư tín đến từ Kinh Triệu.
- Đem vô đây!
Thị vệ tbước vào, đệ trình một phong thư, rồi trở gót đi ra.
Tiêu Phong mở thư ra xem xong, lộ thần sắc nghiêm trọng.
Dương Qua bèn hỏi:
- Tiêu huynh, chẳng hay đã nảy sanh chuyện gì thế?
Tiêu Phong lắc đầu:
- Chả có gì! Tứ vương gia viết báo tin các huynh đệ của ta ở Lâm Hoàng là Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương đã dẫn đầu một đoàn tộc nhân đi Kinh Triệu thăm ta, họ vốn không hay tin ta đang nam chinh, nên Tứ vương gia cầm giữ họ lại đấy, bảo là chờ ta đắc thắng trở về, sẽ gặp mặt luôn cho tiện, còn nói bọn họ nhớ nhung ta lắm, họ đã hỏi xem tình hình chiến sự ra sao, muốn ta mau mau, đánh nhanh đánh mạnh, giải quyết cho sớm mà trở về.
Dương Qua thở dài não nuột:
- Đúng là mái nhà đang dột lại gặp mưa đêm dầm dề!
Tiêu Phong xếp kỹ lá thư lại, rồi nói:
- Khuya lắm rồi, cả nhà giải tán đi thôi. Yên Bích, muội vất vả đi đường xa đến đây, cũng mệt nhiều, vậy sớm đi nghỉ đi.
Rồi cho gọi thị vệ, hỏi thăm xem lều trại của Lâm Yên Bích đã sắp đặt xong cả chưa. Thị vệ thưa tất cả đều đã sẵn sàng.
Mọi người đứng lên chia tay, thị vệ có ý sắp đặt cho gian lều Lâm Yên Bích nằm sát bên trướng của Tiêu Phong.
Chờ mọi người đi khỏi, Tiêu Phong trở về lều trướng, ông ngồi suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục không tìm ra kế sách vẹn toàn cho cả đôi bên, ông bất giác thở dài, thổi tắt đèn, đi ngủ.
Bỗng từ ngoài có tiếng hỏi vào:
- Tiêu đại ca, huynh ngủ chưa?
- Chưa đâu, muội có chuyện gì vậy?
Nhận ra tiếng Lâm Yên Bích, Tiêu Phong nhanh chóng khoác áo vào người, đốt đèn lên trở lại.
- Muội không việc gì hết, có điều khó ngủ.
Lâm Yên Bích ngập ngừng, rồi khẽ hỏi:
- Tiêu đại ca, huynh cùng muội đi dạo ven sông, được không?
- Được! Ta ra ngay!
Y phục chỉnh tề xong, Tiêu Phong vén rèm bước ra, thấy Lâm Yên Bích đứng dưới ánh sáng trăng, lúc ấy vào mùa hè, tà áo mỏng của cô không ngớt bị gió thổi phất phơ, xem thấy phong tư càng tuyệt diệu hơn xưa kia nhiều.
Lòng Tiêu Phong có chút lạ lẫm. ông nhủ thầm: "Nhà cô nương này có hơi kỳ lạ, đêm khuya lắc khuya lơ mà không ngủ, lại muốn đi dạo bờ sông!"
Tiêu Phong theo Lâm Yên Bích đi ra mé bờ sông, cô hỏi han tình hình từ lúc chia tay, Tiêu Phong nhất nhất thuật lại. Nghe xong, Lâm Yên Bích đến đứng kế bên Tiêu Phong, bên bờ Trường Giang, cô đưa mắt nhìn mông lung ra nơi sông nước đang xuôi dòng về đàng đông, bỗng cô nói:
- Tiêu đại ca, ngày mai, huynh cứ chấp thuận yêu cầu cuả Ngột Lương Hiệp Đài đi, muội có cách này đối phó y.