Sau đó, A Tử dẫn Du Thản Chi vô nhà, chỉ một cái ghế đẩu, cô bảo gã:
- Ngươi hãy ngoan ngoãn ngồi đây, không có lệnh của ta, cấm loạn động, hiểu chưa?
Du Thản Chi gật đầu, gã ngồi ngay đơ trên ghế. Bích Vân cung chủ đành trơ mắt ra nhìn, bà biết thần kinh Du Thản Chi đã bị A Tử khống chế gọn, đầu óc gã đã nhận ra cô là ai, từ giờ gã chỉ nghe theo mệnh lệnh của cô thôi.
A Tử đi ra sân, cô ngó Bích Vân cung chủ, cười hì hì, hỏi:
- Trận này, người bên bà đã bị ta thu phục, vậy bà bảo xem, bên bà có tính là đã thua chưa?
Bích Vân cung chủ cười nhạt, đáp:
- Chưa ra tay động thủ gì hết, lý đâu lại nói chuyện thắng thua? - Bà hứ lạnh, - Chẳng qua ngươi giở trò vô sỉ, vậy tính cho ngươi thắng đi, ta lại thèm đi cãi vã cùng ngươi sao?
Tiêu Phong giọng sang sảng, bảo:
- Cung chủ nói có lý, trận này chưa ai động thủ gì hết, vậy tính là huề, bà thấy có công bằng không?
Bích Vân cung chủ lại hứ lần nữa, lạnh lùng nói:
- Như ngươi muốn, hoà thì hoà!
Ngữ điệu bà cho thấy, căn bản, bà dường chẳng mấy quan tâm chuyện được thua. Rất lấy làm kỳ, Tiêu Phong nghĩ thầm "Có vẻ bà ta chắc mẩm, cho dù bà Giang phu nhân sẽ thua một trận, ta đây thắng một, kết cục vẫn là chẳng ai thắng, chẳng ai thua, bà ta dưạ vào cái gì mà tự tin quá xá vậy? Trừ khi bà ta có âm mưu gì, để sẽ luôn luôn thắng trong mọi tình huống!"
Bích Vân cung chủ vẫy tay, bốn nhân ảnh lướt ra, nhưng trong số, lại có Lâm Yên Bích! Rồi nghe Bích Vân cung chủ nói:
- Trận thứ hai, bên ta đưa ra kiếm trận hộ cung của ta, xưa nay đều do bốn người liên thủ, quyết chẳng thể kể là ỷ nhiều thắng ít, sư muội biết rất rõ điều đó, ta không cần giải thích gì nhiều, bên ngươi muốn dùng bao nhiêu người để đối phó, bốn người này sẽ đồng loạt xuất thủ. Mà cũng nói thêm, mỗi người chỉ được tham gia một lần, không thể tái nhập cuộc ở trận sau.
Bà ta nói như thế, đúng là phù hợp quy củ giang hồ, chẳng chút gì là cưỡng từ đoạt lý .
Giang phu nhân phi thân lướt tới, quét ánh mắt lên Lâm Yên Bích một dạo, rồi nói đanh thép:
- Cả tứ đại hộ pháp đều đến đây hết, cớ sao lại thiếu một người không vào trận? Mà lại để cho một cô nương tuổi còn trẻ măng đánh thế chỗ?
Bích Vân cung chủ cười ầm, rồi đáp:
- Ngươi dám coi thường đồ đệ ta ư? Ngươi hãy phá cho xong kiếm trận trước đã, rồi sau hãy nói!
Tiêu Phong cũng lấy làm lạ, uy lực kiếm trận dựa vào chỗ cả bốn cùng liên kết nhau, mỗi sở trường sở đoản của mỗi thành viên đều được phối hợp chặt chẽ từng li từng tí, cớ sao vào cái lúc sống chết của cuộc báo oán này, bà Bích Vân cung chủ lại đã chẳng tận dụng uy lực tối đa của kiếm trận bằng cử ra bốn vị hộ pháp, lại đem thay chỗ một người bằng Lâm Yên Bích? Trong lòng Tiêu Phong loáng thoáng chút bất ổn, nhưng vào thời điểm này, ông thực cũng không rõ ẩn ý đó của bà ta
Bốn người khom mình chào Giang phu nhân, Giang phu nhân cũng hoàn lễ, rồi nói:
- Ba vị tỉ tỉ, mười sáu năm cách biệt, đâu dè hôm nay gặp gỡ, lại là một trường đấu chiến bằng binh khí!
Ba vị hộ pháp lại khom mình lầnnữa, có một người trả lời:
- Tam tiểu thư ơi, chúng ta thân làm hộ pháp, là phải tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh cung chủ, điều đó tiểu thư người cũng biết, mong người thông cảm cho.
Giang phu nhân gật đầu, bà vung trường kiếm vạch một nét ngang trước ngực, nói:
- Vậy xin mời xuất chiêu!
Kiếm trận này bà hiểu rất rõ, cho dù đang thiếu đi mất một hộ pháp, bà cũng không chắc thắng chút nào, chỉ mong may mắn mà ở trận thứ ba, Tiêu Phong có thể đánh bại Bích Vân cung chủ, thì cuộc thế vẫn là hoà, sau đó ra sao, sẽ tính tiếp! Lúc đầu, cơ may thủ thắng cả ba trận đều thấp, bà đang bị chuyện làm sao cứu thoát tính mạng của Giang Xuân Lam gây thắc thỏm trong lòng, bây giờ bà tính lại, trong lòng bỗng có chút an định.
Ba vị đại hộ pháp cùng Lâm Yên Bích tẽ ra làm bốn góc, vây Giang phu nhân vào giữa, một làn kiếm quang vụt qua, bốn thanh kiếm cùng tuốt khỏi vỏ, dưới ánh trăng nhàn nhạt, ai cũng thấy rõ, đấy là bốn bảo kiếm chặt sắt như bùn. Đang đứng yên, đôi mắt không chớp, bỗng Giang phu nhân rút "soạt" một tiếng, trường kiếm toát ánh sáng lạnh lẽo, mũi kiếm vẽ ra một làn hoa kiếm, nhắm công về vị trí hướng đông bắc. Chiêu kiếm này thực hư không sao rõ biết, căn bản không thể phán đoán nó nhắm hướng đông hay nhắm vào mé bắc. Hai vị hộ pháp cùng chao mình né tránh, đồng lúc với hai thanh trường kiếm từ hai phương vị kia song song phóng ra tấn công Giang phu nhân.
Tập 17: Chân tướng đại bạch
Hồi 117: Tình nhân giao phong (phần cuối)
Chiêu kiếm đó của Giang phu nhân, nếu bà tiếp tục triển khai, ắt sẽ kích trúng một trong hai hộ pháp, nhưng chính bà cũng sẽ bị hai trường kiếm kia đâm phải, vì hai nhát kiếm đó đến nhanh như sấm sét, chúng phối hợp chặt chẽ không chút sơ hở. Lập tức Giang phu nhân bó buộc phải thu kiếm về chặn ngang để phòng thủ , chỉ nghe "đang" một tiếng, khi ba thanh trường kiếm chạm nhau, chúng bắn hoa lửa tứ tung. Dù bà nội lực không tồi, khi đọ kiếm xong, hổ khẩu bà cũng thấy tê tê, bà vội mượn lực phản chấn, lùi về sau vài bước. Cùng lúc, hộ pháp phía nam cùng Lâm Yên Bích tại hướng bắc đồng loạt xuất chiêu tấn công, họ lập tức đặt Giang phu nhân vào tình thế hung hiểm, nhưng nhờ rành biết biến hoá của kiếm trận, cộng với sự nương tay của ba vị hộ pháp, Giang phu nhân đã trổ hết khả năng khinh công cùng sự biến đổi chiêu thức xuất thần nhập hoá của tay kiếm, giúp bà tránh thoát mọi hiểm nghèo. Duy nhất khi Lâm Yên Bích ra tay, chiêu chiêu thức thức cô đều chẳng chút gượng nhẹ, kiếm phong lăng lệ khôn tả, cô toàn nhắm điểm thẳng vào các huyệt đạo hiểm yếu trên mình Giang phu nhân.
Trước giờ, Tiêu Phong chưa từng thấy Lâm Yên Bích dùng kiếm, lúc này, ông thấy cô thân pháp nhẹ nhàng, kiếm chiêu lanh lẹn, vượt xa công phu sử tiêu trước giờ ông thấy nơi cô, các chiêu thức cô xuất đều khác hẳn ba vị hộ pháp kia, dường như cô đã đặc biệt lãnh lệnh của sư phụ phải kết thúc bằng được tính mạng Giang phu nhân. Ông tự hỏi, cớ sao Bích Vân cung chủ đã không bó buộc các vị hộ pháp điều đó, mà chỉ bắt duy nhất Lâm Yên Bích phải giết chết Giang phu nhân? Bà mà ra lệnh, các hộ pháp nhất định chẳng dám làm trái lời, sự kiện đó rõ ràng có hàm chứa âm mưu trọng đại. Dưới ánh trăng,nhìn hai thân ảnh của Lâm Yên Bích cùng Giang phu nhân đang chiến đấu, ông chợt thấy hai người có nét tương đồng, trong lòng Tiêu Phong bỗng hốt hoảng, những nghi vấn ẩn chứa bấy lâu trong tâm thức vụt xuất hiện trở lại trong đầu, ông bất giác kinh hãi la thầm "Nếu quả thât là vậy, màn sắp đặt này của Bích Vân cung chủ quả thực hết sức độc ác, bất kể ai trong hai người thắng, nhất định cuối cùng Giang phu nhân sẽ là người bị thua thiệt nặng đến nỗi toàn gia tan nát!"
Nghĩ đến đấy, không còn do dự gì nữa, Tiêu Phong mạnh bạo tung mình, ông xông vào giữa kiếm trận, song chưởng vũ lộng nhanh như gió, tả xung hữu đột, phối hợp cùng kiếm chiêu Giang phu nhân, ông đánh giạt hẳn cả bốn thanh trường kiếm kia ra xa, ngăn chặn các chiêu kiếm hợp bích của chúng. Lập tức, uy lực kiếm trận bị giảm sút nặng nề. Thực ra, kiếm trận đó là không có nhược điểm để phá, tưởng chừng khắp thế gian này không một ai có thể tìm được sơ hở của nó. Lúc này, kiếm trận đụng độ phải hai cao thủ tuyệt đỉnh là Tiêu Phong và Giang phu nhân, sự hồn hậu trong chưởng lực Tiêu Phong vốn thiên hạ không ai đọ lại, nội lực bốn người lập kiếm trận không sao sánh bằng, cộng thêm thanh trường kiếm Giang phu nhân không ngừng trực diện công kích, đã vô hình dung kết hợp tuyệt diệu cùng đôi nhục chưởng của Tiêu Phong. Mà Giang phu nhân lại rất rành rọt biến hoá kiêm trận, khi hai người hợp lực, họ đã nhanh chóng đánh lui xa cả bốn kiếm thủ, không cho cả bốn phối hợp nhịp nhàng nữa, chưởng phong ồ ạt của Tiêu Phong đi đến đâu, người nào người nấy đều bạt ra, hai hộ pháp không sao chi trì được cước bộ, họ đành phó mặc thanh trường kiếm của Giang phu nhân đâm trên chém dưới, quấn chặt lấy thanh kiếm của vị hộ pháp kia cùng kiếm của Lâm Yên Bích.
Bích Vân cung chủ đâu ngờ Tiêu Phong lại đột nhiên xông vào kiếm trận, bà nhào người tới, la lớn:
- Tiêu tướng quân, hai bên từng giao hẹn trận này bên ông chỉ một người nhập cuộc, ông định nuốt lời sao?
Tiêu Phong vừa phóng chưởng, vừa to tiếng đáp trả:
- Không cần đấu trận thứ ba nữa, bên ta nhận thua cuộc là xong!
Hai vị hộ pháp đang bị ông quấn lấy, tuy không thể tiếp ứng hai vị hộ pháp kia, nhưng nhờ giữa họ hãy còn hợp bích tuyệt diệu khôn tả, nếu Tiêu Phong không nhờ nội lực hùng mạnh trong các phát chưởng đánh ra, chắc gì đã quấn rịt được họ như thế. Mà lực đạo ông mỗi lúc một mạnh mẽ lên, bỗng ông tung chiêu "Kiến Long tại điền", áp lưc như dời non lấp bể ào ạt công tới, cả hai hộ pháp đều thấy ngộp thở, bị một làn khí kình âp thẳng vào mặt, lồng ngực họ lập tức bị nghẽn chặt, chân khí trong kinh mạch họ chạy loạn nhịp, nghĩa là họ đã trúng nội thương.
Tiêu Phong chắp tay vái hai người, nói:
- Hai vị, ta đã đắc tội rồi!
Câu nói đó phân lượng nặng nề cỡ nào, là những nhân vật kiệt hiệt giang hồ, tứ đại hộ pháp dĩ nhiên đều minh bạch, họ thấy Tiêu Phong quả thật đã thủ hạ lưu tình, nếu vừa rồi ông mà tận lực xuất chưởng, hai người họ nhất định đã thổ huyết đương trường, họ bèn thấy không còn mặt mũi nào tiếp tục hươi kiếm xuất thủ nữa!
Kế bên đó, trận chiến giữa Giang phu nhân cùng hai người kia cũng ác liệt khôn tả, Tiêu Phong bên tung mình lên cao, tả chưởng vẽ một vòng, tay hữu đẩy ra một phát chưởng kích thẳng vào vai tả Lâm Yên Bích.
Lâm Yên Bích không dè bị Tiêu Phong đột nhiên công kích một chưởng, cô lập tức nghiến răng, phạt một nhát kiếm vào Tiêu Phong, kiếm thế dũng mãnh, hoa kiếm loe loé, lưỡi kiếm nhắm chém vào cổ tay ông. Trong làn chớp của kiếm quang, Tiuêp Phong ẩn ước thấy tròng mắt cô doanh lệ, ông lập tức hạ cổ tay bên trái thấp xuống, vươn nó ra nhanh như một cơn lốc xoáy, chụp trúng cổ tay cầm kiếm của cô, thanh kiếm lập tức rời tay, rơi kêu đấnh xoảng một tiếng.
Nguyên phát chưởng đánh vào vai là hư chiêu, ông lập tâm dùng tay tả chụp kiếm của cô, đánh rớt trường kiếm, bản thân ông kiêm tuyệt học của võ công Cái Bang cùng công phu phái Thiếu Lâm, món cầm nã thủ pháp xuất ra với mức độ xuất thần nhập hóa, Lâm Yên Bích tuy võ công không tồi, nhưng gặp một Tiêu Phong từng trải trăm trận, cô chẳng phải đối thủ của ông, hữu thủ cô đã bị chụp trúng.
Tiêu Phong kéo cô vào sát bên mình, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ muội không phải người tốt lành gì, ta không lừa dối muội đâu.
Mấy ngày vừa qua xa cách, Lâm Yên Bích cũng nhớ nhung, cô không ngờ, tối nay gặp lại dưới tình huống đối địch, lúc này, bị ông kéo sát vào gần, ngửi được mùi hơi quen thuộc của ông, lòng cô vừa cảm giác sung sướng pha lẫn phiền muộn, cô khẽ đáp:
- Bà là sư phụ muội, cho dù trước giờ bà làm gì đi chăng nữa, muội cũng không sao ngoảnh mặt, bỏ rơi, bỏ mặc bà được!
Thấy cô vẫn chấp nê, Tiêu Phong sốt ruột, ông thấp giọng, bảo cô:
- Là bà tai đang lợi dụng muội để đối phó Giang phu nhân, muội còn chưa thấy sao?
- Buông muội ra! - Tay phải Lâm Yên Bích khẽ cựa quậy, cô nhỏ giọng đáp - Gì thì gì, tính mạng muội là do bà cứu vớt, suốt đời này, muội nguyện đem toàn mạng sống ra đền ơn bà!
Bất đăc dĩ, Tiêu Phong phải buông cô ra. Lúc ấy, trận chiến giữa Giang phu nhân cùng vị hộ pháp kia cũng ngừng, cả bốn kiếm thủ của kiếm trận đồng loạt đến quỳ trước mặt Bích Vân cung chủ, nói:
- Cung chủ, xin người tha tội, bọn thuộc hạ đã không thủ thắng được.
Bích Vân cung chủ sắc mặt xanh xám như chì, bà hứ lạnh, bảo:
- Đứng cả lên đi! Cái này ta không trách các ngươi, có tên họ Tiêu nhúng tay vô, bọn ngươi đừng hòng thắng!
Giọng bà có phần hơi khác thường, tựa hồ bà nói giữa cơn nghẹt thở!
Bỗng bà ngẩng cao đầu, cười gằn mấy tiếng, rồi nói:
- Tiêu đại hiệp đã tự nhận thua, xem chừng trận thứ ba khỏi cần đấu?
Tiêu Phong đáp:
- Đúng thế! Kiểu này, cả hai bên đều một thắng, một hoà, cả hai rút cục bình hoà, hai vị vốn là sư tỉ sư muội, sao tất cả chúng ta đều thôi tranh đấu, mọi ân oán đều đồng loạt xoá bỏ sạch?
- Đừng có ước mơ hão huyền! - Giọng Bích Vân cung chủ gay gắt - Nó hại ta đau khổ một đời, hai mươi năm qua, ta chẳng sống được một ngày nào cho ra sống, ta đã nuôi ước muốn này suốt mười sáu năm ròng, tối nay, tuyệt chẳng buông bỏ!
Giang phu nhân hậm hực liếc bà, la lớn:
- Tiện nhân! Ngươi giết chết chồng ta, giết con gái ta, mối thù đó sâu tự biển cả, sao bữa nay ngươi lại dám ăn nói ngược ngạo vậy. Khắp thế gian, kể về âm độc, vô sỉ, không ai hơn ngươi được!
Bích Vân cung chủ lạnh lùng nói:
- Bớt nói lời thừa thãi đi! Tối nay, hai ta quyết chỉ một trận sống còn mà thôi!
---- Xem tiếp hồi 118 ----