Tiêu Phong hơi ngạc nhiên, ông gấp tờ thư lại, rồi rảo bước ra khỏi cổng, đi một mạch đến Thải Lăng quán. Ông tự hỏi "Sao đúng lúc này tứ đệ lại tách đi xa? Đây là một quỉ kế của Bích Vân cung chủ chăng? Nhưng nét chữ thì đúng là của tứ đệ, vậy giải thích thế nào?"
Đến Thải Lăng quán, trời đã vào hoàng hôn, nắng tà buổi chiều hôm chiếu rọi lên ba đại tự "Thải Lăng quán", không hiểu sao, Tiêu Phong thấy chúng toát hơi hướm tà ma quỷ dị! Nhìn cánh cổng, thấy lần này mình không cần thiết phải vượt tường, ông đến đấy, cầm thanh gõ cửa đập ba bốn tiếng, một chặp sau, một gương mặt da dẻ nhăn nhúm hiện ra, ấy là một bà lão mặt mày đầy vết nhăn, bà nhìn Tiêu Phong từ trên xuống dưới, rồi hỏi:
- Ông tìm ai?
Tiêu Phong chắp tay ngang ngực, đáp:
- Tôi tìm Bích Vân cung chủ.
Bà lão sa sầm nét mặt, bảo:
- Ở dây không có Bích Vân cung chủ nào hết, ông nhầm nhà rồi!
Nói xong, bà rụt đầu vào, định đóng cánh cổng. Đưa tay chặn cửa, Tiêu Phong sang sảng nói:
- Tại hạ Tiêu Phong, có chuyện muốn gặp Bích Vân cung chủ, phiền bà thông báo giùm một chút.
Bà lão cơ hồ bị âm lượng giọng nói làm chói tai, mặt mày bà chẳng khỏi biến sắc, bỗng từ trong nhà vọng ra một tiếng người nữ bảo:
- Là Tiêu đại hiệp đấy ư? Xin mời vào.
Đúng là tiếng Bích Vân cung chủ.
Bà lão vội vàng dang tay mở rộng cửa, nói:
- Tiêu đại hiệp, xin mời.
Tiêu Phong bước qua cổng, đi đến gian đại sảnh, ông gặp dăm ba nha đầu kiểu cách như cung nhân kính cẩn chắp tay chào mời ông vào chỗ ngồi, rồi dâng trà nước.
Nghe lanh canh một loạt tiếng ngọc bội khua động, thấy xuất hiện một nữ lang, phong vận khác thường. Rồi kế đến là một người khác, một nam tử. Vừa trông thấy gã, trong lòng Tiêu Phong chẳng khỏi bị choáng, gã đích thực Du Thản Chi, có điều mặt mày trơ trơ, đôi mắt gã hững hờ liếc sơ qua khuôn mặt Tiêu Phong, chẳng lộ chút nào sự chú ý. Nhìn gã, Tiêu Phong thấy hình dạng y hệt tên thiếu niên gầy còm hồi trước đã tung vôi bột vào ông, ông tự hỏi, trên đời sao lại có người giống nhau đến thế!
- Tiêu tướng quân đại giá đến đây, bổn cung đã thất lễ không nghênh đón từ xa!
Theo âm thanh, từ mé trong, thấy tiến ra một nữ lang áo lam, đầu tóc búi vấn thật cao, mắt phượng sáng quắc, chính là Bích Vân cung chủ. Bà khẽ khua động tay áo rộng, đến ngồi chễm chệ tại giữa sảnh đường, hỏi Tiêu Phong:
- Tiêu tướng quân vừa mới đi khỏi tối qua, sao đã lại nhanh chóng trở lại đây?
Tiêu Phong vào thẳng chính đề:
- Xin được hỏi cung chủ, tứ đệ tôi có còn ở lại trongđây không? Tôi có việc cần gặp y.
Bích Vân cung chủ giọng lãnh đạm, đáp:
- Tiêu tướng quân đã đến chẳng phải lúc rồi, vì trong nhà Lãng nhi nảy sanh việc bất thường, Lãng nhi đã trở về Giang Nam hồi sáng sớm hôm nay. - Ngập ngừng một chút, bà nói tiếp - Đúng thế thật, nó cần đi gấp, đã cưỡi con ngựa Hãn Huyết mà ông giao cho Yên Bích dùng đi đến đây, tại phải ra đi khẩn trương quá, nên nó đã chẳng kịp bàn bạc cùng ông, nhưng vì nó làm anh em kết nghĩa sanh tử cùng ông, ta nghĩ ông cũng không mấy phiền hà gì nó lắm!
Tiêu Phong khẽ chau mày, ông hỏi:
- Trong nhà tứ đệ đã xảy ra chuyện gì vậy? Có khi cung chủ cũng rành biết sơ?
Bích Vân cung chủ đáp:
- Ta cũng không biết đã nảy sinh chuyện gì, thật khuya khoắt đêm qua, mà còn có người mang đến một phong thư, Lãng nhi đọc xong, đã chẳng kịp chào từ biệt ta, chỉ nhắn lời bảo Giang Nam có chuyện trầm trọng, rồi lập tức ra đi ngay giữa cuối đêm khuya.
Tiêu Phong biết bà ta có ý bịa đặt, có hỏi thêm nữa cũng chẳng moi được gì khác, ông nghĩ ngợi sơ sơ, rồi nói:
- Không hiểu Yên Bích hiện đang ở đâu? Tại hạ nghĩ gặp cô ấy may ra ...
Mặt lạnh lùng như băng giá, Bích Vân cung chủ đáp:
- Yên Bích phạm lề luật bản cung, hiện đang bị phạt diện bích hối cải, tốt hơn hết ông chớ quấy rầy nó.
Tiêu Phong hơi bực, ông nhạt giọng, nói:
- Cô ta đâu có làm sai lầm, việc gì phải hối cải. Ta chỉ muốn gặp cô hỏi thăm, bà tìm cách ngăn cản năm lần bẩy lượt, có phải trong lòng bà có điều bí ẩn muốn giấu người khác?
Bích Vân cung chủ đập bàn, đứng bật dậy, giận dữ:
- Võ công ngươi dẫu cái cái thế, Bích Vân cung cũng không ngán đâu. Ngươi muốn gặp nha đầu đó hỏi han, việc quái gì mà ta phải e sợ!
Bà phất tay áo rộng, bảo nữ lang đang đứng hầu cận kế bên:
- Đi, dẫn ông ta đến gặp Bích nhi, để ông ta khỏi thấy ai cũng ra tuồng tiểu nhân!
Nói xong, bà ngoe ngoảy bỏ đi.
Tiêu Phong tính tình bộc trực, ông thấy bà phát khùng, trong đầu chẳng khỏi tự hỏi "Hay là mình đã nghi oan bà ta?"
Ông bỗng dưng nhớ đến Mã phu nhân sắc bén, nhạy cảm, một nữ nhân mà sự tàn ác đã được thị khéo léo giấu giếm đến nỗi ai ai trông qua đều không sao nhận biết được, cũng khó lòng nói bà Bích Vân cung chủ đây không phải hạng người thâm tàng bất lộ. Ông nghĩ thế, bèn lập tâm đề cao cảnh giác.
Nữ lang của Bích Vân cung dẫn Tiêu Phong đến một căn nhà nhỏ, bảo:
- Cô nương hiện đang trong đấy, mời Tiêu tướng quân tự đến gõ cửa.
Rồi cô cúi thấp đầu, bỏ đi.
Tiêu Phong bước đến đập vào thanh gõ cửa, một chặp sau, cánh cửa "kẹt" một tiếng, mở rộng ra, Lâm Yên Bích trông thấy một thân hình cao lớn đàng trước, dáng quen thuộc, chẳng cần ngẩng trông, cô cũng biết đấy là Tiêu Phong, sóng lòng gờn gợn êm ái, cô thấp giọng, hỏi:
- Tiêu đại ca, sao huynh lại đến đây làm gì vậy?
- Ừm ... Ta muốn gặp muội, có một chuyện hỏi muội.
Vừa trả lời, Tiêu Phong vừa bước vô nhà.
Lâm Yên Bích để mặc khung cửa mở rộng, cô trở vào trong, nhỏ giọng hỏi:
- Sư phụ muội biết huynh đến gặp muội chứ?
Tiêu Phong gật đầu:
- Có biết. Ban đầu, bà chẳng muốn cho ta đi gặp, rồi bị ta lên tiếng khích bác, bà nổi giận, cho nên đã sai người dẫn ta đến đây.
Lâm Yên Bích khẽ chau mày, đôi mắt lườm qua Tiêu Phong, cô nói:
- Huynh lại đã chọc cho sư phụ muội nổi giận rồi sao! Sư phụ lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng chẳng có gì quan trọng hết. Muội từ nhỏ được bà nuôi nấng, còn được bà dạy cho võ công, không có sư phụ, muội sẽ chỉ là một đứa cô nhi, có khi đã chết ngủm từ lâu rồi, do đó muội mong huynh đối xử thân thiện hơn cùng bà.
Cô đến bên bàn, đưa cánh tay trắng muốt như ngọc nâng bình trà lên, rót cho Tiêu Phong một tách, hương trà thơm ngát toả khắp phòng. Cô cười mủm mỉm, nói:
- Không có rượu, huynh tạm uống trà thay rượu nhé!
- Chẳng sao! - Tiêu Phong nhấc tách trà, giống như đang uống rượu, ông làm một hơi cạn chén, rồi đặt tách xuống, nói:
- Chính vì bà ta là sư phụ muội, lại đối xử thân thiết tứ đệ, nếu không, ta đã lột trần con bài của bà. Nữ nhân này cơ mưu thâm sâu không biết đường nào mà lần, ta vốn thô dã, thật không hiểu dược liệu trong hồ lô của bà rao bán là giống gì! Ta cũng chẳng hoài hơi đi đoán lần đoán mò, cứ thẳng ruột ngựa ra đường đường chính chính hỏi bà, có đắc tội cùng bà thì cũng cho qua, chưa kể suốt đời này, Tiêu Phong ta đã đắc tội cùng không biết đã bao nhiêu người rồi! Nhưng bây giờ, vì duyên do dính dáng đến hai người muội, ta thật không sao mà chả đoán ra được, cái cá tính cục cằn của bà, ta gây sự cùng bà, để hai người muội bị kẹt ở giữa, ta cũng hơi lấn cấn!
Đôi mắt đẹp của Lâm Yên Bích dõi vào Tiêu Phong, nghe ông nói xong, cô khẽ khàng cúi đầu, thở ra:
- Ôi ... Đúng là có làm huynh khó xử thiệt!
Tiêu Phong hỏi cô:
- Suốt ngày hôm nay, muội có gặp Liễu đại ca muội không?
Ông cho rằng, nếu Liễu Như Lãng vẫn hãy còn ở trong trang viện này, khi gã hay tin Lâm Yên Bích bị phạt phải diện bích hối lỗi, mười phần đến tám chín là gã phải tới thăm hỏi cô.
Lâm Yên Bích lắc đầu:
- Muội không có gặp! Sớm hôm nay, nghe người ta đến thông báo cho muội, nói Liễu đại ca vì gia sự ở Giang Nam có việc gấp, đã mượn con hãn huyết bảo mã cưỡi đi Giang Nam từ tờ mờ sáng.
Lấy lá thư từ trong bọc ra, Tiêu Phong đưa cho Lâm Yên Bích. hỏi cô:
- Muội xem hộ xem, đây có phải tuồng chữ tứ đệ? Hôm qua, ta được xem gã viết cáo thị, ta thấy nét chữ quả thực cũng giống.
Trước đây, hai người Liễu Như Lãng và Lâm Yên Bích ở cách xa vạn dặm, gã thường xuyên viết thư ngưỡng mộ. tỏ tình cùng cô, những lá thư này hiếm khi được Lâm Yên Bích trả lời, nhưng nhờ thế, cô khá quen thuộc tuồng chữ gã. Lâm Yên Bích đón lá thư, sau khi chăm chú xem xét mấy giòng thảo vội trong ấy, chỉ thấy cô chau chau mày, có vẻ muốn nói, xong cô ngập ngừng, rồi dằn lời, lặng thinh.
Thấy hơi lạ, Tiêu Phong hỏi ngay:
- Sao thế?
Lâm Yên Bích cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi cô ngẩng phắt lên, bảo
- Đích thực là nét chữ Liễu đại ca, muội nhận đúng tuồng chữ huynh ấy.
Cô đang ngồi day lưng ra cửa, miệng nói, tay chấm nước trà, cô viết thảo lên mặt bàn hai chữ "Giả tạo!"
Thực tình, khi đến đây, Tiêu Phong đã ngầm hiểu, bên ngoài nhà, đang có người giám sát hành vi họ. Trời sinh ông bản chất quang minh chính đại, chẳng hề thích xoi mói chuyện lỗi lầm người khác, ông đã chẳng mấy bận tâm gì điều đó. Bây giờ, trông thấy Lâm Yên Bích âm thầm viết chữ trao đổi, cô không nói sự thật bằng lời, ông hiểu ngay, chuyện thư từ này tuyệt chẳng có gì quang minh hết, là một thủ đoạn lường gạt tráo trở. Ông hiểu Lâm Yên Bích đã nhìn ra âm mưu bên trong của sư phụ, nhưng cô không muốn nói thẳng ra miệng, vì không muốn ông bị bà lừa gạt, cô đã âm thầm lặng lẽ cảnh giác ông.
Trong đầu Tiêu Phong hiểu quá rõ, Lâm Yên Bích đang phải sống kề cận con người âm hiểm của Bích Vân cung chủ, ông không sao dằn lòng, bèn nhỏ giọng bảo cô:
- Yên Bích, muội nên theo huynh, rời xa Bích Vân cung, mình đi ngay về miền thảo nguyên, không trở lại Trung thổ nữa!
Quỷ xui thần khiến, ông ngẫu nhiên buột miệng nói lặp trở lại cái câu nói xưa kia ông đã từng bảo A Châu.
Lập tức, Lâm Yên Bích toàn thân rúng động, cô dõi mắt chăm chú vào ông, ánh mắt loa loá sáng, đây đích thực cảnh tượng cô đã bao lần sống qua trong không biết bao nhiêu giấc mộng, hiện thời, giấc mộng này mường tượng nó đã xảy đến cùng lúc với tính mệnh cô đang bị đem đặt cuộc.
- Úi ... Muội đi ngay sao được! Công ơn dưỡng dục của sư phụ, muôi chưa đáp đền tí nào!
Chính lòng cô muốn nói "Hay quá, muội theo huynh liền", nhưng tim cô vẫn nặng trĩu món nợ ân tình của mười mấy năm, món nợ này chẳng cho cô phút chốc có thể rứt áo bỏ đi cho đành. Cô đang rủ thấp đầu, bỗng ngước mặt bảo ông:
- Chờ qua hết tháng này, muội sẽ đi lên Mông Cổ tìm gặp huynh, sau đó không về lại đây nữa!
Tiêu Phong sửng sốt, hỏi:
- Tại sao phải chờ cho qua hết tháng?
Khẽ lắc đầu, Lâm Yên Bích nói:
- Mong huynh đừng hỏi thêm thì hơn! Chỉ nội hết tháng thôi, là muội sẽ đi lên đến thảo nguyên rồi mà! - Bỗng cô sực nhớ ra, bèn nhìn vào Tiêu Phong. bảo - Theo lời sư phụ, cái bà Lâm Phi Doanh đó chẳng tốt lành gì, huynh đừng đi giúp bà ta nữa, để sư phụ được hả hê thanh toán món ân oán mười mấy năm qua, cũng xem như huynh giúp muội báo đáp phần nào công ơn nuôi nấng đó.
Tiêu Phong nghe cô nói thế, ông ngó cô, hỏi:
- Sao muội biết Lâm Phi Doanh không phải tốt lành? Muội đừng cả tin một chiều vào sư phụ, trên đời này, nhiều chuyện không đơn giản như muội nghĩ đâu.
Đưa ánh mắt liếc vào lá thư, ông nói tiếp:
- Tỉ như vụ lá thư đây, muôi giải thích thế nào?
Khẽ lắc đầu, Lâm Yên Bích đáp:
- Muội cũng không biết, nhưng huynh cứ yên tâm, Liễu đại ca chẳng bị gì hết. Sư phụ muội yêu thương huynh ấy nhất đời, kẻ nào dám động nhẹ đến một sợi tóc của huynh ấy, là Bích Vân cung tuyệt chẳng làm ngơ cho đâu.
Ý cô muốn nói cho Tiêu Phong hiểu, bà Bích Vân cung chủ dù có giam giữ giấu kín Liễu Như Lãng, cũng sẽ không làm hại gì đến gã.
Đấy chính là điều Tiêu Phong cũng tin tưởng, thế nhưng chuyện bà Bích Vân cung chủ bất chợt giấu mất Liễu Như Lãng đi, rõ ràng bà có âm mưu, chắc bà sợ, không muốn để Liễu Như Lãng rõ biết tự sự, e ngại gã đem học lại cho Tiêu Phong. Nói tóm lại, từ giờ đến ngày mười lăm tới đây, bà Bích Vân cung chủ là sẽ không cho Liễu Như Lãng xuất đầu lộ diện.