Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 13: 13: Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai 13





๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Lúc này còn phân chia ta với ngươi nữa sao!" Mộ Huyền Linh lầm bầm một tiếng, bỗng ôm eo Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần chỉ cảm thấy mình nhẹ tênh, lưng liền đụng phải giường.

Chưa kịp hỏi ý đồ của Mộ Huyền Linh, đã thấy nàng vẽ một lá phù lên không trung chỗ cửa phòng, cởi bỏ phong ấn trên cửa, rồi liền moi tung áo xiêm của Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần đ è xuống bàn tay của Mộ Huyền Linh, hạ giọng quát: "Ngươi đang làm gì vậy?!"

Mộ Huyền Linh bị kéo một cái, lấy chăn đắp lên hai người, rồi đưa môi sát vành tai Tạ Tuyết Thần thì thầm: "Hãy hợp tác một chút."

Đúng lúc ấy, hai cánh cửa bị đẩy mở thô bạo, bốn người cầm kiếm xông vào, chính vào lúc gặp phải cảnh tượng này.

Một nam một nữ ôm ấp lăn lộn trong chăn, y phục nam nhân lỏng lẻo, lộ ra ngực trần rắn chắc trắng nõn, nữ nhân áp trên thân nam tử, thấy bốn người xông cửa liền kinh hô một tiếng, nép vào lòng nam nhân.

“Các ngươi là ai! Tại sao lại xông vào!” Nữ nhân trong chăn vừa phẫn uất vừa hoảng sợ mà mắng.


Tạ Tuyết Thần bị Mộ Huyền Linh ôm siết, hương thơm xâm chiếm, khiến người ta khó thở.

Hắn muốn gạt nàng ra nhưng Mộ Huyền Linh lại ôm chặt hơn, run rẩy vẻ sợ sệt, chỉ hai người nghe thấy được bên tai khe khẽ rằng: “Nếu bị nhận ra, bọn chúng tất phải chết.”

Tạ Tuyết Thần bỗng dưng cứng đơ, ngừng giãy giụa.

Cao Thu Mânc nhìn đi nơi khác chẳng để ý đến hai người trên giường, chỉ vội vã rút la bàn ra thăm dò.

Xác nhận hai người trên giường là phàm nhân, nàng xin lỗi một tiếng rồi hối hả dẫn ba người đi mất.

“Sư tỷ, hay là tên khứu bảo thử kia còn bạn hữu yêu quái khác bí mật trợ giúp?”

“Các ngươi ba người khám xét khắp nơi, đêm nay thay phiên nhau canh gác, cẩn thận yêu tinh tập kích đêm.”

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Tạ Tuyết Thần mới gạt Mộ Huyền Linh ra, khuôn mặt tuấn tú phủ sương lạnh.

“Xin tự trọng.” Tạ Tuyết Thần gần như nghiến răng.

Mộ Huyền Linh xoay ánh mắt, cười héo hắt cất tiếng thấp thoáng rằng: "Tạ đại hiệp, nghe bảo Cao Thu Mân đã hứa hôn với ngài?"

Tạ Tuyết thần thật không muốn để ý đến nàng.

Mộ Huyền Linh cũng không bực mình, cười xấu xa rằng: "Cùng ta gối chung giường trước mặt bạn kết nghĩa, coi chừng mếch lòng chăng?"

Tạ Tuyết thần nghiến răng đáp: "Nàng không phải kết nghĩa của ta!"

Mộ Huyền Linh giật mình nói: "Ngài sợ ta hiểu lầm nên mới giải thích với ta như thế chứ gì?"


Tạ Tuyết Thần lấy một hơi dài, nén lửa giận đang trào dâng trong lồ ng ngực.

“Tạ đại hiệp, ngài cũng nên cùng ta kết đôi đi, ta xinh đẹp hơn Cao Thu Mân, cũng biết cưng chiều hơn nàng ấy nữa.”

Tạ Tuyết thần thở ra một hơi dài rồi gằn từng tiếng nói: "Ta chưa từng thấy người thiếu liêm sỉ như ngươi."

Mộ Huyền Linh lắc đầu đáp: "Tạ đại hiệp, lời kia của ngài sai một nửa đó."

Tạ Tuyết Thần nhìn nàng lạnh lùng.

Mộ Huyền Linh thành thật nói: "Ta không phải người, nhưng thực sự có ít nhiều liêm sỉ."

Tạ Tuyết Thần cười lạnh một tiếng: "Ít nhiều gì cơ?"

Mộ Huyền Linh dù đã ở Ma giới nhiều năm, nhưng về tình hình tổng quan của năm phái Tiên Minh cũng hiểu rõ.

Ban đầu Tiên Minh không chỉ có năm phái, mà là do hàng trăm tông môn tu đạo lớn nhỏ tạo thành.

Vô số tu sĩ mỗi người chiếm cứ một mảnh đất thiên phúc địa lành, mở tông lập phái, tuyển chọn đồ đệ, qua ngàn năm, các tiểu tông môn hoặc là hậu duệ không người thừa kế, hoặc bị các đại tông môn nuốt chửng, cuối cùng chỉ còn lại năm đại tông môn.


Tây Châu có Tuyết Thành, Nam phương Kính Hoa Cốc, Trung Châu có Bích Tiêu Cung, Bắc vực có Huyền Thiên Tự, Đông Hải có Linh Đảo.

Thực ra nếu là mười năm trước, Tiên Minh vẫn còn bảy tông, chỉ có hai tông môn một cái hậu duệ không người nối dõi nên trở thành môn phái thế tục, một cái thảm bị diệt môn, duy nhất còn sống sót là cô nương Cao Thu Kỳ, di cô của Minh Nguyệt Sơn Trang này.

Minh Nguyệt Sơn Trang vốn có địa vị cao quý trong Tiên Minh, chỉ vì trong sơn trang thờ phụng một bảo vật từ thời khai thiên là Hỗn Độn Châu.

Truyền thuyết kể rằng, thời kỳ viễn cổ, trời đất hỗn mang một mảnh hư không, Bàn Cổ cầm trong tay Khai Thiên Phủ nghiền nát hư không, khí hỗn độn chia thành hai luồng trong đục, từ đây có Thần giới ở trên, và sáu nẻo ở dưới.

Nhưng lực lượng hỗn độn chưa bị tiêu trừ hết, mà hóa thành hai bảo vật, một món bay lên Thần giới, chế ngự Thần giới, tên là Thiên Mệnh Thư; một món khác rơi xuống đất, chế ngự Nhân giới, tên là Hỗn Độn Châu.

Hỗn Độn Châu nhiều lần lưu chuyển ở Nhân giới, rốt cục rơi vào tay Minh Nguyệt Sơn Trang, các đời người sau của Minh Nguyệt Sơn Trang là người thủ châu, được Hỗn Độn Châu che chở.

Truyền thuyết kể rằng sức mạnh hỗn loạn bất chấp quy luật mạnh yếu, thậm chí có thể đảo ngược thời gian, nghịch chuyển nhân quả, nhưng chưa bao giờ có ai dùng Hỗn Độn Châu, cũng chẳng ai dám mạo phạm Minh Nguyệt Sơn Trang để đoạt báu.