Thiện Lương Tử Thần

Chương 5: Vãng Sanh Thần Quả




Đi tới một khu rừng rậm ở phía tây bắc tỉnh Ngõa Lương Hành, Ca Lí Tư kêu xa phu ngừng lại, trả tiền xe và cho xa phu đi.

Ca Lí Tư nhìn khu rừng lớn trước mặt tâm tình rất tốt, chỉ có trở lại chổ này lão mới có thể sinh ra cảm giác thỏa mãn. Ba mươi năm trước, lão thiên cư đến chổ này chủ yếu là mấy loại thuốc cùng quặng mỏ quý giá trong khu rừng mù sương này, ở lâu thành quen. Ba mươi năm nay, ngoại trừ thỉnh thoảng đi ra ngoài chọn mua một ít vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt, lão rất ít rời xa chổ này. Trải qua ba mươi năm thí nghiệm, lão rốt cục nắm chắc có thể hoàn thành tâm nguyện nhiều năm trước. Mà mấu chốt để hoàn thành tâm nguyện nằm trên người A Ngốc khờ khạo.

"Đi thôi, khoảng đường còn lại chúng ta đi bộ." Ca Lí Tư nhàn nhạt nói.

A Ngốc chưa từng gặp qua một khu rừng lớn như thế, hưng phấn nói: "Sư phụ, ông ở chỗ này sao? Chổ này không khí tốt quá!"

Ca Lí Tư không để ý đến A Ngốc, một mình hướng khu rừng đi vào, A Ngốc vội vã đi sát theo phía sau Ca Lí Tư.

Khu rừng này sở dĩ trở thành âm u, nguyên nhân chính yếu là vì trong rừng căn bản không có sự sống, phần đông cây cối sinh trưởng, khiến con người rất khó phân biệt phương hướng, hơn nữa địa thế lại cao, thỉnh thoảng thổi tới nhiều sương mù tạo nên một cảm giác thần bí, cho dù là người cư trú ở phụ cận, cũng rất ít ai dám đi vào, do sợ không thể trở ra. Sau khi Ca Lí Tư tới đây, đã bố trí tại trong rừng rất nhiều ma pháp, cơ quan, đặc biệt là cơ quan hấp dẫn sương mù mà lão rất đắc ý.

Đi được nửa ngày, A Ngốc vừa mệt vừa đói, cắn răng đi theo phía sau Ca Lí Tư, chung quanh mập mờ, không thể nhìn thấy quá ba thước, cảm giác sợ hãi bị rơi lại phía sau không thể thấy Ca Lí Tư kích phát tiềm lực trong cơ thể khiến nó thủy chung vẫn theo sát phía sau.

Từ sau khi tiến vào khu rừng Ca Lí Tư không nói tiếng nào, sương mù nồng nặc chung quanh khiến lão có cảm giác rất thoải mái, người luyện tập hắc ám ma pháp đều không thích ánh mặt trời, Ca Lí Tư bằng vào ma pháp trận do lão bố trí ở đây nên căn bản không cần phân biệt phương hướng.

A Ngốc đang cố gắng bám theo Ca Lí Tư, đột nhiên dưới chân không biết bị vấp cái gì bị ngã sấp trên mặt đất. Ca Lí Tư như không phát giác, vẫn đi về phía trước như cũ.

Đau quá! A Ngốc chống tay ngồi dậy, đi suốt buổi sáng khiến cho nó không thể duy trì được nữa, trước mắt trở nên đen tối khiến nó trở nên mê muội, nó định kêu gọi Ca Lí Tư, nhưng cố gắng thế nào cũng gọi không ra tiếng. A Ngốc rốt cuộc không chống đở nỗi, ngất gục trên mặt đất.

Trước mắt sáng lên, tất cả cảnh vật đều trở nên rõ ràng, mấy gian phòng nhỏ xuất hiện trước mặt Ca Lí Tư.

"Tốt, rốt cục đã trở lại." Ca Lí Tư nhìn mấy gian phòng nhỏ trước mặt, ai có thể nghĩ đến chổ này lại là phòng thí nghiệm của ma viêm thuật sĩ Ca Lí Tư lão. Cúi đầu nhìn xuống A Ngốc đang bị kẹp tại, toàn thân Ca Lí Tư tràn ngập hưng phấn, rốt cục cuối cùng cũng có thể tiến hành thí nghiệm đã chuẩn bị nhiều năm, cố gắng nhiều năm rốt cuộc có thể chánh thức thực hiện trong vòng một năm.

Sau khi tiến vào khu rừng, Ca Lí Tư cố ý không để ý tới A Ngốc, xem nó có cầu xin mình hay không, có điều A Ngốc thật cứng cỏi khiến lão kinh ngạc, có thể kiên trì hơn phân nửa lộ trình mới ngã, nó mới ngần ấy tuổi, cho dù có ăn cửu chuyển dịch tủy hoàn, để làm được chuyện như thế cũng đã không dễ dàng. Tốt, tính cách cứng cỏi một chút cũng tốt. Ca Lí Tư mang A Ngốc đi vào một gian nhà gỗ ở phía nam, trong nhà trống rỗng, chỉ có một cái giường và mất cái ghế. Để A Ngốc trên giường, Ca Lí Tư ngồi một bên, duổi tay tại không trung xuất ra một ngôi sao sáu cánh, quang mang từ từ sáng đỏ lên, lão nhắm mắt yên lặng cảm giác phần tử ma pháp dao động. Thật lâu sau, Ca Lí Tư mở mắt ra mĩm cười hài lòng. Vừa rồi thông qua ma pháp điều tra ma pháp trận bố trí chung quanh, lão cảm giác được trong khoảng thời gian lão rời đi không có người đến đây.

Ca Lí Tư niệm chú ngữ, tại không trung xuất hiện một vết nứt nhỏ, trong vết nứt có một cây trúc màu xanh, đây là cây trúc lão mua tại Ni Nặc thành. Lúc đó lão rời đi tìm kiếm một đối tượng thích hợp, không có địa điểm nhất định, nhắm hướng bắc đi tới, vô tình đi tới Ni Nặc thành, lão sở dĩ chọn A Ngốc cho dù phẩm chất nó không tốt lắm, là vì cảm thấy có thể khống chế được nó. A Ngốc khờ khạo, nếu không cam tâm phối hợp làm thí nghiệm, có thể lừa nó dễ dàng.

Ca Lí Tư mang cây trúc xanh đi tới một góc rừng có nhiều cây trái cách nhà gổ không xa mấy, trong rừng có rất nhiều loại cây trái, lúc trước Ca Lí Tư phải trải qua một thời gian rất lâu mới phân loại số trái cây này, loại nào có thể ăn, loại nào không thể ăn. Hái một ít trái cây có thể dùng đở đói, lão trở lại nhà gổ, tùy tiện ăn vài trái, sau đó ngồi xếp bằng suy nghĩ.

Mãi đến tối A Ngốc mới tỉnh lại, toàn thân đau đớn cùng cảnh vật xa lạ chung quanh làm nó cảm thấy sợ hãi. Sau khi chống tay cố gắng ngồi dậy nó không khỏi thở phào nhẹ nhỏm vì thấy Ca Lí Tư đang ngồi trầm tư ở cuối giường. Nó không đến quấy rầy Ca Lí Tư mà chỉ ngắm nhìn mọi nơi chung quanh, ở đây không rộng lắm chỉ nhìn một cái là thấy được hết, bốn phía không có cái gì đặc thù, rất nhanh ánh mắt nó đã bị cái ghế bên cạnh Ca Lí Tư hấp dẫn, không, phải nói là bị cái giỏ trái cây trên chiếc ghế đó hấp dẫn.

Chân phải vừa chạm đất, toàn thân đau đớn khiến A Ngốc suýt la to một tiếng. Có điều, nó cố nén đau đớn vì giỏ trái cây quá hấp dẫn, cẩn thận khập khiễng di động tới trước cái ghế, nhìn thoáng qua Ca Lí Tư đang hít thở đều đều, lặng lẽ nhắc lên cái giỏ trở về bên giường. Nó cẩn thận đếm trái cây, tổng cộng còn có mười bảy trái màu sắc khác nhau. Bụng đói quá khiến A Ngốc từ bỏ hết thảy băn khoăn, cầm lấy một trái màu hồng dùng lực cắn mạnh, nước nhựa ngọt ngào theo cổ họng chảy xuống khiến A Ngốc cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nói không nên lời, kể cả chân như cũng không còn đau nữa.

A Ngốc liên tục ăn hết tám trái mới ngừng lại, mặc dù ăn chưa no, nhưng nó cũng cẩn thận đem số trái cây còn lại để lại chổ cũ. Mở chốt cửa, A Ngốc đi ra bên ngoài, rơi vào tầm mắt là một khoảng mù sương, kể cả cái nhà gỗ nó vừa đi ra, chổ này tổng cộng có ba gian nhà, nhà ở phía bắc là lớn nhất, nhìn qua chừng năm, sáu mươi thước. Chung quanh nhà trong vòng ba chục thước không có sương mù hay cây cối, ngoài ba mươi thước hoàn toàn bị sương mù bao phủ, chỉ có thể mơ hồ thấy rất nhiều cây cao lớn, ở trên cũng bị sương mù bao phủ, không thể thấy ánh mặt trời. Bây giờ đã là ban đêm, sắc trời tối cộng với sương mù dày đặc tạo ra một cảm giác quỷ dị chung quanh. Đây là nhà của sư phụ sao?

Khi A Ngốc đi ra ngoài Ca Lí Tư đã mở mắt, lão đã sớm tỉnh lại từ lúc A Ngốc xuống giường, hết thảy việc A Ngốc làm lão đều biết rõ ràng, nhìn chín trái cây còn lại trước mặt, nội tâm Ca Lí Tư không ngừng biến hóa.

Ca Lí Tư nhẹ nhàng đứng lên, thở dài, đi ra cửa nhà, lão nhìn thấy A Ngốc đang đứng yên lặng ở đó.

"A Ngốc."

"A! Sư phụ, ông đã tỉnh. Con, con vừa ăn mấy trái cây của ông." A Ngốc cúi đầu.

Ca Lí Tư ôn hòa nói: "Số trái cây nọ vốn là chuẩn bị cho ngươi. Chổ này đúng là nhà sư phụ, sau này cũng là nhà ngươi."

A Ngốc đột nhiên bị sợ hãi vì sự ôn hòa của Ca Lí Tư, trong ấn tượng, nó cho tới bây giờ chưa thấy qua vẻ mặt như thế của Ca Lí Tư. Chiếc áo choàng vẫn che bên ngoài đã được lão lấy xuống, khuông mặt tràn đầy nếp nhăn lộ một chút cười. "Lão, sư phụ, con phải giúp ông làm cái gì?"

Ca Lí Tư hạ thấp giọng, nói: "Hôm nay cái gì cũng không cần làm, bắt đầu từ ngày mai, ngươi bắt đầu giúp ta. Sư phụ muốn tiến hành một ít thí nghiệm."

"Vâng, được rồi."

Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn, A Ngốc đã bị Ca Lí Tư kêu dậy. Mặc xong quần áo, Ca Lí Tư mang nó đi tới mé rừng chổ hái trái cây ngày hôm qua, nói: "Chổ này trồng sinh trưởng cây trái chúng ta dùng sau này, ngươi phải nhớ kỹ, khi đến chổ này hái, nhất định không nên đi xa, nếu không sẽ không thể phân biệt phương hướng. Hiểu chưa?"

A Ngốc gật đầu, nhìn cái cây thật lớn trước mặt, nhớ lại tư vị tuyệt vời ngày hôm qua, nước miếng tự nhiên chảy ra.

Ca Lí Tư tiện tay hái mấy trái cây màu đỏ đưa cho A Ngốc, nói: "đây là trái mễ tư (?), ăn nó có thể cung cấp phần lớn chất bổ cho cơ thể, cũng là thực vật chủ yếu sau này của chúng ta, ngươi phải nhớ rõ ràng hình dáng nó. Trong cánh rừng này mặc dù nhiều cây trái, nhưng không phải tất cả đều có thể ăn được, một ít lại chứa chất độc, sau này ta sẽ từ từu nói cho ngươi rõ. Nhiệm vụ của ngươi hôm nay là nhớ kỹ hình dáng loại trái này, hiểu chưa?"

A Ngốc cẩn thận nhìn trái cây màu đỏ hình dáng giống như cái hồ lô trong tay, cẩn thận nhớ kỹ đặc điểm của nó.

"Ăn đi, đây là điểm tâm của ngươi. Khi về chúng ta còn có rất nhiều việc cần hoàn thành."

Sau điểm tâm, Ca Lí Tư mang theo A Ngốc đi vào trong gian nhà gỗ lớn nhứt ở phía bắc, A Ngốc đứng trong kinh ngạc, căn nhà này lớn hơn căn hôm qua rất nhiều, bên trong chứa rất nhiều đồ vật kỳ lạ. Làm cho nó cảm thấy kỳ quái là chung quanh sát vách có một vòng tủ lớn, phần đông tủ lớn đều là do các ngăn kéo nhỏ tạo thành, trên các ngăn kéo đều có nhãn hiệu, mặc dù vậy, đối với A Ngốc cũng không có tác dụng gì vì nó căn bản không thể nhận biết.

Ca Lí Tư nhìn các công cụ thí nghiệm quen thuộc này, thở dài một cái, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi mỗi ngày phải nhớ kỹ tên mấy thứ, ngày thứ hai ta sẽ kiểm tra ngươi, nếu không còn nhớ, ta sẽ phạt ngươi ăn ít một bửa cơm. Hôm nay ngươi phải nhớ kỹ, đúng là tất cả nhãn hiệu trên các tủ này." Nói xong, Ca Lí Tư đi tới cái tủ bên trái, chỉ vào nhãn hiệu trên ngăn kéo cao nhứt nói: "hai chữ trên mặt này tiêu thạch, tiêu thạch là một loại luyện kim thuật sĩ chúng ta thường xuyên cần dùng. Tất cả các ngăn kéo ở đây dều cất giữ các loại vật phẩm khác biệt."

"Tiêu thạch? Tiêu thạch." A Ngốc không ngừng lẩm bẩm niệm.

Ca Lí Tư đem nhãn hiệu của tất cả các ngăn kéo ở cái tủ bên trái này từ trên xuống dưới nói qua một lần, A Ngốc theo sau đọc thuộc lòng, Ca Lí Tư để nó ở lại chỗ này, tự mình qua một bên bắt đầu chuẩn bị công việc.

Khả năng ghi nhớ A Ngốc thật sự là kém, suốt ngày đó đã hỏi tới hỏi lui Ca Lí Tư hơn ba mươi lần mới miễn cưỡng nhớ kỹ tên mười nhãn hiệu. Bắt đầu từ hôm nay, A Ngốc cũng bắt đầu quá trình luyện trí nhớ. Khi vừa mới bắt đầu, những cái nó ghi nhớ ngày hôm trước, ngày hôm sau đã quên hết, Ca Lí Tư mặc dù ngoài miệng nói không để cho nó ăn cơm, nhưng vài giây sau luôn cho nó một ít trái cây. A Ngốc cảm nhận được sự quan tâm Ca Lí Tư, càng thêm siêng năng học nhớ những văn tự trước kia chưa từng có gặp qua. Nhiệm vụ mỗi ngày của nó đúng là hái trái cây và ghi nhớ các nhãn hiệu này. Ca Lí Tư hàng ngày đều thí nghiệm khí cụ, lợi dụng ma pháp không ngừng sắp đặc cái gì đó. Buổi tối, Ca Lí Tư không cho A Ngốc đi ngũ, mà bắt nó ngồi xuống ngẫm nghĩ. Lúc đầu A Ngốc hoàn toàn không thích ứng được, thường thường ngũ gục trong khi ngẫm nhớ nhãn hiệu trong ngày thứ hai, nhưng chỉ qua một thời gian ngắn sau đó, A Ngốc tinh thần càng lúc càng tốt, ngẫm nghĩ cũng không làm nó buồn ngũ, ngồi một buổi tối, có thể làm cho tinh thần nó tốt gấp trăm lần. A Ngốc duy nhất cảm thấy tiếc nuối là đến chổ này cho tới bây giờ, Ca Lí Tư không có dạy nó ma pháp chú ngữ. trong khi nhàn rỗi vô sự, nó chỉ có thể dùng hỏa cầu nhỏ và hỏa diễm thuật để giải muộn, thỉnh thoảng Ca Lí Tư nổi hứng , cũng dạy nó một ít văn tự đơn giản.

Sau ba tháng trải qua những cố gắng không ngừng A Ngốc rốt cục cũng nhớ kỹ hết tên nhãn hiệu và trái cây trong rừng. Mặc dù nó chậm nhớ, nhưng một khi đã hoàn toàn nhớ điều gì đều không quên. Bất luận Ca Lí Tư nói ra tên nhãn hiệu nào, nó đều có thể lập tức tìm được ngăn kéo tương ứng.

"Tốt lắm, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chánh thức trở thành học trò của ta, giúp ta làm thí nghiệm." Ca Lí Tư nhàn nhạt nói.

"Vâng, sư phụ." Ba tháng nay, thái độ của Ca Lí Tư đối với A Ngốc thủy chung là không nóng không lạnh, hết thảy việc nhà đều do A Ngốc làm, Ca Lí Tư ngoại trừ ngồi đả tọa buổi tối, toàn bộ thời gian đều ở lại trong phòng thí nghiệm.

Ca Lí Tư đứng trước một cái đỉnh nhỏ, trầm giọng: "Một khối tiêu thạch, một cân ngân đĩnh, ba muỗng hoa thiên phong."

"Vâng, sư phụ." A Ngốc rất nhanh mang các thứ Ca Lí Tư cần đưa tơi tay lão. Ca Lí Tư đem số vật phẩm này để vào trong cái đỉnh nhỏ, tiếp theo hô: "Một cân hồng miên, một chậu nước trong, nhanh lên."

Ca Lí Tư tiếp lấy tất cả các thứ A Ngốc mang tới bỏ vào trong cái đỉnh, sau đó nhìn thẳng A Ngốc, nói: "Ngươi dùng hỏa diễm thuật đốt nóng cái đỉnh, chưa có lệnh của ta không được ngừng."

"Vâng, sư phụ, hởi các phần tử lửa tràn ngập trong thiên địa! Hãy ban cho ta lực lượng thiêu đốt của các ngươi, lấy tên ta, cho ta mượn sức mạnh của các ngươi, xuất hiện, ngọn lửa nóng bỏng." Theo sau tiếng hô của nó, một ngọn lửa xanh nhỏ từ từ xuất hiện trên tay A Ngốc, nó cẩn thận duổi tay để dưới cái đỉnh, tập trung tinh thần, khống chế ngọn lửa.

Nhìn thấy ngọn lửa xanh bừng sáng, Ca Lí Tư không khỏi lặng người, A Ngốc phóng ra ngọn lửa đã đạt tới trình độ ma pháp sư sơ cấp, chỉ mới ba tháng thời gian, lão như thế nào cũng không nghĩ tới ma pháp lực của tên tiểu tử khờ khạo đáng chết này lại tiến bộ nhanh như thế.

Việc xãy ra sau đó càng khiến Ca Lí Tư kinh ngạc hơn, lão vốn tưởng rằng, A Ngốc có thể kiên trì mười phút đã là không tệ Nhưng qua hơn hai mươi phút, nước trong đỉnh đã sôi cạn, trên trán mồ hôi nhuễ nhoãi, mà A Ngốc vẫn còn giữ ngọn lữa trên tay cháy đỏ . Ca Lí Tư căn bản không nghĩ tới nó có thể duy trì lâu như thế, sát khí lại hiện ra từ trong mắt Ca Lí Tư, lão nghĩ thầm, nếu thật sự dạy dỗ tiểu tử này, nói không chừng không quá mười năm, là nó có thể đạt tới, thậm chí vượt qua trình độ của mình bây giờ.

"Tốt lắm, ngươi dập tắt ngọn lửa, đi mang thêm một chậu nước trong tới đây, sau đó lấy một cân bột thủy tinh."

"Vâng, sư phụ." A Ngốc lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, sự dụng hỏa diễm thuật một thời gian dài khiến nó cảm thấy chóng mặt, nó đương nhiên không rõ, nguyên nhân là vì ma pháp lực tiêu hao quá nhiều tinh lực. Kiên trì hai mươi mấy phút là giới hạn bây giờ của nó. Xoa nước mồ hôi trên trán, nó vội vã mang các thứ Ca Lí Tư cần đến bên cạnh lão.

Ca Lí Tư phóng ra lửa đen trên tay thay thế lửa xanh của A Ngốc tiếp tục đốt nóng cái đỉnh, một vài loại vật phẩm trong đỉnh đã hoàn toàn bị nấu chảy sền sệt, trở nên xanh biếc. Ca Lí Tư hốt một nắm bột thủy tinh từ trong cái lọ trên tay A Ngốc, rải đều vào cái đỉnh nhỏ trước mặt, xèo một tiếng, một ngọn lửa xanh biếc tỏa lên cao, khi ngọn lửa biến mất, một mùi thơm ngát thoảng qua trong không khí.

Ở cùng Ca Lí Tư ba tháng, A Ngốc đã sớm không còn bị cảnh tượng dị thường như thế làm giật mình, bình tỉnh đứng một bên xem. Nhìn một vật thể tròn ngưng kết trong cái đỉnh, Ca Lí Tư nhíu mày, thở dài: "vẫn chưa được, xem ra, không có cỏ huân phong là không luyện được."

Cỏ huân phong, A Ngốc biết một ngăn kéo trên tủ có, chỉ là thứ cỏ nhỏ, màu lam nhạt bên trong đó đã bị dùng hết.

Ca Lí Tư đậy lại cái đỉnh, quay đầu nói với A Ngốc: "A Ngốc, ta cần phải rời đi một thời gian ngắn tìm ít cỏ huân phong về. Chỉ có Hoa Thịnh đế quốc mới có cỏ huân phong, thật là phiền toái. Trong khoảng thời gian ta đi này, ngươi ở chỗ này coi chừng nhà tốt, hiểu chưa?"

Nghe được Ca Lí Tư phải đi, trong lòng A Ngốc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hiu quạnh, "sư phụ, ông cần đi bao lâu?"

Ca Lí Tư đạo: "Nhanh thì hơn một tháng, chậm sợ phải tới hai tháng. Ngươi đói thì ăn trái cây trong rừng, khát thì uống nước suối sau núi. Nhớ kỹ, nhất định không được đi qua sâu trong rừng, nếu không, lạc đường, ngươi sẽ bị đói chết ở trong đó, biết chưa?"

A Ngốc gật gật đầu: "Sư phụ, ông trở về nhanh một chút."

Ca Lí Tư trong lòng ấm áp, ba tháng nay, vô luận mình đối sử như thế nào với A Ngốc, nó đều vui vẻ chịu đựng, sai làm gì nó đều lập tức đi làm, đôi khi mình chỉ cần đưa tay ra là nó đã biết mình muốn cái gì, học trò nhu thuận như thế đi tìm ở đâu a! Nhưng vì thí nghiệm cuối cùng đó, thật không thể nhưng ……. Ca Lí Tư dùng sức lắc lắc đầu, mang ý nghĩ tốt của mình bỏ ra ngoài cơ thể, lạnh lùng nói: "Tốt lắm, ngươi đi nghỉ, sáng mai ta sẽ đi."

"Vâng, sư phụ." Vừa rồi liên tục sử dụng hỏa diễm thuật một thời gian dài quả thật khiến A Ngốc cảm thấy rất mệt mỏi, một mình trở về phòng ngồi xuống đả tọa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ca Lí Tư thu thập một ít hành trang đơn giản, chuẩn bị xuất phát.

"A Ngốc, đừng quên lời ta nói với ngươi ngày hôm qua, nhớ đấy, cái này cho ngươi." Ca Lí Tư lấy ra một quyển sách dày không tính toán đưa cho A Ngốc.

A Ngốc kinh ngạc: "Sư phụ, đây là cái gì?"

Ca Lí Tư nhìn nó bằng ánh mắt phức tạp, nói: "Đây là quyển bút ký về thí nghiệm của ta, bên trong chia làm ba phần riêng biệt, là phương pháp luyện chế dược phẩm, độc dược, và phương pháp luyện chế binh khí. Ngươi có thể xem khi buồn chán, phía trước là các từ cơ bản, đại đa số các từ ngữ đơn giản này ngươi đều có thể xem hiểu. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đọc sách là đọc sách thôi, ngươi tuyệt đối không vào phòng thí nghiệm tự làm thí nghiệm, hiểu chưa? Có thể xem hiểu bao nhiêu, coi như là phần số của ngươi."

A Ngốc cầm lấy cuốn sách bằng da này, cặp mắt đỏ lên, chân thành nói: "Cám ơn sư phụ, ông nhất định đi nhanh về sớm, A Ngốc luôn nhớ ông." Nó chưa từng có nghĩ đến, một ngày nào đó chính nó cũng có thể đọc sách,

Ca Lí Tư yên lặng một chút, sau đó quay đầu, lạnh lùng nói: "Ta làm gì không cần ngươi nghĩ, học thuộc quyển sách, khi trở về ta sẽ kiểm tra ngươi. Biết không?" Nói xong, đi không quay đầu lại.

A Ngốc ôm chặt quyển sách trong lồng ngực mình, nước mắt theo hai má chảy xuống, tại trong lòng nó lại có một người quan trọng hơn bánh bao.

Sau khi Ca Lí Tư rời đi, vì để không làm sư phụ thất vọng A Ngốc mỗi ngày ngoại trừ đả tọa và ăn trái cây đều cố gắng ghi nhớ nội dung quyển bút ký. Những điều Ca Lí Tư viết trong sách đều rất dễ hiểu, hơn nữa sau thời gian dài ở chung, A Ngốc trên cơ bản có thể hiểu được ý tứ theo như ghi chép trong đó, càng xem, nó càng bị những ghi chép kỳ lạ bên trong hấp dẫn. Nhưng nó là một đứa nhỏ rất nghe lời, cho dù rất tò mò nhưng cũng không có đi vào phòng thí nghiệm thử qua.

Hôm nay, sáng sớm nó đã rời giường, trước hết đọc qua bút ký một lần, Ca Lí Tư rời đi đã hơn một tháng, hơn một tháng thời gian không ngừng cố gắng rốt cục cũng có hồi báo, nó đã đem toàn bộ nội dung quyển bút ký ghi tạc bên trong đầu. Khi đọc đến phần cuối cùng, nó phát hiện một trang bút ký cuối cùng dường như là bị xé mất. Nó không có nghĩ nhiều, chỉ tưởng Ca Lí Tư thấy nội dung quá sâu xa sợ nó đọc không hiểu nên xé đi.

Sau khi nhớ kỹ nội dung quyển bút ký một lần nữa, A Ngốc đi vào khu rừng nhiều cây trái, chuẩn bị hái trái cây cho ba bửa ăn hôm nay, vừa bước vào rừng, nó đột nhiên ngữi thấy một mùi thơm ngào ngạt lạ thường, sau khi nhận rỏ phương hướng mùi thơm truyền đến, nó không tự chủ được từ từ đi qua, góc rừng trái cây này từng rất quen thuộc, cho dù là nhắm mắt lại, nó cũng có thể đi ra ngoài được.

Hương thơm là từ một chỗ sâu trong góc rừng trái cây truyền đến, mùi thơm ngào ngạt không ngừng kích thích khứu giác A Ngốc. Mùi thơm quá! Không biết là cái gì đây.

Sau một lúc không ngừng tìm tòi, A Ngốc rốt cục cũng tìm được nơi phát ra hương thơm, đó là một cây nhỏ đỏ như lửa, cây nhỏ này trước kia không có ở đây, như là mới mọc ra trong một đêm. Cây con không có lá, thân cây đỏ như lửa và trong suốt giống như thủy tinh, trên ngọn có một trái màu trắng như sữa, dưới da như có nhiều luồng ánh sáng không ngừng lưu chuyển. Mùi thơm ngào ngạt chính là truyền ra từ trong trái cây này, A Ngốc ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận ngắm trái cây trước mắt, cố nhớ xem trong bút ký có đoạn nào nói về giống cây này không, có điều cả ba phương pháp luyện dược, độc lẫn binh khí đều không có nhắc tới loại cây trái này.

Rốt cuộc là trái gì đây? Nó thật là thơm quá! A Ngốc cẩn thận dùng ngón tay nhẹ nhàng gỏ trái cây một cái, trái cây màu sữa trắng vì sự va chạm của nó mà từ trên cây rơi xuống, A Ngốc kinh hãi, tự nhiên đưa tay ra hứng lấy trái cây. Một cảm giác ấm áp từ trong quả truyền sang nó, mùi thơm càng thêm ngào ngạt. Sau khi trái cây nhỏ rơi xuống, cây màu đỏ dần dần khô héo, gần như chỉ là trong vài giây, cái cây nhỏ màu đỏ đã hoàn toàn khô héo rút xuống dưới đất.

Mặc dù không biết là trái gì, nhưng sáng sớm đói quá làm nó thêm thèm ăn, giữ trái cây trước mặt, A Ngốc cẩn thận nhìn. Trái cây thơm thế này thường không có độc. Nghĩ đến đây, không thể kìm được lửa đói trong bụng, A Ngốc cắn trái cây một ngụm lớn, một dòng nước mát lạnh lập tức chảy vào trong miệng nó, nước trái cây không có mùi vị gì, A Ngốc nuốt nó xuống cổ họng. Một cảm giác mát lạng chạy thẳng vào phế phủ, thoải mái quá! Sau hai ba lần nuốt, toàn bộ trái cây trắng đã bị nó ăn hết.

A Ngốc vừa định đứng lên trở lại nhà gỗ, đột nhiên, từ nhỏ trong bụng dâng lên một luồng khí lạnh, luồng khí lạnh nhanh chóng lan ra, trong khoảnh khắc đã lấp đầy kinh mạch. Lạnh, lạnh quá, A Ngốc không ngớt run rẩy, luồn hàn khí sinh ra từ trong cơ thể khiến cho nó không thể đứng thẳng, ngã nhào trên mặt đất, luồn hàn khí lạnh buốt như xâm nhập cốt tủy không ngừng kích động thần trí A Ngốc. A Ngốc thầm nghĩ, xong rồi, xong rồi, vì nhất thời tham ăn háo uống, xem ra sẽ bị đông lạnh chết.

Trên da tay A Ngốc dần dần đông kết một làn sương lạnh, trước mắt hết thảy trở nên mơ hồ, đột nhiên, trong mơ hồ nó tựa hồ phát hiện nơi vừa xuất hiện cái cây khô héo nhỏ màu đỏ có một vừng ánh sáng màu đỏ không ngừng lóe ra. Nó toàn thân run rẩy, vô tình giơ tay nắm được một trái cây màu đỏ mềm mại, nó cảm thấy một sức nóng như lửa truyền từ trong trái cây sang bàn tay, bàn tay A Ngốc đang bi lạnh cứng nhất thời linh hoạt một chút, A Ngốc trong lòng hoan hỉ, cũng bất chấp trái cây này có độc hay không, thừa lúc thân thể còn có thể cử động, nhét trái cây màu đỏ vào miệng.

Luồng nhiệt lưu theo cổ họng trong phút chốc đổ vào trong cơ thể và phế phủ nó, cảm giác lạnh như băng lúc trước nhất thời giảm bớt không ít.

A Ngốc vừa mới thở phào nhẹ nhỏm, trong bụng đột nhiên trở nên đau đớn kịch liệt, hai luồng khí một lạnh một nóng đột nhiên chia làm hai bên rõ ràng, không ngừng công kích nhau trong ngũ tạng lục phủ của nó, tựa như muốn xé nát tất cả.

"A -" A Ngốc đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không ngừng thống khổ rên rỉ. Có điều, chổ này trong rừng rậm âm u, làm gì có ai sẽ đến cứu nó. Mồ hôi lạnh không nhừng nhỏ xuống, gương mặt A Ngốc thoạt đỏ thoạt trắng, hai luồng khí nóng lạnh cứ chạy loạn khiến thân thể nó không ngừng chấn động. Kỳ thật, nó không biết là nếu không được Ca Lí Tư cho ăn cửu chuyển dịch tủy hoàn cải thiện kinh mạch lúc trước, đã bị hai luồn khí nóng lạnh cường đại này phá tan kinh mạch mà chết.

Hai trái cây A Ngốc ăn, cho dù Ca Lí Tư tự nhìn thấy cũng không nhận biết, bằng vào sự cẩn thận của mình Ca Lí Tư tuyệt đối sẽ không tùy tiện ăn những trái cây không nhận ra. Hai trái cây là do hấp thụ tinh hoa trong thiên địa mà sinh ra, phải qua hơn ngàn năm mới chín, có tên là vãng sanh quả. Phải có đủ hai quả đỏ trắng mới phát huy được công hiệu lớn nhứt, nhưng dược lực vì vậy cũng rất bá đạo, ai ăn được chúng và có thể hấp thụ hoàn toàn dược lực, sanh mệnh lực trong cơ thể sẽ không ngừng mở rộng, sinh cơ trở nên cuồn cuộn không dứt, là chí bảo trong mắt giáo đình tăng lữ. Chổ tốt nhứt của vãng sanh quả là có thể làm cho cơ thể sinh ra một loại sanh mệnh năng lượng, có thể làm nhẹ tổn hại do năng lượng hắc ám tạo thành.

Trong thời gian hai luồng năng lượng xung kích nhau, da tay A Ngốc dần dần bị rỉ máu, một thời gian dài chống chọi với thống khổ kịch liệt khiến A Ngốc không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi phún lên cái cây bên cạnh, cái cây, trong nháy mắt một bên khô héo, mà bên kia kết băng sương.

Mãi đến tối, hai luồng năng lượng trong cơ thể A Ngốc rốt cục dung hợp làm một, hóa thành một luồng khí âm áp bắt đầu không ngừng vận hành.

A Ngốc thở ra một hơi dài, quần áo trên người sớm đã bị mồ hôi thấm ướt hoàn toàn, cảm giác hết tối lại sáng làm toàn thân nó như nhũn ra, nó giật mình phát hiện da tay như ngầm phát ra quang mang màu trắng. Nơi luồng khí ấm áp đi qua lập tức cảm thấy ấm áp thoải mái. Nó nằm trên mặt đất nhìn lên trời, trong đầu thanh tỉnh dị thường, bút ký đọc thuộc lòng khi trước không ngừng hiện lên. A Ngốc thầm nghĩ trong lòng, rốt cục kết thúc, ta không bị chết? Sau này không ăn loạn nữa.