Miêu Phi hâm mộ nhìn A Ngốc, trong lòng có chút hối hận, tại sao vừa rồi chính mình lại không đáp ứng trợ giúp Tinh Linh Tộc. Huyền Nguyệt hì hì cười, nói:
- A di, cám ơn người. Chúng ta giờ cũng nên xuất phát thôi. Nên đi đến nơi nào trước đây? Tam đại đế quốc diện tích đều vô cùng lớn, ngài nói quý tộc nước nào có khả năng bắt cóc tộc nhân các người?
Tinh Linh Nữ vương cười khổ đáp:
- Chúng ta chuyện trên đại lục không hề nắm rõ, nên mới muốn nhờ các ngươi hỗ trợ. Ta vừa rồi cũng đã nói qua với A Ngốc, các ngươi chỉ có ba năm thời gian. Nếu không, một khi thân thể nữ nhi ta bị phá, chúng ta chắc chắn sẽ gặp phải kiếp nạn không cách nào cứu vãn. Haizz, nếu như không phải vì tất cả tộc nhân, ta cũng không muốn các ngươi mạo hiểm.
Tinh Linh Nữ vương năm nay đã gần 600 tuổi, khác xa so với vẻ bề ngoài trẻ trung của nàng. Trong Tinh Linh Tộc, tuổi thọ nàng cũng đã sắp tới cực hạn, tới khi nàng tử vong mà không có người thừa kế huyết mạch Tinh Linh Vương lên kế vị, thì không cách nào khống chế duy trì năng lượng tính mạng sinh tồn của Tinh Linh Thành. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nàng không thể rời khỏi nơi này.
Tinh Linh Vương cùng Tinh Linh Thụ là quan hệ tương phụ tương sinh, mất đi một bên nào cũng đều dẫn Tinh Linh Tộc đến bờ hủy diệt. Một khi năng lượng Tinh Linh huyết mạch tiêu hao hết, không cách nào khôi phục, mà tuổi của Tinh Linh Nữ vương cũng không còn khả năng sản sinh ra người thừa kế khác. Cho nên, trong vòng ba năm, đám người A Ngốc nếu không đem được Tinh Nhi công chúa trở về, Tinh Linh Tộc rất có khả năng bị diệt vong. Nhưng đây là bí mật lớn nhất của Tinh Linh Tộc, nàng đương nhiên không thể nói ra. Tinh Linh Nữ vương mặc dù ái nữ mất tích, nhưng nàng dù sao cũng là người đứng đầu bộ tộc, càng nên vì tộc nhân suy nghĩ, cho nên, nàng thỉnh cầu đám người A Ngốc giúp nàng cứu nữ nhi cũng không hoàn toàn xuất phát từ tư tâm.
Nguyệt Ngân đột nhiên nói:
- Ta nghĩ, bắt đi công chúa rất có thể là quý tộc Lạc Nhật đế quốc. Bởi vì Lạc Nhật đế quốc là quốc gia có thế lực ngầm hoạt động mạnh, tổng bộ đạo tặc công hội cũng được đặt ở đây. Hơn nữa quý tộc Lạc Nhật đế quốc không có mấy người tốt, bọn họ luôn luôn ham hố lạc thú. Cho nên, khả năng bọn chúng xuất ra giá cao để bắt đi tinh linh là rất lớn.
Miêu Phi nói:
- Nguyệt Ngân lão đại nói có lý, theo ta được biết, Lạc Nhật đế quốc là một quốc gia rất có dã tâm, bất quá hiện vẫn đang bị Hoa Thịnh đế quốc chèn ép, chưa có cơ hội biểu hiện ra mà thôi. Quý tộc nơi đó đều có thế lực cường đại, cơ hồ đã thâu tóm cả quyền lực hoàng tộc, có thể khiến Đạo tặc công hội xuất ra nhiều Thu Hoạch giả như vậy, khả năng chính là bọn chúng.
Tinh Linh Nữ vương vui vẻ nói:
- Thật tốt quá, đã có mục tiêu như vậy, chúng ta tìm kiếm cũng sẽ dễ dàng hơn. Cám ơn các ngươi đã nhắc nhở!
Nguyệt Ngân thở dài:
- Nữ vương bệ hạ, chúng ta không thể giúp các ngươi, thực hổ thẹn, hy vọng A Ngốc bọn họ có thể giúp các ngươi đem tộc nhân trở về.
Tinh Linh Nữ vương nói:
- Hài tử, không nên nói như vậy, mỗi người có quyền lựa chọn cuộc sống riêng của chính mình, ta như thế nào trách các ngươi chứ!
Nham Lực vốn nôn nóng, vừa nghe đến địa phương nơi Tinh Linh Tộc nhân có khả năng bị bắt đến, lập tức hét lên:
- Nếu đã biết địa điểm, chúng ta hãy mau đi thôi. Sớm một chút xuất phát, thì có thể sớm một chút tìm được Tinh Linh Tộc bằng hữu.
Tinh Linh Nữ vương mỉm cười nói:
- Cũng không nên quá cấp bách, các ngươi đã đi một chặng đường khá dài, trước tiên ở lại đây nghỉ ngơi đã, sáng sớm mai, ta sẽ phái người hộ tống các ngươi ra ngoài.
Nham Thạch trừng mắt nhìn Nham Lực, rồi hướng Tinh Linh Nữ vương nói:
- Bệ hạ, vậy nghe theo lời ngài nói đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát!
Tinh Linh Nữ vương gật đầu, nói:
- Vậy không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi, cần cái gì cứ việc nói với Thiên Anh. Chúng ta đi trước.
Nói xong, mang theo bốn gã Đại tinh linh sử đi ra ngoài. Mọi người cũng không biết, Tinh Linh Nữ vương cùng bốn vị Đại tinh linh sử bởi vì sử dụng ma pháp suối nguồn tinh linh đã tiêu hao hơn nửa ma pháp lực, phải nhanh chóng tu luyện mới khôi phục được.
Các Tinh linh đều đã rời đi, trong thụ phòng không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Nham Thạch kéo Nham Lực ngồi xuống một bên. A Ngốc, Huyền Nguyệt cùng với bốn người Nguyệt Ngân đứng mặt đối mặt, hồi lâu cũng không có lên tiếng.
Vẫn là Nguyệt Ngân phá vỡ trầm mặc, thở dài, nói:
- A Ngốc, Huyền Nguyệt tiểu thư, thực xin lỗi.
Huyền Nguyệt mỉm cười nói:
- Không có gì, mới nghe vừa rồi Áo Địch đại tinh linh sử đã nói qua, bản thân ta cũng không dám đi đến Tử Vong sơn mạch. Để sau này khi chúng ta thực lực cường đại, nói không chừng còn có cơ hội cùng đi ấy chứ. Nguyệt Ngân đại ca, rời khỏi đây các ngươi đã có dự tính gì chưa?
Nguyệt Ngân đáp:
- Hồi còn ở Hồng Cụ tộc, cũng đã khá lâu chưa về thăm nhà, ta định trở về một chuyến. Ngươi nói rất đúng, sau này chúng ta ắt có cơ hội hợp tác.
A Ngốc từ trong lòng lấy ra mấy khối Cực phẩm ma pháp thủy tinh lúc trước Áo Địch đưa cho hắn, nói:
- Nguyệt Ngân đại ca, vừa rồi Áo Địch đại thúc đưa cho ta tám khối ma pháp thủy tinh, vừa khớp chúng ta mỗi người một khối. Các ngươi chọn đi, trở về cũng tốt hoàn thành nhiệm vụ kia.
Nguyệt Ngân khó hiểu nhìn A Ngốc, nói:
- Nhưng đây là thứ Tinh Linh đưa cho ngươi…!
A Ngốc ha hả cười, nói:
- Chúng ta là bạn đồng hành, được thứ gì đó hẳn là mọi người cùng phân chia. Nguyệt Ngân đại ca, các ngươi hãy chọn đi. Đừng khách khí.
Lúc này ngay cả người ích kỷ như Miêu Phi cũng hổ thẹn, thì thào nói:
- Chúng ta cũng không giúp được gì, như thế nào có thể bắt ngươi chia sẻ đồ vật quý giá đó chứ?
Huyền Nguyệt hì hì cười, nói:
- Mau chọn đi, A Ngốc không phải đã nói sao, chúng ta là bạn đồng hành, dù sắp chia tay cũng vĩnh viễn là bằng hữu, coi như là lưu lại kỉ niệm đi.
Nguyệt Ngân thở dài một tiếng, nói:
- Như vậy đi, chúng ta cầm hai khối là được. Một khối giao cho Dong Binh công hội, xem như hoàn thành nhiệm vụ, khối còn lại giữ làm kỉ niệm. A Ngốc, Huyền Nguyệt tiểu thư, các ngươi đừng cố thuyết phục. Cho dù là như thế này, chúng ta cũng đã không ý tứ rồi.
Nói xong, tiện tay cầm lấy hai khối cực phẩm ma pháp thủy tinh.
A Ngốc vội la lên:
- Nguyệt Ngân đại ca, cái này......
Nguyệt Ngân miễn cưỡng cười nói:
- Các ngươi trên đường đi cứu Tinh Linh công chúa nhất định gặp qua không ít nguy hiểm. Lưu trữ ma pháp thủy tinh này, nói không chừng còn có ích lợi. Cứ như vậy đi, ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước. Các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.
Nói xong, một mình cô đơn tiêu sái đến góc trong thụ ốc khoanh chân ngồi xuống. Nguyệt Cơ ba người ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Ngân, đồng dạng không hề cất tiếng nữa. A Ngốc đối mặt Huyền Nguyệt, nói:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Huyền Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Thuận theo tự nhiên đi, ngày mai cũng đưa cho Nham Thạch đại ca chọn lựa. A Ngốc, ngươi muốn chọn khối nào?
Huyền Nguyệt hỏi khiến A Ngốc nhất thời nhớ tới Ma viêm thuật sĩ Ca Lí Tư, xem ra, đáp ứng Tinh Linh Nữ vương đi cứu nữ nhi cùng tộc nhân, sợ rằng không cách nào sớm trở về gặp Ca Lí Tư sư phụ, cảm giác hoài niệm mãnh liệt tràn ngập trong lòng, khiến hắn không khỏi có chút ngây dại.
Huyền Nguyệt nhìn bộ dáng A Ngốc, bật cười, nói:
- Lựa chọn khối ma pháp thủy tinh nào cũng khiến ngươi lao lực như vậy sao? Ta sẽ chọn khối màu trắng này, thật là tốt, khối cầu này ẩn chứa năng lượng quang hệ ma pháp, trở về đưa cho mụ mụ, người nhất định sẽ rất thích.
A Ngốc lúc này mới phản ứng lại, nói:
- Ta cũng không biết chọn khối nào là tốt, không biết Ca Lí Tư sư phụ thích ma pháp thủy tinh thuộc tính gì a?
Huyền Nguyệt suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi nói Ca Lí Tư sư phụ là Luyện kim thuật sĩ, vậy hắn sử dụng ma pháp gì để luyện hóa?
A Ngốc nói:
- Sư phụ dụng một ngọn lửa màu đen, phi thường lợi hại, ta từng chứng kiến người chỉ dùng một điểm hỏa ma pháp thiêu trụi một cái bàn, ngay cả tro bụi cũng không còn.
Nhớ tới bộ dạng run rẩy của Lê thúc khi đối mặt ma pháp của Ca Lí Tư lúc đó hắn bất giác nở nụ cười. Huyền Nguyệt nhẹ huých, nói:
- Ngây ngô cười cái gì thế? Ngọn lửa màu đen? Vậy hẳn là là hỏa hệ cùng hắc ám hệ hỗn hợp ma pháp rồi. Có thể sử dụng dung hợp ma pháp, sư phụ ngươi cũng quả thật rất lợi hại. Vậy ngươi chọn cho hắn khối cực phẩm ma pháp thủy tinh màu đen này đi, trong đám này, khối ma pháp thủy tinh này có tính chất tốt nhất đó. Sư phụ ngươi nếu dùng nó luyện chế pháp khí, sợ rằng trình độ ma pháp có thể đề cao lên một cấp độ mới ấy chứ.
Vừa nói, nàng vừa lấy lên khối ma pháp thủy tinh màu đen quơ quơ trước mắt A Ngốc. A Ngốc trong lòng vui vẻ, nói:
- Cám ơn ngươi, Nguyệt Nguyệt, hy vọng sư phụ thấy nó sẽ thật cao hứng.
Huyền Nguyệt nói:
- Thu được lễ vật trân quý như vậy sao lại không cao hứng, nếu vậy hắn hẳn là bất bình thường a.
A Ngốc cau mày nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi không nên nói sư phụ ta như vậy.
Huyền Nguyệt le lưỡi, hừ nói:
- Ta còn không biết sư phụ ngươi trọng yếu sao! Nếu có cơ hội ta nhất định cùng ngươi gặp qua một chút, phải xem sư phụ ngươi có phải có ba đầu sáu tay hay không, ai biểu ngươi cứ khăng khăng như vậy.
A Ngốc xấu hổ nói:
- Này, này không thể nói như vậy! Sư phụ là trưởng bối của ta, ta đương nhiên phải tôn kính. Sư phụ đối với ta rất tốt.
Huyền Nguyệt chỉ vào chính mình hừ mũi, nói:
- Ta thì sao chứ? Ta đối với ngươi không tốt sao?
A Ngốc mặt đỏ lên, thì thào đáp:
- Hảo, ngươi đối với ta cũng tốt lắm! Nguyệt Nguyệt, ta, ta hơi mệt, chúng ta nên nghỉ ngơi chút đi.
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, nói:
- Ta đối với ngươi tốt, chính là đối với sư phụ ngươi tốt. Được rồi, không bức ngươi, nói cho ta biết, vừa rồi Tinh Linh a di mang ngươi đi cho ngươi cái gì?
A Ngốc thành thật thẳng thắn đáp:
- A di cho ta một quyển trục triệu hồi, chỉ có thể dùng một lần, duy trì trong 2 canh giờ, khi nào tìm được tộc nhân bọn họ thì sử dụng. Ngoài ra, nàng còn cho ta một quả trứng rồng, làm cho ta cùng nó ký kết bình đẳng khế ước, nói là khi nào ấp nở, ta và nó sẽ trở thành bằng hữu.
Huyền Nguyệt chấn động, thất thanh nói:
- Cái gì? Long đản. Nàng cư nhiên đưa cho ngươi nhất hồng long đản?
Mặc dù thanh âm nàng rất lớn, nhưng tất cả mọi người đều đã nhập định, cũng không có nghe được nàng la lên. A Ngốc che cái miệng nhỏ nhắn của Huyền Nguyệt, nói:
- Ngươi nhỏ giọng một chút, không nên kinh động mọi người, nếu tẩu hỏa nhập ma thì rất nguy hiểm. Long đản hiện đang bên trong Thần Long Chi Huyết, không biết lúc nào có thể ấp nở.
Huyền Nguyệt đột nhiên cười lên ha hả, tiếng cười như chuông bạc dễ nghe êm tai. A Ngốc bị nàng cười toàn thân mất tự nhiên hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Huyền Nguyệt miễn cưỡng ngưng cười, mặt hoa đỏ bừng nói:
- Ngươi thật là ngu ngơ. Tinh Linh a di cư nhiên cho ngươi ấp trứng, vậy ngươi không phải thành mẫu long sao? Ngươi nói xem có buồn cười hay không?
Nói xong, lại cất tiếng cười to.
A Ngốc gãi gãi đầu, thì thào nói:
- Buồn cười như vậy sao? Thật chẳng thể hiểu nổi.
Nói xong đi tới một bên thụ ốc, ngồi xuống.
Huyền Nguyệt tiến đến bên cạnh hắn, nói:
- A Ngốc, ngươi giận à? Ta không phải cố ý đâu, nhưng là, thật sự rất buồn cười đó.
A Ngốc lắc đầu, nói:
- Ta không có nhỏ nhen như vậy. Chúng ta cũng tu luyện thôi, ta cảm thấy rất mệt.
Huyền Nguyệt nhu thuận nói:
- Vậy ngươi nhanh ngồi xuống đi, ta cũng muốn tu luyện trong chốc lát .
Hai người dựa lưng mà ngồi, cơ hồ đồng thời tiến nhâp trạng thái tu luyện
Sớm hôm sau, mọi người trước sau tỉnh dậy.
Nham Thạch, Nham Lực, A Ngốc cùng Huyền Nguyệt đều có một loại cảm giác đối mới hoàn toàn, tựa hồ chỉ qua một đêm mà công lực tiến bộ không ít. Nhất là A Ngốc, bởi vì hôm qua đã tiêu hao năng lượng nhiều nhất, đêm qua tu luyện, chẳng những sanh sanh chân khí khôi phục đến trạng thái tốt nhất, mà ngay cả tinh thần lực cũng đạt tới trạng thái cuồng phong.
Nham Thạch nói:
- Cũng đã nghỉ ngơi qua, chúng ta nên hướng Tinh Linh Tộc cáo từ lên đường. Nguyệt Ngân huynh đệ, ta có chút sự tình muốn phiền toái ngươi.
Nguyệt Ngân ngẩn người, từ ngày Nham Thạch đánh Nguyệt Cơ đến nay, hắn không hề chủ động cùng bọn họ nói chuyện
- Ngươi nói đi, ta sẽ tận lực giúp ngươi!
Nham Thạch nói:
- Các ngươi nếu về Hồng Cụ tộc, nhất định phải thông qua lãnh địa Phổ Nham Tộc chúng ta, hy vọng khi gặp phụ thân ta, ngươi có thể giúp chúng ta báo bình an, nói chúng ta không đến Tử Vong sơn mạch nữa, mà sẽ du lịch đại lục. Ngàn vạn lần đừng nói là đến Lạc Nhật đế quốc tìm kiếm Tinh Linh Tộc nhân là được.
Nguyệt Ngân đáp:
- Kỳ thật các ngươi Phổ Nham Tộc thực lực cường đại như vậy, hẳn là không phải e ngại quý tộc mới đúng, tại sao ngươi lại lo lắng như vậy? Ngay cả tóc cũng cạo sạch.
Nham Thạch thở dài nói:
- Trải qua hơn ngàn năm, chúng ta Phổ Nham Tộc thật vất vả mới khôi phục được một ít nguyên khí, ta không muốn bởi vì ta có quan hệ mà khiến tộc nhân gặp phiền toái.
Nguyệt Ngân gật đầu nói:
- Được rồi, ta nhất định sẽ chuyển lời. A Ngốc, Huyền Nguyệt tiểu thư, các ngươi cũng bảo trọng.
Sắp phân ly, A Ngốc trong lòng khó tránh khỏi có chút không muốn, tiến lên kéo tay Nguyệt Ngân, nói:
- Nguyệt Ngân đại ca, các ngươi cũng phải bảo trọng, nếu có cơ hội, chúng ta nhất định đến Hồng Cụ tộc tìm các ngươi.
Nguyệt Ngân miễn cưỡng cười cười, mặc dù chỉ có hơn mười ngày ở chung, nhưng A Ngốc thiện lương sớm đã cảm hóa hắn, nếu như không phải chuyện lần này rất khó giải quyết, hắn cũng không buộc lựa chọn rời đi.
- A Ngốc huynh đệ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, ngươi hết thảy nên cẩn thận, hy vọng lúc gặp lại ngươi, chúng ta lại có thể cùng nhau du lịch đại lục.
Nguyệt Cơ kéo Huyền Nguyệt, ở một bên không ngừng thủ thỉ, đôi mắt hai người đều đỏ bừng, các nàng vừa mới thân thiết tỷ muội, giờ lại tách ra, khó tránh có chút không nỡ. Nham Thạch hít sâu khẩu khí, nói:
- Đi thôi, sớm nên tách ra, sau này cũng có thể sớm gặp mặt.
Nói xong, từ trong thụ phòng dẫn đầu đi ra ngoài.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra, khi bọn hắn ra khỏi thụ ốc, giật mình phát hiện, Tinh Linh Nữ vương mang theo hai mươi mấy tinh linh đang đứng ngoài thụ ốc, không hề phát ra một điểm tiếng động. Từ năng lượng ba động trên người các tinh linh, có thể nhận biết được đây đều là nhất lưu cao thủ Tinh Linh Tộc. A Ngốc khờ khạo hỏi:
- A di, các ngươi sao lại đứng đây! Chúng ta dậy muộn ư?
Tinh Linh Nữ vương hiền lành, mỉm cười nói:
- Đứa nhỏ ngốc, sao lại muộn chứ! Chúng ta tới là để hộ tống các ngươi. Đây đều là chiến sĩ tinh nhuệ Tinh Linh Tộc, 18 vị tinh linh sử, 4 vị đại tinh linh sử. Bất luận các ngươi chuyến này có thành công hay không, Tinh Linh Tộc vĩnh viễn đều là bằng hữu của các ngươi. Nếu có một ngày các ngươi chán ghét cuộc sống nơi đại lục, chúng ta luôn luôn hoan nghênh các ngươi tới nơi này an cư.
Tinh Linh Nữ vương hiền lành khiến A Ngốc dị thường cảm động, nức nở nói:
- A di, cám ơn ngài, ngài thật tốt!
Tinh Linh Nữ vương nói:
- Tốt lắm, hài tử, ta sẽ phân biệt phái hai nhóm người hộ tống các ngươi ra khỏi Tinh Linh sâm lâm, một đường cẩn thận, sự tình không thể biết trước, không cần miễn cưỡng, lấy các ngươi an toàn làm trọng.
Nàng kéo tay A Ngốc, nói:
- Hài tử, đừng quên quyển trục ngày hôm qua ta đưa cho ngươi, cho dù không tìm được Tinh Nhi, khi gặp nguy hiểm ngươi cũng có thể dùng nó. Khi đó, a di sẽ chạy tới cứu ngươi.
Tình cảm từ mẫu quan tâm khiến A Ngốc trong tâm chấn động thật sâu, trong mắt lóe ra thần sắc vô cùng kiên nghị, nói:
- A di, ngươi yên tâm, ta dẫu có chết cũng nhất định đem Tinh Nhi công chúa trở về gặp ngài.
Tinh Linh Nữ vương cau mày nói:
- Đừng nói loạn. Trong lòng a di, an nguy của các ngươi cũng rất trọng yếu. Tốt lắm, các ngươi nên đi đi.
Phía sau nàng các tinh linh sử đang cầm tám bao đồ đi lên phía trước, Tinh Linh Nữ vương nói:
- Đây là hoa quả các ngươi cầm trên đường ăn. Hết thảy phải cẩn thận.
Mọi người tiếp nhận hoa quả, lưu luyến chia tay, sau đó dưới sự dẫn dắt của tinh linh tộc nhân, phân biệt hai hướng ly khai khỏi Tinh Linh sâm lâm. Nhìn bọn họ rời đi, Tinh Linh Nữ vương hai tay tạo thành chữ thập, dáng vóc tiều tụy đứng cầu nguyện:
- Thần a, thỉnh ngài phù hộ cho hài tử thiện lương đó, nguyện bọn họ lên đường bình an.
Áo Địch nắm bả vai Tinh Linh Nữ vương, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, ta tin tưởng bọn họ nhất định có thể đem hài tử chúng ta trở về.
Tinh Linh Nữ vương gật đầu, nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, phá bỏ quy tắc, 18 tinh linh sử chia làm 2 tổ, tuần hoàn ở lại trên Tinh Linh Thụ, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng cứu viện tộc nhân mất tích.
Ngoại trừ các Tinh Linh sử hộ tống A Ngốc và đám người Nguyệt Ngân rời đi, các tinh linh sử còn lại đều đồng thời khom người nói:
- Tôn kính Nữ vương bệ hạ!
Tinh linh sử Thiên Anh mang theo 20 đại tinh linh hộ tống A Ngốc bốn người ra khỏi Tinh Linh Thành, hướng phương Tây đi tới. Vừa đi, hắn vừa nói với Nham Thạch.
- Từ nơi này đi về phía Tây, sẽ tiến nhập lãnh địa Á Liễn Tộc, các ngươi theo biên giới Á Liễn Tộc tiếp tục đi về phía Tây Nam, sẽ tiến vào Thiên Cương sơn mạch. Thông qua Thiên Cương sơn mạch sẽ đi đến nơi nào ta cũng không rõ nữa.
Nham Thạch nói:
- Đi về phía Tây Thiên Cương hành tỉnh hẳn là sẽ tiến vào Quang Minh hành tỉnh thuộc Hoa Thịnh đế quốc, xuyên qua nơi đó sẽ tiến vào Lạc Nhật đế quốc cảnh nội. Đến lúc đó chúng ta sẽ lần lượt tìm kiếm. Dựa vào tham trắc thủ trạc Nữ vương bệ hạ ban cho, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được công chúa điện hạ. Kỳ thật, chúng ta còn có một lộ trình khác có thể đi. Chính là men theo biên giới Á Liễn Tộc hướng Tây Bắc đi đến. Thông qua lãnh địa Thần Thánh Giáo đình tiến vào Lạc Nhật đế quốc. Như vậy, có thể không phải leo qua Thiên Cương sơn mạch, công bằng mà nói, mặc dù đường xa một chút, nhưng lại tiết kiệm thời gian.
Vừa nghe phải đi qua Thần Thánh giáo đình, Huyền Nguyệt thất kinh, vội vã kêu lên:
- Không nên không nên, tuyệt đối không nên đi qua giáo đình.
Nham Thạch ngẩn người, nói:
- Tại sao? Chúng ta cũng không phải dị giáo đồ, có cái gì phải sợ. Giáo đình cảnh nội có thể nói là địa phương an toàn nhất trên đại lục.
Huyền Nguyệt xấu hổ cười, nói:
- Hay là từ bỏ đi, thông qua Thiên Cương sơn mạch có nhiều ý tứ a! Có lẽ còn có thể đến Thiên Cương Kiếm Phái đi xem một chút ấy chứ!
A Ngốc tự nhiên biết Huyền Nguyệt là sợ chính mình bị phụ thân tóm trở về mới nói như vậy, hắn liền phụ họa:
- Nham Thạch đại ca, chúng ta đi Thiên Cương sơn mạch đi. Thúc thúc ta xuất thân từ Thiên Cương Kiếm Phái, nếu có cơ hội, chúng ta quả thật có thể đến xem một chút. Thúc thúc trước khi chết, vẫn hoài niệm nơi đó.
Nham Thạch ha ha cười, nói:
- Các ngươi gấp cái gì? Ta đã sớm quyết định lộ trình đi qua Thiên Cương sơn mạch rồi. Tịch Văn sư phụ năm đó truyền thụ cho ta cùng A Lực vũ kĩ, lúc này thuận tiện qua bái phỏng một chút.
Huyền Nguyệt vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhỏm, oán giận nói:
- Nham Thạch đại ca, ngươi thật là đáng ghét a, hù dọa ta!
Nham Thạch ngẩn người, nói:
- Qua Thần Thánh giáo đình có cái gì đáng sợ. Ngươi học tập vừa khớp là quang minh ma pháp. A! Ta biết rồi, ngươi chắc là sợ bị Giáo đình thu nạp làm thần nữ? Kỳ thật không sao đâu, giáo đình mặc dù thu nạp ma pháp sư tu luyện quang minh ma pháp, nhưng phải do chính ngươi nguyện ý mới được, ngươi không phải sợ.
Huyền Nguyệt liếc hắn một cái, không lời giải thích. Trải qua hồi lâu, mọi người rốt cuộc cũng ra khỏi Tinh Linh sâm lâm, Thiên Anh cùng các tinh linh hạ trên mặt đất, nói:
- Từ nơi này đi về phía Tây sẽ tiến nhập Á Liễn Tộc cảnh nội. Chúng ta cũng chỉ có thể hộ tống các ngươi đến đây, đoạn đường phía trước nên cẩn thận, chúng ta tại Tinh Linh Thành chờ tin tức tốt lành của các ngươi.
Nham Thạch nói:
- Thiên Anh đại thúc, ngài cũng bảo trọng, chúng ta nhất định nhanh chóng hoàn thành sứ mạng Nữ vương giao phó. Ta và Nham Lực có 2 con ngựa tại phía rừng rậm bên kia, nhờ ngài chăm sóc, khi nào trở về thì giao lại cho chúng ta.
Mấy người đều hướng Thiên Anh cùng chúng tinh linh cáo từ, hướng Á Liễn Tộc rời đi.
Sau khi lên đường, A Ngốc vốn định đem cực phẩm ma pháp thủy tinh phân cho Nham Thạch và Nham Lực, nhưng bọn họ nói có lấy cũng không có bất cứ tác dụng gì, nhất quyết không nhận, A Ngốc bất đắc dĩ đành phải tạm thời thu vào Thần Long Chi Huyết bảo tồn.
Hai ngày sau khi đám người A Ngốc rời khỏi, lại có một nhóm khách nhân xâm nhập Tinh Linh sâm lâm.
Hồng y tế tự Huyền Dạ dẫn theo 12 cao cấp tế tự cùng 12 ngân giáp thẩm phán giả thuộc Thẩm Phán Sở tiến vào Tinh Linh sâm lâm.
Mười ngày trước, được Ngân Nhị báo cáo, hắn không khỏi thất kinh khi hay tin nữ nhi hắn chuẩn bị đi đến Tử Vong sơn mạch. Tử Vong sơn mạch kinh khủng nhường nào hắn phi thường rõ, đừng nói là Huyền Nguyệt ma pháp gà mờ, coi như là chính mình đi vào, cũng không đảm bảo toàn thân trở ra. Trong lòng vô cùng khẩn trương, không có dũng khí đem việc này nói cho thê tử biết, liền vội vã mang theo 12 cao cấp tế tự rời khỏi Giáo đình tiến vào Tác Vực liên bang. Bởi vì không thể xác định lộ tuyến của Huyền Nguyệt, cho nên chỉ có thể theo Ngân Nhị tiến vào Hồng Cụ Tộc, lần theo ký hiệu Ngân Nhất lưu lại, đi đến biên cảnh Tinh Linh sâm lâm.
Khi đến lãnh địa Phổ Nham Tộc, bởi vì hắn thân phận tôn quý, cũng không bị gây khó dễ gì. Cũng được tộc trưởng Nham Phi xác thực tin tức. Nham Phi cũng phi thường giật mình, hắn thật không ngờ tiểu cô nương xinh đẹp đó lại là ái nữ của Hồng y tế tự, liền vội vã phái người hộ tống đoàn người Huyền Dạ thông qua Phổ Nham Tộc hướng Thiên Nguyên Tộc đuổi theo.
Mười ngày cấp bách đuổi theo, Huyền Dạ rốt cuộc cũng đã đến biên cảnh Tinh Linh sâm lâm, khi bọn họ đến thì đám người Nguyệt Ngân cũng đã rời đi hai ngày trước đó. Thân ảnh màu bạc hiện lên, Ngân Nhất từ trong rừng rậm nhẹ nhàng đi ra, quỳ rạp xuống trước người Huyền Dạ, hổ thẹn nói:
- Bái kiến Hồng y giáo chủ đại nhân.
Huyền Dạ bình tĩnh hỏi:
- Đứng lên, tiểu thư đâu? Có phải hay không đã tiến vào Tinh Linh sâm lâm ?
Ngân Nhất gật đầu, nói:
- Ngày đó thuộc hạ đi theo đám người tiểu thư cùng nhau tiến vào Tinh Linh sâm lâm, được nửa đường, gặp phải một nhóm đạo tặc công hội đánh lén. Bọn họ tựa hồ là muốn bắt đi tinh linh.
Huyền Dạ cả kinh, nói:
- Đám đạo tặc đó thật quá càn rỡ, dám đến Tinh Linh sâm lâm bắt tinh linh. Ngươi nói tiếp đi.
- Sau đó, tiểu thư cùng các bằng hữu đồng loạt ra tay, cùng đạo tặc chiến đấu. Thật không nghĩ đến, trong đám đạo tặc đó có 7 Thu Hoạch giả. Ngay khi thuộc hạ tưởng rằng tiểu thư gặp nguy hại, chuẩn bị giúp đỡ, thiếu niên A Ngốc đó đột nhiên xuất ra Minh Vương kiếm. Giết chết một Thu Hoạch giả, đám Thu Hoạch giả còn lại tất cả đều bị dọa chạy mất.
Huyền Dạ cực kỳ hoảng sợ, nói:
- Cái gì? Ngươi nói Minh Vương kiếm trên người A Ngốc. Điều này sao có thể? Nó không phải là binh khí tùy thân của “Minh Vương” sao? Chúng ta tìm kiếm Minh Vương thật có chút đau đầu a.
Ngân Nhất nói:
- Thuộc hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra. A Ngốc sau khi dọa đám đạo tặc trốn chaỵ liền té xỉu, nhìn qua tựa hồ vẫn chưa thể nắm giữ uy lực Minh Vương kiếm. Sau đó, lại tới một nhóm lớn tinh linh, bọn họ vây xung quanh tiểu thư cùng các bằng hữu hướng trung tâm tinh linh tiến nhập. Bởi vì tinh linh cảm quan phi thường nhạy cảm, thuộc hạ cũng chỉ có thể xa xa bám theo. Không biết tại sao, bọn họ đi vào một rừng cây, thuộc hạ liền mất dấu, trong rừng cây vòng vo nửa ngày, kết quả lại thành đi ra. Tựa hồ như trong rừng cây có mai phục gì đó, thuộc hạ lại thử vài lần, đều không được gì.
- Ngày hôm trước, có 4 người trong đám bằng hữu của tiểu thư được tinh linh hộ tống đi ra, ngồi một chiếc xe ngựa rời khỏi. Ta vốn muốn đuổi tới hỏi một chút, nhưng sợ bị tinh linh hiểu lầm, lại nhận được tin ngài sắp đến nên ở lại, ta nghĩ, tiểu thư hẳn là còn đang trong Tinh Linh Tộc.
Huyền Dạ trầm ngâm một tiếng, nói:
- Bằng hữu sao lại nhiều như vậy? Phổ Nham Tộc Nham Phi như thế nào không nói cho ta biết.
Ngân Nhất đáp:
- Trong đám bằng hữu đó có 2 chiến sĩ Phổ Nham Tộc, bọn họ cũng không có đi ra. Bốn người đi ra đó đều là thành viên Dong binh đoàn, lúc đầu là tiểu thư và bọn họ cùng nhau đi đến Tử Vong sơn mạch, không biết tại sao lại thay đổi chủ ý rời đi.
Huyền Dạ gật đầu, nói:
- Đi, chúng ta tiến vào Tinh Linh sâm lâm.
Hắn mơ hồ cảm giác được, nữ nhi hắn cũng không có trong Tinh Linh sâm lâm, bởi vì, hắn không cảm giác được hơi thở của nữ nhi.
Được Ngân Nhất dẫn dắt, đám người Huyền Dạ hướng trung tâm Tinh Linh sâm lâm đi đến. Tinh Linh sâm lâm yên tĩnh u nhã khiến Huyền Dạ cũng thầm tán thưởng, nhưng hắn hiện tại không có tâm tình thưởng thức, vội vã muốn tìm nữ nhi trở về. Nếu như một khi Huyền Nguyệt tiến vào Tử Vong sơn mạch, coi như là hắn, cũng không có một điểm nắm chắc có thể cứu thoát bọn họ.
- Giáo chủ đại nhân, chính là nơi này, nếu đi phía trước tựa hồ như tiến vào mê cung, như thế nào cũng không thể xâm nhập.
Trải qua vài giờ chạy tới, Ngân Nhất dừng lại hướng Huyền Dạ giải thích. Huyền Dạ gật đầu, nói:
- Đây là ma pháp trận do Tinh Linh Tộc bố trí. Các ngươi lui ra phía sau, ta thử một chút, xem có thể hay không giải trừ ma pháp trận này.
Nghe được Huyền Dạ phân phó, chúng tế tự cùng ngân giáp thẩm phán giả lui về phía sau mấy chục thước, trong lòng bọn họ Hồng y giáo chủ tựa hồ như thần tồn tại. Huyền Dạ nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực hướng Tinh Linh sâm lâm nội ma pháp trận tìm kiếm, vừa mới xâm nhập một điểm, hắn liền phát hiện có năng lượng ba động mãnh liệt bài xích tinh thần lực mình. Ma pháp trận kết cấu dị thường thâm ảo, hồi lâu, hắn thử dò xét mấy lần cũng không tìm ra đầu mối.
Huyền Dạ không khỏi có chút nóng nảy, giương đôi mắt, hai tay trên không trung huy vũ liên tục, một ngôi sao sáu cánh màu trắng tản mát ra hơi thở thần thánh phiêu phù trước mặt. Huyền Dạ trong hư không không ngừng họa xuất một cái ký hiệu, nhốt ngôi sao sáu cánh vào bên trong, quang mang Thần Thánh ngày càng thịnh, hắn mặc dù không cách nào phá giải ma pháp trận này, nhưng có thể bằng vào thực lực ngạnh kháng, nhiều năm qua thân ngự ở trên cao, sớm đã dưỡng thành tính cao ngạo, ở trong lòng hắn, trên đại lục không có gì có thể ngăn cản.
- Vĩ đại thiên giới chi thần, ta, một trong những tín đồ trung thành hướng ngài chân thành cầu xin, thỉnh ngài đem vô tận thần lực cho ta mượn, bài trừ sương mù trước mặt, làm cho thế gian tái hiện quang minh. Quang diệu thiên địa!
Đây là một quang hệ ma pháp cấp thấp, Huyền Dạ trong tay xuất ra lại sinh ra uy lực to lớn, đủ để dẹp yên một tòa núi nhỏ. Khi chú ngữ chấm dứt, bạch sắc quang mang trên ngôi sao chợt thu liễm, Huyền Dạ hai tay làm ra thác thiên chi thế, hét lớn một tiếng, quang mang bùng phát, một cột sáng đường kính ba thước nhằm phía trung tâm Tinh Linh sâm lâm.
Trung tâm Tinh Linh sâm lâm đột nhiên dựng lên một màn chắn màu lục bích, cùng bạch quang Huyền Dạ phát ra va chạm vào nhau, ầm ầm nổ, màn chắn màu lục bích tạo nên phiến phiến sóng gợn, nhưng vẫn đang ngăn cản công kích của Huyền Dạ. Huyền Dạ trong lòng đại chấn, thúc dục thần lực trong cơ thể, thu hút ma pháp nguyên tố trong thiên địa, không ngừng chuyển đổi thành thần thánh lực, quang mang không ngừng tăng cường, màn chắn lục bích do Tinh Linh sâm lâm huyễn xuất không ngừng run rẩy, tựa hồ tùy thời có thể vỡ tan.
Khi Huyền Dạ phát động quang diệu thiên địa đánh vào màn chắn Tinh Linh sâm lâm, Tinh Linh Nữ vương cũng đã biết. Cả Tinh Linh Thành dưới công kích của Huyền Dạ đều chấn động.
Tinh Linh Nữ vương cực kỳ hoảng sợ, lập tức triệu tập bốn vị đại tinh linh sử, tất cả mọi người vẻ mặt đều rất nghiêm trọng. Phải biết rằng, hộ tộc ma pháp trận chính là do Tinh Linh vương dùng năng lượng của mình không ngừng kiến tạo mà thành. Khiến ma pháp trận rung chuyến, có thể thấy được lực công kích cực mạnh. Tinh Linh Nữ vương nói:
- Xem ra có địch nhân đến xâm chiếm. Ma pháp công lực này cực cao, tựa hồ còn trên cả ta. Các ngươi lập tức chạy tới địa điểm phát sinh, ta ở chỗ này ngăn cản quang trụ. Không được dễ dàng động thủ, nhất định phải làm rõ thân phận đối phương. Nếu như là địch nhân, ta cho phép các ngươi hạ sát thủ.