Thiện Lương Tử Thần

Chương 24: Tĩnh Tâm Chú






Huyền Nguyệt nói :” Ngươi đứng bên cạnh giữ chặt tay ta, dụng ý niệm thúc dục ma pháp lực truyền sang, sau đó ta sẽ cố gắng thi triển ma pháp, như vậy chắc có thể thành công. Tĩnh Tâm Chú là ma pháp cấp sáu, ta chỉ dám nói sẽ thử xem, hi vọng thông qua sự trợ giúp của pháp trượng có thể thành công thi phóng.”

Tại đại lục, ma pháp căn cứ vào cường độ bất đồng mà chia làm chín cấp bậc. Cấp một – hai được gọi là sơ cấp ma pháp, có thể sử dụng ma pháp cấp một – hai được gọi là sơ cấp ma pháp sư. Ví dụ như A Ngốc sử dụng Hỏa Cầu Thuật cũng là ma pháp cấp một, nhưng ma pháp hai cấp bậc này có thể tùy thuộc trình độ biến hóa ma pháp lực của người sử dụng mà biến đổi. Ví dụ như Hỏa Lưu Tinh thuộc loại ma pháp cấp hai tương đối cao cấp, nhưng A Ngốc sử dụng đã xuất ra ngọn lửa Hỏa Lưu Tinh màu thâm lam, đạt tới trình độ ma pháp cấp ba, cho nên lúc trước Cơ Cách mới nhận định hắn là trung cấp ma pháp sư. Mà cấp ba – bốn – năm cũng được gọi là trung cấp ma pháp, có thể sử dụng được một ma pháp cấp bốn thì cũng được gọi là cao cấp ma pháp sư, nhưng Đại Ma Pháp Sư thì phải sử dụng được ít nhất là hai ma pháp cấp năm hoặc một ma pháp cấp sáu. Cấp sáu – bảy – tám mới thật sự chân chính là ma pháp cao cấp, có rất nhiều ma pháp cao cấp thuộc loại công kích trên diện rộng, uy lực tuyệt đối kinh thiên động địa. Ví dụ như Ma Viêm Thuật Sĩ – Ca Lý Tư, ma pháp của hắn mặc dù chưa đạt tới trình độ Đại Ma Pháp Sư, cũng chỉ có khả năng sử dụng mấy ma pháp cấp năm mà thôi, nhưng hắn sử dụng hắc ám hệ dung hợp với hỏa hệ ma pháp, nếu toàn lực thi phóng có khả năng đạt tới xấp xỉ uy lực của ma pháp cấp bảy, cho nên miễn cưỡng cũng có thể xưng là ma đạo sĩ. Một người có thể sử dụng được hai ma pháp cấp bảy thì có thể được xưng là Ma Đạo Sĩ, mà danh hiệu cao nhất Ma Đạo Sư thì phải sử dụng thuần thục ma pháp cấp tám mới được. Hiện này, không kể nội bộ giáo đình, trên đại lục chỉ có ba người trình độ ma pháp đạt tới cảnh giới Ma Đạo Sư, bọn họ đều có năng lực hủy thiên diệt địa. Ma pháp cấp chín cũng chính là cấm chú, bình thường phải cần đến mấy người đạt tới trình độ Ma Đạo Sư liên hợp lại mới có thể sử dụng, cơ hồ là đã biến mất trên thế gian.

“Được.” A Ngốc đáp ứng một tiếng, vội vã đến bên cạnh Huyền Nguyệt, nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, nhắm hai mắt lại. Hắn vừa muốn thúc dục tinh thần lực truyền đi, lại nghe Huyền Nguyệt thấp giọng nói :” Bổn tiểu thư ra tay cứu tên đại ca ngốc của ngươi, từ nay về sau ngươi không được làm cho ta tức giận, còn phải gọi ta là Nguyệt Nguyệt, có biết chưa !”

A Ngốc mở mắt nhìn Huyền Nguyệt, chỉ thấy trên mặt nàng toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, đang lè lưỡi làm mặt quỷ với mình, dáng vẻ đáng yêu không nói nên lời. Gật gật đầu, A Ngốc tỏ ý mình đáp ứng.

Huyền Nguyệt thu hồi nụ cười tinh nghịch trên mặt, nghiêm túc nhìn Nham Thạch đang trong vòng vây công của mọi người, trầm giọng nói :” Chúng ta bắt đầu.”

A Ngốc lại nhắm mắt, dụng ý thức khống chế tinh thần lực của mình, chậm rãi chuyển qua Huyền Nguyệt. Tinh thần lực di động rất khó khống chế, hơn nữa còn dị thường thống khổ. Khi tinh thần lực rời khỏi mi tâm khiếu huyệt, A Ngốc đột nhiên cảm giác trong đầu mình trống rỗng, tựa hồ mọi thứ như bị hút sạch, thân thể không khỏi run lên. Hắn cắn chặt răng, cố gắng nhẫn nại nỗi thống khổ đang trùng kích trong đầu, khống chế dòng ma pháp lực giống như một thực thể di chuyển hướng về cánh tay phải. Dưới sự cố gắng tột bực của A Ngốc, ma pháp lực rốt cuộc cũng chảy đến lòng bàn tay nhỏ bé của Huyền Nguyệt, thân thể nàng run lên một cái. A Ngốc đột nhiên cảm giác được mình cùng Huyền Nguyệt như hòa thành một thể, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được năng lượng ba động bên trong cơ thể Huyền Nguyệt.

A Ngốc phát hiện, trong cơ thể Huyền Nguyệt tựa như một đại dương màu vàng, nơi nơi đều tràn ngập cảm giác thần thánh. Ma pháp lực của hắn vừa vào trong thân thể nàng đã tuân theo một quỹ tích nhất định, chảy theo dòng kim quang vô tận kia. Ma pháp lực cường đại của Huyền Nguyệt còn chưa có truyền đi, nhưng so với hắn lại có sự bất đồng rất lớn, đó là một loại cảm giác kì lạ nói không nên lời.

A Ngốc một mặt đem ma pháp lực truyền đi, một mặt điều khiển Sanh Sanh chân khí không ngừng vận chuyển, chống đỡ không cho cơ thể mình vì tinh thần lực tiêu hao quá độ mà ngã xuống.

Huyền Nguyệt cảm giác được một cỗ ma pháp lực thuần hậu từ trong tay A Ngốc truyền đến, mặc dù so ra còn kém xa năng lượng hùng hậu như biển sâu của cha nàng, nhưng cũng phi thường thuần tịnh, tựa hồ không mang theo bất kì một tia tạp chất nào. Nàng cẩn thận khống chế cỗ ma pháp lực bên ngoài này dung nhập vào trong thân thể mình, hít một ngụm khẩu khí, nhìn kĩ thân ảnh Nham Thạch đang điên cuồng vùng vẫy, nhẹ giọng ngâm xướng :” Thiên Giới chi thần vĩ đại a! Là tín đồ trung thành của ngài, ta khẩn cầu ngài đem hải dương ánh sáng cùng thánh quang vô tận chiếu xuống nhân gian, tràn ngập trên thân thể ta, cứu rỗi cho linh hồn nhân loại.” Theo sự ngâm xướng chú ngữ của Huyền Nguyệt, thân thể nàng đột nhiên sáng lên, thanh âm như tiếng chuông bạc của nàng mặc dù không lớn, nhưng lại rõ rệt truyền vào tai từng người ở đây. Hơi thở thần thánh nhu hòa lấy Huyền Nguyệt làm trung tâm tán phát ra, ở bên trong vầng sáng, nàng giống như thiên tiên thánh nữ, mĩ lệ động lòng người. A Ngốc đứng bên cạnh nàng đột nhiên cảm giác được tinh thần lực của mình rất nhanh bị rút khỏi cơ thể, thân hình không khỏi run rẩy một trận, âm thanh ồn ào xung quanh đã càng ngày càng nhỏ, tựa hồ như không còn nghe rõ, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dùng ý chí duy trì thân thể mình.

Kim quang trên người Huyền Nguyệt ngày càng thịnh, viên cực phẩm ma pháp thủy tinh ở trung ương sáng rực lên, hai chiếc cánh thiên sứ tản mát ra bạch quang nhàn nhạt, còn trên thân ma pháp trượng lại phát ra hồng quang. Ma pháp lực trong cơ thể Huyền Nguyệt không ngừng chảy tới ma pháp trượng, ngay cả nàng cũng vì tinh thần lực hao tổn quá độ mà cảm thấy mơ hồ một chút. Nhưng nàng vẫn cắn răng duy trì, bởi vì chú ngữ còn chưa có hoàn thành. Ma pháp nguyên tố trong không trung điên cuồng hội tụ, ở chung quanh A Ngốc cùng Huyền Nguyệt hình thành nên một vòng bảo hộ tự nhiên màu vàng. Mấy người Nguyệt Ngân bị uy lực của ma pháp đẩy lui xa vài thước, dưới quang mang thần thánh, ngoại trừ mấy chiến sĩ vẫn đang vây công Nham Thạch, còn lại tất cả Phổ Nham tộc nhân đều im lặng, thành tâm cầu nguyện.

Ý thức của A Ngốc đã hoàn toàn mơ hồ, ma pháp lực trong cơ thể hắn đều đã chuyển sang người Huyền Nguyệt, hai người giống như hòa thành một thể. Hắn giờ đây như chỉ còn lại một cỗ thân thể, một chuyện phát sinh xung quanh hắn hoàn toàn không biết, hết thảy đều nằm trong sự khống chế của Huyền Nguyệt.

Trấn định tinh thần, Huyền Nguyệt miễn cưỡng khống chế ma pháp trượng trong tay ngưng tụ năng lượng khổng lồ đang điên cuồng hội tụ, tiếp tục ngâm xướng :” Vô tận quang mang thần thánh a! Xin hãy đem lực lượng thuần tịnh của ngài xuống thế gian, dùng sự bình yên trong hơi thở của ngài, xóa đi hết thảy cuồng bạo, khôi phục sự bình tĩnh cho tâm trí, hãy đi đi : Thiên Thần Chiếu Cố - Bình Tĩnh Chi Quang.” Tĩnh Tâm Chú – Bình Tĩnh Chi Quang vốn là một ma pháp phụ trợ dùng trên đại diện tích, có thể khu trừ cuồng nộ, hỗn loạn, giải độc và khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, cũng có một số năng lực chữa thương nhất định, nhưng rất ít quang hệ ma pháp sư dùng đến nó, vì trong chiến đấu tác dụng của nó còn không bằng ma pháp cấp bốn Quang Mang Chúc Phúc, nhưng tính chất đặc thù của nó là khu trừ cuồng nộ và giải độc bây giờ lại thích hợp nhất để dùng trên người Nham Thạch.

Năng lượng thần thánh khổng lồ xung quanh Huyền Nguyệt dưới sự thúc động của chú ngữ dần dần ngưng tụ trên khối cực phẩm ma pháp thủy tinh, nếu không phải có ma pháp trượng gần như tiếp cận với thần khí này, bằng vào thực lực của bản thân Huyền Nguyệt sợ rằng muốn dùng ma pháp cấp ba cũng phi thường khó khăn. Huyền Nguyệt cắn chặt răng, dụng ma pháp trượng chỉ thẳng về hướng Nham Thạch, cực phẩm ma pháp thủy tinh quang mang đại phóng, một quang vân màu vàng nhất thời bay ra, đem Nham Thạch cùng với mười người vây xung quanh hắn bao trụ ở bên trong. Dù sao thì thực lực của bản thân Huyền Nguyệt cũng quá kém, Bình Tĩnh Chi Quang phát huy không tới một phần ba uy lực nên mới chỉ bao phủ được trong một phạm vi nhỏ như thế, nhưng đối với tình hình này mà nói thì như vậy cũng đủ rồi. Bị quang vân màu vàng bao quanh, thân thể Nham Thạch đột nhiên cứng đờ, hai tay ôm thê tử đã chết, đứng bất động ở đó, không ngừng thở hổn hển, đôi mắt đỏ rực như máu cũng dần dần khôi phục lại thành màu nâu như cũ, hai hàng huyết lệ tuôn rơi, cả người trở nên ngốc trệ. Mà mấy chiến sĩ vây quanh hắn, dưới sự trợ giúp của Bình Tĩnh Chi Quang nhất thời tinh thần đại chấn, nhào tới bên cạnh Nham Thạch, đem hắn thành công chế trụ.

Quang mang dần tan hết, A Ngốc rốt cuộc chống đỡ không nổi, “phác thông” một tiếng ngã lăn ra đất. Huyền Nguyệt đầu óc trống rỗng, thân thể run lên, ngồi phịch xuống, cuối cùng đồng dạng hôn mê trên người A Ngốc. Bàn tay bọn họ vẫn như cũ gắt gao nắm chặt lấy nhau, không thể tách rời. Cơ hồ hai người đồng thời mất đi tri giác.

Không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, A Ngốc chậm rãi tỉnh lại, trong đầu vẫn còn u mê, hiển nhiên vì tinh thần lực tiêu hao quá độ, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Tiếng xe ngựa lộc cộc lăn không ngừng truyền đến, sau nửa ngày A Ngốc đã hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn mở to mắt, chỉ thấy Huyền Nguyệt đang tựa bên người mình, vẫn còn chìm trong giấc mộng, cảm giác được đại thủ của mình đang nắm chặt bàn tay nhu mì bé nhỏ làm cho A Ngốc nóng bừng cả mặt, lòng bàn tay chợt ướt đẫm mồ hôi. A Ngốc nghĩ thầm, dù sao nàng cũng vẫn còn ngủ, vậy thì cứ nắm thêm chút nữa cũng không sao. Hắn lại nhìn chung quanh, nguyên lai đang ở trên xe ngựa, Nguyệt Ngân cùng Nguyệt Cơ ngồi ở đối diện nhắm mắt dưỡng thần, Miêu Phi tựa vào một bên thành xe đang ngáy pho pho.

“Nguyệt Ngân………..Nguyệt Ngân đại ca.” A Ngốc thấp giọng gọi.

Nguyệt Ngân mở to mắt, nhìn thấy A Ngốc đã tỉnh lại, trong đáy mắt hiện lên một tia vui mừng :” A Ngốc huynh đệ, ngươi thế nào rồi ? Trên người còn có chỗ nào không thoải mái không ?”

A Ngốc lắc lắc đầu, nói :” Không có gì, chỉ là vẫn còn chút suy yếu mà thôi. Chúng ta đang đi đâu đây ? Nham Thạch đại ca hắn thế nào ? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà đi, mặc kệ hắn ư ? Thê tử của hắn không biết vì sao lại chết, Nham Thạch đại ca thật là đáng thương mà.”

Nguyệt Ngân cười khổ nói :” Đi thì đúng là đang đi, bất quá là chúng ta đang trên đường đi tới bộ lạc của tộc trưởng Phổ Nham tộc. Ngươi cùng Huyền Nguyệt tiểu thư đều đã hôn mê hơn một ngày, giữa trưa hôm qua các ngươi hợp lực sử dụng cái ma pháp Tĩnh Tâm Chú kia uy lực phi thường cường đại, trước khi Nham Thạch tự thiêu đốt tánh mạng lực đã giải trừ trạng thái cuồng hóa của hắn. Nhưng nguyên nhân cái chết của thê tử hắn đến bây giờ vẫn còn chưa rõ. Cho nên mấy người đứng đầu trong tộc nhân quyết định, đem Nham Thạch cùng thê tử của hắn đi tới nơi ở của tộc trưởng Phổ Nham tộc. Bọn họ sợ Nham Thạch lại cuồng hóa, cho nên làm hắn hôn mê đi, hiện tại bây giờ đi sau chúng ta có một chiếc xe ngựa, trên đó còn chở cả linh cữu thê tử của hắn. Người trong Phổ Nham tộc đối với các ngươi phi thường cảm kích, nếu không có các ngươi trợ giúp, sợ rằng tánh mạng Nham Thạch sẽ khó mà bảo toàn. Nhưng bọn họ nói chúng ta là ngoại nhân, cũng có điểm nghi vấn, cho nên không cho chúng ta đi, nói là phải tới bộ lạc của tộc trưởng, ở đó mọi chuyện sẽ do tộc trưởng định đoạt. Bên ngoài có hơn năm trăm chiến sĩ tinh nhuệ của Phổ Nham tộc đi theo hộ tống. Xem ra con đường tới Tử Vong Sơn Mạch của chúng ta sẽ rất gian nan. Thật không nghĩ tới lại gặp loại sự việc này.”

A Ngốc thở dài một tiếng, nói :” Nham Thạch đại ca thật sự là đáng thương, hắn nhất định rất yêu thương thê tử của mình……..ài, chúng ta cứ đi theo. Ta muốn biết sự việc này rốt cuộc nguyên nhân tại sao, tới cùng là ai mà lại xấu xa như thế, ra tay ác độc giết hại thê tử của Nham Thạch đại ca.”

Nguyệt Cơ mở to mắt, nói :” Ngươi không sợ bọn họ gây bất lợi cho

chúng ta sao ? Với sự kì thị đối với ngoại nhân của Phổ Nham tộc, sợ rằng cuộc sống của chúng ta sẽ bất hảo a! Nếu không phải bọn họ nhiều người, vả lại hai người các ngươi còn hôn mê, chúng ta sớm đã tính đến biện pháp rời khỏi nơi này. Lúc trước thật sự là thất sách, còn không bằng quay lại đi đường vòng, mặc dù có xa hơn một tí, nhưng chúng ta sẽ không lâm vào tình cảnh khó xử này.”

A Ngốc ngơ ngác nói :” Vì cái gì lại gây bất lợi đối với chúng ta ? Chúng ta cái gì cũng đều không có làm mà.”

Nguyệt Cơ bĩu môi, nói :” Ngươi nha, thật sự là quá đơn giản rồi. Chẳng lẽ hung thủ đang trốn tránh ở gần đó lại không tìm cách hãm hại chúng ta ? Mặc dù chúng ta cùng với Nham Thạch trở về, nhưng ngươi đừng quên, tộc nhân Phổ Nham tộc phi thường đồng tâm, bọn họ căn bản sẽ không hoài nghi người trong tộc của mình đâu. Mà chúng ta lại là người ngoài, hiển nhiên sẽ là đối tượng bị tình nghi.”

Nguyệt Ngân thở dài, nói :” Muội muội ta nói có lý đấy, lần này đi gặp tộc trưởng Phổ Nham tộc là phúc hay họa còn chưa biết a! “

Thê tử của Nham Thạch chết thảm, A Ngốc trong lòng cảm thấy phi thường khó chịu. Mặc dù mới quen biết Nham Thạch thời gian không dài, nhưng hắn rất thích con người hào sảng mà phóng khoáng này.

“Ưm….” Huyền Nguyệt động đậy thân thể, đầu nàng đang gối trên vai A Ngốc chợt ngẩng lên, đôi mắt lơ mơ nhìn A Ngốc, mờ mịt hỏi :” Đây là nơi nào ? Khó chịu quá, toàn thân đều thấy mềm nhũn à.”

Tựa hồ nhớ tới tình cảnh ngày đó Huyền Nguyệt thi phóng Bình Tĩnh Chi Quang, trong mắt Nguyệt Ngân toát ra thần sắc kính nể :” Huyền Nguyệt tiểu thư, ma pháp của ngươi thật là lợi hại. Với độ tuổi này mà đạt tới trình độ cao như thế, nhất định ngươi đã phải khổ tu trong thời gian dài.”

Huyền Nguyệt nhìn hắn, thân thể ngồi thẳng dậy, mặt hoa không khỏi đỏ dần lên. Khi còn ở giáo đình, nàng nổi danh tiểu công chúa điêu man lười biếng, ngay cả cha nàng cũng quản không được, đừng nói khắc khổ tu luyện, cơ hồ nàng còn chưa bao giờ tập trung tu luyện đến một ngày. Nếu không nhờ Giáo Hoàng cùng cha nàng luôn luôn sủng ái, dùng thần thánh lực của bản thân để tịnh hóa cho thân thể nàng, có khi bây giờ ngay cả sơ cấp ma pháp sư nàng còn chưa đạt tới.

“Nguyệt Ngân đại ca, chúng ta đang đi đâu đây ? Nham Thạch có phải là đã không có việc gì rồi phải không ? Thật là khủng khiếp, hình dáng thê tử của hắn khi chết hảo đáng sợ a.”

Nguyệt Ngân cười khổ một tiếng, đem chuyện vừa rồi nói với A Ngốc thuật lại một lần nữa.

Nghe xong tự thuật của Nguyệt Ngân, Huyền Nguyệt tức giận hừ một tiếng nói :” Bọn họ thật là đồ không biết lý lẽ, uổng công chúng ta hảo tâm giúp họ a! Ý, A Ngốc, ngươi như thế nào lại nắm tay ta ?”

A Ngốc mặt đỏ lên, nói :” Không……không phải ta nắm tay ngươi………là ngươi không chịu buông tay ta ra.”

Huyền Nguyệt rút tay ra khỏi đại thủ của A Ngốc, cong môi lên :” Nói bậy, ai cầm tay ngươi không chịu buông. Xú A Ngốc, có phải ngươi lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta không ?”

Nguyệt Cơ hất mái tóc dài đỏ rực về phía sau, khuôn mặt trầm xuống, nghiêm giọng nói :” Giờ đang trong lúc nguy hiểm, các ngươi vẫn còn có tâm tình cãi lộn ngươi chiếm tiện nghi ta, ta chiếm tiện nghi ngươi sao. Từ ngày hôm qua dụng cái ma pháp kia xong, tay các ngươi vẫn ở cùng một chỗ, chúng ta muốn gỡ ra cũng không được. Không cần phải tính toán xem ai chiếm tiện nghi của ai.”

Huyền Nguyệt lè lưỡi làm mặt quỷ với Nguyệt Cơ, liếc mắt nhìn A Ngốc, nói :” Nhất định là bởi vì ngươi đem ma pháp lực truyền cho ta nên mới thể, đúng không A Ngốc ?”

A Ngốc đung đưa tay phải cho đỡ mỏi, nói :” Ta……..ta cũng không biết, có thể là như thế. Tiểu thư, lúc trước khi còn ở Ma Pháp Sư công hội, cha ngươi có cho ta một cái ma pháp quyển trục, nói là khi gặp nguy hiểm có thể thông qua ma pháp quyển trục tìm ông ấy, chúng ta bây giờ có phải là nên dùng quyển trục này không ? Nguyệt Ngân đại ca nói, Phổ Nham tộc bọn họ có thể gây bất lợi cho chúng ta.”

Huyền Nguyệt trợn mắt lên, nói :” Ngươi dám ! Vất vả lắm ta mới thoát khỏi ba ba, nếu để ông ấy tìm được ta lại không bị bắt về à. Không cho sử dụng, có nghe chưa ? Cho dù nguy hiểm gì ta cũng không sợ. A còn nữa, mới rồi ngươi gọi ta là gì ? Lúc ta sử dụng Tĩnh Tâm Chú ngươi đã đáp ứng ta làm sao ?”

A Ngốc lúc này mới nhớ ra mình đã đáp ứng kêu nàng là Nguyệt Nguyệt, xấu hổ nói :” Hảo Nguyệt Nguyệt, là ta sai.”

Nguyệt Cơ phá lên cuời, mỉa mai nói :” Thật là thân mật a, kêu nàng là Nguyệt Nguyệt, vậy ngươi không phải Ngốc Ngốc à !”

Huyền Nguyệt đầu tiên là trừng mắt nhìn Nguyệt Cơ, sau đó hài lòng nói :” Vậy được rồi. A Ngốc, ngươi nói thê tử của Nham Thạch tại sao lại chết ? Hắn thật sự là đáng thương, nhìn qua cũng biết tình cảm của hắn đối với thê tử vô cùng thâm hậu, nếu không cũng sẽ không đau đớn đến mức phát cuồng như thế. Không biết là ai ác độc như vậy, nỡ giết thê tử của hắn.”

Nguyệt Cơ bổ sung nói :” Là tiền gian hậu sát, tên đó nhất định là đồ dâm ma biến thái. Nếu để cho ta biết là ai, ta sẽ không do dự chặt đứt cái đó của hắn.”

Huyền Nguyệt tò mò hỏi :” Chặt đứt cái gì của hắn ?”

Nguyệt Cơ nghe được câu này của Huyền Nguyệt, mặt không khỏi đỏ bừng lên, nói :” Ngươi đi mà hỏi A Ngốc, ta không thể nói được.”

Nguyệt Ngân nhíu mày, nói :” Tiểu muội, ngươi càng ngày càng không giống ai, những lời này là để cho một nữ hài tử nói sao ? Huyền Nguyệt tiểu thư, ngươi đừng nghe nàng nói lung tung.”

Huyền Nguyệt tò mò nhìn gương mặt đỏ bừng của Nguyệt Cơ, thì thầm hỏi :” Cái đó là cái gì a ?”

Nguyệt Ngân xấu hổ liếc mắt nhìn A Ngốc, nói lảng sang chuyện khác :” Nghe người trong Phổ Nham tộc nói, từ bộ lạc Nham Thạch tới nơi ở của cha hắn phải đi mất hai ngày. Bây giờ đã hơn một ngày, phỏng chừng trước đêm nay là có thể đến nơi. Chuyện này thật sự rất lớn, Phổ Nham tộc ở trong Tác Vực Liên Bang cũng là một đại chủng tộc, thê tử của thiếu tộc trưởng đột nhiên bị người ta gian sát sẽ làm nổi lên phong ba không nhỏ. Không biết tộc trưởng của bọn họ xử lý như thế nào, tộc nhân Phổ Nham tộc khám xét hiện trường lúc ấy không có phát hiện cái gì bất thường, người dân chung quanh nhà Nham Thạch cũng không nghe được động tĩnh gì khác lạ. Hung thủ tựa như là một tên cuồng sát, thê tử của Nham Thạch hai tay hai chân đều bị cắt đứt hết gân, chắc khi còn sống nàng đã phải chịu nhiều đau khổ. Sau khi cưỡng gian, tên đó còn dùng lợi khí chọc vào hạ thể nàng cho đến chết, thủ pháp cực kì tàn nhẫn, nhất định hắn là một tên ác ma giết người.”

Lúc này, bởi vì âm thanh mọi người nói chuyện làm Miêu Phi cũng bị đánh thức, hắn nghi hoặc hỏi :” Nguyệt lão đại, ngươi nói xem hung thủ có thể là người của Sát Thủ công hội không ? Cũng chỉ có bọn họ mới có thể thần không biết, quỷ không hay đột nhập vào nhà Nham Thạch gây tội ác.”

Vừa nghe đến Sát Thủ Công Hội, thân thể A Ngốc chợt chấn động, nhớ tới bọn người dồn Âu Văn thúc thúc vào chỗ chết, hắn không khỏi căm hận nghiến răng xiết chặt tay.

Nguyệt Ngân lắc đầu nói :” Không giống hành động của Sát Thủ công hội. Mặc dù người trong Sát Thủ công hội phi thường tàn nhẫn, hơn nữa cũng không bao giờ hỏi đối tượng, nhưng bọn họ cho tới bây giờ không có thói quen gian sát, bình thường đều dùng phương pháp đơn giản nhất giải quyết mục tiêu, sau đó cao chạy xa bay. Hung thủ phải là người rất quen thuộc với gia đình Nham Thạch, ta phỏng chừng có lẽ chính là người trong bộ lạc gây ra. Hơn nữa, hắn còn có thù hận rất sâu sắc đối với Nham Thạch.”

Tâm tình A Ngốc dần dần bình tĩnh trở lại, nói :” Nham Thạch đại ca đã từng nói qua, tộc nhân Phổ Nham tộc bọn họ đều phi thường chất phác a! “

Nguyệt Cơ hừ một tiếng, nói :” Lòng người khó đoán, một nụ cười cũng có thể giết người, ai dám nói tất cả bọn họ đều là người tốt. Ngươi đừng quên, nhà của Nham Thạch chính là nằm giữa trung tâm bộ lạc, ban ngày nơi đó người qua lại đông như mắc cửi, chỉ cần là ngoại nhân, sợ rằng muốn không bị phát hiện cũng rất khó. Cho nên mới nói, cũng chỉ có người trong tộc của bọn họ là có khả năng không làm kinh động đến người khác mà đột nhập vào nhà hắn thôi.”

Miêu Phi cúi đầu, nói :” Hi vọng tộc trưởng Phổ Nham tộc anh minh có thể tìm ra hung thủ, cũng là giải trừ mối nghi vấn đối với chúng ta. Nguyệt lão đại, ta đi đổi ca với Vạn Lý, để cho hắn nghỉ ngơi một chút.”

Nguyệt Ngân gật đầu, Miêu Phi nhanh chóng nhảy ra ngoài, xe ngựa dừng lại trong chốc lát, sau đó Vạn Lý thò đầu chui vào.

Vạn Lý vừa lên xe đã nói :” Vừa rồi ta nghe tộc nhân Phổ Nham tộc nói, Nham Thạch đã tỉnh lại, nhưng hắn cũng không náo loạn gì cả, tựa hồ như đã biến thành ngây ngốc, một câu cũng không thấy nói.”

Nguyệt Ngân thở dài, nói :” Con tim của hắn đã chết, thảm kịch của thê tử thật sự đã làm cho Nham Thạch tổn thương quá lớn.”

A Ngốc nhìn Nguyệt Ngân, nói :” Ta muốn đi gặp Nham Thạch đại ca, xem thử có thể an ủi hắn một chút hay không.”

Nguyệt Ngân trầm ngâm, nói :” Ngươi đi cũng vô dụng, chi bằng đừng đi, đỡ phải khiến cho người khác hiểu lầm.”

A Ngốc lắc lắc đầu nói :” Không, ta muốn đi gặp hắn, nỗi đau đớn khi mất đi người thân ta hiểu rất rõ.” Nói xong, hắn không để ý tới sự ngăn trở của Nguyệt Ngân, nhảy xuống xe ngựa. Điều kỳ lạ chính là Huyền Nguyệt, nàng luôn luôn thích quản thúc A Ngốc, lần này lại tựa như chẳng thấy gì, nhắm mắt minh tư không để ý đến.

A Ngốc nhảy xuống xe ngựa, phát hiện chung quanh đều là những chiến sĩ Phổ Nham tộc lưng đeo trường đao, bọn họ đều mặc khải giáp, vây quanh áp tải xe ngựa của mình. Ở phía sau là một chiếc xe ngựa còn lớn hơn, chung quanh có hơn mười tên chiến sĩ, khí thế trầm ngưng, mặc dù đang ở dưới ánh mặt trời chói chang nhưng trên mặt người nào cũng đều mang theo một tia u ám. Nếu vậy, chắc chắn Nham Thạch đang ở trong chiếc xe ngựa này rồi.

Chiếc xe ngựa ở đằng sau lúc này đã đi tới trước mặt A Ngốc, A Ngốc nhìn vị chiến sĩ cầm đầu nói :” Vị huynh đệ này, nghe nói Nham Thạch đại ca đã tỉnh lại, ta có thể gặp hắn được không ?”

Tên chiến sĩ kia nhíu mày, nói :” Nham Thạch huynh đệ mới tỉnh lại không lâu, đừng nên quấy rầy hắn là tốt nhất. Ma pháp sư tiên sinh, ngài trở lại xe ngựa của mình đi. Đến khi gặp tộc trưởng, mọi chuyện tự nhiên sẽ có công đạo của nó.”

Trong khi A Ngốc nói chuyện, một khoái mã ở đằng trước bỗng quay trở lại, người ngồi trên chính là tráng hán đã gặp qua tại nhà Nham Thạch. Hắn đã thay bộ một khải giáp màu đen, lưng đeo trường đao, nhìn chiến sĩ bảo vệ hỏi :” Làm sao vậy ?”

Chiến sĩ kia cúi người thi lễ, nói :” Nham Cự đại ca, vị ma pháp sư tiên sinh này nói hắn muốn gặp Nham Thạch đại ca.”

Nham Cự nhìn A Ngốc, mỉm cười nói :” Ngày đó cũng nhờ ma pháp của ngài cùng vị tiểu thư kia mới cứu được Nham Thạch một mạng. Ai…… lúc này Nham Thạch bị tổn thương quá sâu, ta vốn cũng muốn thử khuyên giải hắn, chỉ là tình huống bây giờ……..Thôi được, ngài hãy đi thử xem, bất quá đừng kéo dài cuộc nói chuyện, để cho hắn còn nghỉ ngơi.”

A Ngốc mừng rỡ, nói :” Cám ơn ngươi, Nham Cự đại ca.” Nói xong, hắn lách qua đám người đi tới chiếc xe ngựa, vén mùng xe trèo lên.

Nhìn A Ngốc đang lên xe ngựa của Nham Thạch, trong mắt Nham Cự bỗng hiện lên một tia quang mang dị thường, sau đó hắn quay đầu ngựa trở lại vị trí trong đội hình lúc trước.

A Ngốc tiến vào trong xe ngựa, chỉ thấy Nham Thạch đang nằm ở một bên, thân thể hắn bị trói vào trong một khối mộc bản thật lớn. Ánh mắt hắn vô hồn nhìn chằm chằm cỗ quan tài màu đen bên cạnh, trong mắt không có một tia sắc thái, khuôn mặt tái nhợt, tựa như di chứng của lần cuồng hóa ngày hôm qua vẫn còn chưa hết.

A Ngốc nhẹ giọng hỏi :” Nham Thạch đại ca, ngươi sao rồi ?”

Nham Thạch không có trả lời, vẫn như cũ ngơ ngẩn nhìn cỗ quan tài bên cạnh, tựa hồ như không nghe thấy A Ngốc hỏi gì.

A Ngốc ngồi bên cạnh Nham Thạch, thấp giọng nói :” Nham Thạch đại ca, ta biết đại tẩu chết đi làm ngươi rất thương tâm, nhưng ngươi cũng nên tỉnh lại đi! Hung thủ còn chưa có bắt được, nếu ngươi cứ như vậy trầm luân trong đau khổ, đại tẩu cho dù đã chết cũng sẽ không yên tâm được đâu.” A Ngốc nhìn hình dáng của Nham Thạch, trong lòng dị thường khó chịu.

Nham Thạch vẫn như trước, không có động tĩnh, bảo trì tư thế vừa rồi.

A Ngốc cầm bàn tay lạnh như băng của hắn, nói :” Nham Thạch đại ca, hãy nghe ta nói, chuyện đại tẩu chết đi nhất định làm cho ngươi tổn thương rất lớn. Không lâu trước đây, thúc thúc thân yêu của ta bị người khác làm hại mà chết, lúc ấy ta cùng ngươi tâm tình cũng giống nhau, đau khổ - tuyệt vọng. Nhưng bây giờ thực lực của ta quá yếu, căn bản không có biện pháp nào báo thù cho thúc thúc. Ta từ nhỏ cơ khổ lênh đênh, sư phụ thu nhận ta, dạy ta ma pháp, dạy ta luyện kim thuật nhưng cũng không có bao lâu. Đến khi ta gặp được thúc thúc, khi đó người đang trúng kịch độc, lại mạnh mẽ mang ta đi rời khỏi nhà của sư phụ, đi tới Tác Vực Liên Bang, bắt đầu truyền thụ cho ta vũ kĩ. Khi mới bắt đầu, ta phi thường tưởng nhớ sư phụ, lại rất hận thúc thúc. Sau đó, trải qua một thời gian dài ở chung, thúc thúc đối với ta vẫn rất tốt, ta mới phát hiện hắn cũng là người tốt. Đến lúc ta cùng thúc thúc bắt đầu có tình cảm thâm hậu cũng là lúc cừu nhân của người tìm đến, bởi vì bảo vệ ta, chống lại bọn họ mà thúc thúc phải sử dụng đấu khí quá độ, dẫn đến kịch độc phát tán mà chết. Ta thật sự là tưởng nhớ thúc thúc, nếu người còn sống thì tốt biết bao.” Nói đến đây, hình bóng của Âu Văn như hiển hiện trước mặt A Ngốc, hắn nhịn không được, để cho lệ thảm rơi như mưa trên bàn tay Nham Thạch. Nham Thạch tựa hồ bỗng nhúc nhích.

Sau nửa ngày, tâm tình của A Ngốc bình phục một chút, tiếp tục nói :” Nham Thạch đại ca, ngươi tỉnh lại một chút đi. Huyết hải thâm thù của đại tẩu còn đang chờ ngươi báo đó. Nếu ngươi cứ trầm luân như vậy, kẻ cao hứng nhất chỉ có thể là hung thủ đã giết chết đại tẩu mà thôi. Vừa rồi ta nghe Nguyệt Ngân đại ca phân tích, hắn nói rất có thể người sát hại đại tẩu chính là tộc nhân trong tộc của các ngươi a!”

Nghe xong A Ngốc nói, trong mắt Nham Thạch hiện lên một tia dị mang, không ngừng lắc đầu nói :” Không…….không có khả năng. Tộc nhân chúng ta đều thiện lương như vậy, bọn họ làm sao có khả năng sát hại Vân Nhi ?”

A Ngốc nhắc lại lời Nguyệt Cơ :” Cho dù là một nụ cười cũng có thể giết người, loại sự tình này rất khó nói a! Rõ ràng chỉ có người trong tộc mới có thể dễ dàng tiến vào nhà ngươi. Nham Thạch đại ca, ngươi nghĩ lại xem, có phải trong tộc ngươi có cừu nhân không ?”

Nham Thạch lắc lắc đầu, nói :” Ta cùng tộc nhân quan hệ đều phi thường tốt, như thế nào lại có cừu nhân. Vân Nhi…….Vân Nhi………. nàng vì cái gì lại bỏ đi như vậy………..để ta một mình trên cõi đời này………nàng nói xem………ta làm sao có thể sống tiếp đây. Huynh đệ, ngươi có biết Vân Nhi quan trọng như thế nào đối với ta không ? Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Nàng cũng không có thân thế gì hiển hách, so với ta thì nhỏ hơn hai tuổi, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, là cha ta hảo tâm thu nhận nàng. Nàng vốn là một nha hoàn ở trong nhà ta, từ lúc ta còn niên thiếu đã bắt đầu chăm sóc cho ta. Nàng thiện lương như vậy, xinh đẹp như vậy, đối với ta hết mực chiếu cố cùng quan tâm, không ai có thể sánh được. Khi ta tức giận – nàng an ủi, ta đau khổ - nàng chia sẻ, ta sanh bệnh – nàng chăm sóc, ta tâm tình bất hảo – nàng quan tâm ta. Nàng vĩnh viễn là thiên sứ trong tim ta. Ở trong lòng của ta, cho dù địa vị tộc trưởng Phổ Nham tộc cũng không trọng yếu bằng nàng. Lúc ta mười tám tuổi, chúng ta bắt đầu yêu nhau. Mới đầu nàng không chịu thừa nhận, ta biết nàng cũng yêu ta, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, điều này ta rõ ràng cảm nhận được. Sở dĩ nàng không tiếp nhận ta là vì nàng mặc cảm thân phận mình không thể đến với ta được. Nhưng ta yêu nàng như vậy, thân phận có cái gì đáng kể ? Ta yêu nàng, yêu con người nàng, yêu trái tim thiện lương của nàng a! Dưới sự khẩn cầu của ta lần nữa, rốt cuộc nàng đã chấp nhận ta. Huynh đệ, không sợ ngươi cười chê, vì con tim nàng mà ta đã từng quỳ gối trước mặt nàng để cầu xin. Có lẽ sự kiên trì thành tâm của ta đã tác động, nàng rốt cuộc mở rộng trái tim đối với ta, từ đó chúng ta ở cùng một chỗ.”