Lúc này một nơi trong đám người có một người đàn ông trung niên toàn thân trường bào màu đen, nhìn khuôn mặt chính là Tôn Diệu, Tiên Thiên nhà họ Tôn.
Lúc đầu Lý Phong vừa lấy được điểm sáng thần bí, lúc vô cùng yếu ớt, còn ở trên quảng trường nhà họ Tôn giành được một số linh dược nhất phẩm trong viên đá.
"Các ngươi là ai? Lại dám tùy tiện ra tay trên đường? Không sợ trừng phạt sao?” Nhìn thấy một người đánh tới nơi này, trên mặt Tôn Diệu đột nhiên lộ. vẻ giận dữ.
Cường giả tùy tiện ra tay với kẻ yếu, phải chịu sự trách phạt rất nghiêm khắc.
Trường kiếm trong tay ông ta vung lên, muốn bắt lấy người đàn ông ra tay tàn nhẫn.
Thế nhưng, đối diện với công kích của ông ta, người đàn ông hung hãng lại không về sợ hãi, tay phải của ông ta chộp tới, mạnh mẽ bắt lấy trường kiếm.
Thực lực người đàn ông hung hăng yếu hơn, dưới trường kiếm này, tay phải liền bị chặt đứt
Thế nhưng, ông ta lại không quan tâm cánh tay phải đang chảy máu của mình, tay còn lại ngang ngược bắt lấy Tôn Diệu.
"Cái gì?" Thấy vậy, Sắc mặt Tôn Diệu thay đổi.
"Xoẹt xoẹt!"
Ở ngực của ông ta, một vết thương lớn xuất hiện, móng tay người đàn ông hung hăng trở nên rất dài, giống như biến dị, trực tiếp cắt đứt thân thể của ông ta.
Không chỉ như vậy, Tôn Diệu còn cảm thấy từng lưỡng sức mạnh kì lạ ở miệng vết thương nhanh chóng đi vào, rồi nhanh chóng làm tiêu tan sinh cơ trong cơ thể ông ta.
“Không hay rồi!"
Tôn Diệu muốn lấy một cây linh dược hồi phục, nhưng công kích của người đàn ông hung hãng này lại đánh tới, một tay của ông ta đã bị trường kiếm chặt đứt hoàn toàn, nhưng bàn tay còn lại vẫn cắt qua yết hầu của Tôn Diệu.
"Không!!!"
Trong mắt ông ta đầy vẻ hoảng sợ, ông ta biết rằng, dưới công kích này, cái chờ đợi ông ta chính là cái chết!
Không chỉ ông ta, trong mắt một số người ra tay xung quanh cũng đầy vẻ hoảng sợ, một trong số đó thậm chí còn chặt đứt cánh tay nhân loại thô bạo này, gần nửa người thậm chí biến mất, máu chảy liên tục, nhưng nhân loại kia căn bản không biết đau, không có cảm giác, điên cuồng phát động tấn công.
Đối diện với tình hình quỷ dị này, mọi người trên đường dường như đều bị dọa cho sợ.
Vù...
Chính lúc này, bỗng nhiên hư không ngưng đọng lại, lập tức sa vào trạng thái yên tính.
Sau đó, một thanh niên trong hư không liền xuất hiện.
Tay phải vung lên, một số nhân loại hung hăng này liền không có sức phản kháng, dường như bị trói buộc, sau đó bay đến trước người thanh niên.
Trong mắt họ đầy vẻ điền cuồng và thô bại, muốn tấn công thanh niên, nhưng cơ bản không thể nhúc nhích.
Nhìn thấy nhân loại hang hăng bổng nhiên cách xa mình, bị thanh niên xuất hiện bắt lấy, Tôn Diệu Tiên Thiên nhà họ Tôn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, ông ta thậm chí thở hổn hển.
Vừa nãy, ông ta cách cái chết thật sự chỉ một bước.
"Lý Phong..."
Nhìn về phía thanh niên trong hư không, trong mất Tôn Diệu hiển nhiên có vẻ phức tạp.
Ban đầu lúc ông ta lăn đầu gặp Lý Phong, ông ta chính là Tiên Thiên cao cao tại thượng, còn Lý Phong chỉ ở Luyện thể cảnh, hơn nữa còn xảy ra xung đột với Luyện Thể cảnh nhà họ Triệu trên quảng trường Lăng Hư do gia tộc họ nắm giữ.
Theo ông ta thấy, đây là đọ sức giữa tiểu bối.
Sau đó, ông ta rất ít gặp Lý Phong, nhưng thông tin liên quan đến Lý Phong lại càng ngày càng làm ông ta chấn động.
Tiên Thiên Cảnh, Đan Nguyên Cảnh, thậm chí Thất Phách cảnh!
Trong hơn một năm ngắn ngủi, thực lực Lý Phong điên cuồng tăng lên, bây giờ đã trở thành cường giả cấp bậc Thất Phách cảnh, đối với ông ta mà nói như Thần minh! Thậm chí có thể gi ết chết Thất Phách cảnh khác!
Ban đầu theo ông ta thấy chỉ là thanh niên tiểu bối, bây giờ ông ta đến bóng người còn nhìn không, được.
"Là Lý Phong!"
Nhìn thấy Lý Phong xuất hiên, những người khác trên đường cũng yên tâm, trong mắt thậm chí lộ vẻ hưng phấn.
Lý Phong là người của quận Hoang Lâm, bây giờ là Thiên tài số một của đế quốc Thiên Vũ thuộc về quận Hoang Lâm họ, trong lòng họ cũng rất tự hào.
“Lý Phong đại nhân, những người này là sao?”
Có người lấy can đảm, không nhịn được liền hỏi.
Tình hình của những người này quá kì lạ.
Lý Phong nhìn nhóm người bên dưới, trầm giọng nói: "Các vị, sinh mệnh ma loại hơn triệu năm trước lại đi xuống, họ chịu sự gặm nhấm của sinh mệnh ma loại, bây giờ các người đừng rời khỏi quận Hoang Lâm, không được đi đến các nơi hoang vu vẳng vẻ rèn luyện, đề phòng bị sinh mệnh ma loại bắt lấy cơ hội”.
Trong nháy mắt, Tôn Diệu cảm nhận khí tức tử vong.
Sau khi nói xong, bóng người Lý Phong lướt đi, trực tiếp biến mất, bao gồm nhóm nhân loại bị sinh mệnh ma loại gặm nhấm đang trói buộc cũng biến mất.
"Cái gì? Lý Phong nói sinh mệnh ma loại hơn triệu năm trước xuất hiện rồi? Những người kia bị sinh mệnh ma loại gặm nhấm?”
"Làm sao có thế? Những sinh mệnh ma loại kia không phải đã bị gi ết chết toàn bộ sao?"
"Bây giờ Lý Phong là một cường giả Thất Phách cảnh mạnh mế, thậm chí có thể gi ết chết Thất Phách cảnh khác, thông tin ngài ấy biết chắc chắn nhiều hơn chúng ta, ngài ấy nói sinh mệnh ma loại, chắc chắn là sinh mệnh ma loại."
"Làm sao như vậy được?”
Nghe xong, trong mắt mọi người trên đường đều thay đổi, lộ vẻ hoảng sợ.
Tai họa bao phủ đế quốc Thiên Vũ hơn một triệu năm trước không biết có bao nhiêu người chết trong đó, cho dù là thế lực cấp bậc Tam Hồn Cảnh đều tan thành mây khói.
Nhân vật nhỏ như họ ở trong đó chắc chắn giống như con kiến, không có năng lực phản kháng.
....