Yêu thú Báo nhìn thấy ngọc bài Thần văn thì lập tức biến sắc.
“Thần văn Thú Hồn!"
Trong mắt nó tràn đầy hoảng sợ, hiển nhiên biến được Thần văn Thú Hồn đại diện cho điều gì.
“Đại nhân, ta sẽ nói cho ngài biết tất cả mọi chuyện, xin ngài tha cho ta”
Yêu thú Báo điên cưỡng giấy dụa, nhưng không cách nào nhúc nhích được.
Nếu như bị Thần văn Thú Hồn khống chế thì nó sẽ không còn là nó nữa, không còn ý thức của bản thân, chỉ có duy nhất sự trung thành với Lý Phong. Cho dù Lý Phong có bảo nó chết thì nó cũng không chút do dự mà làm luôn.
“Khống chế ngươi thì ngươi vẫn có thể nói hết mọi chuyện cho ta biết” Lý Phong lạnh lùng nói
“Răng rắc!"
Hắn nằm chặt tay phải, thần văn Thú Hồn lập tức vỡ nát, sau đó trên mặt xuất hiện một đạo phù văn.
Dưới sự khổng chế của Lý Phong, phù văn này hoàn toàn không gặp bất cứ trở ngại nào, dễ dàng tiến vào trong cơ thể của yêu thú Báo.
“Không!!!”
Nhìn thấy Thần văn Thú Hồn tiến vào trong cơ thể, trong mắt Yêu thú Báo tràn ngập vẻ điên cuồng. Nhưng chưa tới ba giây sau, vẻ điên cưỡng trong mắt nó đã tiêu tán.
Trong mắt nó lộ ra vẻ mê man, nhưng khi nhìn thấy Lý Phong thì vẻ mê man đó nhanh chóng biến mất.
“Chủ nhân!”
Một âm thanh tràn đầy cung kính vang lên.
Lúc này, lực trói buộc trên người yêu thú Báo cũng biến mất, nó cúi đầu, quỳ rạp xuống đất, bày ra tư thái vô cùng hèn mọn trước mặt Lý Phong.
“Cơ duyên kia ở chỗ nào, mau nói cho ta biết!"
Hắn nhìn chằm chằm yêu thú Báo, trăm giọng nói.
...
“Ầm!"
Tại một khu vực, lúc này có một luồng dao động
khủng bố đột nhiên phóng ra. Dao động xuất hiện kèm với một tiếng hét thảm thiết, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
“Ha ha, đã mở được cánh cửa thứ năm rồi”
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, một con yêu thú Hổ cười nói.
Dao động khí thế trên người nó vượt qua cả Đan Nguyên cảnh, hiến nhiên là một con yêu thú Thất Phách cảnh. Đây là một trong những con Yêu thú cường đại nhất rừng Hắc Vụ.
“Cẩn thận một chút, sau đó chắc chắn vẫn còn cửa, những cánh cửa này càng về sau càng nguy hiểm”
Một con yêu thú khác lên tiếng, thân thể nó giống như Nhân loại, nhưng cả người lại phủ lân giáp màu xanh, đầu giống đầu sói, ánh mắt tỏa ra ánh sáng vô cùng lạnh lẽo.
“Đại ca, những Nhân loại này đúng là có tác dụng, may mà chúng ta nghe theo lời huynh, bắt giữ số lượng lớn Đan Nguyên cảnh nhân loại. Nếu không thì kẻ chết sẽ là những Yêu thú vĩ đại chúng ta rồi”
Lại thêm một con yêu thú nữa nói.
Đây là một con mãng xà dài đến bảy mét, thân thể màu lam cuộn tròn trên mặt đất.
"Hừ! Đám nhân loại đó đáng chết. Yêu thú chúng ta sớm muộn cũng sẽ có một ngày giết chết hết bọn chúng!"
Nghe thấy Yêu thú Rắn nói, yêu thú Hổ cũng hừ lạnh một tiếng. Ngôn Tình Hài
“Nhân loại chết tiệt!"
“Giết chết nhân loại!”
Nó vừa dứt lời thì những yêu thú khác ở xung quanh cũng giận dữ hét lên.
Đám yêu thú này bị khống chế sinh hoạt ở trong rừng Hắc Vụ, làm nơi rèn luyện của cường giả Nhân loại, trong lòng bọn chúng vô cùng căm hận Nhân loại
Nơi này có mười mấy người của Nhân loại, những người này thoạt nhìn tất cả đều vô cùng chật vật, trên người ai cũng có vết thương. Những vết thương này đều đang chảy máu, căn bản không khép lại được.
“Được rồi."
Yêu thú Sói giống Nhân loại kia đứng thẳng lên, vẫy tay một cái, lập tức các âm thanh đều ngừng lại
“Ba người các ngươi đi về phía trước!”
'Yêu thú Sói trầm giọng, dùng móng vuốt chỉ về phía ba người trước mặt.
Ba người này nghe vậy thì gương mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, không muốn đi.
“Hả? Còn dám cãi lệnh?”
Yêu thú Sói nhíu mày, nhìn thoáng qua bên cạnh. một chút.
"Rầm!”
Một con yêu thú nhanh chóng bay ra, tung chân đá thẳng lên một người.
“A!!!"
Một tiếng hét thê thảm vang lên, người đàn ông rung niên bị đá lập tức bay ngược ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu, phăn lưng cũng bị đá lõm xuống một chút.
“Dám không nghe theo mệnh lệnh của Đại vương? Các ngươi muốn chết sớm đúng không hả?” Con yêu thú trình tự Đan Nguyên cảnh cười lạnh nói
Hai người khác nhìn thấy như vậy thì không dám do dự nữa, cố nén nỗi hoảng hốt trong lòng, vội vàng tiến lên.
Con đường này ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, lúc trước đã có mười mấy người chết trên con đường này rồi.
Trong nhóm người kia, có một vị lão giả đầu tóc bạc phơ. Vị lão giả này thoạt nhìn vô cùng già nua, trên người cũng tràn đầy vết thương, khí tức cũng không được ổn định, giống như chẳng bao lâu nữa thì tuổi thọ sẽ đạt tới cực hạn
Nhìn gương mặt thì đúng là Lý Hữu Huyền.
Lúc này, sâu trong mắt Lý Hữu Huyền rõ rằng có một tia tuyệt vọng.
Ông ta bị bắt một năm trước, sau đó vẫn luôn bị giam giữ, kéo dài chút hơi tàn đến giờ.
“Lần này chắc phải chết ở nơi này rồi, không có bất cứ hi vọng nào nữa.”
Lý Hữu Huyền hơi nhắm mắt lại, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Khu vực cơ duyên này quá mức nguy hiểm, một nửa số người trong số bọn họ đã chết. Thực lực của Lý Hữu Huyền đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, thế nên đám yêu thú mới chưa dùng đến ông ta.
Nhưng dựa theo tính toán thì chắc ông ta chỉ còn sống được thêm nhiều nhất là mấy ngày nữa thôi
Ngoài sự tuyệt vọng, uất nghẹn thì trong lòng Lý Hữu Huyền còn tràn đầy cảm giác vô lực.