“Hồ đồ!”
Sau khi nghe được nguyên nhân thu nhận Lý Phong thất bại, môn chủ Huyền Đạo môn tức giận vô cùng: “Dựa vào thiên phú tu luyện của Lý Phong, đừng nói là linh dược thất phẩm, cho dù Huyền Đạo môn chúng ta bỏ ra linh dược bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm thì cũng có sao!”
Sắc mặt của ông ta vô cùng âm trầm, thiên tài cường đại như thế này nếu như ở trong Huyền Đạo môn bọn họ thì sẽ còn cường đại tới mức nào nữa chứ?
Không cần phải phân tâm học khắc họa Thần văn, tốc độ tiến bộ của Lý Phong sẽ cảng nhanh hơn.
Trạm Lô không nói thêm câu nào, trong mắt ông ta lần đầu tiên xuất hiện sự hối hận.
Lúc trước, khi Lý Phong cầu xin sự giúp đỡ, trên người ông ta rõ ràng có được linh dược trị thương tương ứng, nhưng lại từ chối. Thế nên mới khiến cho Đường Trung Nguyên của phủ Thần Văn có cơ hội.
Nếu lúc đó ông ta ra tay cứu em gái của Lý Phong, vậy thì hiện giờ vinh quang đã thuộc về Huyền Đạo môn bọn họ rồi.
Không chỉ Trạm Lô, mà Châu Vô Nhai của học viện Thiên Vũ cũng vô cùng hối hận.
“Sao lúc trước ta lại do dự chứ?” Châu Vô Nhai cười khổ.
Nếu như thời gian quay ngược trở lại, ông ta sẽ không chút do dự và dốc hết tài nguyên để cứu em gái Lý Phong.
Hiện giờ, Lý Phong không những có thực lực cường đại, mà còn có tận hai bông hoa Thiên Hồn!
Lý Phong chắc chắn sẽ dùng một bông, còn dư lại một bông! Bông hoa dư lại này chắc chẩn sẽ khiến cho. đông đảo thế lực sôi sục!
...
Đế quốc Thiên Vũ, đại lục Trung Ương.
Lúc này, bên trong một tòa cung điện, mọi người đều nhìn về phía hư không, chờ cánh cửa của vực thẩm Ma Vực mở ra.
“Nhất định phải mang được hoa Thiên Hồn về."
Viêm Võ quận vương nói thầm.
Đại tộc lão trong phủ của bọn họ đang trùng kích. Tam Hồn cảnh, nhưng vết thương linh hồn lại không. thể khỏi hẳn được. Vết thương này chỉ có thể nhờ vào hoa Thiên Hồn trị liệu.
Thế giới bên ngoài không có bất cứ hỉ vọng nào, bọn họ chỉ có thể đặt hết hỉ vọng vào trong vực thắm Ma Vực,
Nếu như lần này không thành công, vậy thì phải chờ thêm hai mươi năm nữa mới có cơ hội!
Mà bọn họ không biết Đại tộc lão có thể kiên trì hai mươi năm nữa không, thế nên lần này nhất định phải thành công.
Ong...
Bỗng nhiên, hư không xuất hiện một cánh cửa, sau đó một vài thân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người.
“Chu Hàn, Thanh Lộ!"
Nhìn thấy những người này, sắc mặt của Viêm Võ quận vương vô cùng vui vẻ, lập tức bay tới bên cạnh hai người.
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ chờ mong, vội vàng hỏi: “Thế nào, có được hoa Thiên Hồn không?”
Chu Hàn và Thanh Lộ nghe vậy thì lắc đầu.
Thấy thế, trái tim của Viêm Võ quận vương như chìm xuống đáy vực.
“Thất bại sao?”
Nguyện vọng vương phủ quận Viêm Võ có thêm một cường giả Tam Hồn cảnh lại thất bại nữa rồi.
Hiện giờ, đế quốc Thiên Vũ nhìn qua rất yên ổn, nhưng thực ra cũng đang gặp phải không ít vấn đề Thực lực của vương phủ quận Viêm Võ bọn họ không đủ, thậm chí còn có thể gặp phải tai ương diệt vong.
“Ông nội” Nhìn thấy Viêm Võ quận vương thất vọng như vậy, quận chúa Thanh Lộ trăm mặc một chút rồi nói: "Chúng cháu không có được, nhưng có người khác có được.”
“Là ai?"
Viêm Võ quận vương nghe thế thì trong mắt lập tức xuất hiện hỉ vọng, vội vàng hỏi: “Cho dù là ai có được thì vương phủ quận Viêm Võ chúng ta đều đồng ý trả giá lớn để đổi lấy!"
“Là Lý Phong.”
Chu Hàn ở bên cạnh Thanh Lộ, đột nhiên lên tiếng.
“Lý Phong?”
Nghe được anh ta nói vậy, Viên Võ quận vương sửng sốt, không xác định mà hỏi: “Là Lý Phong của phủ Thần Văn?”
Lúc trước Thanh Lộ và Lý Phong đính ước, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã hủy bỏ. Từ đó ông ta không gặp lại Lý Phong, nhưng cũng khá ấn tượng về hắn.
Nhưng theo như ông ta biết thì cảnh giới của Lý Phong mới chỉ ở vào Tiên Thiên cảnh, thực lực như vậy làm sao có thể có được hoa Thiên Hồn chứ?
Chu Hàn gật đầu, nhanh chóng kể lại mọi chuyện một lần.
“Cái gì? Thực lực nghiền áp Đan Nguyên cảnh định phong? Có được hai bông hoa Thiên Hồn...”
Nghe được những việc Lý Phong làm, sắc mặt của Viêm Võ quận vương đại biến, ánh mắt không ngừng biến hóa. Trong mắt ông ta có hối hận, có khiếp sợ, cũng có không cam lòng.
...
"Ôi, cuối cùng cũng đã trở lại rồi!”
Ở đế quốc Thiên Vũ, một khu vực khác ở đại lục. Trung Ương, lúc này cũng có một vài thân ảnh xuất hiện. Một thiếu nữ vui vẻ nói.
“Tiểu Quân, Tiểu Mộng...”
Nhìn thấy mấy người này, gia chủ Tần Dương của nhà họ Tân nhanh chóng tiến lên, nói: “Các ngươi thu hoạch thế nào? Có tìm được hoa Thiên Hồn không?”
Hoa Thiên Hồn là bảo vật mà mọi người khát vọng nhất khi tiến vào vực thẩm Ma Vực. Ngay cả Tần Dương cũng không ngoại lệ, thế nên câu hỏi đầu tiên là về chuyện hoa Thiên Hồn.
“Gia chủ, chúng ta không có được.”
Tần Quân nghe hỏi thì lắc đầu.
Anh ta vừa nói xong, Tân Mộng lập tức giống như tranh công, vội vàng nói: “Chúng ta không có được, nhưng Lý Phong ca lại có được tận hai bông!”
“Lý Phong? Tân Dương sửng sốt.
Tần Võ mặc khải giáp màu đen đứng ở bên cạnh Tân Dương, nghe vậy cũng ngẩn người, lập tức hỏi lại: “Tiểu Mộng, con đang nói đến con trai của tiểu cô con- Lý Phong à?”
Ông ta cũng có chút hiếu biết về Lý Phong, mặc dù hắn có tiềm lực rất lớn, nhưng thực lực lại hơi yếu.
“Đúng vậy, cha, Lý Phong ca lợi hại lắm."