Ở dưới ánh mắt mọi người, bóng dáng Lý Phong lóe lên, trường kiếm trong tay hẳn vung lên, lập tức một luồng kiếm quang b ắn ra, va chạm với roi dài của Kim Lệ.
Cây roi dài thoạt nhìn vô cùng dữ tợn kia tiếp xúc đến kiếm quang của Lý Phong, hơi hơi tạm dừng một chút, thế nhưng sau đó giống như dây leo trực tiếp lui về, hoàn toàn không ngăn được công kích của Lý Phong.
"Cái gì?" Thấy thế, sắc mặt Kim Lệ khẽ thay đổi
Mà lúc này bóng dáng Lý Phong lóe lên, đã đi tới trước người Kim Lệ.
"Muốn giết ta, nói không biết ngượng!" Lý Phong cười lạnh, hắn vung trường kiếm lên, kiếm quang b ắn ra, hoàn toàn xẹt qua thân thể Kim Lệ.
Mà thừa nhận một đòn công kích này, đệ tử nòng cốt đứng thứ hai Thiên Vu cốc, Kim Lệ thế mà không hề có lực ngăn cản, thân thể bay ngược ra ngoài.
"Lý Phong đánh lui Kim Lệ? Sao có thể? Lực công kích của hắn đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong?"
Đám người Tôn Hâm Võ không có gì kinh ngạc, biết thực lực của Lý Phong, nhưng lúc này trong mắt đám người Chu Hàn lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Thanh Lộ, hiện tại Lý Phong này hẳn là mới mười bảy tuổi phải không?” Chu Hàn nhịn không được nói.
"Ừm” Quận chúa Thanh Lộ trầm mặc một chút, gật đầu nói: "Nhỏ hơn hai tuổi so với mui
Lúc trước ông nội của cô ta là Viêm Võ quận Vương đã kể cho cô ta nghe những tin tức về Lý Phong.
Lúc này trong mắt của cô ta hiếm thấy lộ ra một tia hoảng sợ.
Mười bảy tuổi, thắp sáng ánh sáng màu vàng bia Thiên Phú, thiên phú Thần văn xưa nay hiếm thấy. Hiện tại thực lực lại đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong! Đây là thiên tài cấp bậc gì vậy chứ?
Một chỗ khác, trên mặt Lâm Vụ cũng lộ ra một tia khó có thể tin
Về phần Tân Mộng, lúc này cái miệng nhỏ nhắn hoàn toàn mở thành hình chữ "O”, khiếp sợ nói: "Chỉ Lan tỷ, thực lực của Lý Phong ca quá mạnh rồi?”
Bên cạnh cô, trên mặt Tân Quân cũng tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Lý Phong!!!"
Bị Lý Phong đánh lui, trên mặt Kim Lệ lại lộ ra vẻ vô cùng điên cuồng.
"Muốn giết ta, cha ngươi ra tay còn có thể, ngươi còn kém một chút” Vẻ mặt Lý Phong bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Kim Lệ lại càng điên cưỡng, trong mắt cô ta tràn đầy oán độc, vừa chuẩn bị ra tay, nhưng mà lại bị người bên cạnh trực tiếp kéo lại.
Ở bên cạnh cô ta, Hàn Nguyên thân cao chừng ngoài hai mét rưỡi, trên người tản ra áp bách thật lớn xuất hiện, anh ta nhìn về phía Lý Phong, giọng nói ầm ầm giống như tiếng sấm, nói: "Lý Phong, trường kiếm trong tay ngươi rất kỳ lạ, thế mà có thể khiến cho lực công kích của ngươi tăng lên lớn như vậy, nhưng mà các phương diện khác của ngươi hẳn là chưa đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong phải không?”
Anh ta lập tức nhìn thấu tình huống cụ thể của Lý Phong.
"Thì sao? Ngươi cũng không giết được ta”
Lý Phong lạnh lùng nói, hắn nhìn thanh niên vạm vỡ trước mặt, trong mắt hiếm thấy lộ ra vẻ thận trọng.
Vị thanh niên trước mặt này rất nguy hiểm.
"Ha hả, lúc trước Lộc Hồ của Huyền Dương giáo kia là bị ta giết, thực lực của ngươi so với Lộc Hồ thế. nào?” Hàn Nguyên nhẹ giọng nói
Ầm!
Anh ta vừa dứt lời, nháy mắt liền khiến cho một mảnh ồ lên.
“Lộc Hồ của Huyền Dương giáo thế mà bị Hàn Nguyên giết!"
“Thực lực của Lộc Hồ kia rất mạnh, thậm chí tiếp cận rất gần Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, gần như là một trong mấy người mạnh nhất tiến vào nơi này, Hàn Nguyên dựa vào thủ đoạn gì?"
"Lý Phong chỉ có lực công kích đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, tốc độ và các phương diện khác tuyệt đối không hơn Lộc Hồ, hiện tại hắn nguy hiểm rồi”
Mọi người nhìn về phía Hàn Nguyên tràn đầy kính sợ, thậm chí theo bản năng rời xa một chút.
"Lộc Hồ?”
Nghe vậy, lúc này sắc mặt Lý Phong cũng hơi thay đổi.
Hắn biết vị thiên tài đỉnh cấp này.
"Hiện tại ta sẽ bắt ngươi, trước tiên mang ngươi
tiến vào hồ nước Độc Hồn của dãy núi Thiên Khiển trấn áp nửa năm” Hàn Nguyên nhẹ giọng nói, giống như đang nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể vậy.
Ầm!
Vừa nói xong, bóng dáng anh ta bỗng nhiên lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở bên người Lý Phong, tay phải chộp tới Lý Phong.
Tốc độ này cực kỳ kinh người, so với lúc trước Lý
Phong bày ra thì không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
“Trấn áp ta ở dãy núi Thiên Khiển? Ngươi là cái thá gì?" Nghe được lời Hàn Nguyên, trên mặt Lý Phong lập tức lộ ra vẻ châm chọc.
Xoạt!
Bóng dáng của hắn trực tiếp biến mất không thấy, hoàn toàn mất đi tung tích.
"Cái gì?”
Thấy thế, sắc mặt Hàn Nguyên lập tức khẽ biến Hàn Nguyên biến sắc, Lý Phong thế mà biến mất ở trước mắt anh ta.
"Lý Phong đâu? Sao lại không thấy?"
"Không biết, trong lĩnh vực của ta hoàn toàn không nhìn thấy hắn.”
"Ta cũng không nhìn thấy."
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, một người sống sờ sờ thế mà trực tiếp biến mất không thấy.
“Người đâu???”
Lúc này Hàn Nguyên cũng thế, sắc mặt âm trầm, trên mặt Kim Lệ ở bên cạnh anh ta càng lộ ra vẻ dữ tợn, muốn tìm ra tung tích của Lý Phong,
Nhưng mà bọn họ cũng đều không nhìn thấy, lúc này ngay cả đám người Tân Chỉ Lan sắc mặt cũng đại biến.
"Chỉ Lan tỷ, Lý Phong ca đâu? Tần Mộng nhịn không được hỏi.
"Không biết” Tân Chỉ Lan lắc lắc đầu, tuy rằng xem dáng vẻ vừa rồi của Lý Phong, hắn là hẳn sử dụng thủ đoạn đặc thù nào đó, nhưng mà trong mắt cô vẫn có vẻ lo lắng.
"Lý Phong hoàn toàn mất đi tung tích”
"Mặc kệ hắn, hiện tại chúng ta tiến vào dãy núi Thiên Khiển!”
"Bên trong dãy núi, nhất định là còn có nhiều bảo vật hơn trước!"
Trong mắt một số người mang theo vẻ chờ mong, hoàn toàn không căn biết Lý Phong ở nơi nào, bọn họ trực tiếp bay về phía lối vào của dãy núi Thiên Khiển.
Nhưng mà, vào lúc bọn họ đi tới lối vào, liền có một luồng dao động kỳ diệu truyền đến.