“Lý Phong?”
Đông đảo mọi người đều nhìn về phía này, cả nhóm người Vương Tuấn, Tân Chỉ Lan cũng thế.
Mọi người nhìn thấy Lý Phong đột nhiên xuất hiện ở trên quảng trường.
Vút!
Vương Tuấn từ phía xa nhanh chóng bay tới, anh ta cung kính hành lễ với Tam trưởng lão, sau đó hỏi “Tam trưởng lão, Lý Phong đã chế tác thành công đỉnh Thần Văn sao?"
“Không” Tam trưởng lão lắc đầu.
“Tam trưởng lão, nếu như Lý Phong không hoàn thành việc khắc họa Thăn văn, vậy có nghĩa là hắn không có thiên phú đệ tử nòng cốt, vẫn là đệ tử nội môn”
Vương Tuấn nhìn về phía Tam trưởng lão, rồi lại nhìn về phía Lý Phong: “Thế nên, hiện giờ ta có thể xử phạt Lý Phong rồi đúng không?”
Hiện tại, anh ta đã lĩnh ngộ được thiên phú trên đồ án ở bia Thiên Phú,thậm chí còn thắp sáng được khu vực màu đỏ, trở thành người trẻ tuổi nhất có được Thiên phú mạnh nhất của phủ Thần Văn.
Tam trưởng lão mỉm cười, gật đầu nói: “Đương nhiên”
Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, ông ta cũng không nói hình phạt của Lý Phong chỉ rút ngắn còn một năm, nếu nói ra chắc chắn sẽ làm Vương Tuấn bất mãn.
Nhóm người Châu Vô Nhai, Trạm Lô đều hứng thú nhìn về phía này, bọn họ ai cũng biết Vương Tuấn và Lý Phong có mâu thuẫn rất lớn.
Nhìn thấy Tam trưởng lão đã đồng ý, Vương Tuấn nhìn về phía Lý Phong, lãnh đạm nói: “Lý Phong, một tháng trôi qua, ngươi đã biết tội chưa?”
"Trên người anh ta tản ra một luồng khí thế vô cùng cường đại, áp bách Lý Phong.
“Biết tội? Biết tội gì?" Lý Phong nghe thế thì bình tĩnh nói.
Lời nói của hẳn khiến cho tất cả mọi người trên quảng trường đều nghị luận.
“Lý Phong đến tận bây giờ vẫn rất mạnh miệng”
“Chẳng lẽ hẳn còn con át chủ bài nào có thể đối phó với Vương Tuấn sao?”
Mọi người đều khó hiểu vô cùng, đến giờ thái độ của Lý Phong vẫn cường ngạnh như thế.
“Đến thời điểm này rồi mà còn cãi bướng, Lý Phong đúng là không biết nên gọi là cường vọng hay là ngu xuẩn đây."
Hồng Anh đứng bên cạnh Linh Hân, không nhịn được nói, trong mắt đầy vẻ khinh thường,
Trong mắt cô ta, nếu như có năng lực thì cường ngạnh như vậy cũng là chuyện thường, nhưng nếu như không có cái gì mà vẫn cường ngạnh như vậy thì đúng là không biết tự lượng sức!
Cô ta lập tức coi Lý Phong là loại người thích gây sự chú ý.
Linh Hân nhíu mày, không nói câu nào.
“Đây là Lý Phong sư huynh sao? Đối mặt với Vương Tuấn sư huynh thế mà lại không sợ hãi chút nào” Lúc này, bên cạnh Lôi Đình, mấy người mới gia nhập phủ Thần Văn đều nhìn vẽ phía Lý Phong, trong mắt lộ ra vẻ tò mò.
Bọn họ mới tới phủ Thần Văn, nhìn thấy Vương Tuấn là sợ đến mức không nói được thành lời, thế mà bây giờ Lý Phong lại dám thắng thắn đối mặt như vậy.
Lôi Đình cũng đang nhìn, nhưng trong lòng lại cười khổ.
"Lý Phong huynh đệ, đến giờ này ngươi còn mạnh mẽ gì nữa? Dù sao cũng thua rồi, cầu xin các trưởng lão nhẹ tay một chút”
Trong lòng anh ta nghĩ là Lý Phong đã tới đường cùng rồi, nhưng vẫn như cũ không chịu thua.
“Hừ! Thân là đệ tử nội môn của phủ Thần Văn, thế mà lại phản kháng lại mệnh lệnh của Chấp sự, ra tay với đệ tử ngoại môn không chút lưu tình. Không nói đến những chuyện đó, ngươi còn dám lừa gạt các vị trưởng lão, vì để kéo dài thêm một tháng thời gian mà dám nói dối là mình có thiên phú đệ tử nòng cốt!” Vương Tuấn nhìn Lý Phong, lạnh lùng nói: “Ngươi đã mắc phải đủ loại tội lớn, đến tận bây giờ vẫn còn không chịu hối cải. Ngươi cho rằng người của phủ Thần Văn chúng ta không ai dám xử phạt ngươi à?”
Anh ta lạnh lùng chất vấn Lý Phong.
“Vương Tuấn, bây giờ ngươi còn phán xét ta nữa cơ à?”
Lý Phong nghe Vương Tuấn nói thì cười lạnh: “Ngươi ỷ mình là đệ tử nòng cốt của phủ Thần Văn nên cố tình phái Chấp sự Cổ Lan tới gây phiền toái cho ta."
Hãn nói đến đây thì lập tức nhìn về một phía, chính là nơi Cổ Lan đang đứng.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Lý Phong, nhìn về phía Cổ Lan, khiến sắc mặt của ông ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Sau khi ngươi kiểm tra thiên phú xuất hiện màu đỏ thì đệ đệ Vương Nguyên của ngươi lập tức cản đường ta, bắt ta trước mặt bao nhiêu người tiếp nhận những nhiệm vụ vớ vấn”
“Rất nhiều người đều biết chuyện mà ngươi làm, thậm chí cả các trưởng lão cũng biết. Ta chiếm mất vị trí tiến vào đệ tử nội môn của Vương Nguyên, Vương Nguyên tìm ta gây khó dễ, ta không phục tùng. Sau đó hấn lại tới gây phiền phức cho ta, ta đánh hắn bị thương, nếu nói một cách nghiêm túc thì những việc ta làm chẳng có gì sai cả”
Vẻ mặt Lý Phong vô cùng lạnh lùng: “Nhưng bởi vì ngươi là đệ tử nòng cốt, là thiên tài có thiên phú thắp sáng khu vực màu đỏ, thế nên ta không sai cũng phải sai. Các trưởng lão cũng phải cam chịu, bởi vì phủ Thần Văn sau này vẫn phải dựa vào thiên phú Thần văn cường đại của ngươi để tiến xa hơn!”
“Bởi vì ngươi có địa vị cao hơn ta, thế nên mới có thể tùy ý tiến hành xử phạt ta”
Vẻ mặt của Lý Phong lạnh lùng, vang vọng khắp xung quanh.
"Lý Phong, ngươi nói đúng. Cho dù ở nơi nào đi chăng nữa thì người có thiên phú tất nhiên sẽ nhận được coi trọng hơn, những người không có thiên phú hoặc thiên phú kém sẽ phải chịu thiệt” Tam trưởng lão hoàn toàn không phủ nhận, gật đầu nói.
“Muốn được coi trọng thì ngươi phải có đủ tiềm lực. Nếu có đủ tiềm lực, trong phủ Thần Văn sẽ không có bất cứ người nào có thể ra lênh cho ngươi.”