Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 91: Thành trống




Một sợi tơ hồng đột nhiên xuất hiện.

Con rối bình tĩnh nhìn ba giây rồi im lặng suy tư, Đỗ Thanh Quang lên tiếng: “Ta đồng ý với đánh giá này.”

Có vẻ Đỗ Thanh Quang đang nghĩ đến nguồn gốc của mười vị phu nhân kia, không biết Bùi Lưu Diễm lại làm cái gì nữa. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì không khéo đạo tâm sẽ rơi xuống cấp bính.

Con rối kết luận theo nguyện vọng của Đỗ Thanh Quang, trên tấm thẻ gỗ xuất hiện một chữ ‘Tám’. Chữ ‘Tám’ này hơi mờ, cứ như ông ta chỉ miễn cưỡng đạt tới thứ hạng này.

Tiểu thế giới bảo vệ ‘Kẻ yếu’ ở một giới hạn nhất định, lúc đánh giá tinh quân cấp thấp, con rối sẽ tăng thêm sức mạnh nhưng với cảnh giới đạo quân như Phạn Hải tôn giả, nó sẽ trở nên nghiêm khắc.

Tốc độ phán đoán của con rối rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đến một nén nhang nhưng trên tấm thẻ gỗ của mỗi người đều đã xuất hiện một con số. Ngộ tính và đạo tâm của La Sát đạo quân đều là cấp giáp nhưng ông ta chỉ có thể phát huy được bảy phần sức mạnh mà thôi. Việc này càng khẳng định suy đoán của mọi người: Kẻ yếu sẽ được ưu tiên.

Thế nhưng vốn dĩ sức mạnh giữa đạo quân và tinh quân đã cách nhau một trời một vực, cho dù tinh quân bình thường có thể phát huy mười phần thực lực như Đỗ Thánh Lan cũng vẫn bất lợi.

Con rối bắt đầu nhắc nhở những điều cơ bản: “Tiểu thế giới mở cửa không quá bảy ngày, tốc độ thời gian trôi trong và ngoài tiểu thế giới không giống nhau.”

Còn về tốc độ thời gian trôi qua bao lâu thì nó không nói.

Có tu sĩ hỏi vấn đề được quan tâm nhất: “Ngươi làm sao để đảm bảo sự an toàn của chúng ta trong bài kiểm tra?”

Trong bài kiểm tra chỉ có hai trường hợp còn sống, một là ảo ảnh, hai là bước vào một loại bảo vật chí tôn.  Trên vùng trời ở Lôi Trì có một hành lang, nhìn hành lang  này không khác gì trong bí cảnh bình thường, hoàn toàn không phù hợp với bất kỳ trường hợp nào.

“Thẻ gỗ trong tay các ngươi tương đương với quyển trục truyền tống đỉnh cấp, khi gặp nguy hiểm đến tính mạng thì chỉ cần bẻ gãy nó là được.”

Vừa dứt lời, mọi người đều tỏ vẻ mặt khác nhau.

Đừng nói đến quyển trục truyền tống, ngay cả truyền tống trận gần như đã thất truyền trong đại lục Cửu Xuyên mà nó cũng có thể tùy tiện lấy được một nghìn bản, rốt cuộc ngày xưa U Lan đại đế giàu cỡ nào vậy?

Hơn nữa thú vị ở chỗ, bí cảnh này không an toàn tuyệt đối, nếu như không kịp bẻ gãy thẻ gỗ hoặc làm mất thẻ gỗ thì sẽ chết thật.

Phạn Hải tôn giả chỉ quan tâm một vấn đề: “Có thể cướp thẻ không?”

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

Con rối đáp lại một cách máy móc: “Cướp hay không cướp là tuỳ các ngươi.”

Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ, con rối đã ngẩng đầu nhìn trời, đến khi mặt trời nghiêng một góc nhất định thì cơ thể của nó chợt nứt ra, vô số mảnh gỗ trong cơ thể bay ra ngoài xếp thành một hàng như xếp gỗ, cuối cùng kéo dài thành một cây cầu.

Đầu cầu bên này nối với chỗ của những tu sĩ, đầu bên kia nối với hàng lang trên không trung.

Giọng nói con rối vang vọng trên bầu trời: “Người tham dự sát hạch mau cầm thẻ đi đến đây.”

Một số tiên quân cảnh giới hơi do dự, cuối cùng họ kiên quyết bước lên cầu. Bọn họ đã chứng đạo, nên dầu gì cũng có chút thủ đoạn, ai cũng tự tin mình có thể kéo dài thời gian đủ để bẻ tấm thẻ gỗ.

Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc và La Sát đạo quân cùng lên cầu. Rất nhiều người làm quen nhau, chủ yếu là đi theo nhóm, hiếm khi thấy ai đi một mình.

Mây mù tạo thành một lá chắn tự nhiên ở cửa hành lang, khiến họ không thể nhìn thấy tình hình bên trong. La Sát đạo quân truyền âm: “Bùa đưa tin không có tác dụng trong tiểu thế giới, nếu chẳng may bị đưa đến nơi khác thì hãy gặp nhau trên ngọn núi cao nhất.”

La Sát đạo quân nói xong thì nhìn Cố Nhai Mộc: “Điểm truyền tống của hai người các ngươi sẽ không cách nhau quá xa.”

Dựa theo quy luật sắp xếp của con rối, những tu sĩ có thực lực tương đương rất có thể sẽ được đưa đến cùng một khu vực.

Ba người lần lượt bước vào hành lang, Đỗ Thánh Lan bước lên không khí, đột nhiên bụng dưới quặn đau.

Từ sau khi vào luyện hư kỳ, Đỗ Thánh Lan đã lâu không cảm nhận được nỗi đau khi dịch chuyển, lần này hắn đã ‘hưởng thụ’ được mùi vị đó rồi.

Cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, cơ thể Đỗ Thánh Lan hơi lảo đảo, đến khi chân chạm đất thì khó khăn lắm hắn mới không ngã quỵ.

“Ngươi có sao không?”

Nghe thấy có người hỏi, hắn cảnh giác ngẩng đầu quan sát, hơi thở trên người đối phương không thể hiện chút tu vi nào.

“Ngươi từ xa đến đây chắc hẳn rất mệt, hay là đến ở nhà của ta?”

Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu, cửa thành đằng trước mở rộng, chỉ đứng ở bên ngoài cũng có thể cảm nhận được được náo nhiệt nhân gian. Trên đường phố ai cũng mỉm cười, mọi người chào hỏi không ngớt lời nhau.

Chắc chắn Những người này không phải là tu sĩ, có vẻ đây là nơi ở của những người dân bình thường.

Phía sau là vùng đất hoang, bây giờ mặt trời đã sắp lặn, không có chỗ núp ở nơi hoang vu như thế, dĩ nhiên không an toàn. Đỗ Thánh Lan suy nghĩ rồi quyết định vào thành, vừa đi vừa dò hỏi: “Lúc đến ta bị ngã nên bây giờ đầu óc không được tỉnh táo lắm, xin hỏi ngươi là…”

“Gọi ta là Thiết Trụ cũng được.”

Nghe cách nói chuyện của Thiết Trụ, hình như hai người mới gặp nhau lần đầu. Sắc mặt Đỗ Thánh Lan hơi kỳ lạ: “Chúng ta có quen nhau không?”

“Đương nhiên là không.”

“Vậy tại sao ngươi lại mời ta về nhà?”

Vừa dứt lời, Đỗ Thánh Lan nhanh nhạy nhận ra sắc mặt Thiết Trụ hơi thay đổi, dường như hắn không ngờ Đỗ Thánh Lan sẽ hỏi vấn đề này, thậm chí ánh mắt hắn còn hơi đáng sợ. Đỗ Thánh Lan bình tĩnh bổ sung thêm một câu: “Ngươi không giống những người ta từng gặp, có vẻ ta tới đúng chỗ rồi.”

Gương mặt Thiết Trụ trở nên hiền lành như ban đầu, mỉm cười nói: “Đương nhiên dân chúng trong thành Phúc Nhạc chúng ta không giống những người khác, tín ngưỡng của bọn ta là yêu thương và dâng hiến.”

Lúc sắp vào thành, Thiết Trụ đột nhiên nhíu mày, đau đớn rên một tiếng.

Đỗ Thánh Lan: “Ngươi không sao chứ?”

“Bệnh cũ ở thắt lưng thôi.” Gã vác rất nhiều củi, giọng nói như ám chỉ điều gì đó.

Trên củi có rất nhiều gai, hình như chúng còn đang cử động.

Đỗ Thánh Lan không muốn vác phụ nhưng cứ mỗi một giây trôi qua, hắn vẫn chưa làm gì thì ánh mắt Thiết Trụ sẽ lạnh thêm một chút.

Ngón tay thon dài đặt hờ lên vai đối phương, ánh sáng êm dịu thấm vào xương bả vai. Thắt lưng Thiết Trụ tê dại, la hét gào khóc.

Đỗ Thánh Lan đảo khách thành chủ, nheo mắt hỏi: “Ta là đại phu, vừa rồi ta kiểm tra thấy ngươi không có bệnh cũ, chẳng lẽ là ngươi đang lừa ta?”

Thiết Trụ thẹn quá hoá giận.

Đỗ Thánh Lan nổi giận: “Đi, đi tìm quan phủ phân xử.”

Đỗ Thánh Lan có thể làm cho một người què chạy băng băng bất cứ lúc nào, sau khi bộc lộc tài năng, người ngoài không thể không tin suy đoán của hắn.

Thiết Trụ vội vàng nói: “Ta chỉ đùa một tí thôi, huống hồ chỗ bọn ta cũng không có quan phủ.”

Khi đã vào thành, Đỗ Thánh Lan mới thật sự cảm nhận được sự khoa trương của nơi này. Nụ cười và những lời thăm hỏi đều chưa từng bị gián đoạn, hơn nữa rất nhiều người sợ hắn không có tiền bèn đưa tiền cho hắn.

Đỗ Thánh Lan dùng thần thức bao phủ đám đông, không phát hiện tung tích của Cố Nhai Mộc.

“Hôm nay chỉ có một mình ta là người ngoài vào thành thôi hả?”

“Trước ngươi có một người khác đang ở nhờ nhà lão Vương.”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một lát rồi nói: “Gặp nhau tức là duyên, ta muốn đi gặp người đó.”

Thiết Trụ rất dễ nói chuyện, người này dẫn hắn đến một căn nhà của người dân bình thường.

Trong viện có một ông lão hiền lành đang bê một cái chậu sắt ra ngoài: “Ngươi ăn đi, có phải không hợp khẩu vị không?”

Âm Khuyển Mắt Xanh đang cân nhắc có nên cắn đứt cổ họng ông lão này hay không thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Yểm hả?”

Yểm quay lại, nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thì hoàn toàn không kinh ngạc. Nó định lên thượng giới hỏi Phạn Hải tôn giả, vì sao không thực hiện bất cứ điều kiện nào. Trước đó Phạn Hải tôn giả đã lập lời thề Thiên Đạo, nên nó không sợ Phạn Môn sẽ ra tay với mình.

Yểm đang đi tìm hơi thở Phạn Hải tôn giả thì bị ánh sáng màu trắng thu hút, trời xui đất khiến nó tham gia sát hạch.

Linh áp thượng giới ảnh hưởng lớn đến Yểm, thành tích của Yểm chỉ có thể được xem là đếm ngược từ dưới lên. Lôi Trì có biến, uy áp của con rối vô cùng đáng sợ, vô tình che đi bớt tử khí. Một con chó trốn trong đám tiên quân không gây quá nhiều chú ý, người nhìn thấy chỉ xem đây là thú cưng mới của Linh Thanh đạo quân.

Ông lão thấy nó không ăn cơm thì thở dài bất đắc dĩ. Ông ta xoay người đi vào nhà bếp bưng mâm cơm đến nơi khác.

Từ lúc bước vào nhà, Đỗ Thánh Lan đã ngửi thấy mùi xác thối. Khi ông lão vừa mở cửa hầm, mùi xác thối càng nồng hơn.

Thiết Trụ không cảm thấy có điều gì bất thường, trái lại còn tỏ ra hâm mộ: “Đó là cái xác của vợ lão Vương vừa chết năm ngoái, lão Vương đổi thành hầm băng, xác chết vẫn được giữ trong đó.”

Cuối cùng gã nói: “Đúng là tình yêu cảm động trời đất.”

Đỗ Thánh Lan đột nhiên hỏi: “Nhà ngươi ở đâu?”

Thiết Trụ: “Ở phía trước, căn nhà cuối cùng.”

Đỗ Thánh Lan: “Tối nay ta đến đó.”

Thiết Trụ không vui lắm, Đỗ Thánh Lan lại nói: “Ta phải ở đây cúng bái cho một tình yêu vĩ đại.”

Một câu nói khiến Thiết Trụ chịu nhường bước. Trước khi đi, dường như Thiết Trụ vẫn lo lắng nên lặp lại một lần nữa: “Nhất định phải tới.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

Trong viện chỉ còn một người và một chó, Đỗ Thánh Lan hỏi: “Ta suy nghĩ, ngươi hành động.”

Yểm: “Hợp tác hả?”

Từ hợp tác này quá nặng nề, Đỗ Thánh Lan không gánh nổi, hắn cương quyết nói: “Lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”

Trong đầu Âm Khuyển Mắt Xanh toàn là suy nghĩ độc ác, đến khi tìm được Phạn Hải tôn giả, nhất định phải bảo gã tìm cơ hội giết Đỗ Thánh Lan trong tiểu thế giới. Trước tiên cứ đi theo Đỗ Thánh Lan, xác định được tung tích của hắn sẽ có lợi cho hành động cuối cùng.

Nó gật đầu đồng ý.

Không lâu sau, ông lão rời khỏi hầm, nhiệt tình hỏi bọn họ muốn uống nước không.

Từ sau khi nói chuyện với Thiết Trụ, Đỗ Thánh Lan đã tìm được cách giao tiếp với dân trong thành, tuyệt đối không thể tỏ ra nghi ngờ và từ chối ý tốt của họ thẳng mặt. Đỗ Thánh Lan gật đầu nói: “Ta muốn uống nước nóng.”

Có chuyện để làm, ông lão vui vẻ vào nhà bếp, Đỗ Thánh Lan mở cửa hầm nói nhỏ: “Ta muốn biết nguyên nhân chết của bà ấy.”

Cắn nuốt là khả năng bẩm sinh của Âm Khuyển, trong quá trình cắn nuốt này chúng nó sẽ hấp thu một phần ký ức lúc còn sống của người chết.

Bóng ma bay vào hầm, Đỗ Thánh Lan canh chừng bên ngoài, vì không muốn bị mùi thối ảnh hưởng nên hắn che chắn khứu giác.

“Sao rồi?”

Yểm: “Sau khi bị ốm, hai ba ngày đầu có người tới tặng đồ bổ, hơn nữa còn có người trẻ tuổi vượt qua vùng đất hoang, liều mạng tìm kiếm nhân sâm ngàn năm. Lang trung trong thành xếp hàng điều chế thuốc miễn phí, ông ta đều đút tất cả cho bà ta.”

Đồ quá bổ, tiêu hoá không nổi nên tử vong.

“Lúc còn sống bà lão cũng không phải là người bình thường, nhìn thấy trẻ con nghịch nước bên bờ sông cũng không nhắc nhở, chờ nó ngã xuống nước mới liều mạng cứu người nên bị cảm lạnh.”

“Người trong toà thành này đều dùng tim động vật có dòi làm thức ăn.”

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm một lúc: “Họ vẫn là con người à?”

Yểm im lặng.

Theo mặt trời dần xuống núi, không còn cảm nhận được hơi thở của người sống trong thành.

Một cái đầu đột nhiên ló vào cửa, Thiết Trụ cười chất phác: “Khi nào sang nhà ta vậy?”

Gã vịn khung cửa, nửa người trên nghiêng hẳn vào nhà. Đỗ Thánh Lan làm như không nhìn thấy lồng ngực của Thiết Trụ lõm vào trong, trái tim lồi ra ngoài, mỉm cười nói: “Hơn nửa canh giờ nữa.”

Nhận được đáp án, Thiết Trụ mới rời đi.

Sau khi chắc chắn Thiết Trụ đã đi, Đỗ Thánh Lan hoá thành một tia chớp bám theo phía sau.

Sau nửa canh giờ, một căn nhà vang lên tiếng chó sủa dữ dội, đằng trước là khói bay mù mịt, càng ngày càng nhiều khói.

“Nhà Thiết Trụ cháy rồi!”

Đỗ Thánh Lan lơ lửng trên trời nhìn người dân trong thành đều chạy đến. Dưới ánh trăng, bọn họ tỏ vẻ lo lắng nhưng trong mắt lại không giấu được hưng phấn.

Một người trung niên vọt vào, lặng lẽ đổ thứ gì đó vào phòng, ngọn lửa lập tức bùng cháy hừng hực.

“Mau bịt khăn.”

Thiết Trụ vốn đã tỉnh dậy nhưng lại bị bịt khăn ngất xỉu. Người trung niên hờ hững nhìn gã bị bỏng mới vội vàng cõng gã ra ngoài.

Người bên ngoài nhìn thấy Thiết Trụ bị thương nặng thì hét lên, không đi tìm đại phu mà tập trung bàn tán: “Chúng ta nhất định phải chăm sóc hắn cẩn thận.”

“Ngày mai ta sẽ đến đưa cơm nước cho Thiết Trụ ca.”

“Ta đến giúp nấu thuốc.”



Đỗ Thánh Lan cố gắng không phát ra tiếng động bay về chỗ ông lão. Ở nơi này buổi tối không cần đóng cửa, ông lão cũng đi tham gia chữa cháy, trong sân chỉ có một mình Yểm.

“Có phát hiện gì không?” Vừa nghĩ tới chuyện Đỗ Thánh Lan bảo nó bắt chước tiếng chó sủa, nó đã ước gì có thể róc xương lóc thịt Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan không keo kiệt chia sẻ tin tức.

Lúc trước theo dõi Thiết Trụ, Đỗ Thánh Lan tận mắt nhìn thấy gã lấy hai trái tim côn trùng trong lọ rồi đút cho bó củi, mỗi cây củi khô ngọ nguậy như rắn, ăn hết trái tim. Sau đó Thiết Trụ mang củi vào phòng, nhét xuống gầm giường.

Ban ngày đối phương ám chỉ Đỗ Thánh Lan giúp vác củi, mà căn phòng này phủ rất nhiều bụi. Sau đó Thiết Trụ bắt đầu dọn phòng, có thể đoán được gã chuẩn bị cho ai vào ở.

Yểm cười khẩy: “Giết chết là được, mọi chuyện coi như xong.”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Giết dân trong thành sẽ chết.”

Sau buổi chiều chữa trị thì hắn đã cảm nhận nhịp tim trong cơ thể Thiết Trụ đập không theo quy luật nào, hắn thử kích điện thì lập tức bị cắn trả. May mắn là trong quá trình này hắn cũng đang trị bệnh, nếu không có lẽ hắn sẽ tiêu đời.

Đỗ Thánh Lan tổng kết quy luật sinh tồn trong thành Phúc Nhạc: Không thể từ chối giúp đỡ công khai, không thể giết dân trong thành nhưng dân trong thành có thể tàn sát lẫn nhau.

Hắn nhìn Yểm, sau đó liếc sang thịt trong chậu sắt.

Âm Khuyển Mắt Xanh phun ra sương đen, sương đen tràn sang chậu thịt, thịt bên trong bị ăn mòn rồi biến mất. Quá trình tương đối chậm rãi, nếu là bình thường thì thịt phải lập tức tan biến.

Người trong thành Phúc Nhạc bệnh hoạn ở chỗ luôn ‘giúp đỡ’ người khác, thậm chí là tổn thương người ta trước rồi xuất hiện cứu vớt người ta, Đỗ Thánh Lan không dám đảm bảo lần nào cũng tránh được.

So với những sinh vật không biết tên này, hắn đột nhiên cảm thấy qua đêm ngoài khu đất hoang cũng không tệ lắm.

Đỗ Thánh Lan rời khỏi nhà ông lão, vừa mở cửa chưa đi được hai bước đã bị bảy, tám người bao vây, thậm chí đầu và cuối ngõ cũng có người chặn đường.

“Nghe nói ngươi định ở nhà của Thiết Trụ. Thiết Trụ bị bỏng, đến nhà của ta đi!”

“Đến nhà ta tiện hơn, nhà cũng rộng rãi nữa.”

Ai cũng nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, một bà lão mỉm cười hiền lành nói: “Chàng trai muốn đến nhà ai?”

Đỗ Thánh Lan nói: “Ta muốn đến nhà giàu tình thương nhất.”

Thiết Trụ từng nói thành Phúc Nhạc tôn thờ tình yêu và dâng hiến. Hắn nhìn sang từng người: “Vãn bối mới đến, xin hỏi ai là người giàu tình thương nhất, dâng hiến không màng tư lợi nhất?”

Bà lão nghiêm túc nói: “Tình yêu không thể đong đếm.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Nhưng dâng hiến nhất định có người nhiều, có người ít. Ta thấy các vị đều rất khiêm tốn, hay là chúng ta tiến hành bỏ phiếu đi?”

Nghe mấy chữ người giàu tình thương nhất, những người có mặt ở đây đều nuốt nước bọt. Một câu nói như có ma lực khiến họ tê dại, tinh thần phơi phới.

Ngoài việc bản thân bọn họ bệnh hoạn đến điên cuồng thì cơ thể tê dại là do Đỗ Thánh Lan âm thầm sử dụng Tôi Thể Pháp.

Hắn nhảy lên mái hiên, quan sát tòa thành này rồi nói: “Ta từ xa đến đây, mục đích là muốn nhìn thấy phong thái của thành Phúc Nhạc. Nói cho ta biết ai là người giàu tình thương nhất nơi này? Ta sẽ làm thơ cho người đó, đi ngàn dặm đường, ca tụng muôn đời!”

Đỗ Thánh Lan nói đến đây thì hơi ngừng lại: “Có ai tình nguyện giúp ta tổ chức buổi bỏ phiếu này không?”

Nghe thấy Đỗ Thánh Lan nói cần giúp đỡ, dân trong thành mắt sáng như sói đói, nhao nhao hưởng ứng.

“Ta tình nguyện!” Có người dẫn đầu giơ tay.

Đỗ Thánh Lan: “Tới đây!”

Buổi bỏ phiếu chỉ cần ba giai đoạn: Xếp hàng, bỏ phiếu giấu tên, thống kê.

Dân trong thành Phúc Nhạc làm việc rất nhanh, chẳng những có hòm phiếu và bàn tính mà còn đặc biệt xây dựng một cái sân khấu.

Đỗ Thánh Lan đưa cho Yểm một tờ giấy.

“Ta cũng bỏ phiếu hả?”

“Đương nhiên rồi.”

Yểm hoàn toàn không quen biết người nơi này nên viết đại tên Thiết Trụ. Mỗi người đi bỏ phiếu đều tự giác xếp hàng một bên, đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm hàng bỏ phiếu phía sau, sợ có người bỏ phiếu thêm một lần nữa.

Tránh cho việc mọi người bỏ phiếu chính mình, mỗi người phải bỏ phiếu cho hai người. Tòa thành này không có thành chủ, cuối cùng Đỗ Thánh Lan phải phụ trách đọc phiếu.

“Lý Điền Liên một phiếu, Triệu Thiết Trụ một phiếu.”

Thành Phúc Nhạc không lớn, dân số tổng cộng khoảng bảy trăm người, thậm chí còn không bằng một số trấn trên. Đỗ Thánh Lan cực kỳ nghi ngờ những người này định chơi chết hắn.

Thiết Trụ bị bỏng không biết bị đưa đến đâu, hình như vì gã không có uy hiếp nên nhóm thứ hai có rất nhiều người đều bỏ phiếu cho gã, cuối cùng Thiết Trụ với ưu thế tuyệt đối được chọn.

Đầu tiên Đỗ Thánh Lan đọc tên chín người đứng đầu.

“Thiết Trụ!” Đỗ Thánh Lan mặt vô cảm, giọng nói dạt dào tình cảm gọi tên quán quân: “Từ nay về sau, Thiết Trụ chính là người giàu tình thương nhất thành Phúc Nhạc.”

Đỗ Thánh Lan kích động nói, những người bên dưới im lặng lắng nghe.

Mọi người im lặng một lúc lâu, sau đó Đỗ Thánh Lan tiếp tục nói: “Ta muốn sáng tác thơ ở ngoài căn nhà bị cháy của Thiết Trụ, có ai biết bất cứ chuyện cảm động nào của Thiết Trụ thì cứ tới tìm ta bất kỳ lúc nào.”

Cho đến lúc hắn trở về cũng không có ai nói câu nào.

Đỗ Thánh Lan thật sự ngồi cả đêm bên ngoài căn nhà bị cháy, thế nhưng hắn không sáng tác mà là suy nghĩ.

Sát hạch của tiểu thế giới thường được tiến hành bằng hình thức vượt cửa, Đỗ Thánh Lan không nghĩ ra ý nghĩa của thử thách trong tòa thành này là gì. Nếu nói là tình người thì quá gượng ép, dân trong thành đều lấy danh nghĩa tình thương để tàn sát lẫn nhau.

Bây giờ không biết Cố Nhai Mộc đang ở đâu, Đỗ Thánh Lan hơi nhíu mày, cuối cùng lắc đầu: “Thôi vậy.”

Đi bước nào tính bước đó, giải quyết mối nguy trước mắt đã.

Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn tờ mờ sáng thì một tiếng hét bi thương đã vang lên: “Thiết Trụ, Thiết Trụ chết rồi!”

Đỗ Thánh Lan đi về phía bên kia, dưới ánh mặt trời cái bóng của hắn méo mó không được tự nhiên. Yểm bám vào cái bóng, tiếng cười châm chọc: “Hạng thứ nhất chết rồi, có thể thay bằng hạng thứ hai.”

Vết thương của Thiết Trụ tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng, gã qua đời trong đêm, nếu nói không có gì mờ ám thì có quỷ mới tin. Đêm qua bọn họ ngủ rất yên ổn, có lẽ vì người nơi này đều đi xếp hàng giết Thiết Trụ rồi.

Đỗ Thánh Lan nói: “Sau này cho dù có ai tới mời, ngươi cứ thoải mái đồng ý, cho bọn họ một chút ám chỉ là được.”

“Ám chỉ cái gì?”

“Ví dụ như mười hạng đầu đều chết hết, khi bỏ phiếu lại thì chúng ta sẽ bầu cho hắn.”

Yểm: “Giá họa cho kẻ khác?”

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nói: “Ta chỉ thúc đẩy một tí thôi.”

Cho dù không thúc đẩy thì những con quái vật này đều sẽ tàn sát lẫn nhau, giết từ người ngoài đến người thân, hắn chỉ muốn nhảy cóc qua quá trình này mà thôi.

Thời gian cứ dần trôi, Yểm và Đỗ Thánh Lan vẫn không nhìn thấy bóng dáng của tu sĩ khác, trong lúc đó Đỗ Thánh Lan cũng gặp nguy hiểm vài lần. Đến khi mặt trời mọc, dân trong thành khoác lớp da người sẽ cầm một trái tim toàn là dòi hỏi hắn có ăn không.

Không thể từ chối, càng không thể làm hại họ nên hắn đành phải hợp tác với Yểm. Hôm nay chọc người này, mai ngoáy người khác.

Cùng lúc đó, hoạt động bỏ phiếu vẫn được tổ chức sôi nổi, dân trong thành càng ngày càng ít, Đỗ Thánh Lan cũng càng lúc càng thoải mái.

Cuối cùng trong một đêm trăng mờ, hắn ngồi đối diện với Yểm. Trong phòng không có ánh nến, chỉ dựa vào ánh trăng chiếu sáng. Con ngươi màu xanh vô cùng đáng sợ, bây giờ ngay cả Yểm cũng cảm thấy bất thường.

Cùng ở trong một hoàn cảnh mờ mịt chính là nguyên nhân mà Đỗ Thánh Lan và Yểm không đâm sau lưng nhau.

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm rồi chợt nói: “Có khi nào là ảo ảnh không?”

Yểm cười khinh: “Ảo ảnh không thể bắt chước được ngươi.”

Hành vi điên khùng này độc nhất thiên hạ.

Đỗ Thánh Lan bỏ qua đề tài này, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngày mai ta định rời thành xem thử thế nào.”

Thật ra mấy ngày trước Đỗ Thánh Lan đã có thể rời thành, thế nhưng tòa thành này đã sắp trở thành một toà thành rỗng, hắn muốn ở lại xem thử có xảy ra thay đổi nào khác không.

Bên ngoài có tiếng gió, buổi tối ở thành Phúc Nhạc không có gió. Đỗ Thánh Lan một tay cầm kiếm, một tay mở cửa sổ. Trong bóng đêm đen kịt, một vệt sáng lướt qua, ánh sáng màu trắng bạc xuyên qua đêm tối. Ánh sáng dần biến mất, trên bàn trong phòng xuất hiện một con ngân long.

Yểm lập tức phóng to cơ thể, bước vào trạng thái chiến đấu. Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan đều ở đây, có khi họ sẽ ra tay với nó.

Ngân long hóa thành nam tử mặc quần áo lộng lẫy ngồi ngay ngắn, hàng mi dài mảnh như nhuộm ánh trăng, mờ tối nhưng rất đẹp. Sau khi chắc chắn Đỗ Thánh Lan bình an vô sự, y mới liếc Yểm một cái.

Đỗ Thánh Lan thoải mái hỏi: “Sao ngươi tìm được tới đây?”

“Tử khí.”

Tiểu thế giới rất lớn, Cố Nhai Mộc mấy nửa tháng tìm kiếm, vô tình cảm nhận được tử khí đặc biệt của Âm Khuyển nên qua đây tìm thử.

Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên cúi đầu.

Lúc bước vào tiểu thế giới, hình xăm cá chép đỏ trên cổ tay di chuyển, có thể là vì nguyên nhân này nên hắn và Yểm mới cùng rơi xuống một chỗ, gián tiếp làm Cố Nhai Mộc tìm được mình.

Đỗ Thánh Lan hỏi Cố Nhai Mộc đã gặp phải chuyện gì: “Bên ngoài sao rồi? Ta luôn bị nhốt trong thành.”

Cố Nhai Mộc nói đại khái: “Ta rơi xuống thành Cực Ác cách đây rất xa, ở đó có hơn một trăm vị tinh quân. Ta cũng không tham gia tranh giành vị trí thành chủ.”

Tranh giành vị trí thành chủ hả? Nghe thấy từ ngữ xa lạ, Đỗ Thánh Lan và Yểm tự dưng chột dạ.

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nói: “Thành Cực Ác tranh giành thế nào?”

“Có lẽ là giống những nơi khác, hoàn thành nhiệm vụ dân trong thành giao phó.”

Niềm vui, giận dữ, bi thương, sợ hãi, tình yêu, độc ác, d.ục vọng… Mỗi toà thành đều sẽ thể hiện một yếu tố đến mức cao nhất, mặc dù hình thức biểu hiện khác nhau nhưng thật ra, dân trong thành đều là quái vật. Nếu muốn lên làm thành chủ cũng không dễ dàng, những người dân trong thành dễ bị kích động, chẳng những phải hoàn thành nhiệm vụ của họ mà còn phải tìm cách sống sót.

“Nếu ta đoán không sai thì sát hạch cuối cùng của tiểu thế giới chính là chiến tranh giữa các thành. Sau khi trở thành thành chủ, vùng đất hoang bên ngoài thỉnh thoảng sẽ xuất hiện quái vật, nếu có thể bắt sống nó thì có thể tăng số dân trong thành. Lúc đến đây, ta đi qua mấy toà thành đều thấy họ đang chiêu mộ binh sĩ.”

Đương nhiên cơ duyên sẽ thuộc về người chiến thắng cuối cùng.

Đỗ Thánh Lan hỏi: “Các thành cách nhau xa như vậy thì phải chiến đấu như thế nào?”

“Bây giờ không biết, có lẽ sẽ có manh mối nhanh thôi.”

Đỗ Thánh Lan mím môi: “Không có tiên nhân nào rơi xuống đây.”

Không biết đây có phải là công lao của cá chép đỏ không nữa.

Cố Nhai Mộc không để ý việc này lắm, hắn khẽ mỉm cười: “Xem ra ngươi sẽ sớm lên làm thành chủ.”

Lượng tin tức quá lớn, Đỗ Thánh Lan cần suy ngẫm một thời gian nên từ từ nói: “Ta ngồi thiền minh tưởng một lát, trời sáng hẵng nói tiếp.”

Dân trong thành vốn là quái vật, buổi tối không có hơi thở sự sống là chuyện bình thường, cộng thêm việc mỗi thành trì đều có cách sinh tồn kỳ lạ, Cố Nhai Mộc chỉ cho rằng ban đêm ở thành Phúc Nhạc cần sự yên tĩnh nên không quá quan tâm.

Đỗ Thánh Lan im lặng ngồi khoanh chân trên giường, suy nghĩ sâu xa.

Tóm lại đều phải lôi kéo dân trong thành để lên làm thành chủ, chẳng trách những người hắn tiếp xúc đều rất dễ lừa. Vậy cuối cùng hắn đã làm sai bước nào? Hắn nhớ lại ngày mới tới, Thiết Trụ nhờ Đỗ Thánh Lan vác củi giúp gã.

Theo như tình huống bình thường thì chỉ có hai sự lựa chọn: Giúp đỡ và từ chối.

Vác củi hộ thành công mới có thể cùng xuất hiện với Thiết Trụ, nếu tử vong thì sẽ bị loại bỏ. Từ chối sẽ đồng nghĩa với thất bại.

Đỗ Thánh Lan nhờ vào Tôi Thể Pháp mới tránh được một kiếp, buổi tối lại đốt nhà Thiết Trụ, những chuyện xảy ra tiếp theo càng làm cho hắn không có cơ hội trò chuyện nhiều với dân trong thành. Nghĩ tới chuyện này, Đỗ Thánh Lan không nhịn được liếc sang góc phòng. Hắn không biết đã đành, sao con chó này cũng không biết cái gì hết vậy?

Yểm tránh né ánh mắt của Đỗ Thánh Lan, nó vô cùng nghi ngờ trước đó nó đã chết một lần.

Dựa theo cách nói của Cố Nhai Mộc thì cần phải hoàn thành nhiệm vụ được người dân trong thành quy định sẵn. Nếu như có ai tự dưng đứng trước mặt nó nhờ giúp đỡ, nó chắc chắn sẽ nuốt sống đối phương.

Đỗ Thánh Lan thở dài.

Đúng rồi, đến một nơi xa lạ, cho dù là người liều lĩnh cũng sẽ nghe ngóng tình hình trước, thế nhưng cho dù là hắn hay Yểm đều tránh chuyện này một cách hoàn hảo.

Trời vừa sáng thì Cố Nhai Mộc bắt đầu nhận ra bất thường. Mặt trời đã lên cao nhưng trong thành vẫn yên tĩnh như trước. Y mở cửa, đi dạo một vòng trên phố, sau khi trở về thì mặt mày âm u không thấy rõ cảm xúc, giọng nói trầm xuống.

“Đỗ Thánh Lan.”

“Hả.”

“Người đâu?”

Đỗ Thánh Lan vênh mặt: “Không có ai.”

Hai người nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan bị đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm đành bắt đầu kể lại mọi chuyện, từ việc từ chối giúp đỡ đến việc phóng hỏa đốt nhà, cuối cùng nói đến hành động bỏ phiếu tà ác kia.

Bầu không khí trở nên yên lặng, Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan một lúc lâu mới nói: “Người ta chiêu mộ binh sĩ, còn ngươi ở đây nuôi cổ hả?”

Đỗ Thánh Lan cười gượng: “Không có mà.”

Chỉ cần người hơi thông minh đều có thể nhận ra chuyện bỏ phiếu có vấn đề, hắn chỉ không ngờ những người này lại phối hợp như vậy.

“Tiểu Đỗ ơi!”

Ngoài cửa là một bà lão đi đứng bất tiện vất vả bước qua cánh cửa, tay bưng một chén cháo thịt bằm toả ra mùi kỳ lạ: “Ngươi vẫn chưa ăn sáng đúng không? Ta đặc biệt nấu cháo cho ngươi, mau tới đây.”

Bà lão mặt nhăn như vỏ quýt, đôi mắt đục ngầu không biết làm thế nào đến được đây, bây giờ bà là người giàu tình thương nhất thành Phúc Nhạc.

Bây giờ là vậy, sau này cũng thế.

Bởi vì bà là người dân còn sống duy nhất trong thành.