Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 83: Ba lần đến mời




Trong ánh mắt Đỗ Thánh Lan không muốn đối diện với thực tế, Cửu Nô nhìn hình xăm trên cổ tay hắn, tiếp tục nói: “Nếu muốn tăng thực lực thì có thể đi nghiên cứu con sông khí vận của tên tổ sư gia rác rưởi kia. Con cá này là linh vật đất trời, khí vận còn nhiều hơn lão.”

Đỗ Thánh Lan suy tư.

Cửu Nô mỉm cười nói: “Con có thể thành công, đối phương dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.”

Đỗ Thánh Lan bật cười, mẹ nuôi khẳng định không phải là tức sống dậy chứ?

Trong mắt Cửu Nô cũng ánh lên ý cười, hai ngón tay đang đặt trên tay vịn xích đu khẽ cử động, hơi thở biến thành mũi tên đánh tan sương mù dày đặc, đâm xuyên qua khe cửa nhưng lại bị hụt.

Lúc Cửu Nô động thủ, minh điểu được chải lông trong viện cũng bay theo, Đỗ Thánh Lan không chút chậm trễ vọt tới.

Trên phố Minh Đô, ánh trăng cô độc, xung quanh trống rỗng không có một ai. Minh điểu như bị mất dấu mục tiêu, bắt đầu bay vòng vòng tại chỗ. Đỗ Thánh Lan nín thở ngưng thần, nhắm mắt một lúc mới mở mắt ra, khẳng định không cảm nhận được bất kỳ hơi thở xa lạ nào.

Minh điểu kêu một tiếng thật dài, từ phía sau bay tới đậu lên vai Cửu Nô.

“Đã tìm được chưa?”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu, cảm thấy rất khó tin. Dù gì hắn cũng là đại thừa kỳ, có người nghe trộm hắn và Cửu Nô nói chuyện, sau đó còn có thể trốn thoát thành công. Cho dù là tinh quân bình thường cũng không làm được.

Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về một nơi gần đó.

Không có hơi thở xa lạ chứng tỏ nhân loại này đang ở Minh Đô, rất có thể là người quen. Mà nơi gần đây nhất chính là chỗ Cố Nhai Mộc bế quan. Cố Nhai Mộc không cần phải nghe trộm, vậy thì chỉ còn một trường hợp duy nhất.

Đỗ Thánh Lan gõ cửa phòng.

Một tiếng ‘cốc’ còn chưa biến mất trong bóng đêm, Cố Nhai Mộc đã xuất hiện ở ngoài phòng.

Đỗ Thánh Lan không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm ngực Cố Nhai Mộc, ánh mắt nóng bỏng khiến y hơi mất tự nhiên.

“Có việc gì?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Tâm ma của ngươi vẫn còn ở đây chứ?”

Hai ngày nay, Cố Nhai Mộc chỉ áp chế tâm ma một khoảng thời gian ngắn, những lúc còn lại y đều tập trung củng cố cảnh giới. Nghe Đỗ Thánh Lan hỏi thì buồn cười nói: “Đương nhiên…”

Mới nói được hai chữ, Cố Nhai Mộc nội thị quét một vòng, lồ.ng ngực trống rỗng. Cố Nhai Mộc mở mắt, sắc mặt lạnh thêm vài phần.

Trong phòng, ba người thắp nến ngồi xuống.

Cửu Nô không quá lo lắng, tâm ma mới sinh không thể rời khỏi chủ thể quá lâu, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.

Ánh nến rất yếu, Đỗ Thánh Lan trừng mắt nhìn nó cháy được một nửa mới nhìn sang Cố Nhai Mộc, trong mắt hình như còn phản chiếu ngọn lửa: “Hay là lát nữa chém chết nó luôn?”

Có thể tự do rời chủ thể mà không làm cho chủ thể chú ý, năng lực của tâm ma này quả thật hơi khủng bố.

Bọn họ rõ ràng đã coi thường tâm ma, rất nhiều tu sĩ cả đời không ngộ được pháp tắc, Cửu Nô lại có thể nắm giữ nó từ nhỏ, tâm ma của Cố Nhai Mộc hình như cũng không thua kém bao nhiêu.

Cố Nhai Mộc không trả lời ngay, ánh mắt bỗng nhiên hướng xuống dưới.

Đỗ Thánh Lan cúi đầu nhìn theo, phát hiện cái bóng của mình đang run rẩy. Hắn cố ý đến gần Cố Nhai Mộc, cái bóng không di chuyển, sau khi nhận ra nó mới vội vàng làm động tác tương tự. Đỗ Thánh Lan bất chợt nắm cổ tay Cố Nhai Mộc, cái bóng mất vài giây mới nắm theo, cuối cùng nó không diễn nổi nữa, ồm ồm nói: “Đừng giết ta.”

Ba người lạnh lùng nhìn nó, Cố Nhai Mộc đã quyết định động thủ.

Tâm ma không giả vờ nữa, một đoàn khí đen dày đặc lơ lửng giữa không trung: “Đại ca cho cơ hội đi.”

Giữa tâm ma có thần trí và chủ thể chỉ có một kết cục: Cắn nuốt lẫn nhau. Muốn Cố Nhai Mộc nuôi hổ thành hoạ, đương nhiên phải bày ra giá trị tương đương.

“Ta có thể nguỵ trang thành tâm ma của những người khác.” Đối mặt với ánh mắt hoài nghi, tâm ma vội vàng giải thích: “Ví dụ như có người độ tâm ma kiếp, ta sẽ có thể tham dự.”

Hai ánh mắt vô thức tập trung lên người Đỗ Thánh Lan.

“…..” Nhìn hắn làm gì.

Cửu Nô chống cằm: “Ai không biết còn tưởng cái tâm ma này do con sinh ra đó.” Cửu Nô trêu một câu, ngón tay nhỏ nhắn nắm đoàn khí đen này, đôi mắt đẹp nheo lại nhìn cục tròn tròn màu đen giãy giụa đau đớn: “Có lẽ không chỉ như thế.”

Dưới uy hiếp tử vong, tâm ma đành nói thật: “Ta còn có thể hấp thu tâm trạng tiêu cực của chủ thân.”

Đây mới là nguyên nhân đêm nay nó lén chạy ra ngoài, Minh Đô là thiên đường của sinh linh bóng tối, tâm ma rất thích sương máu nơi này.

Đây không phải là nuôi hổ thành hoạ, dung túng một con tâm ma như vậy chính là tự đào hố chôn mình. Đỗ Thánh Lan rất hoan nghênh nó đến, nói với Cố Nhai Mộc: “Sau này đối phó với kẻ mạnh cứ mang theo nó, trước hết để cho tâm ma và kẻ địch đánh nhau, chờ nó sắp tèo đến nơi thì đưa nó vào trong cơ thể ngươi điều dưỡng.”

Số lần sử dụng rất cao.

Tâm ma nghe vậy thì nổi giận: “Ma đầu.”

Đỗ Thánh Lan lạnh nhạt nói: “Một lần phản bội trăm lần không dùng, chỉ cần có chút bất thường là chém!”

Tâm ma quay về cơ thể không còn dáng vẻ kiêu căng sôi sục ý chí chiến đấu nữa, Cố Nhai Mộc càng vô tình nói: “Ngày nào tâm trạng không vui, ta cũng sẽ chém ngươi.”

“…..”

Tâm ma chỉ là một cái nhạc đệm, Cửu Nô vô tư đi về nghỉ ngơi, Cố Nhai Mộc kết thúc bế quan, hỏi thăm tiến độ tu hành của Đỗ Thánh Lan.

“Tư Châu lợi dụng con sông khí vận tạo ra đường thông thiên, ta có thể phải bước lên vết xe đổ của lão.” Đỗ Thánh Lan trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhưng việc này không gấp được.”

Hiện nay cá chép đỏ chưa có biểu hiện nào có thể giúp hắn thành tiên.

Cách tiên yến chỉ còn một tháng nữa, cho dù bế quan khổ tu một tháng cũng không có hiệu quả gì. Đỗ Thánh Lan có suy nghĩ khác, đề nghị đến Tháp Lâu một chuyến.

Trong bóng đêm, bên ngoài Tháp Lâu vẫn còn đèn lồng đỏ được hồ ly treo trước đó một cách tức cười, không biết Cửu Nô đã đưa những học viên của học cung Thiên Thánh đi đâu, trên đường đi hắn chưa từng gặp được ai. Đỗ Thánh Lan đã lên đại thừa nên không cần người khác mở hộ cửa Tháp Lâu nữa.

Cái cửa vừa dày vừa nặng chậm rãi mở ra, hắn bước vào, theo thường lệ chào hỏi với nhóm thần niệm trước, sau đó mới nhìn sang huyết lôi vô cùng chói mắt.

Tia sét này so với lúc trước rời đi không có thay đổi quá lớn.

Một thần niệm nói: “Bọn ta đã thử mọi cách rồi, nó không học được công pháp, truyền công cũng vô dụng.”

Đỗ Thánh Lan đứng trước mặt huyết lôi, ngẩng đầu cau mày nói: “Phải nghĩ cách khiến nó mau lớn lên.”

Trong đầu hắn dường như có một suy nghĩ, tiên yến tháng sau phải tặng cho Phạn Hải tôn giả một ‘món quà to’.

“Hay là thử ngoại vật xem.” Cố Nhai Mộc đột nhiên nói.

Đỗ Thánh Lan quay lại nhìn thấy gò má đẹp hết chỗ chê của đối phương. Cố Nhai Mộc nói một từ khoá: “Quỷ tu.”

Lúc Âm Khuyển bị Đỗ Thanh Quang đánh trọng thương thì có rất nhiều quỷ tu làm phản theo Yểm chạy ra ngoài, bây giờ đang ở bên ngoài tung hoành làm điều ác, tiến thêm một bước lôi kéo thế nhân thù hận Minh Đô.

Huyết lôi chỉ có thể đánh người độ kiếp nhưng quỷ tu là một ngoại lệ. Đỗ Thánh Lan không chỉ một lần thông qua sơ hở này, nghe vậy thì đầu lông mày nhướn lên: “Nếu như ngươi không làm tu sĩ thì có thể đi dạy học.”

Cách nhìn bác học thông thái, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng rất gian xảo. Hắn nhớ lúc nói về thiên phú của Tiểu Âm Khuyển, Cố Nhai Mộc cũng có thể kịp thời vạch ra một con đường khác.

Cố Nhai Mộc bật cười nói: “Có thể ta chính là giáo viên chuyển thế.”

Bầu không khí nghiêm túc trở nên thoải mái hơn nhiều, Đỗ Thánh Lan đã có quyết định, ngoắc tay với huyết lôi: “Theo ta.”

Nỗ lực mấy ngày nay của nhóm thần niệm vẫn có chút tác dụng, mặc dù huyết lôi không trưởng thành nhưng sau khi không ngừng bị truyền công, ý thức mỏng manh dần được tăng cường, có thể hiểu được động tác cơ thể đơn giản. Nó có tập tính chim non với Đỗ Thánh Lan, nghe lời bay theo.

Quỷ tu ở Minh Đô ít nhất không dám làm phản công khai, Đỗ Thánh Lan không gây tai hoạ cho bọn chúng mà cùng Cố Nhai Mộc mang theo huyết lôi bước vào truyền tống trận, rời khỏi Minh Đô.

Quá trình truyền tống đều rất bình an, Đỗ Thánh Lan không thể không thừa nhận về trình độ trận pháp, một thiên tài như hắn vẫn còn kém mục đồng rất xa.

Từ trong không gian bước ra ngoài, phía đối diện là một cái cửa thành. Điểm truyền tống được đặt trong một nơi náo nhiệt, hai bên đều hơi sững sờ, may mà buổi tối toà thành này sẽ đóng cửa thành, sự xuất hiện của bọn họ cũng không gây ra ồn ào quá lớn.

Trên tường thành, một gã thủ vệ đang tuần tra tới lui thì đột nhiên nhìn thấy một tia sáng đỏ au, con mắt mở to như sắp rớt ra ngoài.

Cố Nhai Mộc tiện tay bố trí kết giới để ngăn cản tu sĩ bình thường nhìn vào soi mói. Đỗ Thánh Lan thì đang dùng bùa đưa tin liên lạc với Bùi Huỳnh: “Ta cần địa điểm quỷ tu hoành hành gần đây.”

“Toàn bộ hả?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Đúng vậy, cố gắng tìm toàn bộ.”

Bùi Huỳnh lập tức gửi cho Đỗ Thánh Lan một phần tin tức, từ sau khi đối phương ‘thành tiên’, lính đánh thuê Nhân Nghĩa Đường hoạt động trở lại, gần đây nhận được mấy mối làm ăn, người thuê đều là tu sĩ đi buôn, bọn họ sợ gặp phải quỷ tu.

“Những địa điểm còn lại ta sẽ tiếp tục điều tra.”

Bùa đưa tin chỉ có thể duy trì thời gian có hạn, sau khi liên lạc bị gián đoạn, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu đọc mấy chữ to bên ngoài cửa thành: “Thành Thanh Tịnh.”

Thành Thanh Tinh là một trong những nơi bị quỷ tu phá hoại nhiều nhất nên trước khi mặt trời lặn sẽ đóng cửa thành. Khi hắn ngẩng đầu lên, có người cưỡi yêu thú từ trên trời bay xuống, phía sau còn có một đám người bao vây Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc.

Lần này Đỗ Thánh Lan ra ngoài không giả trang, khi nhìn thấy rõ gương mặt của hắn thì người dẫn đầu vô cùng kinh ngạc, ôm quyền nói: “Tại hạ là thành chủ nơi này, thuộc hạ hiểu lầm tưởng hai vị là quỷ tu. Xin thứ lỗi.”

Đỗ Thánh Lan nhìn một lượt, ngoại trừ thành chủ có cảnh giới khá cao thì những người còn lại đa số là nguyên anh. Bọn họ không ăn mặc thống nhất, không giống thuộc hạ.

Nhận ra hoài nghi trong mắt Đỗ Thánh Lan, thành chủ chủ động giải thích: “Đây là các tu sĩ tự nguyện đến giúp đỡ.”

Đỗ Thánh Lan điềm tĩnh nói: “Không tệ.”

Đối phó với quỷ tu chính là liều mạng, rõ ràng những người này đã đặt an toàn của thành trì lên trên sinh mệnh. Thành chủ vung tay lên, cửa thành mở ra. Thành chủ mời hai người vào trong, vừa đi vừa nói: “Mấy ngàn năm trước thành Thanh Tịnh bị tà ma gây hoạ nghiêm trọng, may mà có đệ nhị tổ và Hàn Nguyệt tôn giả cứu giúp kịp thời.”

Vừa dứt lời, thành chủ cúi người về phía Đỗ Thánh Lan: “Truyền nhân của nhị tổ xin nhận một lạy của tại hạ.”

Mấy ngàn năm nay, thành Thanh Tịnh đã đổi không biết bao nhiêu thành chủ, cho dù cảm kích như thế nào thì hành lễ với hậu bối cũng hơi nặng. Thành chủ hành động như thế chủ yếu là muốn mời bọn họ ra tay giải quyết đám quỷ tu.

Đỗ Thánh Lan đi trên phố, biểu cảm trở nên dịu dàng. Mặc kệ thành chủ có bao nhiêu phần thật lòng, trong thành có xây tượng thờ Kỳ Tử Kỳ và Hàn Nguyệt tôn giả, có thể thấy được mỗi năm tượng thờ đều được xây mới.

Thấy Đỗ Thánh Lan không từ chối, thành chủ thành Thanh Tịnh tóm lược tình hình: “Trước mắt, trong thành có ba con quỷ tu, tập hợp lực lượng đối phó không thành vấn đề, phiền phức ở chỗ bọn chúng trốn rất giỏi.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Có thể có hơi thất lễ nhưng bọn ta cần lục soát từng nhà.”

“Việc này không thành vấn đề.”

Trong thành Thanh Tịnh có cả tu sĩ và dân thường, bọn họ đều rất phối hợp, ai cũng chủ động mở cửa. Khi lục soát một đại viện ở đường chính thì huyết lôi chợt chui ra, với cảnh giới của thành chủ có thể nhìn thấy huyết lôi nhưng những người khác thì không. Bọn họ chỉ cảm thấy cơ thể tê rần, ngay sau đó là một tiếng sét, nhà chính sụp đổ, nửa sân xuất hiện một cái hố sâu.

Đỗ Thánh Lan nhìn ngói vỡ nát, gió thổi qua khiến ngân phiếu bị cháy sém bay tới dưới chân, hắn cử động cổ họng: “Thiệt hại…”

“Đây có phải chứng minh trong nhà ta có quỷ tu không?” Hắn chưa kịp trả lời, một người phụ nữ kích động nói: “Liệt tổ liệt tông trên cao, cả nhà chúng ta vẫn chưa đến đường cùng.”

Nói xong, một nhà ba người ôm nhau khóc rống.

“…..”

Cả viện tan hoang, Đỗ Thánh Lan đạp lên ngói vụn bước vào. Uy lực Tam Cửu Kiếp của Phạn Hải tôn giả vĩ đại biết bao, đừng nói là quỷ tu, đánh nghiêm túc thì ngay cả tiên quân bình thường cũng không chịu nổi.

Trong nhà chính tràn ngập mùi khét khó ngửi, rõ ràng đã bổ trúng vật sống.

Đỗ Thánh Lan nhặt một cây gậy gỗ tìm kiếm, bới ra đầu lâu của con người đã vỡ. Quỷ tu thích sưu tầm xương làm đồ trang trí, trừ phi chủ nhà giết người giấu xác, nếu không thì đồ chơi này chính là đồ trên người quỷ tu.

Vách ngăn kết giới trước đó bị đánh vỡ, sau một kích thoát ly, huyết lôi từ trên trời hạ xuống đất. Sứ mệnh của lôi kiếp chính là đánh người, trong khoảng thời gian này nó nhịn muốn khùng luôn rồi. Hôm nay khó khăn lắm mới được đánh một phát, có thể nói là sung sướng cả người.

Đỗ Thánh Lan đi vòng quanh người nó, theo quy trình bình thường là thiên lôi đánh xong, con người sẽ lập tức biến mất, nếu không biến mất có thể hấp thu chỗ tốt hay không, không ai dám khẳng định. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, hình như huyết lôi to ra một chút, Đỗ Thánh Lan hỏi thành chủ: “Có thước đo không?”

Thành chủ sai người đi tìm.

Đỗ Thánh Lan đo vòng eo cho huyết lôi, nhớ kỹ kích thước: “Đi thôi, nhà tiếp theo.”

Sau nửa canh giờ, bọn họ phát hiện một tên quỷ tu trong một nhà dân thường.

Hai tên quỷ tu lần lượt bị đánh chết, tên quỷ tu còn lại đang trốn liều mình bỏ chạy ra ngoài cửa thành. Song khi hơi thở quỷ tu vừa xuất hiện trên phố, điện quang và tiếng nổ đồng thời kéo tới, quỷ tu trong nháy mắt chôn thây dưới cửa thành đỏ thẫm.

Lôi kiếp đỏ như máu đánh xong vẫn đứng im không nhúc nhích, Đỗ Thánh Lan đo một lần nữa thì phát hiện kích thước tăng thêm một chút. Hắn ồ lên: “Thật sự có tác dụng.”

Hắn nhìn sang Cố Nhai Mộc: “Sao lại nghĩ ra ý tưởng này?”

“Đạo lý tương thông với Tôi Thể Pháp của ngươi.”

Đỗ Thánh Lan phô bày năng lực có thể chữa bệnh cho vạn vật, được một cái danh xưng là thánh nhân trời sinh. Rất lâu trước kia, lúc Thiên Đạo vẫn còn hoàn chỉnh sẽ chủ động đánh lôi kiếp trừng phạt một vài sự sống tội ác tày trời. Hiện tại Thiên Đạo không có năng lực này nhưng huyết lôi thì có.

Nó có thể tự do rong ruổi khắp thế gian, gánh vác trách nhiệm này.

Cố Nhai Mộc chậm rãi nói: “Thiên Đạo rất công bằng, chỉ cần dựa vào ‘công lý’ của nó thì sẽ nhận được một chút ưu đãi. Nếu như đánh ác có thể trở thành phương pháp khiến huyết lôi lên cấp, huyết lôi tự nhiên sẽ cố gắng thực hiện.”

Hỗ trợ lẫn nhau, cùng chung lợi ích.

Trong tiếng cảm kích của thành chủ, hai người tiếp tục đi tìm mục tiêu mới. Trên đường nói chuyện phiếm, Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói: “Mỗi người đều có nhận thức khác nhau về Thiên Đạo nhưng ta cảm thấy ngươi đã đến gần bản chất nhất.”

“Trước khi Long tộc phá xác đều phải trải qua thời gian ấp trứng rất dài, nhận thức trời đất cũng sẽ rõ ràng hơn một chút.” Cố Nhai Mộc nhìn về nơi xa xôi nào đó: “Nơi đó có tử khí.”

Từ lúc y lên tiếng, huyết lôi đã vọt đi.

Lần này Đỗ Thánh Lan ra ngoài đều dùng tất cả thời gian đi xử lý quỷ tu. Hắn không ở một chỗ quá lâu, xử lý xong lập tức rời đi. Quỷ tu nghiệp chướng không ít, hành vi của Đỗ Thánh Lan vô tình chiếm được một làn sóng yêu mến rất lớn.

Một nhà vui một nhà buồn, những con quỷ tu này đều làm phản xin vào phe Yểm. Bây giờ chúng lần lượt bị giết, Âm Khuyển Mắt Xanh làm sao vui cho nổi. Nhưng nó lại không thể mang theo quá nhiều quỷ tu, nếu không sẽ bị hoà thượng theo dõi.

Gần đây đệ tử chùa Kim Thiền ra ngoài rèn luyện.

Quỷ tu khó giết được người vì các đệ tử đều đi theo đoàn. Bởi vì hoà thượng Ngũ Uẩn đích thân dẫn đội, Yểm muốn tách người ra sát hại cũng không thể. Lúc này toàn bộ sát ý của nó đều giận cá chém thớt đổ lên đầu một người khác. Nhìn bóng ma đang dần đến gần, hai chân Hà Bất Minh run lên.

“Ai cũng đang tìm ngươi, không ngờ chỗ tốt bị ta chiếm rồi.” Sâu trong đôi mắt Yểm là màu máu hung ác.

Hà Bất Minh vừa khó hiểu vừa sợ hãi, rõ ràng mảnh vỡ đã nói sẽ giúp hắn che giấu hơi thở, vì sao lại bị phát hiện?

Bóng đen loé lên, Hà Bất Minh bị Âm Khuyển đạp dưới chân.

“Ngươi rất tò mò vì sao bị ta tìm được hả?” Nhìn một kẻ đáng thương sắp chết, Yểm cười xấu xa: “Ai bảo ta may mắn chứ.”

Lúc Tư Châu chết, Đỗ Thanh Quang đưa một nửa khí vận của Tư Châu cho Âm Khuyển Mắt Xanh, đến hôm nay vẫn chưa bị tiêu hao hết. Đỗ Thánh Lan bị ăn hành bởi cá chép đỏ lúc trước đi theo Chước Nhật đạo quân, lúc tìm kiếm trống con còn tiêu hao quá lớn, đến nay vẫn đang dưỡng bệnh.

Cho dù Hà Bất Minh mới độ kiếp thành công, hoá thần kỳ chống lại Âm Khuyển không hề có phần thắng nào. Một tiếng hét thảm vang lên giữa rừng, Hà Bất Minh dần dần bị khí đen ăn mòn cắn nuốt, hài cốt cũng không còn.

Mảnh vỡ hoá thành một vệt sáng lao lên trời, ở trên không trung bị khí đen nhốt lại. Trong trận chiến tranh đoạt ở Thập Vạn đại sơn, rất nhiều tu sĩ vây công khiến nó yếu dần. Nếu như mảnh vỡ luôn trốn trong trống, Yểm ít nhất phải chết hai ba lần mới lấy được mảnh vỡ, bây giờ bắt mảnh vỡ thật sự rất dễ dàng.

Nhìn mảnh vỡ trong tay, nó rất đắc ý: “Khí vận quả thật vô dùng huyền diệu.”

Âm Khuyển tu hành vi phạm Thiên Đạo, mảnh vỡ này không có tác dụng với Yểm nhưng nó đã nghĩ ra phải lợi dụng thứ này như thế nào để đạt được mong muốn rồi.

Đỗ gia.

Tử khí mỏng manh tràn ngập trong không khí, trưởng lão đang giảng bài cười khinh bỉ, đang định ra tay giải quyết con chuột nhỏ chui vào thì một giọng nói từ không gian khác vang lên: “Không cần quan tâm.”

Trưởng lão sửng sốt, cung kính dạ vâng.

Quỷ tu thuận lợi gặp được Đỗ Thanh Quang, nó thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên quỷ tu tới là vì chuyển lời của Yểm: “Chủ tử nói nếu các hạ chịu lập lời thề trong vòng mười này gi.ết chết người đứng đầu Minh Đô, chủ tử sẽ lấy mảnh vỡ Thiên Đạo làm thù lao.”

Lần này Yểm không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng, lấy lời thề Thiên Đạo thành điều kiện, đồng thời còn đề nghị thời hạn.

Quỷ tu cúi đầu, vốn tưởng rằng Đỗ Thanh Quang cần thời gian suy nghĩ, có lẽ nó phải ở đây một thời gian. Không ngờ một cơn gió lốc đảo qua, Đỗ Thanh Quang vung tay áo, chờ đến khi hoàn hồn thì mới phát hiện mình đã bị ‘mời’ ra ngoài.

“Đây là… Từ chối?”

Nó cảm thấy rất khó tin.



Gần đây bên ngoài thái bình không ít.

Đỗ Thánh Lan ra ngoài tổng cộng năm ngày, vào sáng sớm ngày thứ sáu, Đỗ Thánh Lan quay về Minh Đô. Hắn về Minh Đô không phải là vì đã giết sạch quỷ tu mà mấy ngày nay liên tục săn giết, đám còn sống đều thu đuôi dời chỗ ở rồi.

Bùi Huỳnh muốn xác định vị trí của quỷ tu phải cần thêm một thời gian nữa. Đỗ Thánh Lan vừa về tới Minh Đô đã bị Cửu Nô gọi đi.

Một con âm vật đang đợi trong viện, đây là một quân cờ không quan trọng của Yểm ở tại Minh Đô, bây giờ bị ép qua đây chuyển lời.

“Điện hạ nói chỉ cần ngươi xin thề giúp điện hạ trong vòng mười ngày chém chết người đứng đầu Minh Đô, trong vòng ba năm giết Đỗ Thanh Quang là có thể lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo.”

Âm vật đưa ra một cọng lông chó, bên trên ngưng tụ một tia ý chí lực của Yểm dùng để đảm bảo đối phương không giở trò trên lời thề…

Lần này Yểm thông minh hơn rồi, Cửu Nô là một chướng ngại vật rất lớn trên con đường kế vị của nó nhưng nàng rất yêu chiều đứa con nuôi này. Nó tin rằng nếu Đỗ Thánh Lan lựa chọn, Cửu Nô sẽ không ngăn cản. Yểm cố ý để âm vật ở trước mặt Cửu Nô nhắc đến yêu cầu với Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan nghe vậy thì cùng Cố Nhai Mộc nhìn nhau một cái, buồn cười nói: “Trở mặt với Đỗ Thanh Quang rồi à?”

Nếu như yểm thật sự lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo thì sẽ chọn hợp tác với Đỗ Thanh Quang.

Cố Nhai Mộc nhìn sang âm vật, âm vật run rẩy tỏ vẻ không biết rõ lắm. Âm vật nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, chờ hắn đưa ra quyết định.

Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan cười rất khẽ, giọng nói bình tĩnh nhưng dứt khoát: “Nói cho nó biết, không thể nào.”

Không cần âm vật chuyển lời nữa, cọng lông chó kia nổ tung như đang truyền đạt sự phẫn nộ của chủ nhân, cơ thể âm vật cũng lập tức hoá thành bột phấn.

Lúc âm vật biến mất thì trong sương máu có thêm một mùi kỳ lạ, minh điểu xung quanh lập tức bay tới tham lam nuốt hết, Cửu Nô nửa cười nửa không nói: “Ta còn tưởng rằng con sẽ lá mặt lá trái với nó chứ.”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Không cần làm thế.”

Lần này có thể nói là Yểm cẩn thận vô cùng, không đích thân đến đây, thái độ ra điều kiện cũng rất cứng rắn, muốn thiết kế cái thòng lọng bắt con Âm Khuyển này e rằng không được dễ dàng.

Minh điểu bay đi, Cửu Nô ho khan vài tiếng, trong ánh mắt là sự vui vẻ và yên tâm: “Con không bị mê hoặc, không uổng công Vương thiên vị con mấy lần.”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một chút rồi nói thật: “Thật ra cho dù là yêu cầu khác, con cũng sẽ không đáp ứng.”

Lần này đến phiên Cửu Nô kinh ngạc.

“Hả?”

Đỗ Thánh Lan nghiêm túc nói: “Mọi người không thấy con chó này hơi tà môn à?”

Lời vừa dứt, trong viện im phăng phắc.

Hình như trong những người từng hợp tác với Yểm, không ai được chết già cả. Viện trưởng học cung Thiên Thánh đã chết, mỗi con quỷ tu đến cậy nhờ nó đều có cái chết thê thảm, Đỗ Thanh Quang cũng nhiều lần ngã trên người nó. Lần duy nhất đôi bên hợp tác thành công chỉ có ngày ấy phi thăng, nhưng Đỗ Thanh Quang luôn im lặng ít nói sau khi phi thăng không biết bị đứt cọng dây thần kinh nào mà lại nói ‘thằng ngu Phạn Hải tôn giả’. Một câu nói hoàn toàn đắc tội với Phạn Môn, ủ rũ từ giới bích chạy về.

Không chỉ như vậy, có Yểm tham dự chiến đấu, bao gồm cả việc vây công Minh Đô đều không phải quyết được gì.

Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Có người rất xứng đôi với nó.”

Hắn vừa dứt lời thì lập tức đến giới bích tìm mục đồng. Không biết mục đồng đang nói gì với con bò già, thấy người tới thì theo phản xạ có điều kiện nhíu mày.

Đỗ Thánh Lan mỉm cười chân thành đi đến: “Muốn chết không?”

Mục đồng nhíu chặt lông mày, hỏi như thế không phải chỉ là nói chơi.

Đỗ Thánh Lan đề nghị: “Ngươi có thể đi hợp tác với Yểm, ta thấy có thể chết đó.”

Sớm thực hiện được mộng tưởng, đỡ phải ngày nào cũng nhớ thương khi nào mình sẽ gặp chuyện không may.

Lời vừa dứt, mục đồng và con bò già cùng im lặng, ngay sau đó là những lời đầy ghét bỏ. Mục đồng luôn ỷ vào linh hồn bất tử muốn làm gì thì làm, lúc này lại lắc đầu nói: “Không được, quá mạo hiểm.”

Chỉ sợ hợp tác với con chó kia, không cẩn thận sẽ bất tử luôn.



Thượng giới, Đao Mộ.

Khu vực này đỏ như máu, vô số trường đao lơ lửng giữa trời, chủ nhân của chúng đều từng là ma đầu hoặc là kiêu hùng một đời. Sau khi chủ nhân bị giết, những thanh đao này không bị xoá thần thức mà là được nuôi dưỡng ở chỗ này. Máu đỏ trên mặt đất, hài cốt ngổn ngang chính là của chủ nhân cũ của chúng nó.

Một bóng người cao lớn đứng giữa Đao Mộ, mặt đất dưới chân toả ra mùi máu tanh nồng nặc. Vô số oán niệm gào lên bên tai gã, xương cánh tay nám đen từ trong mặt đất chui ra muốn kéo gã vào huyết hải.

Người thường đứng ở đây chỉ sợ sẽ phát điên. Phạn Hải tôn giả cũng rất hưởng thụ, mặc cho vạn thanh đao hình dáng khác nhau đồng thời từ bốn phương tám hướng chém tới, năng lượng quá mãnh liệt lần lượt phát nổ.

Lợi dụng sự phẫn nộ của những thanh đao này, Phạn Hải tôn giả bắt đầu rèn luyện kỹ năng dùng đao của mình.

Tránh, hiện, chém… Mỗi một lần vung đao gã đều tìm một góc độ hoàn mỹ nhất.

Một bóng người chợt xuất hiện ở bên ngoài Đao Mộ, vội vàng đi tới: “Sư tôn.”

Âm thanh cắt đứt người bên trong đang cảm ngộ. Phạn Hải tôn giả duỗi tay nhắm chặt vỏ đao của một trong các thanh đao: “Có chuyện gì?”

Dường như nếu đối phương không cho gã một câu trả lời hài lòng thì ngay sau đó gã sẽ vung đao lên.

Đệ tử vội nói: “Bẩm sư tôn, có tin tức về mảnh vỡ Thiên Đạo ạ.”

Không gian trước mặt lập tức xuất hiện dao động, Phạn Hải tôn giả từ trong vết nứt đi ra, ánh mắt như đao nhìn hắn: “Nói đi.”

“Có người liên lạc với một đồng môn ở hạ giới, công bố trong tay có mảnh vỡ Thiên Đạo. Đối phương rất cẩn thận, bọn đệ tử không bắt được…”

Phạn Hải tôn giả ngắt lời: “Hắn muốn cái gì?”

“Giết hai người và cộng thêm chủ nhân hiện tại của Minh Đô, hơn nữa còn muốn ngài lập lời thề.” Đệ tử trả lời rất sợ chọc giận Phạn Hải tôn giả, đầu luôn cúi rất thấp, thầm than người hạ giới đúng là vô tri và to gan, dám ra điều kiện với sư tôn.

Lần trước tia sét cuối cùng trong Tam Cửu Kiếp bỏ chạy, Phạn Hải tôn giả mặt ngoài thờ ơ nhưng trong lòng đã tức điên từ lâu. Lúc này nếu có mảnh vỡ Thiên Đạo, chẳng những có thể dựa vào mảnh vỡ tu luyện mà còn có thể rút ngắn mấy trăm năm, sớm ngày chứng đạo đế quân.

“Tốt!” Phạn Hải tôn giả nói liên tục ba chữ tốt, có thể thấy được lúc này gã rất vui vẻ: “Trời cũng giúp ta, đúng là trời cũng giúp ta rồi!”