Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 81: Thật và giả




Chân khí và khí đen cân bằng, trống con bị ép không thể động đậy, Đỗ Thánh Lan ở trong lòng đất ngẩng đầu lên nói: “Giữ vững nha.”

Đối mặt với nhiều đôi mắt điên cuồng như vậy, Yểm và viện trưởng mới nhận ra món đồ này có thể là bảo vật mà mọi người đang tranh giành. Mục đích bọn họ đến đây chính là vì giết Đỗ Thánh Lan, không muốn vô tâm cắm liễu, liều thành rừng, nhưng cuối cùng món bảo vật này lại rơi vào tay bọn họ.

Đối mặt với bảo vật không thể không động lòng, con ngươi màu xanh hiện lên dao động nhất định phải chiếm được, Yểm hạ giọng: “Thứ này thuộc về ta, ta hứa sau này sẽ giúp ngươi một lần.”

Đỗ Thánh Lan đang lặng lẽ đào địa đạo chạy trốn nghe thế thì sửng sốt, cho dù Yểm lấy được trống con, không thể trốn khỏi vòng vây, chết rồi hồi sinh thì sao nhớ được bản thân đã cam kết những gì.

Đây mới đúng là tác phong chó chết.

Đỗ Thánh Lan trốn ra ngoài trong tầm mắt của người khác, trống con sao có thể dễ dàng bỏ qua, nó cố gắng phát ra ánh sáng chói mắt như trước đó đã làm nhưng xung quanh Yểm toàn là sương đen, những tia sáng kia bị khí đen hoà tan, không còn tác dụng chói mắt nữa.

Địa đạo đã đào được 200 mét.

Tu sĩ trên mặt đất cảm nhận được động tĩnh bên dưới, đang định động thủ thì một âm thanh nhẹ nhàng vang lên: “Ngươi dám?”

Tu sĩ nhìn sang, bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Cố Nhai Mộc. Trong lúc gã đang chần chừ thì mặt đất bị đục một lỗ, một cái đầu quen thuộc chui ra.

“Phiền ngươi nhường đường.”

Đỗ Thánh Lan dựa vào chân khí trồi lên, phủi bay đất dính trên người.

Lúc này các tu sĩ xung quanh đều cùng chung một suy nghĩ: Sao chỗ nào cũng có mặt hắn vậy?

Theo như lời của viện trưởng học cung Thiên Thánh. nơi náo nhiệt có cơ duyên, chỉ cần kiên trì đào sâu ba thước đất nhất định có thể tìm được Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan đứng yên tại chỗ, phóng thần thức xác định vị trí của những người xung quanh.

Sau khi tìm được mục tiêu, hắn móc mồi câu, kéo dây câu, vung cần câu… Động tác lưu loát liền mạch, lưỡi câu được ném về phía Chước Nhật đạo quân, đối phương vẫn đang chăm chú nhìn trống con nên không thể lui lại quá xa.

Mồi câu quấn đầy khí vận, lần này cuối cùng đã có một chút phản ứng. Lưỡi câu như móc được thứ gì đó nhưng lúc thu dây vẫn là trống không.

Chước Nhật đạo quân nheo mắt lại, lúc biết Đỗ Thánh Lan định làm gì thì cười khẩy: “Đồ ngu.”

Cá chép đỏ ở bên cạnh gã hơn một ngàn năm, khí vận liên kết với nhau, đôi bên gần như đã trở thành một bộ phận không thể chia lìa. Cho dù đổi thành con sông khí vận, cá chép đỏ cũng chưa chắc mắc câu.

Đỗ Thánh Lan không tức giận, lặng lẽ thu dây câu.

Phi Tuyết đạo quân đứng đối diện Chước Nhật đạo quân, vuốt ve quạt giấy không thấy rõ biểu cảm: “Tham ô bảo vật sư tôn để lại cho tiểu sư đệ mà còn đắc ý, Chước Nhật, ngươi đúng là có tiền đồ.”

Chước Nhật đạo quân bình tĩnh như thường, ra vẻ như không biết Phi Tuyết đạo quân đang nói cái gì.

Tu sĩ hạ giới vì để tăng thực lực mà không từ thủ đoạn, chỉ dựa vào hai câu đã biết được một sự thật: Bảo vật tặng cho Đỗ Thánh Lan bị người ta cướp.

Nhưng chuyện này có liên quan gì tới bọn họ đâu. Người hiểu chuyện dùng ánh mắt sợ thiên hạ không loạn nhìn sang, hy vọng những tiên nhân này đánh nhau trước, họ cũng có thể nhân cơ hội ngư ông đắc lợi.

Thân là đương sự, Đỗ Thánh Lan thừa dịp mọi người đang giằng co bay lên trời, biến thành tia chớp nằm yên trong đám mây, một lần nữa thả dây câu. So với các tu sĩ ở bên dưới khẩn trương trông chừng bảo vật, hắn trông rất nhàn nhã khiến người khác khó hiểu.

Cá chép đỏ và Chước Nhật đạo quân đã là một khối thống nhất, Đỗ Thánh Lan cầm mồi câu nhìn hồi lâu, mồi câu khí vận nho nhỏ này sao có thể câu được con cá lớn? Hắn trầm ngâm suy nghĩ, tuy tiếp xúc không lâu nhưng Đỗ Thánh Lan có thể cảm nhận được La Sát Môn rất bao che khuyết điểm, nếu hắn không thể đoạt lại cá chép đỏ thì Phi Tuyết đạo quân đã sớm ra tay cướp giúp hắn rồi.

Nhìn Chước Nhật đạo quân đứng phía dưới hoàn toàn không xem hắn ra gì, một lúc sau Đỗ Thánh Lan thu hồi cần câu, kiểm điểm bản thân có phải quá dựa dẫm ngoại vật hay không.

Phi Tuyết đạo quân cho một cái cần câu thì hắn lập tức muốn câu cá, nếu không có cần câu thì phải làm như thế nào?

“Cá chép đỏ…”

Nhiều lần lẩm bẩm tên bảo vật, Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên nhìn sang Cố Nhai Mộc, đúng lúc đối phương cũng nhìn hắn, ánh mắt nửa cười nửa không.

“Cá chép vượt vũ môn…”

Theo ghi chép của sách cổ, cá chép sùng bái rồng đến mù quáng, con cá chép đỏ này lai lịch bất phàm, lúc trước Phi Tuyết đạo quân nhiều nhấn mạnh đến khí vận nên Đỗ Thánh Lan đã bỏ qua vấn đề còn quan trọng hơn này.

Có không ít người từng giúp đỡ Đỗ Thánh Lan như Vô Khả Vi, Bùi Huỳnh… Phi Tuyết đạo quân lại khăng khăng giúp Cố Nhai Mộc độ kiếp trong cùng một ngày, tất nhiên việc này còn có lý do khác, bây giờ xem ra là có liên quan đến cá chép đỏ.

Lúc Đỗ Thánh Lan trầm tư, cuộc tranh đoạt của Yểm và viện trưởng học cung Thiên Thánh đang đến hồi gay cấn. Nếu nói về thực lực, viện trưởng học cung mới vừa tự bạo pháp thân kém xa Âm Khuyển. Sau khi gã bị chấn động lui về sau mấy bước, trống con mất đi điểm thăng bằng rơi xuống hang động. Yểm lập tức phi thân xuống dưới, các tu sĩ đang giằng co xung quanh cũng chạy theo trống con.

Lòng đất âm u hiện ra mang theo hoa văn mờ tối, Yểm như phát hiện điều gì đó, kịp thời hoá thành sương đen tách ra. Những người phía sau không may mắn như vậy, trống con va vào truyền tống trận, lúc dịch chuyển khuấy động vòng xoáy năng lượng khiến các tu sĩ đứng gần đó bị lưỡi gió cắt bị thương, cổ bị thương nghiêm trọng chảy máu không ngừng.

Còn những người bên ngoài, hoặc là xông vào cửa động, hoặc là đánh những người xông vào cửa động cướp bóc, cho đến khi máu và ánh sáng cùng bắn ra giữa không trung, mọi người mới ngừng tay quan sát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Truyền tống trận là do Đỗ Thánh Lan âm thầm bày ra, Cố Nhai Mộc đã sớm đứng ở vị trí Đỗ Thánh Lan gợi ý lúc trước, trong nháy mắt khi trống con bị truyền tống ra ngoài, y lập tức thi triển kết giới nhốt nó. Chỉ trong thời gian cực ngắn hàng phục trống con mới có cơ hội tránh được tấn công của các tu sĩ sau này.

Đỗ Thánh Lan không ra ám hiệu đặc biệt cho Phi Tuyết đạo quân, Chước Nhật đạo quân luôn nhìn chằm chằm Phi Tuyết, chỉ cần có chút khác thường sẽ bị phát hiện. Mãi cho đến khi mọi người tấn công hang động thì Đỗ Thánh Lan mới gọi một đám điện đến ngăn cản. Phi Tuyết đạo quân giả vờ theo mọi người đánh vào trong động, lén lút phái yêu thú chín đầu đi giúp đỡ.

Yểm là con chó đầu tiên phát hiện bất thường, nhanh chóng phóng tới chỗ Cố Nhai Mộc.

Yêu thú chín đầu gầm lên một tiếng cản đường Yểm.

Trước đó rơi vào cái bẫy truyền tống trận, lại đối mặt với tập kích bất ngờ của Cố Nhai Mộc, bây giờ trên người trống con đầy rẫy vết thương. Nó đột nhiên không phản kháng nữa, mặc cho Cố Nhai Mộc chạm lên mặt trống.

Sức mạnh mênh mông như đang bành trướng trên mặt trống, sắp tích luỹ đến cực hạn.

Trong tích tắc, dưới ánh mắt kinh ngạc của Yểm, Cố Nhai Mộc đột nhiên lui lại, y còn không quên nháy mắt với yêu thú chín đầu. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, cũng may yêu thú nhiều đầu, một trong những cái đầu bắt được ám chỉ cùng lui xuống.

Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, trống con phát nổ.

Linh hồn bị nhốt trong trống tru lên điếc tai, vùng không gian được phủ màu phân tán khắp nơi đang méo mó, so với vùng không gian tối tăm này thì chút khí đen nho nhỏ của Yểm không tính là gì.

Có tu sĩ bị chạm vào hồn phách, làn da dùng mắt thường nhìn thấy biến thành màu xanh, thân thể bắt đầu xơ cứng, cuối cùng hoá thành tượng đá lạnh lẽo.

Cảnh tượng này doạ sợ những người xung quanh, bọn họ không quan tâm bảo vật gì nữa, đây không phải là linh hồn mà là tử hồn bị giam cầm trong bóng đêm trong một thời gian rất dài, có sẵn sức mạnh cắn nuốt mọi thứ. Tử hồn gặp ánh sáng, trong ánh sáng mặt trời tử hồn dần dần tan rã. Nhưng trước khi bị chôn vùi, chúng nó phát ra sự điên cuồng cuối cùng, toả ra khắp nơi, có một phần bay lên trời. Đỗ Thánh Lan không còn nhà nhã như trước, chuẩn bị rút lui.

Một vệt sáng loé lên, ngân long lẩn trong đám tu sĩ chạy trốn, khéo léo tránh thoát tử hồn nhảy lên trời, hai móng vuốt bắt lấy tia chớp trong mây. Ngân long chưa lập tức rời đi mà bay vòng vòng: “Lấy máu.”

“Cho dù không có máu, ngươi phóng hơi thở…”

Thấy Đỗ Thánh Lan không muốn lấy máu, ngân long tự ép ra một giọt máu đầu tim. Giọt máu lơ lửng giữa không trung, cuối cùng bị chân khí điều khiển rơi xuống chóp đuôi. Cùng lúc đó, ngân long khôi phục thân thể dài ngàn trượng, nhẹ nhàng hất đuôi một cái.

Ở phía dưới, Chước Nhật đạo quân chưa từ bỏ ý định đuổi theo mảnh vỡ đột nhiên cứng người, hình xăm cá chép đỏ trong lòng bàn tay chuyển động, đúng là không chút chậm trễ xé rách da tay xông thẳng lên trời.

“Trở về!”

Trong khoảnh khắc cá chép đỏ rời người, Chước Nhật đạo quân lập tức đi vớt cá, gã tóm lấy cá chép đỏ nhưng máu của con cá này đã bị khí vận thay thế từ lâu. Gã vừa bắt lấy, vảy cá lập tức bắn ra, đầu cá và đuôi cá hoá thành hạt bay về phía trước trăm trượng, sau đó ngưng tụ thành hình cá một lần nữa.

Cố Nhai Mộc hoàn toàn phóng ra long uy khiến dã thú trong núi nằm rạp xuống đất, sau khi phi thăng, máu của Cố Nhai Mộc được lọc bỏ rất nhiều tạp chất, cá chép đỏ không thể chống lại mê hoặc của máu chân long, nó đuổi theo đuôi ngân long cắn một cái.

Chước Nhật đạo quân đuổi theo chỉ một lúc, nhìn thấy ngân long đã vượt qua một ngọn núi thì nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng mang theo nỗi hận quay lại Thập Vạn đại sơn tìm kiếm mảnh vỡ.

Một con rồng đã chứng đạo thành tiên, nói về tốc độ thì gã khó có thể đuổi theo, sau một hồi cân nhắc thì cướp lấy mảnh vỡ khả thi hơn.

Thập Vạn đại sơn đã không còn bao nhiêu tu sĩ. Đối mặt với những người cản đường, Chước Nhật đạo quân đều dùng bánh xe lửa đánh cho một trận, gần như lấy cách thức diệt sạch toàn bộ để thăm dò. Núi này nối núi kia nhìn như vô tận nhưng đối với một vị tiên nhân mà nói, muốn thăm dò hết nơi này chỉ cần tốn nửa ngày là được.

Sau khi lục soát hơn nửa ngọn núi, Chước Nhật đạo quân cực kỳ sốt ruột, nhưng khi phát hiện con rối của Phi Tuyết đạo quân vẫn đang tìm kiếm trong núi thì thở phào nhẹ nhõm, ít nhất mảnh vỡ vẫn chưa rơi vào tay La Sát Môn.



Hôm nay có không ít đệ tử Phạn Môn, Cố Nhai Mộc lựa chọn đưa Đỗ Thánh Lan ra ngoài trước, tiện thể giúp hắn câu cá chép đỏ luôn.

Ngân long bay một mạch không quay đầu nhìn lại, Đỗ Thánh Lan thỉnh thoảng xoay lại nhìn lén, thầm than con cá này đúng là cố chấp, vây đuôi đập trái đập phải sắp thành tàn ảnh luôn rồi. Cá chép đỏ cứ như vậy cố chấp bơi theo phía sau.

Bốn mắt nhìn nhau, cá chép đỏ chủ động há miệng ra hiệu Đỗ Thánh Lan có thể đút mồi câu cho nó.

“Không cần để ý đến nó.” Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói.

Dùng một giọt máu đầu tim làm mồi, ngân long bay thẳng đến Minh Đô, cá chép đỏ kiên nhẫn bơi theo.

Cho đến tận cửa thành, Cố Nhai Mộc mới dừng lại hoá thành hình người, cá chép đỏ suýt chút nữa đâm đầu xuống đất. Giọt máu đầu tim tan ra trong không khí, cá chép đỏ vẫy đuôi, gom lại sương mù hoá nước, hấp thu bọt máu còn sót lại.

Lúc này Cố Nhai Mộc mới nhìn cá chép đỏ, chỉ vào Đỗ Thánh Lan mà nói: “Ở bên cạnh người này, một tháng một giọt máu.”

Cá chép đỏ lắc vây cá hai bên, Cố Nhai Mộc không cho nó quyền thương lượng. Một giọt máu đầu tim đối với y không quan trọng nhưng con cá chép đỏ này nhìn một cái là biết lòng tham không đáy, không thể để nó đòi hỏi nhiều.

Đỗ Thánh Lan đứng bên cạnh lắc đầu, cho dù không có máu rồng, hắn cũng có cách giữ lại cá chép đỏ. Hắn đang định lên tiếng thì bị Cố Nhai Mộc cắt lời: “Chỉ tốn chút máu bình thường, ta không sao.”

Cá chép đỏ có hơi bất mãn nhưng chỉ cần là máu rồng, nó đều rất muốn.

Lúc đang định nói tiếp, Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, có người xé rách không gian trực tiếp thuấn di, Phi Tuyết đạo quân bước ra ngoài. Nhìn Phi Tuyết đạo quân bước đến không nhanh không chậm, Đỗ Thánh Lan đoán đối phương không lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo.

Phi Tuyết đạo nói thẳng vào vấn đề: “Ta và Chước Nhật đều không tìm được.”

Mục đồng không giúp được gì, từ sau khi trống con bị nứt, nó đã không còn cảm ứng được mảnh vỡ. Xuất hiện tình huống này có hai khả năng: một là từ nay về sau mục đồng không thể cảm nhận sự tồn tại của mảnh vỡ nữa, hai là lúc đó mảnh vỡ thừa dịp hỗn loạn bám vào người tu sĩ nào đó chạy ra ngoài.

Nhìn mục đồng bị thân hình khổng lồ của yêu thú chín đầu che khuất, Đỗ Thánh Lan giật mình: “Ngươi còn chưa chết hả?”

Hắn hỏi rất thật lòng, trống con bị phá, mục đồng bán mạng thay trống con cũng phải chết mới đúng.

Trong mắt mục đồng hiện lên tuyệt vọng: “Mảnh vỡ vẫn còn, nguyên nhân ta không chết có liên quan đến mảnh vỡ.”

Đỗ Thánh Lan không có thiện cảm với mục đồng, mấy món nợ trước kia vẫn chưa tính xong nhưng lúc này vẫn an ủi: “Nén bi thương.”

“…..”

Cá chép đỏ hoá thành hình xăm, tự động bay vào cổ tay Đỗ Thánh Lan. Phi Tuyết đạo quân nói ngắn gọn: “Cố gắng đừng để cá chép đỏ hấp thu khí vận trong cơ thể, nuôi nó là được.” Phi Tuyết nói xong lập tức lấy ra một cái bình sứ màu xanh: “Đây là đồ vật năm đó sư tôn chuẩn bị cho đệ, chờ đến khi cá chép đỏ hấp thu hết, cơ duyên thành tiên của đệ cũng sẽ đến.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

Phi Tuyết đạo quân: “Khí lực của ta không thể rời cơ thể quá lâu, ta phải về thượng giới một chuyến, thuận tiện báo cáo với đại sư huynh chuyện mảnh vỡ. Mảnh vỡ Thiên Đạo bị thương, chỉ cần đệ tỉnh táo một chút, tự bảo vệ mình không thành vấn đề.”

Đoàn người vào cửa thành, Đỗ Thánh Lan nhìn theo Phi Tuyết đạo quân từ giới bích rời đi.

Sau khi Phi Tuyết đạo quân rời đi, hai người quay về tán cây mặt người. Đỗ Thánh Lan cười gượng: “Ta nhớ mình đã từng hỏi ngươi là Thiên Đạo yếu ớt khiến linh khí loãng hay là ngược lại.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Bây giờ xem ra là vế trước.”

Mục đồng từng nói đây chỉ là một phần mảnh vỡ. Hiển nhiên mảnh vỡ đã có thần thức, nó không muốn ngoan ngoãn lên trời tu bổ Thiên Đạo.

“Dùng đạo thể trời sinh vá trời, ít nhất có thể kéo dài mấy trăm năm, những mảnh vỡ khác có thể dựa vào đó may mắn chạy trốn.” Cố Nhai Mộc nhìn hắn: “Mảnh vỡ bị thương giống như là một thể tập hợp ác niệm của vạn vật, nó nhất định sẽ quay lại tìm ngươi.”



Sự hỗn loạn ban ngày cuối cùng cũng kết thúc khi mặt trời lặn, đêm tối lặng lẽ buông xuống.

Từ khi Mặc gia bị tấn công, các đại gia tộc đều tăng cường phòng ngự, khi đêm đến thậm chí có trưởng lão đích thân canh chừng. Ở bên ngoài Bàn gia, một bóng người vừa xuất hiện đã lập tức bị bao vây.

Người đến không có ý che giấu hơi thở của mình, đợi Bàn Thiên Hạc bước ra mới chủ động tháo đấu bồng xuống.

“Hà tông chủ?”

Tông chủ Cầm Tông Hà Trường Khách bình tĩnh nói: “Đây không phải chỗ nói chuyện.”

Hai người dời bước vào phòng tối.

Hà Trường Khách đi thẳng vào vấn đề: “Ta tới đây là muốn thỉnh giáo Bàn huynh một việc. Trước đây tứ đại gia tộc nhiều lần nhắm vào Đỗ Thánh Lan có phải là vì đạo thể trời sinh hay không?”

Tuy Bàn Thiên Hạc mỉm cười khách sáo nhưng giọng nói lại càng ngày càng trầm: “Ngươi nghe từ đâu?”

“Con ta ban ngày tham dự tranh đoạt bảo bối ở Thập Vạn đại sơn…”

Hà Trường Khách không nói rõ chi tiết, cuối cùng nói: “Lúc độ kiếp, Bất Minh chính tai nghe thấy có một người tên mục đồng nói là mảnh vỡ muốn tạo đạo thể cho Đỗ Thánh Lan một lần nữa, đem đi vá trời.”

Là quân cờ được Phạn Môn lựa chọn, Hà Bất Minh cũng hiểu sơ sơ về mảnh vỡ Thiên Đạo.

“Nếu Bàn huynh không tin thì có thể đi hỏi thăm, hôm nay bảo vật trong rừng luôn đi tìm người, cho đến khi Đỗ Thánh Lan xuất hiện nó mới bình tĩnh một chút.”

Lúc đối phương nhắc đến đạo thể vá trời thì Bàn Thiên Hạc đã tin bảy, tám phần.

Hà Trường Khách tiếp tục nói: “Bây giờ mảnh vỡ kia đang nằm trong tay con ta.”

Cuối cùng Bàn Thiên Hạc không thể khống chế biểu cảm được nữa: “Thật không?”

Hà Trường Khách gật đầu.

Là mảnh vỡ chủ động tìm đến Hà Bất Minh, trong tình huống đó không ai chú ý đến một tu sĩ đã bị thương nặng.

Bàn Thiên Hạc nghĩ nếu gã chiếm được mảnh vỡ… Đang thoả sức tưởng tượng thì bị một tiếng cười lạnh cắt ngang, Hà Trường Khách nói: “Trừ phi là tiên nhân, người thường không thể khống chế mảnh vỡ, nếu không thì… Bàn huynh cho rằng vì sao ta tới tìm huynh?”

Bàn Thiên Hạc cười xấu hổ.

Hà Trường Khách: “Theo như tin tức tuyệt mật được Thiên Cơ Lâu bán ra, muốn độ kiếp phải vào giới bích, vết thương của giới bích phải được chữa trị mấy năm. Đỗ Thanh Quang và Trúc Mặc là thiên tài tuyệt thế đã thành tiên, nhưng với thực lực của hai chúng ta, e rằng lúc giới bích khép lại còn chưa độ được phi thăng kiếp.”

Đều là độ kiếp kỳ, Hà Trường Khách luyện công xảy ra sự cố, thực lực của Bàn Thiên Hạc vẫn chưa tới độ kiếp hậu kỳ, rõ ràng hai người họ không thể đuổi kịp lần giới bích bị thương này.

“Hà huynh có ý kiến gì thì cứ nói thẳng.”

“Tập hợp các tu sĩ có cùng suy nghĩ, lan truyền tin tức Đỗ Thánh Lan có thể vá trời. Thời cơ đến, con ta bằng lòng dâng ra mảnh vỡ Thiên Đạo.”

Bàn Thiên Hạc nhíu mày: “Nếu như Đỗ Thánh Lan nguyện ngọc nát đá tan không phi thăng, hoặc là lệnh lang đổi ý muốn độc chiếm mảnh vỡ thì thế nào?”

Hà Trường Khách nói: “Mảnh vỡ Thiên Đạo vẫn luôn đuổi theo Đỗ Thánh Lan, ta nghĩ nó có cách ép Đỗ Thánh Lan phi thăng, còn nếu con ta đột nhiên đổi ý, người đầu tiên gặp hoạ chính là Cầm Tông ta.”

Bàn Thiên Hạc suy tư, tiên nhân cũng đi tìm bảo vật, làm như vậy chính là đối đầu với tiên nhân cướp bảo vật.

“Ngại trước ngại sau thì còn tu tiên cái gì nữa? Bất Minh đã trốn rồi, có mảnh vỡ Thiên Đạo hỗ trợ, sẽ không có ai tìm được nó. Chỉ cần chúng ta hoàn thành liên minh sẽ không còn vấn đề nào nữa.”

Bàn Thiên Hạc vẫn hơi do dự, dù sao Đỗ Thánh Lan có sư môn làm chỗ dựa, lại đang ở Minh Đô, tỷ lệ thành công không lớn. Đến khi ngọn nến cháy được phân nửa, Bàn Thiên Hạc quyết định: làm. Đối với tu sĩ ở đại lục Cửu Xuyên, Đỗ Thánh Lan là cơ hội cuối cùng mà bọn họ có thể phi thăng.

Đến khi cả thế gian đều là địch, Minh Đô, tu sĩ và cả tiên nhân hỗn chiến thì sẽ tìm được cơ hội để mảnh vỡ dung hợp với Đỗ Thánh Lan, lúc cần thiết bọn họ có thể dùng Hợp Hoan Tông uy hiếp Đỗ Thánh Lan.



Tu chân giới tồn tại rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải. Chuyện gần đây nhất làm người khác khó hiểu là cho dù Đỗ Thánh Lan có thiên phú như vậy, tại sao luôn bị gia tộc nhiều lần nhằm vào. Nếu nhằm vào, tại sao không giết chết lúc hắn vẫn còn yếu.

Cho đến khi chuyện đạo thể trời sinh phi thăng có thể vá trời truyền ra, tất cả dường như đã được giải thích.

Có người trước tiên tìm đến Thiên Cơ Lâu chứng thực, quản sự của Thiên Cơ Lâu cũng không thể kết luận chính xác, chỉ trả lời rằng vẫn đang xác nhận. Trong giờ phút quan trọng này, Bùi Lưu Diễm đột nhiên xuất hiện, đây là lần đầu tiên nàng ta dùng thân phận mẹ ruột của Đỗ Thánh Lan xuất hiện trước mặt người đời, thừa nhận đó là kế hoạch năm ấy của tứ đại gia tộc.

Sau đó Bàn Thiên Hạc cũng thừa nhận việc này.

Đỗ gia luôn giữ im lặng, nhưng trong đại đa số trường hợp, im lặng cũng là một loại thái độ.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sự chú ý của thế nhân quay lại trên người Đỗ Thánh Lan. Lúc Phạn Hải tôn giả phái đệ tử xuống hạ giới từng nói có thể dựng thang trời nhưng cho đến nay vẫn không thấy hành động gì. Nếu như không thể phi thăng thì tu luyện còn có ý nghĩa gì?

Cầm Tông đúng lúc thả ra tin đồn Đỗ Thánh Lan là mảnh vỡ Thiên Đạo chuyển thế, nghe rất lạ lùng nhưng việc này đã cho các tu sĩ một lý do ra tay.

Đại cục làm trọng, đã là mảnh vỡ chuyển thế thì nên ngoan ngoãn đi vá trời.

Ngoại trừ Đỗ Thánh Lan, Hà Bất Minh cũng đứng trên đầu sóng ngọn gió.

Đệ tử Phạn Môn tìm kiếm Hà Bất Minh khắp nơi, bọn họ muốn cướp mảnh vỡ. Chước Nhật đạo quân cũng nằm trong đội ngũ này, nhưng Hà Bất Minh giống như đã bốc hơi. Cầm Tông đóng cửa, Hà Trường Khách còn cần thận hơn, lúc nào ra ngoài cũng đi chung với đám người Bàn Thiên Hạc. Đồng thời Hà Trường Khách còn không quên nói với bên ngoài rằng bản thân đã không còn quan tâm sống chết, cho dù bắt gã lại, Hà Bất Minh cũng sẽ không thoả hiệp.

Ai cũng có ý xấu, có người tỉnh táo biết năng lực của mình không thể phi thăng, ví dụ như viện trưởng học cung Thiên Thánh tự bạo pháp thân, Yểm hoàn toàn không đi theo con đường này… Bọn họ thừa cơ khuấy vũng nước đục, tập hợp thành nhóm đàn áp Minh Đô.

Theo chiều hướng cùng chung lợi ích, cho dù là người hóng chuyện hay là thật sự có ý đó, cuối cùng cũng tập hợp lại với số lượng kinh người. Nhìn một vùng đen thui ở đằng xa, bây giờ đã dừng lại trước cửa thành Minh Đô. Đệ tử Phạn Môn cũng ở trong này, chờ đợi Minh Đô bị ép giao ra Đỗ Thánh Lan.

Một khi mảnh vỡ Thiên Đạo xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức chộp lấy, cho dù thất bại cũng có thể nhân lúc hỗn loạn đưa lôi kiếp của Phạn Hải tôn giả bị trộm lên trời.

Đối mặt với một đám tu sĩ, Minh Đô mở cửa thành, không một bóng người phòng thủ, mấy người dẫn đầu đứng ở ngoài thành thảo luận không biết có nên vào hay không.

Bên trong Minh Đô.

Rõ ràng kế hoạch vườn không nhà trống kéo dài không được bao lâu, Đỗ Thánh Lan đang cùng Âm Khuyển thương lượng cách đẩy lùi kẻ địch.

“Đưa Tháp Lâu đến nơi khác, trước tiên rút lui đến Hợp Hoan Tông tránh để bọn chúng chia quân ra đánh.” Đỗ Thánh Lan vừa nghĩ vừa nói: “Ta sẽ nghĩ cách liên hệ với Thiên Cơ Lâu công bố chân tướng của thời đại hoàng kim.”

Nếu bây giờ chấp nhận sự thật Thiên Đạo bị khuyết, phải mở giới bích mới có thể phi thăng, sau đó công bố chân tướng sẽ rất có sức thuyết phục.

Điểm duy nhất cần suy nghĩ chính là nói với Thiên Cơ Lâu như thế nào.

Đối với bất kỳ tin tức nào, Thiên Cơ Lâu đều xác nhận lại nhiều lần. Những ghi chép quan trọng về thời đại của Phạn Hải tôn giả đã bị thất lạc. Khi không thể kiểm tra đối chiếu, Thiên Cơ Lâu sẽ không chịu phối hợp.

Đỗ Thánh Lan nhìn về phía Cố Nhai Mộc: “Thời gian Thiên Cơ đạo nhân che đậy huyết chú hẳn là cũng không chênh lệch nhiều.”

Trên đầu ngón tay Cố Nhai Mộc vẫn còn một sợi tơ máu dẫn dắt. Y bỗng nhiên chớp mắt, cười châm chọc: “Hắn ở đây.”

Theo tơ máu, mọi người đi thẳng đến giới bích.

Giới bích.

Mỗi tầng trong Tháp Lâu đều treo đèn lồng đỏ rất lớn, bên cạnh chất đầy hoa tươi. Hôm nay hồ ly hiện thân ở hình người, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tiểu đồng đứng bên cạnh đang ôm đàn. Không đợi Âm Khuyển hỏi tội, hồ ly gõ chiêng, tiểu đồng phối hợp đánh đàn. Một con quỷ tu bị bắt đi châm pháo, trong tiếng pháo nổ, hồ ly giơ tay lên chỉ huy, quỷ tu từng bị Đỗ Thánh Lan đập sợ hãi hiện thân, đồng thanh hét lên: “Giới bích trở về, chứng đạo thành tiên, thánh nhân nghịch thiên, đấu trí thiên cung!”

Ngay sau đó, đèn lồng đỏ trên Tháp Lâu sáng lên cứ như từng vòng bánh xe thiêu đốt mặt trời.

Âm thanh kinh thiên động địa, rất nhiều tu sĩ vừa vào Minh Đô tái mặt.

“Đỗ Thánh Lan… Phi thăng?”

Đạo thể trời sinh phi thăng mới có thể vá trời, nếu như đã vượt qua phi thăng kiếp cuối cùng, đương nhiên không còn khả năng vá trời được nữa, vậy thì hôm nay bọn họ đột kích không còn chút ý nghĩa nào. Bọn họ vội vàng lao tới. Ở xa xa, Đỗ Thánh Lan đứng bên cạnh giới bích, tóc dài bay bay, y phục xanh lam bị chiêng trống mang tới gió thổi bay vạt áo.

Cá chép đỏ là con cá nhớ bạn cũ, nhìn thấy Chước Nhật đạo quân thì đi ra vẫy đuôi cá như lên tiếng chào hỏi.

Từ biệt tại đây, hy vọng sau này ai cũng được hạnh phúc!

Chước Nhật đạo quân chỉ ước gì bây giờ có thể xông lên cướp cá chép đỏ, gã cố nhịn.

Đỗ Thánh Lan thấy thế khẽ cười, ý cười vô cùng châm chọc.

Đối mặt với nhiều người như vậy, Đỗ Thánh Lan cũng không nóng nảy. Từ lúc tin tức đạo thể trời sinh bị tuồn ra ngoài thì Đỗ Thánh Lan đã tranh thủ thời gian bày truyền tống trận ở phía dưới Tháp Lâu, bên cạnh giới bích cũng có trận pháp mục đồng từng để lại, muốn rời khỏi chỉ cần trong tích tắc. Ngay cả nơi đặt chân đám tu sĩ này cũng có ngàn vạn cái trận pháp, một khi kích hoạt không những có thể kéo dài thời gian mà còn có lực sát thương rất lớn.

Một tên đệ tử Phạn Môn không nhịn được nói: “Cá chép đỏ bị cướp rồi.”

“Thảo nào, ngươi xem người này không có chút tiên vận nào, Chước Nhật đạo quân luôn dựa vào cá chép đỏ tu khí vận, tiên vận cũng bị loãng.”

Những lời đệ tử Phạn Môn nói chuyện với nhau lọt vào tai những người khác, Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói: “Tham ô bảo vật sư tôn để lại, ngươi biết cách dùng chính xác của cá chép đỏ không?”

Dạo gần đây Chước Nhật đạo quân đã cảm thấy không thích hợp, ban đầu gã dựa vào cá chép đỏ thực lực đột nhiên tăng mạnh, sau này liên tục xảy ra sự cố. U Lan đại đế là nhân vật cỡ nào, tất nhiên sẽ không để lại một bảo vật như vậy cho đồ đệ.

Trên gương mặt Đỗ Thánh Lan hiện lên ý cười, âm thầm chuẩn bị kích hoạt trận pháp.

Đến lúc chạy trốn, ai có chút thông minh sẽ biết thân phận tiên nhân này là giả.

“Ngươi vậy mà lại thành tiên.” Đứng trong đám đông, Bàn Thiên Hạc không thể tin nổi.

“…..”

Chước Nhật đạo quân đột ngột ra chiêu: “Có phải tiên hay không, thử một lần là biết.”

Gã bay thẳng đến chỗ Đỗ Thánh Lan tung một chiêu, sau đó bị Cố Nhai Mộc cản lại. Mặc dù như vậy, Chước Nhật đạo quân phóng ra tiên uy vẫn khiến Đỗ Thánh Lan lui về sau một bước, mặt mày trắng bệch.

Lời nói dối bị vạch trần tại chỗ, Chước Nhật đạo quân không thuận thế xông tới, trái lại trong mắt loé lên suy tư.

Những người khác cũng như thế.

Nửa thật nửa giả, thưởng hoa trong sương mù, rốt cuộc Đỗ Thánh Lan đã thành tiên chưa?

Đối mặt với nhiều ánh mắt suy ngẫm, Đỗ Thánh Lan không hiểu rốt cuộc bọn họ do dự cái gì, bản thân hắn chỉ là cảnh giới đại thừa, ở giữa còn cách một độ kiếp kỳ, làm sao có thể phi thăng.

Có người nhỏ giọng hỏi: “Lần trước hắn độ kiếp là khi nào?”

“Ba ngày trước.”

Tu sĩ hơi kinh ngạc, sau đó thầm than: “Ba ngày rồi, hắn đã ba ngày không độ kiếp rồi.”

Nếu nói trong ba ngày này Đỗ Thánh Lan không lén độ kiếp, ai mà tin.

“…..”