Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 80: Làm người khiêm tốn




Con bò già còn đặc biệt viết chữ của con người.

Đỗ Thánh Lan nhìn thấy khúc cuối nó hơi dừng lại một chút, dường như nó muốn viết cái gì đó nhưng rồi bỏ qua, y cực kỳ hoài nghi đó là mấy từ thô tục bẩn thỉu.

Âm Khuyển đi tới trước, hỏi một lần cuối cùng: “Nghĩ kỹ chưa?”

Mục đồng mặt mày nặng nề gật đầu.

Đỗ Thánh Lan xoa ấn đường, nhấn mạnh: “Hỏi con bò.”

Con bò già nội tạng chảy đầy đất nhưng ý chí sinh tồn rất mạnh, nó cố gắng chịu đựng không ngã xuống.

Sức mạnh nguyền rủa không thể diễn tả làm mọi người lui về sau một bước. Giữa không trung, sương mù màu đen bao bọc một tờ giấy trắng tinh. Không giống lúc cẩu thả tạo ra con chó giấy, bước nguyền rủa đầu tiên là để máu tươi thấm vào tờ giấy, sau khi tờ giấy đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn thì khí đen quẩn quanh xuyên thấu như thể vừa cắt cửa sổ.

Chế tạo thần hồn tái thể cho con bò già cần rất nhiều cấm chú, một đoàn khí đen hạ xuống, mọi người không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Sinh linh Minh Đô không phải là bất tử bất diệt, cấm chú sẽ dần biến mất theo thời gian, đến lúc đó linh hồn sẽ mãi mãi sa vào bóng tối không được siêu sinh, giá trị hay không giá trị, không ai có thể đoán được.

Mục đồng ích kỷ muốn con bò già sống sót. Từ sau khi mất đi người yêu, trong những năm tháng dài đằng đẵng, nó chỉ còn một người bạn này.

Trong quá trình chờ đợi, mục đồng bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra. Lúc trước nó vừa rời Minh Đô đã cảm nhận được bất thường, trước khi hơi thở khả nghi tới gần, mục đồng lập tức vẽ truyền tống trận trên không trung.

“Ta ỷ vào linh hồn bất diệt, cho rằng người kia không thể làm khó dễ ta.” Trong đôi mắt đã vẩn đục ánh lên sự lạnh lẽo: “Không ngờ đối phương lấy an nguy của con bò ra uy hiếp ta, ép ta giao ra trống con.”

Phi Tuyết đạo quân: “Bây giờ trống con đang ở đâu?”

Mục đồng đáp: “Thời gian eo hẹp, ta đã dịch chuyển ngẫu nhiên. Dùng năng lượng phỏng đoán, có lẽ nó ở gần nơi giao thoa giữa hai khu nam – bắc.”

Nói cũng như không, khu vực đó rộng lắm.

Sau đó mục đồng lại nói: “Ta sẽ đi cùng các ngươi.”

Khi đến gần, nó có thể cảm nhận được sự tồn tại của trống con.

Lúc này không còn cách nào tốt hơn nữa, Phi Tuyết đạo quân hỏi trực tiếp: “Có phải mảnh vỡ Thiên Đạo nằm trong trống không?”

Hai mắt mục đồng sáng lên, không phủ nhận. Một lát sau nó mới nói: “Chỉ là một phần mảnh vỡ không hoàn chỉnh.”

Trong lúc nói chuyện, sương đen dần dần biến mất, thân bò rắn chắc không còn, thay vào đó là một con bò giấy. Thân thể của nó làm người ta cảm thấy rất trống rỗng, trong bụng như chẳng có gì. Khi khí đen hoàn toàn biến mất, cơ thể bò giấy bắt đầu mọc lông. Đối lập với con chó giấy xấu xí, con bò giấy này vẫn miễn cưỡng nhìn tạm được.

Chân của con bò bị thọt, đi đường hơi vất vả.

Âm Khuyển nói: “Lấy máu làm vật dẫn có thể kéo dài thời gian cấm chú tồn tại nhưng sẽ giữ lại khuyết tật lúc còn sống.”

Mục đồng đi tới bên cạnh con bò, khẽ nói: “Sống là tốt rồi.”

Mặc kệ người khác định nghĩa sinh tử như thế nào, ít nhất thì lúc này nó rất vui.

Con rối kéo xe tới, kéo xích sắt ở mấy góc khuất. Một âm thanh máy móc chuyển động vang lên, xe kéo biến thành một chiếc xe thú, Phi Tuyết đạo quân bảo mọi người lên xe.

Bởi vì vết thương chưa lành nên Âm Khuyển về Minh Đô trước.

Bên trong xe thú không kém hơn tàu bay tí nào, Đỗ Thánh Lan than thở: “Sư tử Tuyết Hoa nhất định sẽ rất thích.” Sau đó hắn lập tức hỏi thăm Phi Tuyết đạo quân: “Sư huynh có biết Linh Thanh đạo quân là người thế nào không?”

Phi Tuyết đạo quân có hơi kỳ lạ, chớp mắt hỏi vặn lại: “Đang yên đang lành, sao lại nhắc đến hắn?”

“Ta có một người bạn làm đầu bếp cho Linh Thanh đạo quân.” Trước khi đánh hội đồng Mặc gia, Đỗ Thánh Lan chỉ kịp nói với Âm Khuyển tình hình dạo gần đây cảu Tiểu Âm Khuyển. Tuy rằng biết nó không bị nguy hiểm gì nhưng dù sao cũng là thượng giới, mọi người không thể không lo lắng.

“Đầu bếp?”

Đỗ Thánh Lan giới thiệu sơ lược về Tiểu Âm Khuyển.

Lúc nghe nói Tiểu Âm Khuyển có thể nấu thức ăn hạ chỉ số thông minh, Phi Tuyết đạo quân hơi nhíu đuôi mắt: “Chẳng phải nên lo cho an toàn của Linh Thanh đạo quân hơn sao?”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ, hình như cũng đúng.

Xe thú bay nhanh trên không trung cao vạn trượng, nó phi hành ở độ cao ngay cả tàu bay đang bay cũng rất khó chú ý đến.

Cố Nhai Mộc ngồi đối diện bản đồ vùng xung quanh chỗ biên giới để nghiên cứu nó, Đỗ Thánh Lan thấy thế xoay lại cùng xem với Cố Nhai Mộc, thỉnh thoảng nhíu mày: “Phạn Hải tôn giả không hạ giới nhưng có thể đoán được vị trí của mảnh vỡ Thiên Đạo.”

Cố Nhai Mộc: “Hắn vốn là tu sĩ của đại lục Cửu Xuyên, có lẽ thời gian gần đây gã luôn tìm hiểu chuyện này.”

Có rất nhiều vấn đề cần nghiên cứu nhưng hiện tại việc cần hơn cả chính là tìm kiếm mảnh vỡ.

Cố Nhai Mộc khoanh tròn ba vị trí, theo thứ tự là cấm địa U Lan, Thập Vạn đại sơn và thành Tự Do.

Trong đó cấm địa U Lan nằm ở ranh giới khu vực trung tâm, thành Tự Do cách rất xa, nhưng mấy ngày trước có bí cảnh xuất hiện, sau khi thông đạo bị cắn nuốt thì năng lượng xung quanh rất hỗn loạn, có xác suất trở thành điểm truyền tống trống con.

Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm ba địa điểm này, trầm ngâm một lúc mới nói: “Đến Thập Vạn đại sơn trước.”

Tư Châu bỏ mạng ở gần Thập Vạn đại sơn, khí vận toả khắp ngàn non vạn suối, khu vực khí vận mạnh dễ dàng thu hút một số bảo vật rơi xuống hơn.

Yêu thú chín đầu phi hành cực nhanh, năm nay xuân đến sớm, nó vừa bay được một đoạn thì chợt đưa mắt nhìn xa xa, hình như giữa núi có một mảng màu xanh đậm.

Phi Tuyết đạo quân bỗng nhiên nói: “Thật ra sức mạnh tín ngưỡng và khí vận có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống đến kỳ diệu, lấy được càng nhiều tín ngưỡng thì càng liên hệ chặt chẽ với đại lục này, hỗ trợ tìm được mảnh vỡ Thiên Đạo.”

Một câu nói trực tiếp để lộ nguyên nhân Phạn Hải tôn giả muốn truyền bá tín ngưỡng ở đại lục Cửu Xuyên.

Phi Tuyết đạo quân tiếp tục nhắc tới Chước Nhật đạo quân: “Người này tư chất bình thường nhưng khí vận hưng thịnh, đồ vật sư tôn muốn tặng cho đệ vẫn ở chỗ hắn.”

Đỗ Thánh Lan: “Cho ta?”

Phi Tuyết đạo quân gật đầu: “Sư tôn từng để lại truyền thừa ở hạ giới, đối với đệ tử quan môn đương nhiên là phải chuẩn bị một ít. Ngài ấy để lại cho đệ tổng cộng hai món chí bảo, một là cái mai rùa tiên tuyền hôm trước, một món bảo vật khác là cá chép đỏ. Cá chép đỏ là vật sống nhưng nó phải do người có khí vận nuôi dưỡng, mấy sư huynh đệ bọn ta đều không đủ khí vận.”

“Trước khi mất tích, sư tôn đã giao cá chép đỏ cho Chước Nhật bảo quản.”

Cố Nhai Mộc im lặng suy nghĩ, U Lan tôn giả có thể tu luyện tới đế quân, thủ đoạn chắc chắn phi phàm, hành vi giao phó không chút phòng bị này đúng là thú vị.

Phi Tuyết đạo quân mỉm cười nói: “Đây chính là chỗ cao minh của sư phụ. Ngài đã sớm biết Chước Nhật sẽ chiếm bảo vật thành của riêng, giai đoạn đầu cá chép đỏ có thể giúp người tu hành tiến triển cực nhanh, cái giá phải trả là tiên vận sẽ loãng.”

Đỗ Thánh Lan từng cùng Cố Nhai Mộc nghiên cứu sự khác biệt giữa tiên vận và khí vận, bây giờ mới biết hai thứ này không thể cùng tồn tại được.

“Nếu không phải quá ỷ lại vào khí vận thì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc tu hành phân thân pháp được chứ.” Phi Tuyết đạo quân nói: “Sư tôn xem khí vận của hắn là hồ nước cho đệ nuôi cá, có thể vớt được cá chép đỏ về hay không thì phải xem bản lĩnh của đệ.”

Cố Nhai Mộc tò mò hỏi: “Chước Nhật đạo quân không nghi ngờ gì hả?”

Phi Tuyết đạo quân cười khẩy: “Sư tôn lấy lý do đi xa học hỏi thế giới để giao bảo vật cho hắn, lúc đó hắn mới lên thượng giới không lâu, đến bây giờ hắn vẫn nghĩ sư tôn gặp chuyện bất trắc không về được, nhặt được của hời.”

Ngay sau đó hắn đổi giọng: “Cá chép đỏ có tác dụng khác, Chước Nhật dùng sai cách mới rơi vào tình trạng hôm nay. Hắn quá tham lam, nếu không thì… Chỉ dùng phí bảo quản sư tôn cho cũng không đi sai đường như hiện tại.”

Phi Tuyết đạo quân nói xong rồi lấy ra một cái cần câu và một quyển bí tịch: “Hôm nay đến tìm bảo vật, Chước Nhật chắc chắn sẽ mang theo cá chép đỏ. Lát nữa lấy khí vận làm mồi nhử, có cơ hội câu cá chép đỏ về.”

Thời gian gấp rút, xe thú đã dừng ở bên ngoài Thập Vạn đại sơn. Phi Tuyết không có thời gian dạy Đỗ Thánh Lan, phương pháp biến khí vận thành mồi nhử nằm ở trong bí tịch, Phi Tuyết chỉ nói một câu tuỳ cơ ứng biến rồi gọi mục đồng và dẫn theo con rối rời đi, không để lại cho Đỗ Thánh Lan bất kỳ con rối nào.

Lúc độ kiếp hỗ trợ hoành tráng cỡ nào thì cuộc sống ở La Sát Môn khắc nghiệt cỡ đó, hoàn toàn là nuôi thả.

Cần câu sờ vào rất lạnh, bên ngoài có hoa văn phức tạp, nhìn là biết đây là vật chí bảo. Đỗ Thánh Lan hiểu tại sao Phi Tuyết đạo quân lại đưa hắn tới đây, để hắn trong lúc hỗn loạn tìm được cơ hội câu cá. Nguy hiểm trong chuyện này đương nhiên không cần phải nói, có liên quan đến mảnh vỡ Thiên Đạo, sau này ắt hẳn sẽ bùng lên một trận tranh đoạt tàn khốc.



Trong Thập Vạn đại sơn có không ít yêu thú, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc vẫn được xem là đi lại cẩn thận. Cố Nhai Mộc dừng bước nhìn về phía trước, một thi thể tu sĩ đã chết nằm ở ven đường, tình trạng cực kỳ thê thảm, bị rạch ngực rạch bụng như đã trải qua một buổi tra khảo nghiêm khắc.

Đỗ Thánh Lan kiểm tra vết thương, cùng loại với con bò già, mép vết thương cháy đen, có dấu vết bị đả thương.

“Xem ra Chước Nhật đạo quân đã đến nơi này.”

Chẳng những tới trước một bước mà đối phương còn bắt một tên tu sĩ xui xẻo để thẩm vấn.

Lúc Đỗ Thánh Lan nhìn Thập Vạn đại sơn một lần nữa thì ánh mắt hơi thay đổi. Dùng khí vận tìm bảo vật rất hữu dụng, hai phe cùng đoán rằng trống con có thể bị ném đến nơi này.

Cố Nhai Mộc nhắc nhở Đỗ Thánh Lan: “Tập trung câu cá.”

Nhân quả liên quan đến mảnh vỡ Thiên Đạo quá lớn, người bình thường không nhận nổi.

Đỗ Thánh Lan gật đầu, hắn tận mắt chứng kiến sự lợi hại của trống con, đương nhiên tự biết lượng sức mình, hắn sẽ không vọng tưởng khống chế mảnh vỡ.

“Lần này chúng ta nhất định phải kín tiếng.” Giống như muốn nhấn mạnh điểm này mà lúc nói chuyện, Đỗ Thánh Lan khẽ gật đầu hai cái.

Yêu thú trong núi hoạt động rất thường xuyên, trong hành trình sau đó, Đỗ Thánh Lan dù cẩn thận vẫn đụng phải mấy con. Cố Nhai Mộc phóng ra một chút hơi thở chân long, yêu thú trước đó còn nhìn lom lom lập tức chạy mất hút.

Cố Nhai Mộc đưa tay lên không trung rồi nắm lại, sau đó nói: “Có dấu vết năng lượng dao động.”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ tình huống xấu nhất: “Chước Nhật đạo quân nhanh hơn một bước, lại có cá chép đỏ chỉ đẫn, nói không chừng hắn đã tìm được trống con.”

Minh Đô là lớp phòng ngự cuối cùng. Trở về thượng giới phải đi qua giới bích nhưng tiên nhân có hằng hà sa số phương pháp, mỗi ngày đều có tiên nhân đi qua đi lại giới bích, dựa vào sức một mình Minh Đô không thể ngăn cản.

Suy đi tính lại, chỉ có thể hy vọng đối phương vẫn chưa rời Thập Vạn đại sơn.

Ầm ầm!

Một tiếng vang rất lớn từ trên không trung truyền đến cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, tia sáng màu trắng bạc chợt loé lên trước mắt, lúc xẹt qua đại thụ còn làm mấy con chim giật mình bay ra ngoài.

Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời, dòng điện tách rời quy luật tự nhiên bay về một phía, rõ ràng là có người đang độ kiếp.

Cố Nhai Mộc: “Đi xem không?”

Đỗ Thánh Lan mặt mày thâm trầm: “Chạy đến nơi náo nhiệt không phù hợp với tác phong khiêm tốn của ta lắm.”

Lời còn chưa dứt, trong núi truyền đến một tiếng sư tử gầm. Giọng nói thanh lãnh của Phi Tuyết đạo quân quanh quẩn trong bầu trời, gần như lấn át tiếng nổ ban đầu của lôi điện.

“Tiểu sư đệ, lên trời đánh người –“

Đỗ Thánh Lan: “Tới!”

Phi Tuyết đạo quân đích thân lên tiếng, Đỗ Thánh Lan không chút chậm trễ hoá lôi theo lực dẫn dắt trong đất trời hướng về nơi đông đúc ở trung tâm. Trên đường đi Đỗ Thánh Lan lay một tia chớp bên cạnh, cảm thấy cường độ rất bình thường, sau đó hắn lại nhéo tia sét trước mặt, xác định thực lực của người độ kiếp này rất bình thường.

Ở xa xa hắn nhìn thấy hai phe đang giằng co.

Phi Tuyết đạo quân và con rối đứng một bên, đối diện là Chước Nhật đạo quân cùng mấy tên đệ tử Phạn Môn, người đang độ kiếp ở giữa… Đỗ Thánh Lan nheo mắt, xác định mình không nhìn lầm.

Hà Bất Minh?

Chước Nhật đạo quân mặc y phục đỏ, không còn dáng vẻ khúm núm như khi đối mặt với Phạn Hải tôn giả. Gã lạnh lùng nói: “Phi Tuyết, bàn về thực lực ta kém xa ngươi nhưng La Sát Môn của ngươi có lẽ không có bao nhiêu người có thể hạ giới. Ta đã báo cáo cho Phạn Hải, lát nữa ắt sẽ có người tới giúp đỡ.”

Phi Tuyết đạo quân cầm quạt giấy trong tay, ý cười không lọt vào mắt: “Tiểu sư đệ tới chưa?”

Một âm thanh rất nhỏ từ trên trời truyền đến: “Ta ở đây.”

“Tốc chiến tốc thắng, đánh chết công cụ dùng để kéo dài thời gian này, trống con ở trên người hắn.”

Đỗ Thánh Lan đã hiểu đại khái tình hình, hai đại đạo quân đối đầu, ở hạ giới chỉ có thể sử dụng thực lực ở một giới hạn nhất định. Chước Nhật đạo quân không muốn xảy ra sai sót nên giao trống con cho Hà Bất Minh, dùng độ kiếp để kéo dài thời gian chờ cứu viện. Cho dù tiên quân lợi hại hơn nữa cũng không thể công kích người độ kiếp.

Điều duy nhất Đỗ Thánh Lan nghĩ không ra là tại sao Hà Bất Minh lại bị cuốn vào trận phong ba này?

“Có phải ngươi tò mò vì sao ta ở đây không?”

Hà Bất Minh nhìn chằm chằm bầu trời, cười khinh bỉ: “Ta lấy được truyền thừa trong bí cảnh, đối phương nhận ta làm đệ tử Phạn Môn.”

Theo ý của Hà Bất Minh thì Phạn Hải tôn giả đã sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay. Phạn Hải chuẩn bị trước một tu sĩ lúc nào cũng có thể độ kiếp, đến lúc quan trọng sẽ dùng để kéo dài thời gian.

Hà Bất Minh chậm rãi nhếch môi: ” Đỗ Thánh Lan, không chỉ mình ngươi có bảo vật đâu.”

Từ cổ áo có thể nhìn thấy nhuyễn giáp trong người Hà Bất Minh, phát quan trên đầu cũng lộ ra hơi thở uy nghiêm, vừa nhìn đã biết là bảo vật. Sau lưng Hà Bất Minh không có cây đàn cổ mà hắn thường dùng, hắn cầm một cái ô, hiển nhiên cũng là pháp khí phòng ngự.

Những bảo vật này Cầm Tông không lấy ra được, cuối cùng Đỗ Thánh Lan cũng lĩnh hội được sự khôn ngoan của Phạn Hải tôn giả, lén lút bố trí nhiều chiêu dự phòng như vậy.

Chước Nhật đạo quân ở dưới cười ha hả: “Tiểu tử, chỉ cần ngươi cố chịu đựng, sau này ắt sẽ có được chỗ tốt.”

Hà Bất Minh đang độ thiên kiếp hoá thần kỳ. Thiên phú của hắn có hạn, uy lực thiên kiếp cũng bình thường, không có nhiều không gian cho Đỗ Thánh Lan phát triển.

Phía sau hiện ra lực đẩy vô hình, báo hiệu lượt thiên kiếp thứ nhất đã được chuẩn bị xong, Đỗ Thánh Lan phải lên sân khấu đánh rồi.

Đỗ Thánh Lan không giấu dốt, khoảnh khắc lao xuống trực diện thì xách búa đập tới. Dưới quy tắc Thiên Đạo, lượt thiên kiếp thứ nhất phát huy thực lực có hạn, phần lớn sức mạnh của cây búa bị mặt dù dời đi. Hà Bất Minh đứng dưới ô, không có chút tổn thương nào.

Ý cười trên mặt Chước Nhật đạo quân càng sâu, bây giờ gã chỉ cần thoải mái đứng chờ viện binh tới là được.

Trên không trung, Đỗ Thánh Lan nhìn Hà Bất Minh khắp người toàn là pháp bảo mà thầm nghĩ phiền phức rồi.

Lượt thiên kiếp thứ hai Đỗ Thánh Lan thử dùng sức mạnh của công pháp Hợp Hoan, Hà Bất Minh bị ảnh hưởng cơ thể khẽ run lên, nhuyễn giáp như dây thường xuyên tự động kéo dài bảo vệ đầu, cuối cùng Hà Bất Minh miễn cưỡng dựa vào pháp bảo vượt qua lôi kiếp.

Mãi đến khi luồng điện vừa tê dại vừa đau đớn đi qua, Hà Bất Minh cười nhe răng khoái trá, chậm rãi nói: “Vô dụng thôi.”

Sự hổ thẹn của Hà Bất Minh dành cho Đỗ Thánh Lan đã biến mất từ lúc hắn bị đánh phế.

Đỗ Thánh Lan tỉnh táo suy nghĩ cách khác. Trống con ở trên người Hà Bất Minh, nếu như có cách trộm được thì tốt quá rồi. Nhưng chuyện này cũng khó ngang ngửa chuyện trước, ai biết trống con được giấu ở đâu, nếu cất trong nhẫn trữ vật cộng thêm nhiều pháp khí phòng ngự như vậy, Đỗ Thánh Lan hoàn toàn không tiếp xúc được.

Nhìn thấy tình hình phát triển thuận lợi như trong dự đoán, Chước Nhật đạo quân bình tĩnh lại, ánh mắt rơi vào con bò già, dường như gã rất kinh ngạc vì nó còn sống nhưng sau đó thì giễu cợt với mục đồng: “Lúc trước ngươi ngoan ngoãn giao trống con cho ta còn có thể lấy được chỗ tốt, cần gì phải vậy?”

“Ngu xuẩn.” Mục đồng giật giật môi, cười đến lạnh người: “Ngươi giết bò, nó sắp bị đánh thức rồi.”

Không đợi Chước Nhật đạo quân kịp suy ngẫm những lời này, một luồng khí quay ngược hướng vào trong cơ thể Hà Bất Minh, vốn chỉ là một cái nhẫn trữ vật nho nhỏ lại đột nhiên bùng lên ánh sáng loá mắt, nó đang không ngừng phóng to như dây thun bị kéo hết cỡ. Không gian xung quanh bắt đầu méo mó, cảm giác nguy hiểm cực độ truyền đến, thân thể Hà Bất Minh đi trước lý trí, vứt nhẫn trữ vật ra ngoài.

Hà Bất Minh đã quyết định rất sáng suốt, dường như chỉ trong nháy mắt, nhẫn trữ vật nổ tung giữa không trung. Vô số vật phẩm rơi lả tả, chỉ có duy nhất một tia sét chạy trốn lẫn vào đám tia chớp trên bầu trời.

Mục đồng thấy thế cũng kinh ngạc, sau một lát mới hoàn hồn mà thét lên: “Mau tránh ra! Ngươi không giữ được mảnh vỡ Thiên Đạo, nó muốn tạo ra đạo thể cho ngươi một lần nữa, tiễn ngươi đi vá trời.”

Nó không lo cho an nguy của Đỗ Thánh Lan mà là Đỗ Thánh Lan đi vá trời rồi, sau này ai thay thế nó?

Trước khi Đỗ Thánh Lan đoạt xá lôi kiếp, thiên tư tuyệt thế nhưng cảnh giới có hạn, đường tu hành dài đằng đẵng, chỉ cần giao dịch với trống con thì mục đồng tin rằng hắn sẽ chết trước khi vá trời. Bây giờ thì khác, đối phương đã lên đại thừa kỳ, cách phi thăng không còn xa nữa.

Đối mặt với vệt sáng hăng hái bay đến, Đỗ Thánh Lan suýt nữa thì chửi cha mày, hắn biết mình không nên khinh địch chạy tới góp vui.

Trốn thì không trốn được, đã tham gia vào độ kiếp của tu sĩ thì nhất định phải chờ lôi kiếp kết thúc mới có thể rời đi, Đỗ Thánh Lan chẳng những không thể trốn mà tia lửa điện trên không trung đã hoàn tất, hắn bị ép theo lôi kiếp lao xuống.

Nhìn thấy trống con sắp chạm vào mình thì một tia sáng ngăn cản đôi bên va vào nhau, Chước Nhật đạo quân bị sét đánh run cả vai.

Đỗ Thánh Lan kinh ngạc: “Không ngờ người đầu tiên cứu ta lại là ngươi.”

“…..”

Từ lúc nhẫn trữ vật phát nổ, Chước Nhật đạo quân đã bay lên cao nên mới khiến gã đến bên cạnh Đỗ Thánh Lan nhanh hơn Cố Nhai Mộc và Phi Tuyết đạo quân.

Trống con đã không còn là vật chết ban đầu, mảnh vỡ Thiên Đạo phủ bụi từ lâu đã thức tỉnh, trống con khéo léo lợi dụng lôi kiếp bay vòng vòng xung quanh Hà Bất Minh.

Chước Nhật đạo quân vội vàng thu tiên uy để tránh làm tổn thương Hà Bất Minh dẫn đến trời phạt.

Trống con ôm cây đợi thỏ, chờ đợi Đỗ Thánh Lan lao xuống một lần nữa.

Mảnh vỡ Thiên Đạo như là vật sống, thậm chí chỉ số thông minh cũng không thấp, đây là chuyện không ai ngờ tới. Chước Nhật đạo quân sắc mặt khó coi: “Làm sao đây?”

Không ai muốn cho mảnh vỡ Thiên Đạo và Đỗ Thánh Lan hoà thành một thể, lỡ đâu trong quá trình này mảnh vỡ tự động hoá thành một phần của đạo thể, vậy thì đúng là giỏ tre múc nước, công dã tràng.

Phi Tuyết đạo quân luôn tao nhã liếc Hà Bất Minh một cái, lần đầu tiên ăn nói thô tục: “Thằng cháu nhà ngươi còn mấy lượt lôi kiếp nữa?”

Chước Nhật đạo quân xanh cả mặt: “Ít nhất cũng bốn lượt.”

Hà Bất Minh được xem là thiên kiêu nhưng không phải là thiên kiêu tuyệt thế, hoá thần kiếp bình thường cũng chỉ có khoảng bảy tia.

Bây giờ chỉ có hai cách, trực tiếp giết Hà Bất Minh hoặc là canh chừng xung quanh, ngăn cản trống con chạy về phía Đỗ Thánh Lan.

Vế trước không ai chịu làm, đánh chết người độ kiếp sẽ tiêu hao rất nhiều tiên vận. Phe bên kia luôn nhìn chằm chằm, thực lực ai giảm thì bên còn lại sẽ nhân cơ hội này phản công, cướp trống giết người.

Cách thứ hai ổn hơn, mặc dù không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến Hà Bất Minh nhưng bị trời phạt cũng có thể chịu được.

Lượt thiên kiếp thứ tư lao xuống thì mấy người bọn họ đồng loạt ngăn cản trống con, nhưng trống con ở quá gần Hà Bất Minh, cho dù bọn họ không động thủ thì cũng sẽ bị sét đánh, xem như là gián tiếp chia sẻ lôi kiếp của người độ kiếp.

“Đổi người.” Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói.

Cố Nhai Mộc và Phi Tuyết đạo quân bay xuống trước, Chước Nhật đạo quân chịu trách nhiệm ngăn cản lượt thiên kiếp thứ tư.

“Ngươi nói một tiếng coi.” Chước Nhật đạo quân đối mặt với kiếp quang vô tận, không định vị được Đỗ Thánh Lan, sắc mặt không tốt chút nào.

“Ở đây.” Một tia chớp ở vòng ngoài phối hợp lên tiếng.

Chước Nhật đạo quân đến trước một bước chắn trước mặt Đỗ Thánh Lan và trống con, muốn tiện tay bắt lấy trống con nhưng khi trời phạt đánh xuống, gã bị đánh không còn sức lực đi làm những chuyện khác.

Trống con và Chước Nhật đạo quân liên tục bị trời phạt đang giằng co kìm hãm nhau. Không ai chú ý trong góc trên không trung xuất hiện một sợi dây nhỏ vô hình, một cái cần câu từ trên bầu trời thòng xuống, lưỡi câu màu vàng móc tới móc lui xung quanh Chước Nhật đạo quân.

“…..” Chước Nhật đạo quân giật giật môi: “Ngươi làm gì đó?”

Đỗ Thánh Lan im lặng. Hắn chưa kịp học biến khí vận thành mồi câu nên chỉ có thể thử diễn xiếc bằng lòng mắc câu.

Cố Nhai Mộc và Phi Tuyết đạo quân không dám đi quá xa, một khi Chước Nhật đạo quân không thủ được, bọn họ có thể lên thay thế. Cuối cùng lượt thiên kiếp thứ tư cũng qua, nửa bên mặt của Chước Nhật đạo quân không biết là bị cháy đen hay là tức đen, vết thương đang nhanh chóng khép miệng. Lúc gã bay xuống thì hung dữ trừng mắt nhìn tia chớp trên bầu trời.

Lúc này Đỗ Thánh Lan cũng quay về đại quân lôi đình, trên bầu trời đều là đường tia lửa điện di chuyển.

Chuẩn bị, phình to, lao xuống.

Theo một tiếng ‘đi nào’ nhẹ nhàng, lượt thiên kiếp thứ năm đến, dây câu ở giữa không trung tạo thành một đường parabol hoàn hảo. Tia chớp đánh Hà Bất Minh một cái cho có lệ, ngồi trên dù của đối phương, tách ra một luồng điện điều khiển cần câu cố gắng thả câu cá chép đỏ trên bầu trời.

“…..”

Mấy tên đệ tử Phạn Môn không dám nhìn sắc mặt Chước Nhật đạo quân, gã cũng không dám đứng quá xa bởi vì phải nắm được vị trí của trống con. Dây câu chắc chắn không thể chém đứt, trong cơn giận dữ Chước Nhật đạo quân vươn tay nắm lấy dây câu ra sức kéo, tia chớp suýt chút nữa trượt xuống đất, may mà đúng lúc nắm được mép dù. Trống con vọng tưởng muốn lao tới thì bị đuôi rồng đánh bay.

Chước Nhật đạo quân cũng đang quấy rầy thiên lôi, đột nhiên bị đánh một cái.

Người xem nhìn cảnh tượng trước đó mà giật mình, một đệ tử Phạn Môn hoàn toàn không quan tâm Chước Nhật đạo quân bị đánh mấy lần rồi, không nhịn được nói: “Ngươi kéo hắn làm gì?”

Suýt chút nữa đã thất bại trong gang tấc.

Có một tên đệ tử Phạn Môn khác khuyên nhủ: “Đừng tính toán với trẻ con.”

Với tuổi tác của Đỗ Thánh Lan, bọn họ gọi một tiếng trẻ con cũng không quá đáng.

Cái trống con này tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc, vốn là một cái công lớn, nếu như mảnh vỡ Thiên Đạo biến mất dưới mắt bọn họ, Phạn Hải tôn giả nhất định sẽ giáng tội.

Trên không trung, Đỗ Thánh Lan rất hối hận lúc nãy không tranh thủ xem bí tịch, câu lâu như vậy mà ngay cả cái bóng của cá chép đỏ cũng không nhìn thấy.

Kiếp vân một lần nữa ngưng tụ trên trời, Đỗ Thánh Lan lưu luyến thu dây câu mới quay về đội ngũ.

Lượt thiên kiếp thứ sáu tới lượt Phi Tuyết đạo quân ngăn cản trống con.

Lúc này Đỗ Thánh Lan đã từ bỏ việc thả câu, qua đường ranh giới lượt thiên kiếp thứ năm, không gian hoạt động đã lớn hơn một chút, hắn muốn xem thử có thể giết chết Hà Bất Minh hay không.

Lôi điện cuồn cuộn như bão táp, nguyên tố lửa và gió đều bị cuốn vào trong, sấm sét bay vòng vòng đập xuống, trong mắt Hà Bất Minh hiện lên sự hoảng sợ, một tay gảy đàn trong không khí, cố gắng ngăn cản lôi kiếp hạ xuống.

Phương pháp này của Hà Bất Minh có chút tác dụng nhưng không đủ để hoá giải lôi kiếp. Kiếp quang xuyên qua mặt dù, nhuyễn giáp rã ra nhưng ô lại vô cùng chắc chắn. Có ô giảm xóc, Hà Bất Minh may mắn vượt qua lượt thiên kiếp này.

Với thiên phú của Hà Bất Minh, bây giờ chỉ còn lại lượt thiên kiếp cuối cùng. Cơ hội của trống con cũng không nhiều, một khi thiên kiếp biến mất, nhóm người Phi Tuyết đạo quân ra tay sẽ không còn kiêng kỵ nữa.

Mọi người đều đang đợi lượt thiên kiếp thứ bảy, bên ngoài Thập Vạn đại sơn xuất hiện mấy hơi thở cường đại, là viện binh mà Chước Nhật đạo quân vất vả chờ đợi.

Khi Chước Nhật đạo quân lại một lần nữa cho rằng chuyện đã xong xuôi thì thiên kiếp buông xuống, trống con không chùn bước xông thẳng xuống dưới. Trước khi bị ngăn cản, trống con vòng lại vọt lên trên, hiển nhiên vừa rồi chỉ là một động tác giả.

Cũng trong lúc đó, trống con bộc phát ánh sáng xông thẳng tới chân trời, một tiếng nổ vang lên, trên bầu trời xuất hiện một lỗ đen, một góc trời bị phủ một màu rực rỡ.

“Trời sinh dị tượng, chí bảo hiện thế!”

Các tu sĩ ở gần Thập Vạn đại sơn nhìn thấy dị tượng chân trời, nhao nhao chạy lên núi.

Trống con chạy trốn, Chước Nhật đạo quân đang định đuổi theo thì đột nhiên ngừng lại. Gã sợ lát nữa Phi Tuyết đạo quân sẽ lấy Đỗ Thánh Lan làm mồi nhử dụ trống con xuất hiện.

Lúc này Hà Bất Minh dựa vào bảo vật mới vượt qua lượt thiên kiếp cuối cùng, trong cơ thể ngập tràn lực lượng mới, dường như được sống lại một lần nữa. Tâm trạng kích động vừa mới hiện lên, bảo kiếm đã phá không đâm tới.

Hà Bất Minh lập tức dùng ô ngăn cản, sơ suất bị một cái búa đập từ sau lưng.

Lúc Đỗ Thánh Lan động thủ, Chước Nhật đạo quân không có ý ngăn cản, chỉ là một con cờ, không cần phải phí sức với nó. Đệ tử Phạn Môn đến bên cạnh Hà Bất Minh, nhặt pháp bảo ở bên ngoài.

Đỗ Thánh Lan lạnh lùng nhìn Hà Bất Minh ở phía dưới không rõ sống chết.

Hà Bất Minh bị thương nặng, ngón tay hơi run rẩy, căm hận người Phạn Môn tuyệt tình. Không có ngoại lực giúp đỡ, hoá thần kỳ sao có thể là đối thủ của đại thừa.

Bên dưới đều là đệ tử Phạn Môn, một Hà Bất Minh không đáng để Đỗ Thánh Lan chạy vào vòng vây giết người, hắn quan tâm mảnh vỡ Thiên Đạo hơn. Đỗ Thánh Lan thu hồi cây búa, nhún vai một cái: “Cứ giằng co như vậy cũng không có ý nghĩa gì.”

Chước Nhật đạo quân vô cùng lo lắng, rất sợ trống con rơi vào tay người khác.

“Hay là như thế này, ta trốn đi, các ngươi tự do tranh đoạt.”

Chước Nhật đạo quân cười nhạt: “Ai biết các ngươi có cách liên hệ khác hay không.”

Đỗ Thánh Lan: “Có thể thề.”

Hai mắt Chước Nhật sáng lên, gần như bị thuyết phục. Càng ngày càng có nhiều tu sĩ chạy đến Thập Vạn đại sơn, cuối cùng gã vẫn phải lựa chọn thoả hiệp.

Đỗ Thánh Lan cũng nghiêm túc lập lời thề Thiên Đạo, trong lúc đó hắn lặng lẽ liếc sang Cố Nhai Mộc, chỉ chỉ mặt đất rồi ngoắc ngón tay, Cố Nhai Mộc khẽ gật đầu.

Hành động này bị Chước Nhật đạo quân phát hiện, gã lập tức quát lên: “Ngươi đi ngay đi.”

Trước khi rời khỏi khu vực này, Đỗ Thánh Lan đột nhiên nhìn sang mục đồng.

Dường như biết hắn muốn hỏi điều gì, mục đồng nói: “Lúc trống con xuất kích hại người thì không thể định vị chính xác, cho dù có quan hệ giao dịch.”

Theo quy tắc hạn chế, vốn là trống con vi phạm điều kiện giao dịch trước. Mục đồng nói xong cũng thầm hận trong lòng, cùng là vi phạm quy tắc, vật thể đặt ra quy tắc và người bình thường thực thi quy tắc là hai số phận hoàn toàn khác nhau.

Nếu đổi thành nó ra tay với Đỗ Thánh Lan thì đã bị trống con thu vào từ lâu, trọn đời không thấy ánh mặt trời.

Có mục đồng đứng ra đảm bảo, Đỗ Thánh Lan yên tâm rời đi. Hắn đi không quá xa, rất sợ mảnh vỡ Thiên Đạo ở một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm, đến một nơi đủ xa mới thi triển Bát Thần Yêu Thuật biến thành một con tôm tít rồi đập hai quyền xuống đất.

Đá bị đập nát, đất bay ra ngoài, công việc đào hầm này không phải ai cũng có thể làm được, tốc độ đào lỗ của Đỗ Thánh Lan kém xa Cố Nhai Mộc.

Tôm tít kiên trì đấm xuống đất, cuối cùng một cái hầm khá sâu cũng thành hình. Đỗ Thánh Lan vươn tay lên, đá trên đống đất bị chân khí cuốn lên cao bay đến nơi khác, bụi cây bên cạnh bị dời đến cửa động.

Đỗ Thánh Lan dùng điện tạo ra một ngọn đèn nhỏ, bắt đầu nghiên cứu phương pháp biến khí vận thành mồi câu. Sau khi lật xem vài trang, hắn bỗng nhiên than thở: “Không thành tiên, chung quy nằm ở thế bị động…”

Nếu hôm nay hắn có thực lực tiên nhân, đối mặt với tu sĩ đã phi thăng, mảnh vỡ Thiên Đạo sẽ không thể đạt được mục đích.

Đỗ Thánh Lan lại một lần nữa tập trung xem bí tịch, không lo trống con bị Chước Nhật đạo quân cướp. Lúc trước hắn đã ám chỉ Cố Nhai Mộc rằng mình trốn trong lòng đất, hắn đã uống máu rồng, Cố Nhai Mộc lúc nào cũng có thể tìm tới nơi này. Một khi trống con bị Chước Nhật đạo quân cướp, Cố Nhai Mộc sẽ lập tức liên hệ với Minh Đô phong toả cửa ra vào giới bích.

Đến lúc đó hắn chỉ cần canh giữ ở giới bích.

Đỗ Thánh Lan tự tin rằng chỉ cần hắn ngoắc ngón tay, trống con sẽ điên cuồng bạo động muốn đi tìm hắn, Chước Nhật đạo quân không thể nào đục nước béo cò quay về thượng giới.



Giữa Thập Vạn đại sơn đang diễn ra một trận chiến tranh giành hết sức kịch liệt.

Bản thân trống con toả ra ánh sáng không thể nào che giấu, nó dựa vào tốc độ không tưởng chạy trốn trong rừng, vừa tránh sự đuổi giết của các tu sĩ vừa cố gắng định vị Đỗ Thánh Lan.

Liên tục mấy lần vồ hụt, trống con như con ruồi không đầu bay loạn xạ.

Chỉ ở trong khu vực này, vì sao không tìm thấy?

Trống con chỉ hoạt động trong một phạm vi nhất định, càng ngày càng có nhiều tu sĩ hình thành vòng vây. Thuộc hạ của Phi Tuyết đạo quân điều khiển yêu thú chín đầu kéo xe đuổi theo mảnh vỡ Thiên Đạo. Các tu sĩ ở phía sau chạy theo, không biết cái trống con này là bảo vật gì nhưng ngay cả tiên nhân cũng muốn có, nhất định là chí bảo.

Trên trời có tu sĩ bố trí phòng ngự, để bảo đảm lấy được bảo vật, không ít người bắt đầu tổ đội, thậm chí còn thuê người ngay tại chỗ. Thương hội Hắc Thuỷ còn phái ra ba chiếc tàu bay canh ở bên ngoài, hội trưởng tự mình dẫn đội chạy tới Thập Vạn đại sơn.

Trong bầu không khí khẩn trương không thở nổi, ở xa xa đột nhiên truyền đến một âm thanh rất lớn.

Trống con như cảm nhận được thứ gì đó mà lơ lửng giữa không trung. Lúc trước chạy trốn nó đã sử dụng quá nhiều năng lượng, bên ngoài đã xuất hiện vết nứt. Lúc này trống con mặc kệ vết nứt lan rộng, mượn năng lượng bàng bạc bộc phát hào quang còn rực rỡ hơn lúc hình thành dị tượng, độ sáng chói mắt đến mức không ít tu sĩ phải xoay mặt đi nơi khác.

Tìm được điểm yếu ớt nhất của lớp phòng ngự, trống con bất ngờ vọt tới.



Trong khu rừng cạnh núi cách đó không xa.

Bụi cây bị dời đi, trong hầm sáng lên, Đỗ Thánh Lan đang se khí vận thành mồi câu, vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu.

“Tìm được ngươi rồi.”

Viện trưởng học cung Thiên Thánh mang theo ý cười ác độc lạnh lùng nhìn xuống dưới.

Từ lúc Tháp Lâu bị trộm, lúc nào gã cũng muốn giết chết Đỗ Thánh Lan. Sau khi Mặc gia bị vây công, viện trưởng học cung Thiên Thánh càng hiểu đạo lý ra tay trước mới chiếm được lợi thế.

“Lão phu biết nơi nào náo nhiệt là nơi đó có mặt ngươi.”

Quan trọng nhất là lúc nãy gã nhìn thấy Đỗ Thánh Lan, sau khi phát hiện đối phương không ở bên cạnh Cố Nhai Mộc, gã biết đây là cơ hội trời ban để tiêu diệt hắn.

Ở bên ngoài hang động xuất hiện một cái đầu chó, Yểm độc ác nói: “Không sai, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.”

Đỗ Thánh Lan giật mình, chẳng phải Yểm luôn đi theo Đỗ Thanh Quang à?

Vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Thánh Lan khiến Âm Khuyển Mắt Xanh rất hài lòng.

“Nếu ta không tới, ngươi cho rằng hành tung của mình bị phát hiện như thế nào?”

Nhưng Đỗ Thánh Lan chỉ lặng lặng nhìn lên trên, ánh mắt càng ngày càng kỳ lạ.

Đêm dài lắm mộng, Yểm ngưng tụ sương đen chuẩn bị tấn công vào hang động. Đúng lúc này một luồng khí nhanh chóng vọt tới, nó theo bản năng dùng chút chân khí còn lại trước đó đẩy lui khí đen. Viện trưởng học cung Thiên Thánh cũng theo phản xạ chưởng tới, hai luồng khí đâm vào nhau, trống con đứng ở giữa Yểm và viện trưởng, đối diện với hang động phía dưới.

Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ đây là vật gì thì bất chợt nhìn thấy rất nhiều tàu bay tập hợp trên trời, xung quanh chẳng biết từ khi nào xuât hiện vô số tiên nhân và người đứng đầu các đại thế lực, tất cả đều phát cuồng nhìn chằm chằm bọn họ.