Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 71: Oan gia ngõ hẹp




Đột nhiên nhìn thấy hai cái sừng, Đỗ Thánh Lan vươn tay cầm lấy, vừa vuốt vừa thì thào: “Nai con.”

Cái gương miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo: “Máu me đầy mặt, tóc tai bù xù, đẹp chỗ nào?”

Cuối cùng Đỗ Thánh Lan cũng tạm thời buông tha cho hai cái sừng, nhìn gương rồi nhìn chính mình, trên cổ cũng có máu đang chảy ra. Hắn kéo rộng cổ áo để lộ xương quai xanh, sau đó nhìn tay chân…

Cái gương từ chỉ nứt một đường biến thành vỡ vụn, nó biến ra móng vuốt bịt mũi và miệng, trên móng vuốt còn có tơ máu chảy ra từ kẽ móng.

Cố Nhai Mộc không thể nhịn được nữa mà xoay người sang chỗ khác, biến về nguyên hình.

Cảnh giới cao nhất của tự luyến không phải là chạy theo ánh mắt người khác mà là tán thưởng bản thân. Đỗ Thánh Lan chỉ kéo cổ áo xuống một chút, cộng thêm ánh mắt cứ liếc lung tung, không hiểu vì sao đối phương lại có phản ứng lớn đến vậy, quả nhiên vẫn là tại mình quá đẹp.

Cố Nhai Mộc đau đầu, lúc liếc sang đại đỉnh thì ánh mắt bỗng lạnh đi. Quả cầu ánh sáng nóng rực được ngưng tụ trong lòng bàn tay y, sau khi quả cầu xông tới thì bị đại đỉnh hấp thu. Ngọn lửa chân long được được cô đọng mức độ cao nào dễ dập tắt như vậy, tiểu hoả cầu vỡ tung trong đỉnh, cho dù phóng lớn hay thu nhỏ đều không dồn lại được, cũng không dập tắt được. Đại đỉnh bị hành hạ, trong đau khổ nhặt lại một tia lý trí.

Lúc này nó mới có thể nhìn thấy Cố Nhai Mộc, đây cũng là trân thú. Đại đỉnh theo bản năng bắt lấy nhưng ngọn lửa bất diệt kia lại khiến nó đau đến mức phải dùng khói đen bao bọc cơ thể.

Nó có thể áp chế tuyệt đối với Đỗ Thánh Lan là vì Đỗ Thánh Lan gặp bất lợi về cảnh giới. Trình độ vượt cấp của tâm pháp U Lan hậu kỳ kém xa sơ kỳ, trên cơ bản không thể vượt qua một đại cảnh giới.

Cố Nhai Mộc là độ kiếp kỳ, cái đỉnh kia muốn bắt một mình là chuyện không thể xảy ra, đương nhiên Cố Nhai Mộc muốn đánh hỏng nó cũng cần rất nhiều thời gian. Để mặc đại đỉnh ở đây chịu giày vò, y nói với Đỗ Thánh Lan: “Đi.”

Đại đỉnh còn định bay về phía Đỗ Thánh Lan thì một tiếng đập trầm đục vang lên, nó bị Hồng Mông Nguyên Bảo đập phải lui lại. Sau khi đánh cho đối phương phải kéo giãn khoảng cách, Hồng Mông Nguyên Bảo biến thành cây búa ép buộc Đỗ Thánh Lan cầm nó để đại đỉnh không thể tấn công.

Cố Nhai Mộc mang theo Đỗ Thánh Lan thuấn di rời đi.

Bọn họ đi không bao lâu thì trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ, hai bóng người từ trong bước ra ngoài.

Tầm Trân Đỉnh nhảy lên nhảy xuống, Thực Hồn đạo quân vỗ lên mặt đỉnh một cái, ngọn lửa bên trong tản ra nhưng vẫn không biến mất. Đến lúc này Thực Hồn đạo quân mới để ý vỗ thêm vài cái lên đại đỉnh, cuối cùng ngọn lửa mới tắt.

Đại đỉnh như uống say lắc trái lắc phải, Ngọc Diện Đao quan sát vài lần, giọng nói không chắc chắn lắm: “Mị thuật?”

Một cái đỉnh bị mê hoặc thành công, đúng là hoang đường.

Thực Hồn đạo quân không lấy làm lạ: “Sinh linh trong trời đất, chỉ cần có chút ý thức đều có thể bị mị hoặc quấy nhiễu.”

Ngọc Diện Đao nghe vậy lạnh lùng nói: “Tà thuật.”

“Không phải.” Thực Hồn đạo quân không đồng ý: “Tuy đạo bất đồng nhưng đều là đạo.”

Rốt cuộc Ngọc Diện Đao cũng hiểu vì sao Phạn Hải tôn giả lại có ác cảm với đại đệ tử rồi, với cái tính này được người ta thương mới là lạ.

Mị thuật chỉ có thể dựa vào bản thân hoá giải, cái đỉnh kia cũng tỉnh lại rất nhanh. Thực Hồn đạo quân vừa ôm đao lặng lẽ chờ đợi vừa nhớ lại ngọn lửa trong đỉnh trước đó.

Phượng hoàng Kim Càn, mãng xà Phi Diễm hay là… Rồng?

Khu vực bị ánh trăng chi phối không tối lắm, trong rừng nở rộ hoa U U, mỗi cánh hoa đều có hình trăng khuyết, ánh sáng lấm tấm làm cho khu vực này mờ mờ ảo ảo.

Đỗ Thánh Lan luôn cúi đầu mà đi đột nhiên nói: “Có lẽ cái đỉnh do người thượng giới mang đến.”

Cố Nhai Mộc đang quan sát xung quanh chợt quay đầu lại, xác định hắn vẫn còn năng lực phán đoán đối với các sự vật cơ bản, chỉ là phóng đại gấp mười lần cảm nhận về cái đẹp mà thôi.

Cố Nhai Mộc dừng lại rồi giậm chân xuống mặt đất, ở độ sâu khoảng mười thước có yêu thú trong lòng đất bị chấn động muốn chui ra ngoài đánh lén. Tầm mắt của y luôn khoá chặt trên người Đỗ Thánh Lan, xác định mấu chốt của vấn đề.

Công pháp Hợp Hoan vốn dùng để săn mồi nhưng không biết vì lý do gì mà Đỗ Thánh Lan thi triển lại biến thành công kích. Biện pháp tốt nhất chính là đem phần năng lượng mê hoặc bản thân phóng ra ngoài. Cố Nhai Mộc suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi không nên giấu kín sắc đẹp của mình, phải công khai mới đúng.”

Trước khi Đỗ Thánh Lan lên tiếng, y giành nói trước: “Đừng quá tự tin, sắc đẹp không thể giết người.”

Đỗ Thánh Lan bỗng chốc ngước mắt lên, trong mắt như có một vòng xoáy kỳ diệu hút linh hồn con người vào trong. Dường như hắn rất thích tìm kiếm hình bóng của mình trong mắt Cố Nhai Mộc, ánh mắt chạm nhau, hơi thở dán chặt. Hình ảnh Đỗ Thánh Lan soi gương tự khen chính mình quay về não bộ, Cố Nhai Mộc cả người cứng đờ.

Đỗ Thánh Lan vươn tay khẽ chạm lên trán y: “Sừng rồng đâu? Vì sao không bắn ra?”

“…..” Sắc đẹp có thể giết người.

Cố Nhai Mộc từ bỏ cứu vãn, hai người tiếp tục đi về phía trước. Đi được nửa đường, Đỗ Thánh Lan tỉnh táo hơn một chút, hắn đột nhiên ngồi xổm khắc hình cái chuông lên cây, một lát sau chẳng hiểu tại sao lại xoá đi.

Cố Nhai Mộc hỏi: “Muốn tìm Tiểu Âm Khuyển hả?”

Đỗ Thánh Lan quả thật có ý này nên định đánh dấu dọc đường. Nhưng nghĩ lại thì hắn vừa vào đã bị truy sát, nếu sư tử Tuyết Hoa có thể theo ký hiệu tìm đến thì e rằng sẽ gặp nguy hiểm, mấy cái dấu này không giữ lại là tốt nhất.

Đỗ Thánh Lan khép hờ mắt: “Bí cảnh này có gì đó là lạ.”

Phạn Hải tôn giả là người vô tình vô nghĩa, kiểm tra để lại truyền thừa cũng rất tàn khốc. Nhưng bọn họ đến nơi đây, ngoại trừ mấy con yêu thú thì tạm thời không gặp phiền phức lợi hại nào.

Cố Nhai Mộc không để ý vấn đề này mà đi thẳng đến một khu vực khác. Lúc sắp đến thì Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên dừng bước. Hắn triệu hồi bảo kiếm đâm vào không khí một cái, kiếm phong ngừng lại cách đó mấy trượng, kiếm khí thì lại kéo dài hơn cả cây số.

Không bỏ qua bất kỳ thay đổi nào ở phía trước, Đỗ Thánh Lan chậm rãi nói: “Kiếm khí không dẫn ra bất kỳ thứ gì, khu vực kia có lẽ có nguy hiểm.”

Bình thường trên cây ít nhất cũng có chim tới đậu nhưng kiếm khí được phóng đi rất xa lại chưa từng làm giật mình một con chim nào.

Ánh mắt mê ly, nhấn nhá từng chữ rõ ràng, hợp lý tinh tế.

Cố Nhai Mộc bật cười, tẩu hoả nhập ma có thể tới mức độ này cũng xem như hiếm thấy. Y giải thích: “Cái đỉnh này có ý thức riêng, sau khi tỉnh lại sẽ nhanh chóng tìm tới đây.”

Lần sau chủ nhân của đại đỉnh sẽ không làm việc qua loa như vậy nữa, có lẽ sau đó chủ nhân và cái đỉnh sẽ cùng tìm tới tận cửa. Lúc trước Cố Nhai Mộc đi tìm Đỗ Thánh Lan thì từng đi ngang qua khu vực này, nhìn vào bên trong thấy cây trong rừng rất tươi tốt nhưng không cảm nhận được hơi thở của bất kỳ sinh mệnh nào.

“Cho dù bên trong có thứ gì cũng đủ để che đậy sự tồn tại của hai ta.”

Cho dù người thượng giới đuổi theo vào trong, chỉ cần không có cách định vị thì bọn họ sẽ không còn nằm ở vị trí bị động nữa.

Hồng Mông Nguyên Bảo vẫn đang bay giữa không trung, thỉnh thoảng động đậy một cái như đang truyền lại sự bất mãn nào đó. Không biết có phải do từng bị đánh chung hay không mà Đỗ Thánh Lan luôn hiểu được suy nghĩ của bảo vật.

Đỗ Thánh Lan hỏi: “Làm sao ngươi biết ta không bảo cái đỉnh kia tự huỷ?”

Đại đỉnh chính là một tai hoạ ngầm, lúc nào nó cũng có thể thoát khỏi trạng thái mơ màng bắt giữ hắn.

Trong ánh mắt như hút hồn người khác có thêm một chút lạnh lẽo: “Nó không muốn.” Sau đó hắn hỏi Cố Nhai Mộc: “Là ta vẫn chưa đủ đẹp sao?”

“…..”

Bày tỏ hết bất mãn, Đỗ Thánh Lan an ủi Hồng Mông Nguyên Bảo: “Đừng lo lắng cho ta, không chiếm được thì huỷ.”

Hồng Mông Nguyên Bảo nghĩ đến cái cảnh ban đầu ở vùng biển Vô Tận, cả người run run.

Lưng đeo bảo kiếm, tay cầm búa, Đỗ Thánh Lan đồng ý với đề nghị của Cố Nhai Mộc cùng y đi vào khu vực phía trước. Vừa bước được một bước, bả vai Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên cứng đờ như đang xuyên qua một lớp kết giới trong suốt.

Đỗ Thánh Lan dùng chân khí đánh tan hơi lạnh thấu xương rồi nhìn xung quanh: “Phạn Hải tôn giả thật sự có năng lực sáng tạo ra tiểu thế giới như thế này hả?”

Cố Nhai Mộc siết chặt ngón tay, cách không bóp nát cánh hoa U U, một mùi hôi thối toả ra.

Mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn Đỗ Thánh Lan từng ngửi thấy lúc ở Ma Uyên.

Sau đó Cố Nhai Mộc mới nói: “Sau khi tiểu thế giới này được sinh ra không lâu, đại lục Cửu Xuyên bước vào thời kỳ kháng chiến tà ma. Ma khí hoành hành, có lẽ từng có ma khí bay vào dẫn đến biến đổi.”

Không gian khác biệt cách xa nhau, ma khí trong bí cảnh có hạn, trên cơ bản đã bị sinh linh cắn nuốt từng chút một. Chút ma khí còn sót lại trong không khí không thể tạo ra tác dụng ăn mòn mãnh liệt cơ thể con người như trong Ma Uyên.

Càng đi về phía trước thì càng yên tĩnh. Đỗ Thánh Lan đứng dưới một cái cây thổi một chiếc lá, chiếc lá có lắc lư một chút nhưng sau đó nhanh chóng đứng im, giống như trước khi bị kiếm khí quét qua, chiếc lá vẫn không nhúc nhích chút nào. Đỗ Thánh Lan nhíu mày nhìn Cố Nhai Mộc, dùng khẩu hình miệng nói một chữ ‘tĩnh’.

Thực vật trong khu vực này cứ như đều cố gắng yên tĩnh.

Căn cứ vào phán đoán này, hai người càng đi càng cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cứ như vậy tốc độ không bằng lúc trước, khoảng nửa canh giờ sau có thêm tu sĩ đi vào khu vực này, nghe tiếng bước chân thì hẳn không ít người.

“Quá yên tĩnh, có điểm kỳ lạ, mọi người duy trì cảnh giác.”

“Có nghe thấy không, tập trung đi.” Một tên đồng bọn khác lập tức truyền lời.

Có người rút kiếm, có người rút đao, âm thanh lưỡi đao rời vỏ hoàn toàn phá vỡ sự vắng vẻ xung quanh, các thành viên tiểu đội cầm vũ khí kết trận đi tới.

Hay cho một câu duy trì cảnh giác.

Đỗ Thánh Lan giần giật môi, những người này chỉ còn thiếu ngửa mặt lên trời thét to thôi.

Bên tai đột nhiên lướt qua một cơn gió, từ lúc vào nơi này đây là lần đầu tiên Đỗ Thánh Lan cảm nhận được có gió. Lá cây bên cạnh vẫn bất động, hắn và Cố Nhai Mộc cùng dừng bước, học theo cây cối xung quanh cắm rễ ở đây, dùng chân khí khống chế sợi tóc rũ xuống.

Rốt cuộc đội ngũ phía sau cũng chú ý đến trước mặt bọn họ có người.

“Hình như là gia chủ Bùi gia.”

“Bên cạnh là ai? Cả mặt dính đầy máu.”

Khi vào bí cảnh Đỗ Thánh Lan có hoá trang, thời điểm thi triển công pháp Hợp Hoan thì tại vì làm không quen nên đã quay về gương mặt thật.

Nhìn thấy trạng thái của bọn họ có hơi lạ, một đám dè dặt tới gần. Người đi ở đằng trước trợn mắt, dường như gã đã nhận ra Đỗ Thánh Lan: “Là…”

Vừa mới nói một chữ đã bị một sức mạnh vô hình đâm xuyên từ thái dương bên trái sang thái dương bên phải.

Cái chết đến quá bất ngờ, đối phương vẫn còn duy trì vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm bọn họ. Nghĩ rằng Đỗ Thánh Lan ra tay nên đám người phía sau theo bản năng muốn đánh lại. Đao kiếm đi chưa được mấy tấc, Đỗ Thánh Lan không né tránh nhưng người bị đâm trước lại là bọn người kia, từng tiếng vang kẹt kẹt khiến người ta hoảng sợ.

Xung quanh vẫn không có thứ gì, cứ như gặp quỷ.

Đỗ Thánh Lan giật giật lỗ tai, nếu nói có điểm nào lạ thì chỉ có thể là tiếng gió thổi. Máu bắn tung toé trong không khí, sức gió không phải là kiểu mạnh đến mức không chống lại được, lúc một tu sĩ chạy trốn thì có vung đao chém lung tung, hình như đã chém trúng thứ gì đó.

Một tiếng răng rắc vang lên, nửa đoạn trụ băng bị chém gãy đột nhiên xuất hiện, đúng lúc lăn đến trước mặt Đỗ Thánh Lan.

Người nọ đột nhiên hiểu ra, lập tức đứng im nín thở. Sau đó, ngoại trừ cánh tay bị đâm trước khi đứng im thì sau này quả thật không bị công kích nữa. Hai người may mắn sống sót học theo người nọ đóng vai người gỗ.

Trước giờ chưa thấy ai nói gió tấn công con người, bọn họ đoán đây là một yêu thú không biết tên có màu gần như trong suốt.

Suy nghĩ của Đỗ Thánh Lan cũng tương tự như thế, nhìn mấy người này bị tấn công, ‘gió’ rất nhanh nhưng so ra thì kém xa hắn.

Vết thương trên người vẫn đang chảy máu, cứ đứng mãi ở nơi này cũng không phải là cách, những người may mắn còn sống nhìn nhau rồi bình tĩnh lại. Mấy con yêu thú được triệu hồi, lấy họ chim làm chủ, theo mệnh lệnh của chủ nhân bắt đầu bay vòng vòng gần Đỗ Thánh Lan, những tu sĩ còn lại thì nhân cơ hội xông ra ngoài.

Nói thật thì trong lòng bọn họ cũng hơi bất an. Gia chủ Bùi gia đứng cách Đỗ Thánh Lan rất gần, lúc đám chim bay vòng vòng nhất định sẽ ảnh hưởng đến y. Gia chủ Bùi gia là độ kiếp kỳ, nhỡ đâu người ta trả thù thì bọn họ hết trốn. Nhưng sau khi nhận ra Đỗ Thánh Lan, sự lo lắng này được giảm xuống một chút, gia chủ Bùi gia chắc chắn đang gặp khó khăn, nếu không thì… Tuyệt đối sẽ nhân cơ hội này làm thịt Đỗ Thánh Lan.

Cái đồ thiên lôi chết tiệt, đối với bất kỳ thế lực nào trên đại lục này đều là uy hiếp.

“Tu sĩ Ngự Thú Tông bắc vực đúng là không làm được chuyện gì ra dáng con người.”

Từ sau khi thấy đồng phục của bọn chúng thì Đỗ Thánh Lan đã biết mình có thể gặp chuyện gì, hắn không nhìn yêu thú quanh quẩn trên đỉnh đầu mà chỉ mỉm cười nói: “Nhưng mà ta phải cảm ơn các ngươi.”

Điều đáng sợ chính là không biết gì.

Sau khi xác định tốc độ tấn công của yêu thú, Đỗ Thánh Lan không còn lo lắng nữa mà cùng Cố Nhai Mộc bỏ chạy. Một tên tu sĩ đang vội vàng trốn ra ngoài nghe thấy tiếng động không nhịn được quay lại, gã xin thề sao băng biến mất cũng không nhanh như vậy.

Tu sĩ nhìn đến lạnh người, với cái tốc độ này ngay cả yêu thú không biết tên kia chưa chắc đuổi theo kịp thì bọn họ chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hả?

Đang phải dùng hết sức tăng tốc thì tự nhiên có chất lỏng lạnh như băng nhỏ xuống ấn đường, tu sĩ há mồm, toàn thân vô lực từ giữa không trung ngã xuống đất, ấn đường vẫn đang chảy máu ồ ạt. Hai người phía trước không dám quay đầu lại, bỏ chạy như điên thì nhìn thấy hai bóng người ở đằng xa. Chúng đang định giờ bài cũ kéo hai người phía trước làm bia đỡ đạn thì một cái đại đỉnh từ trên trời bay tới, hai gã tu sĩ bị đánh lui lại mấy thước, trong nháy mắt trên ngực xuất hiện đầy lỗ máu.

Đến lúc chết, bọn họ vẫn không tin được có người còn tàn nhẫn hơn mình.

Đại đỉnh đuổi theo không khí vô hình.

Ngọc Diện Đao nói: “Yêu thú này đúng là thú vị, ngay cả hai chúng ta cũng không nhìn thấy.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng hắn và Thực Hồn đạo quân đều không quan tâm, sức công kích của yêu thú kia rất bình thường, Tầm Trân Đỉnh có thể giải quyết được. Trong quá trình đại đỉnh va chạm mạnh, đi kèm là một tiếng gió lạ như tiếng nức nở, vụn băng từ trên không trung rơi xuống mặt đất.

Tầm Trân Đỉnh quay trở về bên cạnh Thực Hồn đạo quân, đứng im bất động.

“Cảm nhận hơi thở bị chặn rồi.” Thực Hồn đạo quân nhìn xa xa: “Trừ phi ở rất gần, nếu không thì Tầm Trân Đỉnh không tìm được vị trí của thiên lôi.”

Ngọc Diện Đao cười quái dị: “Đừng quên rằng nơi này là bí cảnh của sư phụ, người vào đây đều vì truyền thừa.” Giọng nói toát lên vẻ đắc ý của Ngọc Diện Đao: “Sư tôn đã nói cho ta biết mấy địa điểm thử thách truyền thừa, đúng lúc ở đây cũng có một cái, chúng ta chỉ cần tới đó là được.”

Nếu không phải đã trải qua mấy ngàn năm, hoàn cảnh trong bí cảnh bị thay đổi thì bọn họ càng có thể như cá gặp nước.

Ánh trăng từ lúc ban đầu cong tựa như đao đến dần dần tròn đầy, khu vực này càng ngày càng sáng. Dù sao đây cũng không phải là ánh trăng thật, chỉ cần tìm được nơi có sông là có thể nhìn thấy hoa văn bên ngoài ánh trăng từ bóng trăng, đó là Đao Vân Đồ mà Phạn Hải tôn giả để lại, nó sẽ dẫn dắt tu sĩ đi theo phương hướng chính xác.

Ngọc Diện Đao tiết kiệm thời gian phá giải, đi thẳng đến nơi thử thách truyền thừa, lúc sắp đến nơi thì Tầm Trân Đỉnh có phản ứng một lần nữa rồi phóng về phía nào đó.

Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan đang đứng cạnh hồ phía trước, Tầm Trân Đỉnh đột nhiên xông đến, trong nháy mắt băng tiễn từ bốn phương tám hướng ào ào bay tới.

“Ngu xuẩn.” Đỗ Thánh Lan mắng một câu, bọn họ không cử động đương nhiên là có nguyên nhân. Nơi này không chỉ có một con yêu thú không biết tên mà là cả một đàn. Từ trước khi Ngọc Diện Đao xuất hiện, Đỗ Thánh Lan đã tận mắt nhìn thấy đám chim bay trên không trung đã chết trong mưa tên như thế nào.

Số lượng yêu thú rất đông, cho dù đứng im tại chỗ cũng có khả năng vô tình bị thương. Đỗ Thánh Lan trực tiếp biến thành tia chớp, giảm thiểu diện tích bị đâm, dựa vào thính lực vô cùng nhạy bén tránh né công kích gần như vô hình.

Nhìn thấy tia chớp đột nhiên xuất hiện thì Thực Hồn đạo quân nheo mắt lại, hoàn toàn tin rằng thiên lôi tinh quái có tồn tại.

Đường đi của Tầm Trân Đỉnh bị yêu thú trong suốt ngang ngược công kích chặn lại, tiếng đánh nhau đánh thức cá sấu khổng lồ trong hồ, chúng mới mới chính là thử thách thật sự của Phạn Hải tôn giả. Bí cảnh mấy ngàn năm không có ai vào, cá sấu khổng lồ rất thèm thịt người sống nên bơi lên bờ gia nhập cuộc chiến.

Tình cảnh hỗn loạn khiến Ngọc Diện Đao nhớ lại lúc lôi kiếp hợp nhất, tốc độ của hắn nhanh hơn Thực Hồn đạo quân, đã sắp đến gần Cố Nhai Mộc.

“Ta báo cho ngươi biết địa điểm truyền thừa cuối cùng.” Ngọc Diện Đao nói khẽ: “Hai ta liên thủ bắt sống thiên lôi tinh trước.”

Bắt được thiên lôi sẽ dễ nói chuyện với sư tôn.

“Giết! Ngươi chặn trước ta chặn sau, hắn không còn đường lui.” Ngọc Diện Đao giơ đao lên cao, khí thế kinh người, tỏ vẻ như cùng tiến cùng lùi với Cố Nhai Mộc.

Cố Nhai Mộc sửng sốt.

Thực Hồn đạo quân cũng ngây ra… Nè, ngươi còn chưa hỏi người ta có đồng ý hay không mà đòi cùng xông lên à?

Trường đao bộc phát ánh sáng ngang ngược, sóng ánh sáng lăn tăn còn rực rỡ hơn cả mặt hồ, Ngọc Diện Đao cười lạnh hô tấn công. Hắn hiểu rất rõ mấy tên ở hạ giới này, có thể giết ai thì giết, chỉ cần có lợi ích thì đổi mục tiêu nhanh lắm.

Ánh đao dùng tốc độ làm người ta hoa cả mắt ngăn cản băng tiễn trên không trung bắn tới, Ngọc Diện Đao chuẩn bị tốc chiến tốc thắng chợt thay đổi chiến lược: “Ngươi phụ trách yểm hộ, ta tới tấn công.”

Cố Nhai Mộc im lặng đánh chưởng, sau đó tàn nhẫn đánh lên đầu Ngọc Diện Đao.

Sức mạnh đáng sợ tới gần, Ngọc Diện Đao vội vàng lắc người, cánh tay bị băng tiễn ở phía sau đánh tới rạch một đường. Hắn nghiến răng cầm máu, sắc mặt khó coi: “Ngươi dám đánh lén.”

Giờ phút này, Thực Hồn đạo quân và đại đỉnh đều cho rằng Ngọc Diện Đao đang gây sự.

Cố Nhai Mộc luôn khinh thường giải thích với người khác, lúc này lại trầm ngâm hai giây: “Tại ngươi đứng trước mặt ta.”

Dứt lời lại vỗ thêm một chưởng.

Ngươi một chiêu ta một chiêu, hơn nữa còn phải đối phó với cá sấu khổng lồ và yêu thú trong suốt nên Cố Nhai Mộc và Ngọc Diện Đao hầu như phải đứng im một chỗ đánh nhau. Bên phía Đỗ Thánh Lan áp lực nhẹ hơn một tí, thi triển phân thân pháp đánh lén Ngọc Diện Đao từ sau lưng.

Bị tấn công hai phía, thực lực của Ngọc Diện Đao cũng không phải hạng tầm thường. Hắn chém đứt vô số dòng điện, cau mày nhìn Cố Nhai Mộc: “Rốt cuộc hắn cho ngươi lợi ích gì?”

Không thể nào ngay cả truyền thừa cũng không đả động được đối phương.

Đại đỉnh gánh mưa tên, Thực Hồn đạo quân không mạnh về tốc độ, nhìn thấy Thực Hồn đạo quân sắp đến gần thì Đỗ Thánh Lan dứt khoát bỏ qua địa điểm thử thách truyền thừa này: “Đi!”

Cố Nhai Mộc ném một quả cầu nhỏ, nhân lúc quả cầu nổ tung thì cùng Đỗ Thánh Lan bỏ chạy.

Một số yêu thú trong suốt cũng bị nổ bị thương, Ngọc Diện Đao cũng thừa dịp lui lại, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm phương hướng hai người kia biến mất: “Sư huynh, hắn chọn về phe thiên lôi tinh, nhất định là trên người đối phương có bí mật còn hấp dẫn hơn truyền thừa.”

Đến khi rời khỏi địa bàn của yêu thú trong suốt, Thực Hồn đạo quân không chịu nổi nữa mà hỏi: “Thế ngươi chưa từng nghĩ bọn họ chung một phe à?”

Ngọc Diện Đao phán như đinh đóng cột: “Không thể nào.”

Thực Hồn đạo quân không trải qua trận chém giết kia, mấy tên cuồng sát này tuỳ tiện tìm người hợp tác trong lôi kiếp, cứ gào lên là ‘Giết đại đi, giết một đứa trước’, hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nào.

Tầm Trân Đỉnh đột nhiên nhảy sang một bên, hiển nhiên là phát hiện thứ gì đó ở gần đây.

Xung quanh sư tử Tuyết Hoa bao phủ một lớp khí đen, nhìn hơi giống chó nhưng xuyên qua khí đen nhìn kỹ thì giống sư tử hơn. Từ lúc rơi xuống bí cảnh, phong ấn của nó đã hơi nới lỏng, trên người còn có tử khí đặc biệt của Minh Đô vây quanh.

Vốn tưởng rằng Đại Âm Khuyển sẽ nhanh chóng lần theo tử khí tìm được nó nhưng nó lại chỉ có một mình từ đầu đến giờ, ngay cả một tu sĩ cũng không nhìn thấy.

Đại đỉnh chặn đường doạ sư tử Tuyết Hoa giật mình, nó quay lại định trốn thì nhìn thấy hai tên tu sĩ cao lớn đang đứng sau lưng mình.

Thực Hồn đạo quân chỉ nhìn một cái đã nhận ra thân phận của sư tử Tuyết Hoa: “Đây là Âm Khuyển sư tôn từng nhắc đến.”

Ngọc Diện Đao cũng thấy hứng thú: “Nó vẫn là thú con.”

Ngọc Diện Đao chưa từng giết chủng loại này, dùng để luyện đao cũng không tệ nhưng hắn nhanh chóng có ý tưởng khác: “Sư tôn từng dặn dò phải quan tâm nhiều đến Minh Đô. Sau khi ta hạ giới từng bảo người Y Cốc đi mua thông tin, thì ra Âm Khuyển không chỉ có một con, chúng dựa vào giết cha giết anh để đoạt vị.”

Nói xong hắn đi tới trước mặt Tiểu Âm Khuyển: “Hợp tác với ta, cùng nhau giết cha ngươi được không?”

Sư tử Tuyết Hoa hai mắt trợn trừng.

Thực Hồn đạo quân đứng phía sau không biết phải nói gì: “Ngươi kể ta nghe mấy tin tức liên quan trước đi.”

Ngọc Diện Đao cố nhịn kể lại, Thực Hồn đạo quân có cách nhìn khác: “Người thống trị Minh Đô hiện giờ chỉ có một đứa con, có lẽ nó rất yêu thương đứa bé này.”

“Sư huynh không hiểu đâu.”

Trong những chuyện lớn gần đây ở đại lục Cửu Xuyên mà người Y Cốc đưa tới, Đỗ Thanh Quang ép chết con ruột không rõ lý do, lâu chủ Nhật Nguyệt Lâu giết đứa con trai độc nhất… Ngay cả trong giới tu sĩ đều đồn rằng đại năng chỉ có một đứa con trai độc nhất chắc chắn không đơn giản.

Thừa dịp bọn họ nói chuyện, sư tử Tuyết Hoa chạy đường vòng.

Ngọc Diện Đao nhếch môi đạp một cước, sư tử Tuyết Hoa đau đớn lăn vài vòng rồi đập mạnh vào một thân cây. Ngọc Diện Đao vốn không vui, đi tới đạp thêm một cú nữa.

Sư tử Tuyết Hoa đau đớn nức nở, Ngọc Diện Đao cười lạnh: “Súc sinh không biết điều.”

Hắn biết con Âm Khuyển này không mạnh, vừa định bồi dưỡng nó thành con rối, không ngờ nó lại muốn chạy trốn. Trước khi phi thăng hắn cũng từng thuần thú, biết rằng muốn thuần phục một con yêu thú nhất định phải để nó thấy sợ hãi trước, hơn nữa sự sợ hãi đó phải ghi tạc trong tận xương tuỷ mới được.

Hắn giẫm lên móng vuốt của sư tử Tuyết Hoa, dùng sức nghiến mạnh, màu lông trắng như tuyết lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.

Thực Hồn đạo quân đang định nói gì đó thì sư tử Tuyết Hoa đột nhiên cắn lên giày, đau đớn khiến Ngọc Diện Đao hơi biến sắc, túm lấy đầu sư tử đập mạnh xuống đất liên tiếp mấy cái, lần cuối cùng hắn nhắm ngay tảng đá đập xuống thì ánh sáng màu đen kỳ dị bộc phát, dao động mãnh liệt hất bay Ngọc Diện Đao ra ngoài.

Ngọc Diện Đao bay xa mấy thước mới có thể đứng vững, trong mắt loé lên kinh ngạc.

Đầu sư tử Tuyết Hoa máu thịt bê bết, nó co rúc trên mặt đất vô cùng yếu ớt, rõ ràng năng lượng này không phải của bản thân nó.

“Không ổn rồi!” Thực Hồn đạo quân nhắc nhở: “Là cấm chú.”

Trong cơ thể con trai của Âm Khuyển có ba tia cấm chú, nếu như bị thương nặng thì Âm Khuyển có thể cảm nhận được trước tiên. Cấm chú nhiều năm ngủ đông bây giờ được khởi động, Ngọc Diện Đao đang định làm gì đó thì một cọng lông chó hoá thành sương đen từ đằng xa bay tới, ở giữa không trung rít lên một tiếng chói tai.

“Đi mau.” Thực Hồn nhìn cọng lông chó này có thể đoán đại khái sức mạnh của Âm Khuyển: “Có lẽ đối phương đang bị thứ nào đó cầm chân, một khi tới đây sẽ rất phiền phức.”

Ngọc Diện Đao: “Hai ta hợp sức, chỉ là một con Âm Khuyển…”

Thực Hồn đạo quân cắt lời hắn: “Tầm Trân Đỉnh cảm thấy rất nhiều năng lượng dị vật, đến lúc đó e rằng thứ chúng ta đối mặt không chỉ là Âm Khuyển.”

Cuối cùng Ngọc Diện Đao lựa chọn tin tưởng phán đoán của Thực Hồn đạo quân, bay được một đoạn rồi mà vẫn nghe thấy tiếng rít lên của sương đen. Tiếng rít ẩn chứa sự phẫn nộ khiến lòng người kinh hãi, lúc Thực Hồn đạo quân bay đi thì khẽ nhíu mày, hắn có cảm giác trong cái bí cảnh này không có việc nào dễ dàng cả.