Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 6: Hóa Thần Kiếp




Mảnh không gian này càng trở nên yên tĩnh, Cố Nhai Mộc không có lựa chọn nào khác, khiến đối phương hiểu lầm rằng y hạ lưu vẫn tốt hơn biết được chân tướng sự thật.

“…..”

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, y mới lên tiếng: “Nhưng ngươi mới là người vượt ngoài dự đoán.”

Nói trắng ra độ khó của ảo cảnh này là trung bình cộng cảnh giới của hai người, vượt qua cảnh giới của Đỗ Thánh Lan, cũng không đến mức để y trầm luân. Xuất hiện tình huống này đã thể hiện rõ thực lực của Đỗ Thánh Lan đã vượt xa nguyên anh bình thường.

Nếu ai nói hắn có thể vượt cấp đánh chết đối thủ, Cố Nhai Mộc cũng tin.

Đỗ Thánh Lan đảo mắt, cưỡng ép đổi đề tài: “Ta cũng không ngờ cái ngươi muốn thấy nhất là ta y phục xộc xệch khóc lóc cầu xin ngươi.”

“…..”

“Nghe nói ngọc bích của đạo trường Kim Ô đã có lịch sử hơn ngàn năm.”

“Ha ha ha, không dối gạt Lý huynh, nó đã tròn 3200 năm.”

Bên ngoài truyền đến động tĩnh, âm thanh trò chuyện đồng thời làm Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc thở phào nhẹ nhõm.

“Có người tới. Đi mau!”

Cố Nhai Mộc một lần nữa xé rách không gian, dẫn Đỗ Thánh Lan rời đi.

Bọn họ xuất hiện trên đỉnh núi, mơ hồ có thể nhìn thấy chủ nhân của đạo trường Kim Ô đang hướng dẫn mọi người rời đi, có lẽ muốn dẫn khách tham quan ngọc bích.

Đỗ Thánh Lan liếc mắt nhìn cái tay đang nắm cổ tay mình.

Cố Nhai Mộc buông tay ra, khẽ ho một tiếng: “Độ kiếp ngươi cũng xem xong rồi, nếu muốn tiếp tục tham quan ngọc bích thì đợi tối quay lại.”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu, tỏ vẻ không cần.

“Chúng ta đã đi mấy ngày, đến thôn trấn gần đây ăn chút thịt linh thú, bổ sung nguyên khí đi.”

Không giống với Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc không thích ăn nhưng thích uống nên không từ chối đề nghị này.



Thôn trấn lân cận đạo trường Kim Ô cực kỳ náo nhiệt.

Giá cả tửu lầu tăng vọt, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đều là người không thiếu tiền, yêu cầu một gian phòng thượng hạng.

Cố Nhai Mộc vốn còn định mời mấy vị nhạc sư đánh đàn ca hát, nhưng tiếc là hôm nay khách đông, tửu lâu quá ồn nên đành thôi.

Sau khi cơm nước no nê, hai người sóng vai ra ngoài thì một thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên xông vào, bởi vì đi quá nhanh suýt nữa va vào Đỗ Thánh Lan.

Thiếu nữ dáng người linh hoạt, vào lúc sắp đụng trúng thì lách người tiếp tục chạy đến một cái bàn: “Du sư tỷ, có chuyện lớn rồi!”

Nữ tử được gọi là Du sư tỷ trách cứ: “Hoảng hốt cái gì, đến khi nào muội mới có thể chững chạc?”

“Chuyện lớn đó.” Thiếu nữ nuốt nước bọt: “Muội vừa nhận được bùa đưa tin của đại sư huynh, Tàng Thư Các của Đỗ gia bị Đỗ Thánh Lan cướp sạch.”

Hôm nay trưởng lão của Đỗ gia, cả gia chủ Đỗ Thanh Quang đều tới đây hộ đạo cho Đỗ Bắc Vọng. Nhưng cho dù không có gia chủ và trưởng lão, Đỗ gia vẫn có vô số cao thủ. Trừ phi là tu sĩ Đại Thừa Kỳ, muốn vào trộm là chuyện không thể nào. Lúc trước Đỗ Thánh Lan có thể thiêu cháy từ đường là vì vẫn chưa bị gia tộc xóa tên, có thể ra vào tự do.

Những thực khách trong tửu lâu nghe vậy thì không tin, Du sư tỷ nghiêm mặt: “Còn dám nói bậy, trở về ta sẽ cho muội bế quan.”

Nhưng rất nhanh sau đó, câu chuyện khó tin này đã được chứng thực.

“Chính xác trăm phần trăm! Trước đó không lâu đạo trường Kim Ô còn tận tình mời một số thế lực quan sát ngọc bích, ta và sư phụ cũng ở trong đó.” Một tên đệ tử trẻ tuổi vẫn đang sợ hãi nói: “Ta tận mắt nhìn thấy Đỗ Thanh Quang nhận được tin tức, sau đó mặt mày âm trầm.”

Tin tức càng truyền càng xa, chỉ sau một lúc ngắn ngủi, mọi người đã âm thầm chấp nhận sự thật Đỗ Thánh Lan ăn cắp Tàng Thư Các, thảo luận hắn làm được như thế nào.

“Chắc là có mật đạo nào đó.”

“Người này tâm tư thâm trầm, cực kỳ đáng sợ, thảo nào Đỗ gia không thích hắn.”

Giữa những hàng chữ vẫn không quên khen ngợi Đỗ Bắc Vọng.

Rõ ràng hoàn cảnh vô cùng náo nhiệt nhưng Đỗ Thánh Lan lại giống như một người vô hình đứng ở cửa cầu thang. Sau đó, hắn bước nhanh rời khỏi trấn.

Đang buổi chiều, Đỗ Thánh Lan cúi đầu, bàn tay bị siết chặt có thể nhìn thấy rõ đường kinh mạch.

“Thế nhân ngu dốt, bọn họ chỉ tin những gì bọn họ muốn tin, ngươi cần gì phải để ý?” Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Ngàn năm trôi qua, tu sĩ trong thiên hạ đều không suy nghĩ theo bình thường, thêm việc phỏng đoán xằng bậy, đúng là gỗ mục không thể đẽo.”

Trong lúc Cố Nhai Mộc đang nói thì một con thỏ hoang đột nhiên chạy đến, nó kiệt sức rũ tai xuống, phun một chiếc nhẫn trữ vật vào lòng bàn tay Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan buông lỏng bàn tay, ngồi xổm đón lấy chiếc nhẫn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Hắn sờ tai thỏ, giải trừ khống chế thần trí, sau đó đứng lên nói: “Thành công.”

“Thành công gì?”

“Đương nhiên là trộm Tàng Thư Các.”

“Ngươi nói cái gì?” Cố Nhai Mộc dường như đang phun ra từng chữ.

Đỗ Thánh Lan nhìn y, nghiêm túc nói: “Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.”

Cố Nhai Mộc dường như luôn đi theo Đỗ Thánh Lan một tấc không rời, có thể xác định hắn không có thời gian gây án, nhớ đến đối thoại trước đó của hai người bèn hỏi: “Ngươi gài nội gián trong Đỗ gia?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

Muốn dọn sạch Tàng Thư Các, tất nhiên vị nội gián này phải có địa vị trong Đỗ gia, thậm chí là cao tầng gia tộc.

Cố Nhai Mộc thừa nhận đây là lần đầu tiên y coi thường một tên tiểu bối, ban đầu Đỗ Thánh Lan nhắc tới hắn có nội gián thì y chỉ cho rằng là một tên vô danh tiểu tốt.

“Gây ra chuyện này, nhất định gia tộc sẽ thanh lọc rất lớn.” Cố Nhai Mộc nửa cười nửa không: “E rằng nội gián của ngươi sẽ không giữ được.”

“Giữ được.”

Tuy Cố Nhai Mộc chướng mắt mấy đại gia tộc nhưng phải thừa nhận rằng bọn họ rất biết cách đối nội, nghe vậy thì hứng thú nhướn mày: “Tự tin vậy à?”

Đỗ Thánh Lan đang kiểm tra đồ vật trong nhẫn trữ vật, nghe vậy không ngẩng đầu mà đáp: “Cho dù ta tới trước mặt Đỗ Thanh Quang nói ra nội gián là ai, ông ta cũng sẽ không tin.”

“Là ai?”

Đỗ Thánh Lan: “Hắn không tin, ngươi cũng sẽ không tin.”

Cố Nhai Mộc hỏi với vẻ nguy hiểm: “Ngươi đánh đồng ta với ông ta?”

Đỗ Thánh Lan thở dài: “Được rồi, là Đỗ Bắc Vọng.”

“Ngươi nói láo.”

“…..”

Bầu không khí thật yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Cố Nhai Mộc lên tiếng trước: “Là hắn thật à?”

Đỗ Thánh Lan: “Gia tộc đối xử với ta quá tàn nhẫn, lại quá nhân từ.”

Chèn ép là thật, cho một con đường sống là thật.

Còn người cha ruột Đỗ Thanh Quang, đối xử với một thiên tài tuyệt thế vô cùng khắc nghiệt, từ góc nhìn của Đỗ Bắc Vọng thì chưa chắc là không lo lắng, lo lắng mình bị xem là đá mài dao.

Khi thanh đao không bao giờ bị rỉ sét thì đá mài dao cũng không còn giá trị nữa.

Đỗ Thánh Lan: “Mấy tháng trước ta tìm Đỗ Bắc Vọng, cùng nhau ăn cắp Ngộ Đạo Đan. Ta được vật chí bảo, hắn cũng có thể thăm dò thái độ của gia tộc, đôi bên cùng có lợi.”

Kết quả là lần đó, quả nhiên Đỗ Thanh Quang không trực tiếp ra tay truy sát.

“Dựa theo ước định lúc đó, nếu Đỗ gia không hạ tử thủ, hắn sẽ giúp ta trộm Tàng Thư Các. Liên tục gây ra hai tai họa lớn ngập trời, dù Đỗ Thanh Quang có sắp xếp khác thì cũng không bảo vệ được ta.”

Nhưng sau khi gặp được Thiên Cơ đạo nhân, hành động này đã không còn ý nghĩa.

Đỗ Bắc Vọng không biết chuyện, vẫn thực hiện kế hoạch lần này.

Độ kiếp chính là thời cơ tốt nhất, ngày hôm nay tất cả lực chú ý đều tập trung lên Đỗ Bắc Vọng, Đỗ Thánh Lan chỉ cần phái người đến lấy đồ trước thời hạn.

“Thật ra Tàng Thư Các đã bị trộm vào tối hôm qua.”

Cố Nhai Mộc tỏ ra coi thường: “Nếu đã trộm, sao không trộm thứ gì quý giá.”

“Đỗ Bắc Vọng biết rõ tương lai ta và hắn có thể là kẻ địch ngươi sống ta chết.” Đỗ Thánh Lan thản nhiên nói: “Tàng Thư Các chính là giới hạn của hắn.”

Trong Tàng Thư Các có công pháp tu hành cho các tiểu bối còn trẻ của Đỗ gia, nghiêm cấm truyền ra ngoài. Trước đây hắn định coi đây là lợi thế khống chế gia tộc, để bọn họ tạm thời không ra tay với hắn.

Chọc tới Đỗ Thánh Lan, hắn sẽ công bố công pháp, căn cơ Đỗ gia cũng sẽ tổn thương trên hai phần.

Chúng ta đều biết tứ đại gia tộc có thể phát triển đến hôm nay đều là vì độc quyền công pháp nhập môn cao cấp, từ lúc bắt đầu tu sĩ bình thường đã không thể đứng ngang hàng cùng bọn họ.

Đối với tu sĩ nguyên anh hậu kỳ, những công pháp, bí tịch này không giúp ích gì trong việc tu hành nên Đỗ Bắc Vọng mới chịu giúp đỡ.

Còn về Ngộ Đạo Đan, cầm được chưa chắc giữ được, Nguyên Anh Kỳ sử dụng nó cũng chả được lợi gì.

Vì sợ đối phương phản bội nên lúc trước Đỗ Thánh Lan cố ý khống chế một con thỏ hoang đi lấy hàng, bảo đảm không ai theo dõi mới đến lấy nhẫn trữ vật.

Bây giờ đạt được mục đích, hắn mới nói: “Chúng ta ra ngoài nghe chút tiếng gió, nếu người Đỗ gia đã đi thì ở thêm hai ngày nữa, tránh xa bọn họ một chút.”

Tàng Thư Các bị trộm, theo lý Đỗ Thanh Quang phải nóng giận chạy thẳng về gia tộc, nhưng ông ta tâm tư thâm trầm sâu không lường được, Đỗ Thánh Lan lại tự phụ, không dám nói đã hoàn toàn hiểu thấu.

Bọn họ rời đi chỉ một lúc, đường phố càng trở nên náo nhiệt hơn. Ngọc bích ở đạo trường Kim Ô là một thứ tốt, một số tán tu tìm chỗ nghỉ chân, nghĩ làm thế nào mới có được cơ hội tham quan.

Chuyện độ kiếp đã làm Đỗ gia trở thành tiêu điểm hôm nay, vốn là thời khắc vinh quang nhưng lại bị chuyện Tàng Thư Các bị trộm lấn át, ngay lập tức trở thành chủ đề nóng của mọi người.

Đỗ Thánh Lan đi bộ trên phố, nghe mấy lời tán gẫu về mình, xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.

“Xem ra người Đỗ gia đã đi.”

Nếu không người hiểu chuyện sao dám bàn luận công khai như vậy.

Tiếng tán gẫu bỗng nhiên nhỏ lại, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn thì thấy phía trước có vài tên tu sĩ kiêu căng đi tới, bên hông đeo kiếm, đều có ký hiệu mặt trăng.

“Là đệ tử của Trảm Nguyệt Sơn.”

Trong đó có một tên Đỗ Thánh Lan quen mặt, có lẽ đã gặp qua từ trước.

Cố Nhai Mộc thấy Đỗ Thánh Lan bình tĩnh, nhìn thẳng đệ tử Trảm Nguyệt Sơn không chút tránh né, không hiểu sao lại hùa một câu: “Đúng là rồng phượng trong loài người.”

Đỗ Thánh Lan nhìn thấy đệ tử Trảm Nguyệt Sơn không giật mình nhưng lại bị những lời này làm cho khó hiểu. Mấy tên đệ tử này ở Trảm Nguyệt Sơn có lẽ có địa vị không cao, là đệ tử ngoại môn, theo đệ tử nội môn đến đây giữ gìn trật tự.

Đạo trường Kim Ô là thế lực phụ thuộc Trảm Nguyệt Sơn, bây giờ có rất nhiều tu sĩ tràn vào, rất có thể dẫn đến đánh nhau.

Ánh mắt Cố Nhai Mộc cao cỡ nào, mấy tên đệ tử thiên phú trong mắt người bình thường là thiên kiêu tuyệt thế, nhưng trong mắt y chỉ sợ là không đáng nhắc tới.

Đỗ Thánh Lan chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, giả vờ than thở: “Thật hâm mộ đệ tử những tông môn này, không lo tài nguyên. Nào giống chúng ta, muốn lĩnh hội ngọc bích còn phải nhìn ánh mắt người khác.”

“Dù nhìn nữa thì chỗ tốt cũng không đến lượt ngươi.” Cố Nhai Mộc nói: “Đi tìm nơi nghỉ chân trước đã.”

Nhà trọ hết chỗ, giá cả càng tăng thêm gấp mấy lần.

Bọn họ đến hai cái nhà trọ đều có tu sĩ vì giành phòng mà đỏ mặt tía tai.

Khi sắp đến nhà thứ ba thì Cố Nhai Mộc bước chậm lại, nói với Đỗ Thánh Lan vẫn còn đang hâm mộ: “Đừng giả vờ nữa.”

Đỗ Thánh Lan suy đoán: “Có phải lúc nãy Trúc Mặc ở đây không?”

Cố Nhai Mộc gật đầu: “Hắn đơn độc mở một không gian nhỏ, ẩn thân trong đó rất khó phát hiện.”

Bị nhốt ngàn năm, thực lực của Cố Nhai Mộc hao tổn rất lớn, lại không phải đang ở nguyên hình, cảm nhận còn khuya mới nhạy bén như hình rồng, nhưng y có vô số bảo vật, một trong số đó có thể nhận biết hơi thở.

Dù Trúc Mặc thông minh cũng sẽ không ngờ tới con rồng này hoàn toàn không lo bị người khác chiếm được chỗ tốt, khắp nơi đều có cứ điểm, đồng thời ẩn giấu nhẫn trữ vật.

“Hễ đệ tử Trảm Nguyệt Sơn xuất hiện, ngươi có chút lưỡng lự hoặc né tránh.” Cố Nhai Mộc cười khẩy: ‘Sẽ bị bắt ngay lập tức.”

Còn về việc tại sao Trúc Mặc lại xuất hiện, lúc ở trên núi Đỗ Thánh Lan từng có thời gian tâm trạng không ổn định, không ngờ vì vậy mà khiến Trúc Mặc hoài nghi.

Sau khi nghĩ ra nguyên nhân, ánh mắt Đỗ Thánh Lan lạnh lẽo: “Phong thủy luân chuyển, sẽ có một ngày…”

Cố Nhai Mộc không để trong lòng, lời này lọt vào tai y chỉ như trẻ con nói đùa.

Thiên kiêu trưởng thành phải mất một thời gian rất dài, nhanh thì trăm năm, chậm thì ngàn năm cũng nên.

Một vùng mây đen rộng lớn đã tản đi, còn sót lại một vài cụm mây trắng, lúc này bầu trời đang đổ mưa nhỏ. Đỗ Thánh Lan không thi triển che chắn cản nước mưa rơi vào người, trái lại vươn tay ra, từng hạt mưa bé xíu tựa như kim châm, đâm vào phần thịt non mềm trong lòng bàn tay hắn.

Đỗ Thánh Lan quan sát ngọc bích của đạo trường Kim Ô và Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, thu hoạch không nhỏ. Lúc trước vì chạy trốn mệt mỏi và nghi ngờ thái độ kỳ lạ của Cố Nhai Mộc nên không đạt được biến đổi.

Lúc này bình cảnh được buông lỏng, hơi thở xung quanh Đỗ Thánh Lan bắt đầu tăng nhanh đáng sợ.

Cố Nhai Mộc run lên, quát lớn: “Ngươi nhịn xuống cho ta!”

Tham khảo oanh động khi Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, Đỗ Thánh Lan đưa tới dị tượng đất trời khủng khiếp e rằng chỉ nhiều không ít. Bây giờ độ kiếp, không khéo sẽ khiến người của Trảm Nguyệt Sơn chú ý.

Lời tác giả:

Đỗ Bắc Vọng: Ta là hóa thần trẻ tuổi nhất hiện nay, trong cảnh giới hóa thần ta là vô địch!

Đỗ Thánh Lan: À. (Bắt đầu độ kiếp…)

Đỗ Bắc Vọng: Không để ta vui thêm vài ngày được à!