Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 53: Ta muốn sống




Bởi vì chột dạ nên Đỗ Thánh Lan lặng lẽ thu hồi Hồng Mông Nguyên Bảo.

Mười hai người này vốn rất chướng mắt sư tử Tuyết Hoa nhát gan, đối với chuyện Âm Khuyển để người khác giả làm người thừa kế cũng có hơi bất mãn. Bọn họ sùng bái cường giả, người thừa kế như vậy sao có thể vừa mắt? Bây giờ xem ra Tiểu Âm Khuyển nhát gan nhưng tâm tư lại ngoan độc.

Những lời của sư tử Tuyết Hoa khiến người khác hoảng hồn, nó cảm nhận được bầu không khí không đúng thì hơi lúng túng.

Đồng tử màu máu như ánh chiều tà nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan mím môi, tại sao lại nhìn hắn? Mục đồng sau lưng đã sớm đứng sang một bên, vạch rõ giới hạn với hắn.

“Về mặt logic thì…” Đỗ Thánh Lan miễn cưỡng tìm từ: ‘Không sai.”

Hắn chần chừ một chút, không nhịn được hỏi: “Âm Khuyển thật sự có bản lĩnh cắn nuốt Minh Đô hả?”

Bầu không khí tĩnh lặng lần thứ ba.

Từ cổ chí kim, chưa từng có Âm Khuyển nào thử… Không phải, phải nói là chưa từng có ý nghĩ như vậy. Lần này, ngay cả mấy người cao tầng Minh Đô cũng tò mò, bọn họ theo bản năng cảm thấy không thể thực hiện được, cho dù năng lực cắn nuốt của Âm Khuyển mạnh hơn nữa thì cũng có hạn. Nếu thật sự ăn Minh Đô, e rằng chưa gặm được một phần ba đã bạo thể mà chết.

Âm Khuyển nói: “Sao ngươi không hỏi ta có thể cắn nuốt đại lục Cửu Xuyên hoặc vùng biển Vô Tận hay không luôn đi.”

Đỗ Thánh Lan sờ mũi, thầm nghĩ nó không làm được không có nghĩa là tương lai không có ai làm được.

Âm Khuyển thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, không nói gì thêm nữa nhưng mọi người tự giác ngừng nhắc đến vấn đề vừa rồi. Đỗ Thánh Lan chủ động nói sang chuyện khác: “Chúng ta tới là muốn hỏi trận động đất lúc nãy là như thế nào?”

Mục đồng đứng đằng xa ước gì có thể làm thịt Đỗ Thánh Lan cho bò ăn, ‘chúng ta’ cái quỷ gì.

Vừa vào cửa nghe được vài câu, Đỗ Thánh Lan đã có phán đoán ban đầu nhưng vẫn cần thêm một bước xác nhận nữa.

Không ngờ người trả lời hắn lại là lão giả: “Có thể là ngôi sao nào đó va chạm nhưng cũng có thể là kẻ thù bên ngoài muốn xâm lấn.”

Chiêu thức vừa rồi của Đỗ Thánh Lan đã giành được quyền nói chuyện.

Một con rắn nhỏ được ngưng tụ từ âm khí chui ra từ tay áo của nam tử âm nhu, người này vừa vuốt ve đầu rắn vừa chậm rãi nói: “Ta thấy chưa chắc. Minh Đô không đứng im, năm nay động đất nhiều lần giống như có một thế lực đã đến rất gần chúng ta, hơn nữa lúc nào cũng có thể dịch chuyển.”

Ngồi bên trái nam tử là một vị nữ tử luôn im lặng, dường như sức khoẻ đối phương không tốt lắm, hay ho khan. Nàng lấy khăn tay che miệng và mũi, sau đó mới buông ra, hít một hơi thật sâu như chuẩn bị nói.

“Không giống, khụ khụ…”

Người bên ngoài tự giác dừng bàn tán, ngay cả lão giả và Âm Khuyển cũng nhìn về phía nàng.

Đỗ Thánh Lan không nhịn được quan sát nữ tử, sự cảnh giác trong lòng càng mạnh hơn. Từ lúc hắn vào đây, dường như đã quên mất sự tồn tại của đối phương.

“Không giống phá hư, dường như chỉ muốn vào.” Giọng của nữ tử này quá nhỏ, nếu không lắng nghe thì hoàn toàn không nghe rõ.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày, trong ký ức của đệ nhị tổ thì hắn thấy chỉ khi thông đạo nứt ra, người bên ngoài mới có thể tiến vào.

Nữ tử như biết rõ sự hoang mang của hắn, khẽ nói: “Tạo vết thương cho giới bích cần giới nguyên và sức mạnh tương đương cùng tác động, tuy nhiên vẫn còn một cách là hiến tế một pháp thân có sức mạnh tương đương, được giới bích đồng ý là có thể vào.”

“Nhưng phương pháp này rất có hại, phải tuân thủ nguyên tắc của giới bích, sau khi tiến vào sức mạnh cũng phải bị thế giới bổn nguyên áp chế.”

Nam tử âm nhu kinh ngạc: “Sao trước kia ta không thấy ngươi nói?”

“Đọc nhiều sách.” Nữ tử lại cúi đầu ho khan.

Nam tử âm nhu xấu hổ ngậm miệng, Âm Khuyển ngồi trên chủ toạ lên tiếng: “Nếu tạm thời không ảnh hưởng đến Minh Đô, chuyện thời đại hoàng kim không cần nhắc lại.” Nó ra lệnh cho một trong mười hai người: “Bát Ô, ngươi phái người canh chừng xunq quanh giới bích, đề phòng có kẻ tự tiện xông vào.”

Sau khi biết được lý do động đất, Đỗ Thánh Lan chuẩn bị rời đi, hắn không muốn đi về chung với những người này, ai mà biết có bị người ta lén lút giết hay không. Đối phó với âm vật, quỷ tu bình thường thì rất thuận lợi nhưng trước mặt mười hai người này, Đỗ Thánh Lan có lòng tin không đánh thắng được ai.

Đỗ Thánh Lan dần dần lui ra sau, sắp đến cửa thì hắn mới xoay người. Giờ phút này, sương mù máu bên ngoài đẹp đến mức không gì sánh được.

Ánh mắt thoáng lia sang con bò già, Đỗ Thánh Lan xoay mặt qua nhìn mục đồng đang ngồi bên trên, giọng điệu khiêu khích: “Các hạ chạy cũng rất nhanh.”

Mục đồng nhìn hắn cũng không hoà nhã gì.

Bởi vì trận động đất trước đó nên trên phố bị mất vài miếng gạch đỏ, Đỗ Thánh Lan cẩn thận bước đi, nhớ lại những người trong phiên họp, đột nhiên hỏi: “Ngoại trừ Âm Khuyển, ngươi cảm thấy ai lợi hại nhất?”

Mục đồng bình thản: “Nữ tử hay ho khan.” Về việc này mục đồng không nói dối, biết ai mạnh nhất ai yếu nhất cũng không có ý nghĩa gì.

Sự thật đúng là như vậy, Đỗ Thánh Lan chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Đi được nửa đường, mục đồng lạnh lùng nói: “Ta phải tham gia một cái nghi lễ cúng tế, đi trước đây.”

Nó rẽ sang một đường khác, Đỗ Thánh Lan không chút do dự đi theo, nó sốt ruột quay lại hỏi: “Theo ta làm gì?”

Đỗ Thánh Lan lạnh lùng hỏi: “Trên con đường kia có nguy hiểm đúng không?”

Mục đồng mắng Đỗ Thánh Lan tâm tư quá sâu, chuyện này mà cũng nhận ra.

Lần này nó nói oan cho Đỗ Thánh Lan, vừa rồi hắn thật sự không nhận ra nguy hiểm, chỉ là trong sương mù có một cái đuôi đúng lúc chọt vào eo hắn, dịu dàng đẩy hắn sang hướng khác nên hắn mới nhận ra bất thường.

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh đi về phía trước nhưng trong lòng suy nghĩ thì ra Cố Nhai Mộc dùng nguyên hình ẩn thân trong sương mù. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, màu sắc tương tự, ngân long còn có thể tự do phóng to thu nhỏ, trạng thái này quả thật rất thích hợp lẩn trốn.

Đi đường vòng trở về hốc cây, kể từ khi biết cái cây này là vật sống thì Đỗ Thánh Lan luôn cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Cố Nhai Mộc đột nhiên xuất hiện, lạnh nhạt nói: “Ta đã bố trí kết giới.”

Ngụ ý có việc muốn nói.

“Trên con đường đó có gì nguy hiểm?”

“Quỷ tu.” Cố Nhai Mộc giải thích: “Không cùng cấp bậc với quỷ tu lúc trước, bây giờ ngươi ứng phó sẽ rất vất vả.”

Đỗ Thánh Lan chờ câu tiếp theo, suy đoán không chỉ có như vậy.

“Con Âm Khuyển khác cũng quay về rồi.”

Đỗ Thánh Lan đang thắp nến đột nhiên ngừng lại, bây giờ cách lần từ biệt ở Phần Thành cũng không lâu, lúc đó Âm Khuyển Mắt Xanh không trở về, vì sao bây giờ lại thay đổi chủ ý?

Cố Nhai Mộc nói: “Lúc ta ẩn náu trong sương mù có nghe thấy mấy con âm vật nói chuyện, có liên quan đến chuyện ngươi vượt qua kiểm tra ‘Thời Quang’.”

Chạy thoát khỏi tay thợ săn, kết thúc rèn luyện một cách hoàn hảo chứng tỏ thân phận tiểu điện hạ đã được chứng thực.

“Đừng quên con Âm Khuyển kia được xem là ‘điện hạ’.”

Theo quy tắc trước kia của Minh Đô, mỗi thế hệ người thống trị đều là giết anh giết cha. Âm Khuyển vẫn còn một người huynh đệ không thể g.iết chết, có nghĩa là đối phương lúc nào cũng có quyền giết ngược. Đều là người được chọn cho vương vị tương lai, Tiểu Âm Khuyển và Yểm có thể nói là ngang hàng, chém giết lẫn nhau cũng là việc hợp lý.

Đỗ Thánh Lan thắp ngọn nến cuối cùng, hốc cây lập tức sáng lên. Có lẽ Yểm cũng không ngờ hắn lại vượt qua kiểm tra nhanh như vậy, chủ động dê vào miệng cọp.

Bất kỳ cuộc tranh giành thống trị Minh Đô nào đều sẽ không xuất hiện sức mạnh áp chế tuyệt đối, đáng tiếc đời trước không hoàn toàn phân chia thắng bại, để lại tai hoạ ngầm cho đời sau.

“Rèn luyện ở ‘Thời Quang’ chính là sự bảo vệ cuối cùng nhưng lại bị ta phá nát.”

Trong chuyện này không thể không kể đến Âm Khuyển cố gắng dẫn dắt, không quen không biết mà muốn tìm hiểu chân tướng về thời đại hoàng kim thì tất nhiên phải có trả giá. Đỗ Thánh Lan không có tư cách oán giận, hắn nhìn chằm chằm ánh nến lúc sáng lúc tối: “Có lẽ Âm Khuyển đang chờ ta chủ động tìm nó, nhờ nó tạm thời đứng ra bảo vệ an toàn của ta, tất nhiên là ta phải trả một cái giá đắt khác.”

Giá đắt đó là gì thì không ai biết.

Cố Nhai Mộc khoanh tay dựa cửa, nửa cười nửa không: “Bây giờ ngươi đã biết khối xương cứng Minh Đô này không dễ gặm.”

Cốc cốc cốc.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày, phiền phức tới nhanh vậy à?

Cố Nhai Mộc mở cửa, binh nhân đứng trong bóng đêm vô tận, sư tử Tuyết Hoa nhảy khỏi vai nó, chạy về bên cạnh Đỗ Thánh Lan.

“Vương bảo Tiểu Âm Khuyển trước tiên cứ theo ngươi.”

Chữ cuối cùng được thốt ra, binh nhân đã ở trên phố cách đó mấy trăm thước. Đỗ Thánh Lan nhìn sư tử Tuyết Hoa, suy nghĩ xem Âm Khuyển có ý gì.

Một lúc lâu sau, dường như hắn nghĩ đến điều gì đó nên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhai Mộc. Y gật đầu, dường như cũng nghĩ giống Đỗ Thánh Lan: “Lúc nãy ngươi ra mặt cho vật nhỏ này nên Âm Khuyển mới thay đổi sách lược.”

Mặc dù không biết trước kia Âm Khuyển muốn làm gì nhưng nếu bây giờ đã cho Tiểu Âm Khuyển đi theo, có lẽ cũng không đến mức khiến Đỗ Thánh Lan gặp nguy hiểm sinh tử.

Cố Nhai Mộc bỗng nhiên sa sầm: “Đừng quá lơ là.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

Âm Khuyển tất nhiên sẽ để lại bùa bảo mệnh cho sư tử Tuyết Hoa nhưng hắn thì không có quyền lợi tuỳ hứng như vậy.



Yểm đã trở về.

Hai ngày nay Minh Đô chém giết giảm dần như sự yên tĩnh trước cơn dông tố. Quỷ tu đều thần phục Âm Khuyển Mắt Xanh, còn những thứ khác như âm vật, nói dễ nghe là trung lập nhưng thực chất là dao động không ngừng. Tấm bia đá màu máu kiểm tra cho kết quả thiên phú của tiểu điện hạ rất bình thường, nhưng tiểu điện hạ có thể sống sót rời khỏi ‘Thời Quang’ chứng tỏ đã có kỳ ngộ khác.

Bây giờ hai vị tề tụ Minh Đô, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.

Đỗ Thánh Lan cố gắng nguỵ trang thành tiểu điện hạ, phát triển lực lượng của mình. Khi hắn vất vả lắm mới tìm được một con âm vật ở góc đường, muốn tâm sự với âm vật thì nó lại bỏ chạy. Sau đó hắn đi tìm người Minh Đô, bọn chúng đều dùng ánh mắt nhìn hắn như muốn nói ‘ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại hại ta’.

Tìm một vòng không có kết quả, Đỗ Thánh Lan vô tình gặp được mục đồng đang ngồi bên tế đàn, nhiệt tình mời đối phương gia nhập đoàn đội của mình.

Mục đồng nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không nghe hắn đang nói cái gì.

Đỗ Thánh Lan khẽ thở dài: “Cơ hội đưa than trong ngày tuyết rơi, vậy mà ngươi bỏ lỡ nó.”

Mục đồng vẫn thờ ơ, giả sử phải lựa chọn thì nó thà hoá thành lửa than nướng chết tên súc sinh này.

Trong lúc hai bên giằng co, bên mép đàn tế xuất hiện một tia máu.

“Khụ khụ…”

Tiếng ho khan như có như không từ đằng xa truyền đến, Đỗ Thánh Lan lập tức xoay người lại, mục đồng cũng mở mắt.

Một bóng người yếu ớt từ trong sương mù đi đến, người đó vô cùng gầy gò, dường như lúc nào cũng có thể hoà tan vào sương mù. Nữ tử gầy yếu, mí mắt cũng không nhấc lên được: “Nghe nói ngươi đang tuyển người.”

Lời vừa dứt, nàng cúi người ho sù sụ, Đỗ Thánh Lan muốn nói cũng không có cơ hội. Khó khăn lắm nữ tử mới ôm ngực bình tĩnh lại, Đỗ Thánh Lan cẩn thận hỏi: “Các hạ muốn gia nhập đoàn đội ta?”

Tuyển người là giả, dụng ý thực tế của Đỗ Thánh Lan là muốn thu hút một số âm vật làm nội gián phản bội, phá nát công đức đối phương tích góp được. Đáng tiếc là những âm vật này không thông minh đến bên cạnh mình nằm vùng khiến hắn rất thất vọng.

Nữ tử trước mắt ngay cả mục đồng cũng không dám chọc, Đỗ Thánh Lan càng không dám tính kế với người này.

Đỗ Thánh Lan lịch sự hỏi khách sáo mà thôi, nữ tử lắc đầu như mong đợi nhưng không lập tức bỏ đi, trái lại nàng từ tốn nói: “Ta vừa nhìn thấy ngươi đã thích.”

Đỗ Thánh Lan nghe được câu này lập tức có dự cảm xấu, vội vã chuẩn bị từ chối.

“Ta một lòng vấn đạo, không…”

“Ngươi làm con trai ta đi!”

“…..”

“Thiên phú ngươi không tệ, dáng người cũng tốt, ta luôn muốn có một đứa con.” Nói đến chuyện vui, trên gò má tái nhợt cuối cùng cũng có một tia ửng hồng.

Đỗ Thánh Lan không hiểu nổi giữa ba điều này có liên quan gì, đối phương như đang nói đùa, hắn trả lời khá thận trọng: “Há có thể tuỳ tiện nhận cha mẹ, chuyện này không được nói đùa. Huống hồ cho dù có ràng buộc huyết thống hay không, một loại quan hệ chính là một loại nhân quả.”

Nữ tử sắc môi đỏ rực, lúc mỉm cười như vong hồn đòi mạng. Nàng mỉm cười đầy ẩn ý, xoay người đi vào sương mù.

Không còn áp lực khổng lồ, Đỗ Thánh Lan cảm thấy bờ vai được thả lỏng, vừa quay lại thì chẳng thấy mục đồng đâu nữa.

Đúng lúc này, một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên bò lên sau lưng, Đỗ Thánh Lan đang định rút kiếm thì phát hiện xuất hiện thêm một bóng ma dưới chân. Cái bóng kia rất dài, tìm nơi xuất hiện cái bóng thì thấy ở góc đường, một đôi mắt màu xanh đang nhìn chằm chằm hắn.

Yểm?

Đỗ Thánh Lan hơi tái mặt, Âm Khuyển Mắt Xanh đúng là bất lịch sự, lúc đầu hắn cho rằng đôi bên sẽ có một quá trình giao phong thăm dò.

Ác ý trong đôi mắt xanh kia càng ngày càng mãnh liệt, Yểm ghét cái vẻ hào nhoáng bên ngoài của nhân loại, trước đó Đỗ Thanh Quang không cho nó đi giết Tiểu Âm Khuyển, vẽ vời đi tìm Thiên Cơ đạo nhân, kết quả biến khéo thành vụng. Dưới góc nhìn của nó, thà rằng làm trực tiếp thì tốt hơn. Lúc này Âm Khuyển Mắt Xanh đang thử thăm dò, nhưng thứ nó dò xét là binh nhân, Yểm muốn xem đối phương có ngăn cản nó ra tay với Tiểu Âm Khuyển không.

Sáng sớm hôm nay bên giới bích có động tĩnh, Âm Khuyển dẫn người qua đó kiểm tra, đối với Âm Khuyển Mắt Xanh mà nói đây là một cơ hội tuyệt vời.

Yểm được Đỗ Thanh Quang cho một lá bùa bạo phá, cho dù trên người Tiểu Âm Khuyển có cấm chú bảo vệ do cha nó để lại, lá bùa này vẫn có thể phá huỷ hai đạo cấm chú, chỉ cần binh nhân không nhúng tay, nó hoàn toàn có thời gian b.óp chết Tiểu Âm Khuyển.

Bóng ma như máu sềnh sệch khiến hai chân Đỗ Thánh Lan không thể cử động, sư tử Tuyết Hoa cảm nhận được nguy hiểm, trốn trong tay áo kéo kéo mặt trong tay áo như đang hỏi vì sao Đỗ Thánh Lan không gọi rồng.

Trong không khí loáng thoáng có một tia dao động, dường như Cố Nhai Mộc chuẩn bị ra tay.

“Để ta cố thêm một lần.” Đỗ Thánh Lan nhỏ giọng nói: “Không thể mãi ỷ lại người khác.”

Áp chế cảnh giới tuyệt đối khiến hắn như chó cùng rứt giậu, mắt mở trừng trừng nhìn Âm Khuyển Mắt Xanh đến gần. Sư tử Tuyết Hoa nằm trong tay áo lo hắn bị nguy hiểm cũng sốt ruột, chuẩn bị ra ngoài thì bị hắn ngăn cản.

Yểm lạnh lùng nhìn Đỗ Thánh Lan đang vùng vẫy giãy chết.

Đỗ Thánh Lan thử dùng chân khí tách rời bóng đen, hiện tại đang bị áp chế và đang duy trì trạng thái một cục tròn tròn màu đen, mỗi lần hắn hành động đều rất vất vả. Khó khăn lắm mới có thể tạm thời thoát khỏi cái bóng, Đỗ Thánh Lan cố chạy được mấy bước, bóng ma nhanh chóng tràn đến. Trước khi bóng ma đuổi kịp, hắn hít sâu một hơi hét về phía sương mù dày đặc: “Mẹ nuôi.”

“…..”

Làm người phải biết tự lượng sức mình, nếu Đỗ Thánh Lan có năng lực giải quyết Âm Khuyển Mắt Xanh thì đã có thể tuyên chiến với Đỗ Thanh Quang. Hắn không cho Cố Nhai Mộc tham dự vì biết lúc này nhất định có rất nhiều người đang nhìn hắn, cho dù là Cố Nhai Mộc hay hắn ra tay thì thân phận người ngoài sẽ bị bại lộ, sau này rất khó làm việc.

Một tiếng mẹ nuôi khiến Yểm dừng bước vài giây, không biết hắn đang giở trò gì.

Sương mù lẫn mùi máu tươi theo gió bị hút vào cổ họng, đây tuyệt đối không phải trải nghiệm tốt đẹp gì. Đỗ Thánh Lan bất chấp những thứ này, tiếp tục hét lên: “Mẹ nuôi, mẹ chưa đi xa chứ!? Mẹ nuôi cứu con.”

Yểm tưởng bị Đỗ Thánh Lan đùa giỡn, bóng ma biến thành máu màu đỏ đen, nguyền rủa dày đặc theo dòng máu vọt tới, khi sắp tràn đến cạnh giày của Đỗ Thánh Lan thì trong sương mù phát ra tiếng ho khan quen thuộc.

Cùng lúc đó, vuốt rồng muốn ngăn cản máu đen lặng lẽ rụt về.

Khi nữ tử đó xuất hiện, máu đen đông thành băng sương, nữ tử thở dài khe khẽ: “Bắt nạt trẻ con làm gì?”

Yểm từng nghĩ đến rất nhiều tình huống có khả năng xảy ra, chỉ không nghĩ đến lại xảy ra tình huống này. Dường như nó rất kiêng kỵ nữ tử, đôi mắt xanh kia hơi dao động: “Đại ca ta cho ngươi cái gì mà ngươi lại đứng ra bảo vệ cho một đứa con vô dụng như vậy?”

Nữ tử phất tay, âm khí trên phố lập tức biến mất gần hết, quần chúng Minh Đô vốn muốn rình xem hoảng hốt chạy trốn.

Nữ tử vui vẻ nhìn Đỗ Thánh Lan: “Ta biết ngay con sẽ nhận ta.”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày.

“Con rất thông minh, có thể nhận chó làm cha thì nhất định cũng có thể nhận ta.”

“…..”

Nhận chó làm cha?

Nhưng Yểm chưa kịp suy nghĩ kỹ lời này thì nữ tử đã đi về phía nó.

Bóng ma vốn quấn lấy Đỗ Thánh Lan, lúc này đều vọt về phía nữ tử. Nữ tử không tránh né, trong lúc Đỗ Thánh Lan cho rằng nàng có tuyệt chiêu nào đó thì trong nháy mắt, thân thể nữ tử bị cắt thành vô số mảnh nhưng sau một khắc, nàng sống lại trong sương máu.

Tình cảnh tiếp theo vừa tàn nhẫn vừa quỷ dị, bất luận Yểm dùng chiêu thức gì, nữ tử luôn là bình tĩnh ngã xuống rồi thức tỉnh. Mỗi lần sống lại, nữ tử càng đến gần Âm Khuyển Mắt Xanh hơn. Trải qua mấy lần tử vong, cuối cùng nữ tử cũng đứng trước mặt Yểm. Nàng mỉm cười, ngón tay lạnh lẽo chạm lên người Yểm, tình trạng hiện tại của nó giống hệt Đỗ Thánh Lan trước đó, muốn thoát ra nhưng lại bị cố định cứng ngắc.

“Có thể hơi đau một chút.” Nữ tử dùng sức tháo đầu Yểm xuống.

Máu đen bắn tung toé xung quanh, cái đầu vẫn đang la hét liên tục. Nữ tử cầm đầu chó nhìn về một nơi khác trong sương mù, Âm Khuyển và binh nhân đã đứng ở đó từ bao giờ.

Âm Khuyển: “Ngươi phá huỷ kế hoạch của ta.”

Nữ tử mỉm cười quay lại nhìn Đỗ Thánh Lan: “Đại khái là Âm Khuyển muốn chờ ngươi bị đánh nửa sống nửa chết mới xuất hiện, dạy dỗ con trai nếu không có sức mạnh sẽ không thể bảo vệ người quan trọng.”

Đỗ Thánh Lan biến sắc: “Tự đi làm tấm gương tốt không phải tốt hơn sao?”

Tự mình đi bị đánh nửa sống nửa chết.

Yểm dường như hiểu ra, sau đó nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan: “Ngươi là giả?”

Đỗ Thánh Lan đổ sư tử Tuyết Hoa trong tay áo ra ngoài, tiểu tử kia cố gắng không ngất đi, một đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn Yểm, cả người run run.

“Nó là chú của con.” Âm Khuyển lên tiếng.

Cái đầu Yểm bị xách lên cuối cùng cũng biết vì sao đối phương tìm người giả làm con trai. Thứ không ra hồn này tuyệt đối sẽ chết ở Minh Đô. Đầu chó không giãy dụa, thậm chí nó còn dịu dàng nói với sư tử Tuyết Hoa: “Xem ra cha ngươi muốn ngươi học theo cha mình, đi theo đường cũ giết cha giết anh.”

Âm Khuyển không ngăn cản Yểm, đây là bài học Tiểu Âm Khuyển nhất định phải học, mặc dù chuyện này rất tàn nhẫn.

Không ai nói gì, Yểm ánh mắt ác độc, Âm Khuyển tàn khốc, binh nhân thờ ơ…

Một lúc sau, sư tử Tuyết Hoa lấy lại tinh thần, nó nhìn cha ruột, một cảm giác thân thiết hiếm thấy dâng lên từ tận đáy lòng: “Cha cũng giết cha giết anh hả?”

Cũng?

Âm Khuyển hơi ngẩn ra, nhưng ngay lập tức hiểu được ý của Tiểu Âm Khuyển, ánh mắt sắc như dao lia sang Đỗ Thánh Lan: “Ngươi…”

Sư tử Tuyết Hoa khoe khoang: “Chủ nhân giết nhiều huynh đệ lắm.”

“Đừng nói bậy.” Đỗ Thánh Lan vỗ đầu sư tử Tuyết Hoa, nói: “Chỉ giết một người, phế một người.”

Nữ tử đứng một bên vui mừng nói: “Quả nhiên ta không nhìn lầm con.”

Nàng bóp nát đầu chó trong tay, khí đen tanh hôi thoảng mùi máu tươi trong sương mù.

Đỗ Thánh Lan nhìn khí đen, có loại cảm giác không chân thực, Âm Khuyển Mắt Xanh không ai bì nổi lại chết như vậy? Vậy có phải là nữ tử cũng có thể dễ dàng g.iết chết một con Âm Khuyển khác?

“Nó không chết.” Nữ tử nói: “Yểm rất lợi hại, không giết trăm ngàn lần thì không chết được, nhưng mỗi lần nó chết đều sẽ mất ký ức và thành quả tu luyện mấy ngày gần đây.”

Đỗ Thánh Lan nghe vậy không biết nên cảm thấy may mắn hay đau đầu. Bị mất ký ức thì thân phận của hắn sẽ không bị vạch trần, nhưng cái thứ chết tiệt này lại có nhiều mạng như vậy, vậy phải giết nó đến ngày tháng năm nào?

Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến một chuyện, đồ vật phiền phức không nhất định phải giết giống như tà ma bị trấn áp trong Tháp Lâu ở học cung Thiên Thánh.

Nữ tử nhỏ giọng: “Ta đi rửa tay, tối nay ta đến tìm con.”

“Dạ, mẹ nuôi.”

“…..” Lúc này đến phiên đối phương im lặng, có lẽ nữ tử cũng không ngờ Đỗ Thánh Lan sẽ thẳng thắn như thế.

Sau khi xác định người đã đi xa, Đỗ Thánh Lan vốn muốn hỏi Âm Khuyển nhưng nhìn ánh mắt nó không thân thiện cho lắm nên chỉ có thể hỏi binh nhân: “Ngươi cảm thấy vì sao nàng muốn nhận ta làm con nuôi?”

Binh nhân không trả lời Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan không thể làm gì khác hơn là nhìn Âm Khuyển một lần nữa: “Có thể hỏi thăm thân phận mẹ nuôi của ta được không?”

Nhớ đến sư tử Tuyết Hoa vẫn còn ở đây, Âm Khuyển dùng ánh mắt hoàn toàn mới quan sát Đỗ Thánh Lan: “Trước khi ta gi.ết chết ngươi…”

Đỗ Thánh Lan sáng suốt lựa chọn biến mất trước mặt Âm Khuyển.



Trên đường trở về hốc cây, Đỗ Thánh Lan luôn suy nghĩ có thể nghe ngóng từ ai. Lúc sắp đến nơi, bước chân đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn thấy tán cây giống như mặt người bị sương mù màu trắng bao quanh, hình như sương mù này không giống sương mù của Minh Đô.

Đỗ Thánh Lan nheo mắt, cẩn thận quan sát thì phát hiện sương mù nối lại thành hình con rồng.

Hắn nhìn xung quanh, có lẽ vì lúc trước bị nữ tử doạ sợ nên âm vật xung quanh đều chạy hết. Hắn phi lên cây, thừa dịp Cố Nhai Mộc đang bóp cổ tán cây mặt người, uy hiếp nó: “Minh Đô có một nữ tử sức khoẻ không tốt, những chuyện có liên quan đến nàng ta mau nói hết cho ta.”

Tán cây mặt người vô cùng hối hận lúc động đất mấy ngày trước đã chủ động nói chuyện với Đỗ Thánh Lan.

“Ta chỉ biết nàng tên là Cửu Nô.”

Đỗ Thánh Lan lại hỏi: “Nàng luôn sống ở Minh Đô?”

Tán cây mặt người run run lá cây: “Ta nhớ là hơn bốn mươi năm trước! Lúc Minh Đô thả minh điểu, không biết Cửu Nô làm như thế nào mà có thể bám vào minh điểu vào Minh Đô.”

Trong thời gian Minh Đô đóng cửa, cách mười năm chỉ có minh điểu có thể ra vào một lần, mang đến tin tức bên ngoài.

Đỗ Thánh Lan: “Sau đó nàng luôn ở đây? Không rời đi?”

“Ta cũng không biết, nói chung nàng là người thần bí nhất Minh Đô, hơn nữa nhất định không phải là người sống. Bởi vì người sống không thể chạm vào minh điểu.”

Đỗ Thánh Lan siết chặt ngón tay rồi buông lỏng, lúc trước hắn từng có suy nghĩ rất hoang đường nhưng đã bị tán cây mặt người phá vỡ. Từ bốn mươi năm trước đã không phải là người sống, vậy tất nhiên Cửu Nô không phải là Bùi Lưu Diễm.

Hơn nữa ra vào Minh Đô cũng không dễ dàng, dường như sinh linh càng mạnh càng bị hạn chế. Căn cứ theo tình báo của Thiên Cơ Lâu, Minh Đô chỉ mở cửa một thời gian ngắn ngủi, chính là ngày Tiểu Âm Khuyển mất tích.

Sương mù màu trắng bạc xuất hiện bên cạnh hắn, vỗ vai hắn, dường như là đang an ủi.

Đỗ Thánh Lan lắc đầu cười đắng chát: “Ta không sao.” Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông: “Không ngờ Minh Đô cũng có sao để ngắm.”

Cố Nhai Mộc cùng hắn im lặng nhìn trời cao.

“Ê, các ngươi nhất định phải ngồi trên người ta ngắm sao hả?” Tán cây mặt người xấu hổ lắc cành cây, muốn rung cho hai người té xuống dưới.

Trong sương mù, mắt rồng hé ra, sắc bén nhìn sang.

Tán cây mặt người lẳng lặng xoè rộng tán cây để Đỗ Thánh Lan nhìn rõ hơn, nhỏ giọng nói: “Các ngươi tiếp tục, tiếp tục…”