Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 49: Mao toại tự tiến*




(Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử)

Bóng đen hoá thành một tiểu cô nương không mặt, nàng ta không bị doạ sợ, hơi thở đánh văng nàng ta cũng không quá lợi hại, cùng lắm chỉ là một tu sĩ dũng mãnh ở cảnh giới hoá thần.

Một nửa cánh tay của tiểu cô nương hoá thành sương đen không có thực thể, trong nháy mắt dài mười mấy mét rồi chui vào trong xe thú.

Cố Nhai Mộc dùng chân khí đánh vỡ trần xe, thuận tay ném Du Song ra ngoài. Cổ chân khí này không quá ngang ngược, chậm rãi hạ xuống đất. Du Song bám lấy gốc cây, bình an ngồi dưới đất.

Tiểu cô nương nhìn thấy con mồi cũ thì lại càng hưng phấn, một cánh tay khác cũng hoá thành sương đen bắt lấy Du Song. Sương đen điên cuồng tràn về phía hắn, nàng hoàn toàn không quan tâm đến Cố Nhai Mộc, ngu ngốc cho rằng chỉ một chút tử khí đã đủ tiêu diệt đối phương.

Một giây sau, lớp da mặt của bé gái không mặt méo mó, một cái móng vuốt rồng màu trắng bạc khoá chặt khí đen, đồng thời xem nó là xiềng xích quăng lên không trung, ném về phía một cái khí đen khác.

Cánh tay trái quấn lấy cánh tay phải, quỷ tu như bánh quai chèo trước khi vào chảo dầu.

Đối với bé gái không mặt mà nói, nàng thật sự có cảm giác như đứng trong chảo dầu, ở Minh Đô đắc ý quá lâu khiến nàng ta mất cảnh giác. Đồ tu sĩ đáng chết, người này tuyệt đối không chỉ ở hoá thần kỳ!

Bé gái vừa mắng con người đê tiện vừa quyết tâm vứt bỏ hai cánh tay, muốn rút lui.

Bé gáikhông mặt xin thề, chờ nàng chạy thoát sẽ lập tức đi tàn sát vài cái thôn trang để giải mối hận trong lòng.

Trong khoảnh khắc nữ đồng rút lui, một tiếng sấm như chẻ tre từ trên không trung đánh thẳng xuống dưới. Tiểu cô nương như chim sợ cành cong bị một tiếng sét này doạ cho lui lại. Minh Đô rất hiếm khi có sét đánh, nàng vốn rất sợ lôi điện.

Vết thương ban đầu bị sét đánh cháy đen. Sau một tiếng la hét chói tai, bé gáikhông mặt hoá thành một bóng đen mờ ảo. Hình như đây là bản thể của bé gái, quanh thân tập hợp rất nhiều oán niệm.

Bóng đen há mồm kiềm chế bản năng muốn nuốt tia sét bên trên.

Nhưng hiện tại bé gái đã bị trọng thương, Đỗ Thánh Lan dồn sức đánh một cái, bóng đen ngã xuống đất hoá thành dáng vẻ bé gái, nàng ta  run rẩy ôm đầu gối.

Đáng tiếc ở đây không có ai thương tiếc, bé gái không mặt bị một cánh tay thon dài bóp cổ, Cố Nhai Mộc quan sát nàng ta: “Không có miệng, tay cũng bị huỷ, ngươi có thể đi chết.”

Vừa dứt lời, y ném vật trong tay lên bầu trời cho Đỗ Thánh Lan. Sấm chớp rền vang, oán niệm bị bé gái cắn nuốt nghênh đón giải thoát trong lôi quang. Sương đen tản đi, gió lớn gào thét trong rừng.

Bé gái không mặt dùng chút sức lực cuối cùng muốn xin tha nhưng đến lúc này nàng mới nhận ra câu nói lúc trước của Cố Nhai Mộc có hàm ý gì.

Không có miệng, không có tay.

Chứng tỏ nàng không thể tiết lộ tin tức Minh Đô, ngay cả tư cách bị đánh đập tra khảo cũng không có.

Kiếp sau phải mọc một cái miệng.

Lúc ý thức sắp tiêu tán, tiểu cô nương không mặt mờ ảo nhìn thấy sấm sét hoá thành một người thanh niên. Người này đang đánh giá nàng ta, sau đó ngẩng đầu nói với vật có vuốt rồng kia: “Thì ra đây chính là quỷ tu. Ta cảm thấy chúng ta có thể tạo thành một tiểu đội, Du Song chịu trách nhiệm làm mồi, ngươi đánh cho tuột máu, cuối cùng ta đánh một cái, đội ngũ lấy tên là Người Theo Đuổi Ánh Sáng, ngươi thấy thế nào?”

Bé gái không mặt trút hơi thở cuối cùng, hẳn là bị tức chết.

Cách đó không xa, Du Song trố mắt nhìn cảnh tượng này. Tuy hắn đã sớm biết thân phận của Đỗ Thánh Lan nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Hiện tại Du Song không biết nên kinh ngạc vì Đỗ Thánh Lan đánh quỷ tu hay là kinh ngạc về kế hoạch của chính mình.

Nhưng Đỗ Thánh Lan chỉ tuỳ tiện nói thế thôi, xoay người lại nói với Du Song: “Cố ý chọc tức ả.”

So với thủ đoạn của bé gái không mặt tra tấn tu sĩ, kiểu chết này đúng là có lợi cho nàng ta quá rồi. Đỗ Thánh Lan kích động đối phương nổi giận để bé gái biến mất trong phẫn uất.

Du Song thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó hắn nghe thấy Đỗ Thánh Lan nói: “Dẫn rắn rời hang phiền phức lắm, chạy thẳng đến Minh Đô mai phục thích hợp hơn.”

“…..”

Đỗ Thánh Lan không nhìn biểu cảm của Du Song, đi xử lý hiện trường, xoá sạch tất cả dấu vết sét đánh.

Lúc nãy nóc xe thú bị Cố Nhai Mộc ném đi nên bây giờ sư tử Tuyết Hoa phải sửa xe. Du Song muốn nằm trong xe cũng khó, chỉ có thể tạm thời dựa vào thân cây. Tóc hắn rối tung, dáng vẻ vo cùng chật vật nhưng nội tâm bình yên hơn bao giờ hết.

Tiểu cô nương chết rồi, những người lính đánh thuê chết oan cũng có thể nhắm mắt.

Đỗ Thánh Lan đang xới đất đắp các dấu cháy đen thì bỗng nhiên dừng lại, dường như hắn cảm nhận được thứ gì đó, nơi sương đen tan ra trong rừng xuất hiện một đốm sáng, đốm sáng biến thành một khối hình thoi to bằng móng tay đang hối hả bay về phía hắn.

Tốc độ của nó quá nhanh, đừng nói Đỗ Thánh Lan muốn tránh, cho dù Cố Nhai Mộc muốn ngăn cản cũng chậm một bước. Khối hình thoi chui vào mi tâm của hắn, cơ thể hắn run lên một cái rồi thôi.

Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm hắn: “Có cảm thấy không khoẻ ở đâu không?”

Đỗ Thánh Lan cẩn thận kiểm tra kinh mạch và thức hải, sau đó lắc đầu. Nhưng sau đó hắn lại gật đầu: “Ta cảm thấy… Ta mạnh lên rồi.”

Khác với công đức kim quang của thánh nhân trời sinh, Đỗ Thánh Lan không thể nhìn thấy kim quang thánh nhân, nghe nói kim quang tự do hoạt động bên ngoài cơ thể loại bỏ trăm loại tà ma, nhưng công đức kim quang vừa rồi lại xông thẳng vào cơ thể hắn, hoá thành một nguồn sức mạnh ôn hoà.

Thậm chí Đỗ Thánh Lan còn thoải mái nheo mắt.

Thứ này chắc chắn chính là bằng chứng cho suy đoán ban đầu của bọn họ, giết quỷ tu có thể giúp thiên lôi nâng cao tu vi.

Cố Nhai Mộc trầm tư một lúc: “Xem ra chúng ta phải mau chóng đến Minh Đô một chuyến.”

Du Song tựa lên thân cây nghỉ ngơi ở cách đó không xa vốn đang ngẩn người, nghe nói như thế thì sắc mặt chợt thay đổi, hắn cực khổ đứng dậy: “Các ngươi có muốn suy nghĩ thêm không?”

Minh Đô có không biết bao nhiêu thứ như bé gái không mặt, tuỳ tiện vào trong sẽ rất nguy hiểm.

Đỗ Thánh Lan cũng biết chuyện này: “Ta sẽ điều tra kỹ càng.”

Nhận ra Đỗ Thánh Lan muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, Du Song trúng gió ho khan vài tiếng rồi hỏi: “Là vì bên ngoài đang đồn rằng thời đại hoàng kim sắp đến hả?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

Lúc đại thế đến, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản, không muốn bị loại bỏ thì chỉ có thể ngược dòng mà đi.

“Có lẽ sẽ có thể ngăn cản.” Du Song đột nhiên lẩm bẩm.

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc cùng nhìn về phía Du Song. Hai người nhìn sau một lúc, sau đó Đỗ Thánh Lan lên tiếng: “Có phải ngươi biết chuyện gì hay không?”

Huynh đệ Du thị và Bùi Huỳnh đều là sự tồn tại rất đặc biệt trong các mục tiêu tiêu diệt của Tuyệt Sát Điện, cho dù là sát thủ làm nhiệm vụ thì khi trở về đều bị hành quyết. Bùi Huỳnh bị đuổi giết là vì người trong nhà làm gia nô cho Bùi gia đã từng nhìn thấy Bùi Lưu Diễm nên bị diệt khẩu.

Người Du gia cùng bị liệt vào danh sách nhiệm vụ tuyệt mật, không biết đã chạm tới điều cấm kỵ nào.

Du Song hít sâu một hơi: “Gia tộc chúng ta hành nghề khảo cổ.”

Đại gia tộc lũng đoạn tài nguyên, tán tu muốn kiếm được nhiều tài nguyên tu hành hơn nên tạo ra cái nghề khảo cổ. Bọn họ am hiểu phục hồi sách cổ, thông qua vài câu nói đi tìm địa điểm đại năng ngã xuống, nếu may mắn có thể làm một lần là giàu.

“Cha ta từng phát hiện một câu ghi chép trong sách cổ đã bị hư hại: Muốn mở thời đại hoàng kim thì phải xem ý của người thống trị Minh Đô.”

Hắn nhìn Đỗ Thánh Lan, sau đó nói: “Ta từng nghe cha nói hình như Đỗ gia cũng đang phái người thu mua sách cổ nói về chuyện này. Lúc cha ta chết, phòng bị lật tung, rất nhiều điển tịch đã biến mất.”

Đỗ Thánh Lan thì trầm ngâm, Cố Nhai Mộc thì suy tư.

Y xem ký ức của Bùi Mộc Hàn chưa từng phát hiện có đoạn ký ức nào liên quan đến người Du gia nhưng hình như có một chút mảnh vụn ký ức lẻ tẻ, trưởng lão Bùi gia đưa cho Bùi Mộc Hàn một danh sách, Bùi Mộc Hàn ra lệnh cho cấp dưới chấp hành như nhiệm vụ tối cao. Tuyệt Sát Điện được thành lập không thể không nói đến sự hỗ trợ từ Đỗ gia, liên hệ với chuyện Đỗ Thanh Quang đến Minh Đô hai lần thì có khả năng chuyện này là âm mưu của Đỗ Thanh Quang, muốn mượn tay Tuyệt Sát Điện để lấy được sách cổ.

Đáng tiếc là cha của Du Song chưa kịp hiểu hết toàn bộ sách cổ thì đã bất hạnh qua đời, bọn họ cũng không thể biết được nhiều hơn.

Du Song: “Thời gian đó cha ta cũng lo lắng. Minh Đô có thể quyết định thời đại hoàng kim có đến hay không, tất nhiên không đơn giản.”

“Ta hiểu ý của ngươi.” Đỗ Thánh Lan nói: “Trước mặt ta có hai con đường, một là ủng hộ người thống trị đương nhiệm, hai là ta phải gánh vác trọng trách làm người thống trị Minh Đô.”

Du Song: “…..” Hắn có ý này à?

Thật ra Đỗ Thánh Lan thiên về phương án ủng hộ Âm Khuyển từng giao dịch với hắn. Đỗ Thanh Quang lựa chọn huynh đệ của Âm Khuyển chứng tỏ người thống trị đương nhiệm có khả năng không đồng ý mở thời đại hoàng kim.

Nhưng thế sự khó lường, một khi Âm Khuyển ủng hộ Đỗ Thanh Quang thì Đỗ Thánh Lan phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là đối đầu trực diện với hai con Âm Khuyển ở Minh Đô.

“Nếu có thể tìm được Tiểu Âm Khuyển thì tốt rồi.” Đỗ Thánh Lan đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Sau đó dùng tình yêu cảm hoá nó, giáo dục từ bé, để nó nhìn thấy chân thiện mỹ của thế gian này, bằng lòng bảo vệ hoà bình.

Sư tử Tuyết Hoa đã sửa xe xong, vươn móng vuốt khều lục lạc. Đỗ Thánh Lan quay lại nhìn thấy xe đã được sửa, đỡ Du Song ngồi lên xe thú rồi mọi người cùng quay về…

Bé gái không mặt đã chết.

Trong đạo quan, Âm Khuyển Mắt Xanh cảm nhận được thuộc hạ tử vong, nó ban cho tiểu cô nương này một chút âm khí, bây giờ nó đã không cảm nhận được sự tồn tại của sợi âm khí này.

Xuất sư bất lợi, Âm Khuyển Mắt Xanh tức giận giơ vuốt đánh về phía l.ồng ngực của Thiên Cơ đạo nhân. Tử khí xâm nhập trái tim, làn da nứt ra nhưng Thiên Cơ đạo nhân ngã xuống đất không phát ra một chút âm thanh nào. Thân thể biến mất, chỉ có một cái người giấy nằm trên mặt đất.

Dường như đã dự tính được mọi chuyện, không biết Thiên Cơ đạo nhân đã chạy trốn từ khi nào, chỉ để lại một người giấy nói chuyện cứng đờ: “Bầu trời Minh Đô, sắp được soi sáng.”

Giọng nói vừa dứt, người giấy tự động bốc cháy. Ngọn lửa bay lung tung, đa số tia lửa đều bay về phía Âm Khuyển Mắt Xanh. Đây là một loại lửa Địa Tâm đặc biệt nào đó, không thể gây tổn thương cho Âm Khuyển Mắt Xanh nhưng lại có thể làm bỏng nó.

Âm Khuyển Mắt Xanh cố kiềm nén sát ý, hoá thành sương đen biến mất.

Âm Khuyển còn lại không ngăn cản nó, thực lực đôi bên hiện nay có thể phân rõ thắng bại nhưng không thể xác định sinh tử.

Sau khi rời khỏi khu vực này, Âm Khuyển Mắt Xanh kích hoạt bùa đưa tin Đỗ Thanh Quang để lại, lạnh lùng nói: “Đạo sĩ kia bói toán gây bất lợi cho ta.”

Đỗ Thanh Quang im lặng một lúc rồi mới từ tốn nói: “Không quan trọng, sắp tìm được Tiểu Âm Cẩu rồi.”

Theo lời Âm Khuyển Mắt Xanh, tộc chúng nó không thể bám vào cơ thể người sống. Âm Khuyển Mắt Xanh nhiều lần khẳng định cháu trai còn sống, nếu không bị đệ tử Ngự Thú Tông đưa đi thì chỉ có thể là bị đại yêu mang về nuôi hoặc là trong cái thương đội trùng hợp đi ngang qua, Âm Khuyển đã bám vào người yêu thú kéo xe.

Đỗ Thanh Quang phán đoán thiên về ý sau, thương đội thường sẽ chọn ngựa Thiên Đà và sư tử Tuyết Hoa để kéo xe, sức bàn chân rất tốt mà lại rẻ. Mối kinh doanh này dường như đã bị thương hội Hắc Thuỷ độc quyền, có đăng ký rất cặn kẽ, chỉ cần hỏi thăm một chút sẽ có đáp án.



Lúc quay về Nhân Nghĩa Đường thì đã tối.

Du Song vào phòng dưỡng thương, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc thì bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để vào Minh Đô.

“Gần đây Thiên Cơ Lâu đang thu thập tình báo, nghe nói tổn thất rất lớn, có thể đợi tin của bọn họ.” Cố Nhai Mộc nói được nửa câu, sắc mặt đột nhiên âm trầm.

Cố Nhai Mộc cho rằng có người tập kích, rút kiếm cảnh giác nhưng đợi một lúc chẳng thấy gì cả.

Cố Nhai Mộc nheo mắt: “Có người đang sưu hồn.”

“Sưu hồn.”

Tầm mắt Cố Nhai Mộc dường như càng ngày càng trống rỗng, đồng tử xuất hiện bóng chồng: “Có người đang cố tìm ta trong ký ức của người khác.”

Tiểu tu sĩ tu vi thấp không có bản lĩnh nhìn là nhớ nhưng những ký ức này được phủ bụi trong đại não chứ chưa biến mất, có thể thông qua sưu hồn để tìm kiếm.

Hai người không biết trước đó không lâu, Đỗ Thanh Quang đã đến tìm thương hội Hắc Thuỷ, biết được năm đó có một con sư tử Tuyết Hoa quay về. Bởi vì người thuê xe thú đã chết, sư tử Tuyết Hoa có thể trở về chính là một kỳ tích. Mỗi con sư tử Tuyết Hoa đều được đánh số thứ tự, sau khi kiểm tra nó không có vấn đề gì thì thương hội tiếp tục cho nó hành nghề kéo xe.

Sư tử Tuyết Hoa được phân công đến chỗ tiểu thương trong trấn gần trấn Thạch Hoài. Đối phương có lúc cho thuê sư tử, có lúc bán sư tử nên đã không nhớ rõ mình bán sư tử Tuyết Hoa cho ai. Sau khi sưu hồn, Đỗ Thanh Quang nhìn thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo trong ký ức tiểu thương.

Nhưng khi muốn nhìn thấy rõ thì bóng người kia vỡ tung rồi biến mất.

Đỗ Thanh Quang không buồn bực, thậm chỉ còn cảm thấy thú vị. Người nhất định đã tu đến độ kiếp kỳ, hơn nữa vẫn còn sống. Chỉ có đại năng độ kiếp kỳ mới có cảm ứng khi bị nhìn trộm.

Trong mấy đại độ kiếp kỳ hiện nay, người ở chùa Kim Thiền có phương tiện di chuyển riêng nên không thể mua sư tử Tuyết Hoa. Cầm Tông cách xa vạn dặm nên không thể là Hà Trường Khách, cho dù là tứ đại gia tộc hay là Trúc Mặc ra ngoài càng không cần thuê xe thú.

Điện chủ Tuyệt Sảt Điện thì khả năng không lớn.

“Chẳng lẽ còn có tu sĩ độ kiếp kỳ thứ chín không muốn lộ diện?”

Lúc Đỗ Thanh Quang đang lẩm bẩm thì dưới ánh trăng, Đỗ Thánh Lan cau mày hỏi: “Có thể tìm ra đối phương là ai không?

Cố Nhai Mộc lắc đầu, y nói chuyện này có thể từ từ điều tra, bây giờ chuyện Minh Đô vẫn quan trọng hơn.

Lúc hai người nói chuyện, nhiệt độ trong đình viện lặng lẽ giảm xuống, Đỗ Thánh Lan nhìn theo tầm mắt của Cố Nhai Mộc thì thấy sương đen quen thuộc và mặt người giấy.

“Thiên Cơ đạo nhân bảo ta tìm ngươi.”

Giọng nói của sương đen như hoàn toàn hoà vào đêm tối, âm trầm đến kỳ lạ.

Trước khi Thiên Cơ đạo nhân bỏ chạy từng ám chỉ với Âm Khuyển. Thiên Cơ đạo nhân dự đoán Âm Khuyển Mắt Xanh sẽ vội rời đi, không phát hiện người giấy vẫn chưa cháy xong, trên một mảnh giấy nhỏ còn sót lại có viết: Nhân tố quyết định để tìm được Tiểu Âm Khuyển chính là thánh nhân trời sinh.

Thiên Cơ đạo nhân xác định tia sáng trên bầu trời Minh Đô là tia chớp, vì muốn nhìn rõ nên gã còn nhìn trộm hư không đến mức phun máu, cuối cùng gã đã xác định chắc chắn đó là Đỗ Thánh Lan.

Thiên Cơ đạo nhân để lại một mảnh giấy cũng là có ý tốt. Âm Khuyển cái gì cũng ăn, Đỗ Thánh Lan tuyệt đối là thức ăn hấp dẫn nhất. Có lời nhắc nhở này, trước khi Âm Khuyển tìm được Tiểu Âm Khuyển thì Đỗ Thánh Lan vẫn giữ được tính mạng.

“Con ta ở đâu?”

Đỗ Thánh Lan ngơ ngác.

Âm Khuyển nói đại khái sự tình trong Minh Đô, trong đó chủ yếu nhắc đến em trai và con trai của mình. Nó sợ tên kia cũng đang tìm Tiểu Âm Khuyển, nếu bị đối phương tìm được trước thì hậu quả khó lường.

Sau khi dùng sự kiên nhẫn lớn nhất từ trước đến nay để giải thích cho Đỗ Thánh Lan, Âm Khuyển lại hỏi một lần nữa: “Con ta ở đâu?”

Mỗi lần nói thêm một chữ, nhiệt độ không khí sẽ giảm đi một chút, giống như nếu Đỗ Thánh Lan không cho nó một câu trả lời hợp lý, nói cho nó biết con trai nó ở đâu thì Âm Khuyển sẽ kéo hắn vào địa ngục.

Trước uy hiếp đáng sợ, Đỗ Thánh Lan nhìn về phía Cố Nhai Mộc: “Bí pháp biến hình ngươi từng dùng để biến thành tôm tít ấy, có thể dùng nó biến thành Âm Khuyển được không?”

Cố Nhai Mộc: “…..”

Ngươi đang nói tiếng người à? Muốn y làm con của chó à?

Đỗ Thánh Lan đổi một cách nói khác: “Ngươi làm không được thì để ta làm.”

Trên người Âm Khuyển có mùi tử vong, Cố Nhai Mộc không bắt chước được nhưng người từng chết một lần như Đỗ Thánh Lan có lòng tin mình sẽ làm được. Đây dường như mới là mục đích thực sự của Đỗ Thánh Lan, hắn quay lại hỏi Âm Khuyển: “Ngươi có ngại thêm một đứa con nuôi không?”

Dưới ánh trăng, mặt người giấy đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ chúng nó chưa từng thấy ai muốn tìm đường chết như vậy.

Trước khi đôi mắt nhuộm máu tươi của Âm Khuyển trở nên đáng sợ hơn thì Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nói: “Nếu ta có thể nguỵ trang thành Âm Khuyển, những ánh mắt gian trá đó đều sẽ tập trung lên người ta.”

Âm Khuyển bắt đầu nảy sinh suy nghĩ mà trước kia chưa từng có.

Nó thận trọng suy nghĩ những lời của Đỗ Thánh Lan, nếu đối phương thật sự làm được, chẳng những có thể thay con trai của nó chịu sự nguy hiểm mà nó cũng có thể có thời gian lén lút đi tìm Tiểu Âm Khuyển.

Đỗ Thánh Lan: “Đương nhiên ta làm những việc này cũng có điều kiện.”

“Ngươi muốn gì?”

Đỗ Thánh Lan: “Ta muốn ngươi hứa với ta vĩnh viễn sẽ không giúp đỡ người khác mở thời đại hoàng kim.”

Trong viện im phăng phắc. Sau một lúc, khi không khí sắp kết thành băng thì đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, nó dùng giọng khàn khàn đáp: “Có thể.”

Đỗ Thánh Lan định nói thêm mấy lời nữa thì bị tiếng đập cửa cắt ngang.

Người đến rất lịch sự gõ cửa, trong tu chân giới thì đây là một phẩm chất hiếm thấy. Lần trước mặt người giấy còn gõ cửa hai cái cho có, lần này đến nó bỏ qua bước này luôn.

“Mời vào.”

Sau khi lên tiếng, Đỗ Thánh Lan không đứng dậy mở cửa.

Người bên ngoài không mở cửa mà dùng phương pháp xé rách không gian xuất hiện. Người đến là hoà thượng Ngũ Uẩn, đối phương vốn đang ở gần đó, cảm nhận được hơi thở Minh Đô nên lập tức chạy đến.

Nhìn thấy hoà thượng Ngũ Uẩn, Đỗ Thánh Lan mỉm cười thật lòng: “Đại sư tới thật đúng lúc, phiền đại sư lại giả trang ta thêm một thời gian.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn khẽ nhíu mày, trong giọng nói có hơi phản đối: “Thí chủ lại muốn đi…”

Hai chữ đánh người không nói ra nhưng ông ta tin trong lòng Đỗ Thánh Lan biết rõ.

Đỗ Thánh Lan lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải, đại sư giả ta, ta đi giả chó.”

“???”