Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 39: Muốn giết người




Mặc Thương hơi đổi sắc, không cãi được.

Người ngoài không biết Đỗ Thanh Quang có ý gì, mặc dù mẹ ruột của Đỗ Thánh Lan có lỗi nhưng vứt bỏ một thiên kiêu tuyệt thế thật sự làm người ta khó hiểu.

“Không cần để ý mấy tin đồn.” Mặc Thương bình tĩnh nói: “Tùy tiện bắt vài người trấn áp, tự nhiên những người khác sẽ không dám nói gì nữa.”

Mặc Thương nhìn Nhật Nguyệt lâu chủ: “Bây giờ ngươi đau đớn vì mất con, dưới sự phẫn nộ làm chuyện cực đoan sẽ được thông cảm.”

Nhật Nguyệt lâu chủ trầm tư một lúc, sau đó gật đầu.

Ở một bên khác, Đỗ Thánh Lan thấy ổn thì thu tay, không để người khác tiếp tục châm ngòi thổi gió. Hắn không trông cậy dựa vào một lời đồn nhìn như không đáng tin cậy phá hủy một thế lực, chỉ chờ sau này có một cơ hội đột phá tuyệt vời, đến lúc đó sẽ như hồng thủy vỡ đê, những thế lực lớn mất bò mới lo làm chuồng sẽ không biết vá chỗ nào trước tiên.

Thành Đại Nhạn tụ tập rất nhiều đệ tử Nhật Nguyệt Lâu. Bây giờ vào thành là tự chui đầu vào lưới, Đỗ Thánh Lan không đi thăm hỏi hiệp hội trận pháp sư nữa mà để xe thú đi về phía Hợp Hoan Tông.

Hà Hiện: “Chúng ta có thể vòng từ sau núi vào thẳng nội tông.”

Hợp Hoan Tông chia thành nội tông và ngoại tông, phân chia dựa vào một dãy núi. Hiện tại Nhật Nguyệt lâu chủ đang ở ngoại tông kêu gào.

Không gian trong xe thú rất rộng, thêm một người cũng không chật chội. Dường như sư tử Tuyết Hoa rất thích âm thanh lục lạc, Đỗ Thánh Lan cột hai cái lục lạc bình thường ở góc xe, xe thú chạy lên núi sẽ phát ra tiếng đinh đing đang đang giòn giã.

Hà Hiện phát hiện đệ nhị tổ không chọn nhầm truyền nhân, đây là lần đầu tiên nàng thấy người đối tốt với sư tử Tuyết Hoa, đa số người ở tu chân giới đều xem yêu thú kéo xe là súc vật bình thường, muốn giết là giết.

Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Đỗ Thánh Lan tưởng nàng đang lo lắng chuyện gì nên giải thích: “Yên tâm, tiếng lục lạc sẽ không gây chú ý.”

Bây giờ nghĩ lại thì truy sát ngoài thành Đại Nhạn chỉ là Nhật Nguyệt Lâu đang ra vẻ thôi.

Đỗ Thánh Lan nói xong thì vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Vì kiếm cớ mà hy sinh con ruột, mấy lão già này đúng là độc ác.”

Cố Nhai Mộc đang nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng mở mắt nhìn hắn: “Đương nhiên bọn họ phải tìm lý do nặng nhất, trực tiếp nhất. Nhật Nguyệt lâu chủ có thật sự yêu thương đứa nhỏ này hay không thì lại là chuyện khác.”

Hà Hiện theo bản năng nói: “Nhật Nguyệt lâu chủ đối xử với người yêu cũ của ta rất tốt. Năm đó hắn nói muốn một thanh vũ khí hài lòng, Nhật Nguyệt lâu chủ không ngại ba lầu tới cửa cầu xin đại sư rèn khí…”

Cố Nhai Mộc cắt lời câu sau của nàng.

“Nếu coi trọng thì lão sẽ không để mặc con ruột qua lại với ngươi.”

Ác long bị trấn áp ngàn năm nên suy nghĩ hơi cách biệt thời đại, nhưng y đoán danh tiếng Hợp Hoan Tông sẽ không thay đổi. Cho dù ở thời đại của Kỳ Tử Kỳ, nhờ bản thân hắn quan hệ rộng rãi, có tiền có thế mới khiến người ngoài không dám bàn luận về Hợp Hoan Tông.

Hà Hiện chớp mắt, nghe Cố Nhai Mộc nói xong chính nàng cũng cảm thấy kỳ lạ. Nàng yêu đương với rất nhiều người, trên cơ bản sau khi bị lộ đều bị trưởng bối cản trở. Bọn họ cản trở không phải vì vấn đề đạo đức mà là mối quan hệ của đệ tử Hợp Hoan Tông quá phức tạp, bọn họ lo lắng sau này sẽ liên lụy đến con cái nhà mình.

Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Phong Hống Báo chính là sơ hở lớn nhất.”

Đại gia tộc mua Phong Hống Báo để làm báo động, Nhật Nguyệt lâu chủ thì lại mặc kệ Phong Hống Báo ghi nhớ hơi thở của đệ tử Hợp Hoan Tông, để mặc nàng tùy ý ra vào.

Bầu không khí trong buồng xe trở nên tĩnh lặng, rất nhanh sau đó chỉ còn lại tiếng Đỗ Thánh Lan lật sách khe khẽ.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Đỗ Thánh Lan đột nhiên hỏi: “Tiêu chuẩn chọn người song tu của ngươi là gì?”

“Dương khí đầy đủ, hoặc là kinh mạch cứng cỏi để hơi thở dễ dàng di chuyển.” Hà Hiện nói: “Con trai của Nhật Nguyệt lâu chủ có rất nhiều dương khí.”

Đỗ Thánh Lan đứng dậy ngồi cạnh Cố Nhai Mộc, Cố Nhai Mộc cảm nhận được hơi thở quen thuộc tới gần, hầu kết khẽ động, gượng gạo hỏi: “Sao vậy?”

Đỗ Thánh Lan chỉ cho y xem một hàng chữ viết trong sách.

Động tác này vô hình trung khiến hai người đến gần nhau hơn một chút, Cố Nhai Mộc chỉ nhìn một cái, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Dùng thủ đoạn không đàng hoàng cưỡng chế phong ấn kiếm linh thuộc đại âm, kiếm linh sẽ ngủ say trăm năm, chỉ khi cảm ứng được dương khí mãnh liệt mới có thể thức tỉnh. Cho nên từ ban đầu Đỗ Thánh Lan đã không tin Nhật Nguyệt lâu chủ là người bị hại.

Bôn ba cả ngày, cuối cùng ba người đã có thể nhìn thấy đỉnh núi Hợp Hoan Tông.

Cố Nhai Mộc cử động ngón tay, lục lạc không kêu vang nữa, ngay cả tiếng bánh xe cũng bị loại bỏ. Nhìn từ phía xa là một ngọn núi, khi đến gần thì Đỗ Thánh Lan cảm thấy không đúng lắm, tinh tế nhận ra vùng sông núi nhấp nhô ở phía sau là lưng yêu thú.

Con quái vật khổng lồ này đang khoanh tròn như mèo, khi đôi mắt to màu vàng xanh mở ra thì giống như trên bầu trời lại mọc thêm hai ông mặt trời.

Hà Hiện khẽ nói: “Đây là thần thú bảo vệ Hợp Hoan Tông, tính khí đặc biệt…”

Bị đôi mắt to nhìn chằm chằm, Hà Hiện nuốt nước bọt, sửa lời: “Đặc biệt cá tính, ngàn vạn lần đừng chọc thần thú. Ta vào trước thông báo sư môn, sau khi lấy được tín vật thì nó mới cho các ngươi vào.”

“Chờ đã.”

Cổ tay trắng nõn từ trong áo choàng rộng thùng thình vươn ra, nhìn vô cùng mảnh mai. Đỗ Thánh Lan đứng dưới chân cự vật, thi triển công pháp Hợp Hoan. Một đóa hoa kiều diễm nở rộ trên đầu ngón tay, đôi mắt to kia nhìn đóa hoa hư ảo một lát, sau đó nhắm mắt lại, quái vật khổng lồ khôi phục thành dáng vẻ sông núi lặng lẽ ban đầu.

Đỗ Thánh Lan thu hồi sư tử Tuyết Hoa, kéo Cố Nhai Mộc đến bên cạnh, sau đó thử nói chuyện với nó: “Bạn của ta cũng vào cùng.”

Không nói chính là đồng ý, Đỗ Thánh Lan nín thở cẩn thận bước vào, cũng may mà bình an lên núi. Sau khi đi được một khoảng hắn mới thở phào, không nén nổi tò mò quay lại nhìn thoáng qua: “Đây là loại yêu thú gì?”

Trước đây hắn chưa từng thấy qua.

Hà Hiện cũng lắc đầu, lúc nàng gia nhập tông môn thì thần thú đã ở đây.

Đỗ Thánh Lan nhìn về phía Cố Nhai Mộc, nếu nói đến bác học thì phải nhìn Long tộc.

Cố Nhai Mộc không phụ sự kỳ vọng: “Yên Chi Thú, chủng tộc này đã bị tuyệt chủng trong thời đại hoàng kim thứ hai.”

“Tuyệt chủng?” Đỗ Thánh Lan tò mò: “Chẳng phải còn một con còn sống sao?”

“Nửa sống nửa chết.” Cố Nhai Mộc thản nhiên nói: “Nó đã rất già yếu, mỗi lần ra tay sẽ càng cận kề tử vong.”

“Hà Hiện sư tỷ!” Phía trước có người cắt lời bọn họ, bước nhanh đến nghênh đón, viền mắt đỏ hoe: “Tỷ không bị sao là tốt rồi.”

Người này vốn muốn nói thêm mấy câu nhưng nhìn thấy hai người khác thì sửng sốt. Một người là điện chủ Tuyệt Sát Điện, người còn lại chẳng phải là…

Đỗ Thánh Lan tháo đấu bồng, để lộ mặt nạ thường thấy. Nữ tử này cũng từng đi qua vùng biển Vô Tận, chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra hắn, thân thiện mời hai người vào trong.

Đỗ Thánh Lan cảm thán Hợp Hoan Tông quả nhiên bao che khuyết điểm, chỉ vì mình là truyền nhân của Kỳ Tử Kỳ mà ngay cả Cố Nhai Mộc cũng được đối xử rất tốt. Phải biết rằng cho dù Tuyệt Sát Điện đã đổi nghề thành công nhưng ấn tượng độc ác của người đã từng là thủ lĩnh sát thủ đã khắc sâu trong lòng mọi người.

Hợp Hoan Tông tọa lạc ở một nơi rất rộng lớn, Hà Hiện thổi còi, sau đó có vài con tiên hạc từ trên trời bay xuống. Bọn họ lần lượt nhảy lên lưng tiên hạc, kiến trúc phía dưới cực kỳ thú vị, không phải là sừng sững uy nghiêm như tiên sơn truyền thống mà là ngói lưu ly màu đỏ trong suốt và phòng ốc hình cánh hoa mẫu đơn.

Ngay cả tiên hạc cũng rất thích chưng diện, chóp đuôi có gắn một đóa hoa nhỏ.

Khi bay lên kiến trúc cao nhất, tiên hạc hạ xuống, đưa bọn họ đến cửa đại điện, đây là kiến trúc uy nghiêm nhất đối lập với toàn bộ Hợp Hoan Tông.

Tông chủ Hợp Hoan Tông đang ngồi trong đại điện, nàng không tỏ ra tự cao tự đại, mọi hành động đều rất thong dong. Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan, tông chủ còn tự pha một bình trà lài, trong lúc pha trà nhìn sang Hà Hiện: “Trở về là tốt rồi.”

Hà Hiện mấp máy, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

Tông chủ uống nửa chén trà rồi khẽ nói: “Ta đã thương lượng với hai vị trưởng lão, dời tông môn đến bắc vực.”

Hà Hiện đột nhiên quỳ xuống, tông chủ Hợp Hoan Tông không cho nàng cơ hội lên tiếng, cho một đệ tử khác đưa đi nghỉ ngơi. Chờ đến khi đại điện chỉ còn ba người, tông chủ mỉm cười nói: “Chắc hẳn hai vị cũng đã nhìn ra dù có Hà Hiện hay không, chuyện này đều sẽ xảy ra.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, ngập ngừng nói: “Rốt cuộc Hợp Hoan Tông có gì đáng để tính kế?”

Tông chủ Hợp Hoan Tông im lặng một lúc, sau đó mới từ từ nói: “Ba năm trước, tông môn thu nhận một đệ tử mị cốt trời sinh, tên là Bùi Chi Tước.”

Đỗ Thánh Lan nhướn mày, chẳng phải là vị hôn thê trên danh nghĩa của mình à? À không, bây giờ đã thành của Đỗ Bắc Vọng.

Con cháu đại gia tộc bái sư không cùng tông môn là chuyện bình thường, không phải ai cũng có thiên phú trác tuyệt, đáng để gia tộc bồi dưỡng. Mị cốt trời sinh chỉ có thiên phú tu luyện bình thường, tới Hợp Hoan Tông học tập cũng là chuyện bình thường.

“Dù sao nàng ta cũng đến từ đại gia tộc, ta cho người canh chừng nhiều một chút, cũng may nha đầu kia chỉ thích chạy lung tung, không có gì khác thường.”

Cố Nhai Mộc nghe xong liếc Đỗ Thánh Lan một cái. Ban đầu ở Trảm Nguyệt Sơn, người này cũng như thế, hễ có thời gian rảnh là chạy đến thác nước Long Tuyền, sau này tự tay phóng thích một con rồng.

“Mấy tháng trước học cung Thiên Thánh tuyển thẳng, Bùi Chi Tước muốn thoát ly tông môn. Học cung Thiên Thánh không bắt buộc học viên phải cắt đứt quan hệ với tông môn cũ, nàng ta lại cố ý làm như vậy, khi đó ta đã cảm thấy không bình thường.”

Cho dù có suy nghĩ này, người bình thường sẽ chờ đến khi kết thúc thi tuyển mới đề nghị thoát ly nhưng Bùi Chi Tước nhìn rất tự tin. Tông chủ Hợp Hoan Tông suy đoán có lẽ Bùi gia đã lấy cho nàng một danh ngạch học viên.

Kể từ đó, địa vị của Bùi Chi Tước ở Bùi gia đã cao hơn tưởng tượng, mục đích đến tông môn cũng không còn thuần khiết nữa. Tông chủ Hợp Hoan Tông than thở: “Ta nghi ngờ nên lập tức gọi đệ tử hỏi hàng ngày nàng ta thích chạy đến đâu, cẩn thận thăm dò, quả nhiên phát hiện có một khu vực có ma khí thấm vào lòng đất.”

“Ma khí này theo Ma Uyên ở sườn núi Hung Nha chảy vào địa mạch, trải qua một thời gian rất dài hình thành một mạch khoáng thần kỳ, rất có lợi cho việc tu hành.”

Bầu không khí trở nên nặng nề Đỗ Thánh Lan nói: “Ta nhớ nhiều năm trước có người suy đoán, ma khí có thể dùng để tu luyện.”

Chỉ là thứ này cùng loại với mây tía Hồng Mông, độ tinh khiết quá cao sẽ độc chết người, cũng có người nói địa mạch có thể làm loãng ma khí, nếu may mắn có thể dung hợp thành tỷ lệ phù hợp.

Tông chủ Hợp Hoan Tông cười lạnh lẽo: “Ai có thể ngờ những đại gia tộc này vẫn không từ bỏ thăm dò mạch khoáng.”

Có hàng ngàn hàng vạn địa mạch bắt nguồn từ sườn núi Hung Nha, bọn họ đã tìm được một cái địa mạch.

Đỗ Thánh Lan rũ mắt nhìn cánh hoa nhăn nhúm trong chén trà, hiểu rõ nguyên nhân tông chủ quyết định dời tông. Nếu như chỉ có một tên Nhật Nguyệt lâu chủ thì không đáng nói, rõ ràng là trong chuyện này có đến mấy gia tộc tham dự.

Tông chủ than thở: “Hợp Hoan Tông không giữ được, cố gắng bám trụ chỉ dẫn đến nguy hiểm diệt tông.”

Đối với truyền nhân đệ nhị tổ – Đỗ Thánh Lan, tông chủ Hợp Hoan Tông khá rộng rãi, cho hắn vào công pháp các, muốn xem tâm pháp nào cũng được. Một người chưa từng tu luyện tâm pháp Hợp Hoan trực tiếp tiếp thu truyền thừa có thể sẽ có rất nhiều chỗ không hiểu.

Sau khi sắp xếp cho Đỗ Thánh Lan, tông chủ Hợp Hoan Tông bắt đầu gọi người đến thương lượng việc dời tông.

Một thế lực lớn tích trữ không ít tài nguyên, dời tông cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hợp Hoan Tông xây dựng công trình rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua ngói lưu ly phản xạ ánh sáng rực rỡ, đáng tiếc ánh sáng rực rỡ này cũng không thể xua tan sự u ám đang bao trùm Hợp Hoan Tông. Đỗ Thánh Lan nhìn đệ tử Hợp Hoan Tông lặng lẽ thu dọn đồ đạc, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Cố Nhai Mộc biết Đỗ Thánh Lan không vui nên đề nghị lên trấn đi dạo một chút.

Hai người đổi mặt nạ bình thường, trên trấn cư ngụ không ít dân chúng bình thường không có tu vi. Gây ra sóng gió lớn như vậy, dân chúng đã bàn tán chuyện này được mấy hôm rồi.

“Trước kia Hợp Hoan Tông đối xử với chúng ta cũng rất tốt, năm ngoái có yêu thú hoành hành, bọn họ cũng xử lý giúp chúng ta.”

“Sau này danh môn chính phái đóng đô nơi đây, nhất định sẽ an toàn hơn. Dù Hợp Hoan Tông có tốt, chẳng phải cũng giết con trai người ta sao? Trong trấn chúng ta nhiều nam nhân như vậy, đổi một thế lực khác cũng tốt.”

“Đúng đúng, Nhật Nguyệt Lâu gì đó, con trai bị giết còn cho Hợp Hoan Tông thời gian dời đi cũng coi như hết tình hết nghĩa.”



Hiển nhiên, dân chúng trong trấn nghiêng về Nhật Nguyệt Lâu hơn, hai chữ ‘Hợp Hoan’ trong tiềm thức luôn khiến họ suy nghĩ xa xôi.

Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Chỉ sợ mấy thế lực này đến sẽ không quan tâm sống chết của họ.”

Hắn biết rất rõ phong cách hành sự của tu chân thế gia.

Cố Nhai Mộc dẫn hắn đến đây dĩ nhiên không phải để nghe mấy chuyện linh tinh giết thời gian. Hai người lần lượt đi đến mấy cái khách sạn, chỗ nào cũng đầy khách. Đỗ Thánh Lan lập tức nhận ra ngoại trừ Nhật Nguyệt Lâu và Mặc gia, có lẽ còn có thế lực khác đến. Bọn họ đi dạo một vòng các khách sạn gần đây, tầm mắt đột nhiên chú ý đến một bóng người.

“Ta nhớ người này, học viên học cung Thiên Thánh.”

Trong những người ngăn cản không cho tu sĩ tham dự tuyển thẳng rời đi có mặt người này.

Cố Nhai Mộc đầy ẩn ý nói: “Bùi Chi Tước cũng là một thành viên của học cung Thiên Thánh, học cung tới chia một chén canh cũng không kỳ lạ.”

Giờ phút này đôi bên thần giao cách cảm đến kỳ lạ, Đỗ Thánh Lan như nghĩ đến chuyện nào đó, mỉm cười nói: “Có đôi khi náo nhiệt cũng tốt.”



Cuối cùng đã đến ngày dời tông, Nhật Nguyệt lâu chủ đã sớm canh giữ bên ngoài Hợp Hoan Tông.

Bùi Chi Tước được hai vị trưởng lão học cung hộ tống, thoải mái vào tông môn: “Ngay cả chậu hoa mà sư tỷ cũng muốn cầm đi.”

Những lời khắc nghiệt được thốt ra từ đôi môi kiều diễm, nhan sắc xinh đẹp được trời cao ưu ái không làm Bùi Chi Tước có vẻ chanh chua, trái lại lại có hương vị câu hồn đoạt phách.

“Sư phụ chưa bao giờ bạc đãi ngươi, ngươi lại…”

Bùi Chi Tước bình tĩnh đáp: “Sư tỷ đừng giận, người không vì mình trời tru đất diệt.”

Nàng đến chủ yếu là để đảm bảo tông chủ Hợp Hoan Tông không nổi giận phá hủy ma khoáng, nhưng có lẽ đối phương không dám làm thế. Ma khoáng bị hủy, các thế lực sẽ không làm gì được Hợp Hoan Tông một thời gian, nhưng sau này đệ tử Hợp Hoan Tông sẽ thần không biết, quỷ không hay biến mất khỏi cõi đời này.

Ngoại tông đã rút lui gần hết, một đệ tử ở sau núi đang chuẩn bị đặt hành lý lên người Yên Chi Thú, chợt nghe đằng sau truyền đến một tiếng động rất lớn. Kiến trúc lưu ly xinh đẹp sụp đổ, sau đó còn có một giọng nói chánh nghĩa vang lên: “Sau này sẽ không để yêu nữ Hợp Hoan gây họa cho nam vực ta.”

Âm thanh vang vọng trong sơn cốc, nữ đệ tử lau nước mắt: “Bọn họ đang đập phá.”

Có người không chịu nổi chạy đến trước mặt tông chủ Hợp Hoan Tông: “Sư phụ, hay là đi liều mạng với bọn chúng!”

Nhưng đệ tử chỉ nhận được một câu trả lời lạnh lùng: “Còn thời gian thì đi kiểm tra số lượng đồ vật trong bảo khố đi.”

Nói xong, tông chủ Hợp Hoan Tông đi đến bên cạnh Yên Chi Thú, dùng thân hình khổng lồ của nó che giấu sự buồn rầu trong mắt: “Xin lỗi, liên lụy ngươi phải dọn đi cùng chúng ta.”

Yên Chi Thú mở to mắt nhìn tông chủ.

Tông chủ Hợp Hoan Tông khẽ gật đầu, thần thú đã già, một khi ra tay nhất định sẽ chết. Không phải nàng không tâm huyết, các đại thế lực liên thủ, với sức của một mình Hợp Hoan Tông chỉ có thể làm bị thương một cánh tay của bọn họ.

Yên Chi Thú đã già quay đầu nhìn nơi nó đã canh giữ một thời gian dài, phối hợp để đệ tử Hợp Hoan Tông bay lên lưng nó. Chiều tà hoàng hôn, cơ thể dài vạn thước cõng hơn một ngàn đệ tử và hành lý, lặng lẽ đi về phương bắc.

Ở phía sau, kiến trúc Hợp Hoan Tông đang sụp đổ từng cái một, ngói lưu ly vỡ nát đầy bụi, rõ ràng các thế lực này chuẩn bị xây dựng lại động phủ cho mình.

Nhật Nguyệt lâu chủ nhìn bốn phía, sau đó truyền âm với Mặc Thương: “Ta thấy ngọn núi thứ hai không tệ, linh khí đầy đủ, có lẽ Mặc huynh sẽ không giành với ta.”

Mặc Thương lạnh lùng nói: “Chỉ là một ngọn núi.”

Lần này Nhật Nguyệt Lâu bỏ sức không nhỏ, nhường một nơi nhiều linh khí cũng không sao. Hắn không thích xa hoa diễm lệ, nhìn kiến trúc lòe loẹt đầy ghét bỏ. Trường kiếm sau lưng tự động bay ra ngàn mét, một kiếm chém vào chủ điện.

“Lợi hại!”

“Không biết lúc ta còn sống có thể có được một nửa thực lực này không.”

Ngày hôm nay có không ít người tới xem náo nhiệt, một kiếm này đã làm bọn họ ngưỡng mộ. Đỗ Thánh Lan đứng trong một góc khuất, hờ hững nhìn tất cả: “Nhật Nguyệt Lâu, Mặc gia, Bùi gia, học cung Thiên Thánh… Suýt nữa thì quên Đỗ Bắc Vọng.”

Bùi gia và Đỗ gia quan hệ thân thiết như vậy, hiện tại Bùi Chi Tước lại là vị hôn thê của Đỗ Bắc Vọng, nếu nói chuyện này Đỗ gia không nhúng tay thì Đỗ Thánh Lan không tin.

“Ma khoáng có hạn, tiếp theo có lẽ là thời điểm luận ‘công’ ban thưởng. Nhóm đầu tiên xuống lòng đất tu luyện nhất định là người cống hiến tối đa trong kế hoạch này hoặc là thế hệ kiệt xuất nhất.”

Cố Nhai Mộc gật đầu: “Những thế lực nam vực này sẽ nghênh đón một thời đại hưng thịnh đột phá.”

Các tu sĩ dùng lá cờ báo thù đập phá kiến trúc, có rất nhiều người đã tu luyện tới hậu kỳ cảnh giới của họ, bây giờ có ma khoáng hỗ trợ, chỉ cần mấy ngày là có thể độ kiếp.

Đỗ Thánh Lan nghe vậy mỉm cười: “Đáng tiếc, bọn họ sẽ nhanh phát hiện tu vi đủ, tài nguyên đủ nhưng không có nghĩa là có thể thuận lợi độ kiếp.”

Phải biết rằng người đang làm, thiên lôi đang nhìn.