Thiên La Địa Võng

Chương 19




Tần Lam Gia vừa nghe tiếng gọi, lập tức xoa xoa tay, đi ra ngoài cửa.

“Chính Trữ, về rồi a, tớ còn tưởng rằng cậu phải mấy ngày nữa mới về được. ” Tần Lam Gia mở cửa, cười nói,  đưa tay nhận lấy hành lý của Cao Chính Trữ.

“Trọng Vũ còn ở lại. Tớ hết chuyện để làm rồi, liền lẻn về trước. Mệt mỏi quá a! ” Cao Chính Trữ một bên đổi dép một la lớn.

Trọng Vũ chính là học trưởng của Cao Chính Trữ, anh ấy dẫn dắt Cao Chính Trữ và Tần Lam Gia khoảng hai năm, sau khi viết được một phần mềm thiết kế máy tính. Sau khi xin được giấy phép độc quyền thành công, anh ấy lại cùng Cao Chính Trữ thành lập công ty, hiện tại ngày ngày đều bận rộn.

Tần Lam Gia bởi vì đăng ký học nghiên cứu sinh ở trường, bắt đầu đi theo các giáo sư hướng dẫn nghiên cứu, dù Trọng Vũ và Cao Chính Trữ tận lực mời hắn gia nhập công ty, Tần Lam Gia biết mình không có cách nào dành nhiều thời gian cho công việc, nên dù họ có ý tốt cho Lam Gia chức vụ kế toán trưởng, nhưng cũng đành từ chối.

Cao Chính Trữ oán Tần Lam Gia sao cứ khách sáo như thế, chỉ bằng Tần Lam Gia trước đây làm nhiều việc như vậy, dù có là chức kế toán trưởng cũng không quá đáng.

“Lam Gia cứ như con gấu bông.” Trọng Vũ lăn lộn ngoài đời nhiều năm cũng ra đánh giá khó khăn, “Một tiểu tử nhu thuận thế này, chút xíu tính cầu tiến không thấy, nhưng lúc làm việc lúc lại hết sức nhiệt tình. Không trách được Chính Trữ làm cái gì cũng muốn lôi kéo em ấy, có Lam Gia như là có liều thuốc an thần a.”

Khom lưng đem giày đặt vào trong tủ Cao Chính Trữ tiếp tục nói: “Tớ chỉ làm bên kỹ thuật, uống rượu xã giao và vân vân cứ giao cho Trọng Vũ, mấy đại lão gia kia khó hầu hạ quá.”

“Vậy cậu đem học trưởng ném đi đâu a. ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ nói.

“Ai da anh ấy làm được, cậu không cần lo lắng thay anh ta. ” Cao Chính Trữ ha ha cười thẳng người lên, đột nhiên nhìn phía sau Tần Lam Gia nói: “Trong nhà có khách tới hả.”

“Sao tên này lại ở đây? ” một âm thanh không vui đồng thời từ phía sau truyền tới.

Tần Lam Gia cảm thấy không khí có chút không ổn, Cao Chính Trữ và Đàm Lăng Việt nhìn nhau không khí ở giữa tuyệt đối không thể hòa hảo. Hắn vội đem túi hành lý của Cao Chính Trữ đặt trong góc tường, kéo Đàm Lăng Việt qua, nói: “Chính Trữ, Lăng Việt, mấy năm không gặp các cậu không nhận ra nhau sao.”

“Tớ biết cậu ta là Cao Chính Trữ, tại sao ở nhà cậu. ” Đàm Lăng Việt khóe miệng không vui nói thẳng.

Kể từ khi nghỉ hè lớp mười hai Đàm Lăng Việt ngày ngày đem Tần Lam Gia trở thành của riêng dính chặt, Cao Chính Trữ đã cùng y bất hòa rồi, vốn là được gọi là bạn bè tốt giờ như không còn. Không nghĩ tới mấy năm qua Đàm Lăng Việt tính tình vẫn như vậy, phô trương địch ý không thèm che dấu, Cao Chính Trữ lớn tiếng hừ một cái, cất bước đi về phía phòng khách: “Nơi này vốn là tớ cùng Lam Gia thuê a, chúng tớ ở chung nhiều năm. Cậu là khách ở xa mới đến không rõ tình hình, tớ không so đo với cậu. Lam Gia, tớ ngồi xe lửa một đêm, thật đói.”

Cao Chính Trữ tùy tùy tiện tiện nằm trên ghế sô pha, cau mày la đói. Vốn không nghĩ Cao Chính Trữ về sớm như vậy nên Tần Lam Gia không chừa lại phần ăn sáng, chỉ có thể quay về phòng bếp tìm.

Đàm Lăng Việt khoang tay đứng ngoài cửa phòng bếp, một lúc thì nhìn Tần Lam Gia, một lúc thì lại cau mày nhìn Cao Chính Trữ. Cao Chính Trữ đang rất tự nhiên mở TV, lấy bánh quy trong hộp ăn.

Tần Lam Gia đột nhiên nhớ đến chuyện gì, lớn tiếng gọi: “Đúng rồi Chính Trữ, máy nước nóng còn nóng, cậu đi tắm trước đi.”

“Yes Sir~, cám ơn Lam Gia. ” Cao Chính Trữ nghe vậy lớn tiếng trả lời, lê dép chạy vào trong phòng tắm.

Lúc này đã mười giờ hơn, Tần Lam Gia muốn làm luôn cơm trưa, đang lúc vội tới vội lui bên bếp, quay người lại thiếu chút nữa đụng vào người đứng phía sau.

“Cậu đứng đây khi nào, một tiếng động cũng không có a. Phòng bếp này nhỏ, cậu đừng đứng ở chỗ này, ra phòng khách xem TV đi, vọc máy vi tính cũng được.” Tần Lam Gia lau mồ hôi nói.

Đàm Lăng Việt mím môi không mở miệng, cũng không động. Tần Lam Gia đang muốn vòng qua y đi đến tủ lạnh lấy ít thức ăn, cổ tay lại bị Đàm Lăng Việt bắt được.

Tần Lam Gia nghi hoặc nhìn y: “Có chuyện gì không?”

Đàm Lăng Việt đang muốn mở miệng, giọng Cao Chính Trữ vọng ra từ trong phòng tắm: “Lam Gia, khăn tắm của tớ cậu để chỗ nào vậy?”

“Hộc tủ bên trái ngăn thứ hai, đồ của cậu tớ đều để ở đó, cậu tìm xem. ” Tần Lam Gia trả lời.

Trên cổ tay lực đạo thoáng cái mạnh hơn, Tần Lam Gia đau đến nhíu mày, không hiểu gì nhìn Đàm Lăng Việt.

“Gia Gia, có phải tên đó khi dễ cậu.” Đàm Lăng Việt hết sức khó chịu nói.

“Cái gì? ” Tần Lam Gia ngẩn ra, càng thêm nghi ngờ, “Không có a, Chính Trữ đối với tớ rất tốt...”

“Vậy cậu thay cậu ta nấu cơm rồi dọn dẹp đồ làm gì?” một câu nói này như lửa giận của Đàm Lăng Việt bốc lên, Tần Lam Gia bị y dọa sợ hết hồn.

“Thì là... là tiện tay mà thôi. ” Tần Lam Gia chỉ có thể giải thích như vậy. Hắn không rõ vì sao Đàm Lăng Việt tức giận, lúc đầu chiếu cố y cũng như vậy không phải sao. Chiếu cố Cao Chính Trữ và Trọng Vũ, chính hắn cũng đâu thấy lỗ lả hay bị sỉ nhục hay vân vân gì đâu, đều là là bạn bè, dĩ nhiên phải tận tâm đối tốt.

Vì hắn biết Đàm Lăng Việt hoàn toàn không có hứng thú với nam nhân, nếu không Tần Lam Gia cũng nghĩ là y đang ghen tị.

Đàm Lăng Việt còn muốn nói gì nữa, Cao Chính Trữ đã tắm xong đi ra. Vác nguyên đầu tóc ướt nhẹp đi đến phòng bếp, kéo Tần Lam Gia ra, nhìn chằm chằm Đàm Lăng Việt nói: “Đàm Lăng Việt, người hay khi dễ Lam Gia là cậu mới đúng, như thế nào mấy năm nay một chút tiến bộ cũng không có. Lam Gia, cậu đừng để ý đến việc cậu ta nổi điên, tớ giúp cậu nấu cơm.”

Tần Lam Gia gật đầu, Cao Chính Trữ liền quay đầu mở tủ lạnh, nhìn nhìn bên trong, vừa nói: “Muốn làm món gì a.”

“Để tớ. ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ nói, gạt Cao Chính Trữ ra, từ trong tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn. Cao Chính Trữ nhận lấy bả rau đi rửa, Đàm Lăng Việt đen mặt đem các nguyên liệu khác để trên kệ. Mặc dù hai người kia không nói thêm gì nữa, nhưng không khí quỷ dị trong phòng bếp lại làm cho Tần Lam Gia thấy lo lắng.

Tất cả nguyên liệu nấu ăn dưới tay Đàm Lăng Việt đều bị hành hạ đến thê thảm nhìn không ra, Tần Lam Gia nhìn vẻ mặt y xem ra cũng đã cố nhịn, vì không muốn y mất mặt nên không đuổi y ra, lại không nhịn được dưới lòng yên lặng than thở. Xem ra Đồ Quang nói y mấy năm nay ở nước ngoài được sống như Đại thiếu gia quả nhiên là không sai, thật khó nói…, là cuộc sống như thế nào mà lại khiến cho y thành như vậy.

Hai người cũng đã hết sức nỗ lực không va chạm nhau, bữa cơm trưa này rốt cục kịp làm xong trước giờ. Trên bàn cơm ba người đều yên lặng cầm chén, Tần Lam Gia vốn có lòng muốn làm không khí sôi động, muốn tìm đề tài để nói, lại vì hai người này không phối hợp chỉ có thể bỏ cuộc.