Thiên La Địa Võng

Chương 11




Nghỉ hè sau khi thi Thi tốt nghiệp xong có thể coi là khoảng thời gian thoải mái nhất, mới vừa thoát khỏi cuộc thi tốt nghiệp đau khổ, phía trước còn biết bao nhiêu giấc mộng chờ sẵn, hai tháng nay cứ như đang ở trên thiên đường.

Tần Lam Gia ngày ngày đều cùng Đàm Lăng Việt ở chung một chỗ. Hắn nghĩ Đàm Lăng Việt thi tốt nghiệp mặc dù cũng không tệ lắm, một phần bởi vì lớp mười hai bắt học giống như nhồi cho vịt ăn, một phần cũng vì Đàm Lăng Việt không có áp lực tâm lý như người khác, nhưng căn bản của y không được tốt lắm, chỉ sợ lên đại học theo không kịp, liền muốn bổ sung cho y một chút.

Chẳng qua Đàm Lăng Việt muốn chơi hơn, thật vất vả thi ĐH xong, lại đậu một trường Đại học không tệ, vốn muốn hảo hảo mà chơi hai tháng, lại bắt y tiếp tục vùi đầu khổ học, thật sự là kiềm nén không nổi mà.

“Nóng quá nha, tớ muốn đi tắm, cậu nhanh làm xong mấy đề này đi, không cho phép lười biếng, chờ một chút tớ sẽ kiểm tra.” Tần Lam Gia lôi kéo cổ áo, miệng hô nóng, đến tủ lấy ra vài bộ đồ thay, vặn eo bẻ cổ đem đồ vào trong phòng tắm.

Tần Lam Gia hiện tại thường xuyên ở cùng Đàm Lăng Việt, tủ quần áo của Đàm Lăng Việt có một nửa là quần áo của hắn, trong phòng ngủ cùng bày đầy đồ của hắn.

Tần Lam Gia có đôi khi cảm thấy hai đứa con trai cùng sống cùng ngủ một cái giường có chút kỳ quái. Ngược lại Đàm Lăng Việt vẻ mặt thản nhiên, lại đặc biệt thích đem hắn trở thành món đồ chơi, hai tay hai chân quấn trên người hắn mà ngủ.

Đây rốt cuộc là quá vô tư hay là thiếu nội tâm a, Tần Lam Gia bất đắc dĩ nghĩ.

Đàm Lăng Việt ngồi sau bàn học, cắn cây viết ngẩn người. Trên bàn quyển sách bị gió thổi phần phật phần phật, cậu cũng lười đè lại, một chữ cũng xem không vô.

“Lăng Việt, bạn của con đến tìm. ” giọng của mẹ đột nhiên truyền tới, Đàm Lăng Việt mấy bước nhảy ra khỏi phòng, từ trên cầu thang thăm dò nhìn xuống.

“Lăng Việt —— ” mấy đứa con gái ăn mặc quyến rũ hướng cậu nháy mắt, dưới lớp son phấn biểu hiện nét ngây ngô, tuy nhiên cũng bị một tầng trang điểm che kín.

Mặc dù thấy bộ dạng ăn mặc của những người này, mẹ cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hỏi, trong tay cầm áo len của trượng phu “gia chủ” mấy chục năm rồi không về, từ từ đi về phòng của mình.

“Lăng Việt mau xuống đây. Đồ ca bọn họ chờ ở bên ngoài, bảo bọn tớ đến gọi cậu.” một đứa con gái ở giữa mở miệng nói.

Đàm Lăng Việt đi xuống, còn chưa nói gì liền thấy ngoài cửa có mấy nam sinh cao lớn đi đến.

“Lăng Việt, cậu cũng quá vô tâm đi, cậu sinh viên tài cao này có phải hay không đem chúng ta quăng lên chín tầng mây rồi đi. ” một nam sinh ở phía trước đến trước mặt Đàm Lăng Việt, đập cậu một cái.

“Cái gì sinh viên tài cao, đừng có chế giễu.” Đàm Lăng Việt một phát vung tay ra.

Người cao nhất đi vào phòng hai nữ sinh liền nghênh đón: “Đồ ca, không phải nói không vào sao, còn không tin đám tỷ tỷ chúng ta có thể đem Lăng Việt lôi ra ngoài a.”

“Đồ Quang, đã lâu không gặp, hơn một năm nay anh đi đâu vậy a. ” Đàm Lăng Việt cười nói.

Nam sinh cao lớn được gọi là Đồ Quang hút một hơi thuốc trong tay, thở ra khói lắc đầu nói: “Không đi đâu, chẳng qua tiểu tử cậu theo tên sinh viên kia thân thiết, hảo hảo học tập ngày ngày hướng về tương lai, anh đây là tên côn đồ cắc ké nào dám tới quấy rầy ngài nha.”

“Nói như thế, có tính là bạn bè không đây. ” Đàm Lăng Việt ngồi xuống ghế sô pha, nhíu mày nói.

“Cậu nói cái gì a, Đồ ca không xem cậu là bạn bè thì đến tìm làm gì? Bọn tớ nghe nói cậu đậu trường C, đặc biệt tới ăn mừng cùng cậu. Cũng đặt bàn ở tiệm rồi, thế nào, có cho bọn này mặt mũi không. ” nữ sinh quần áo hở hang ngồi bên cạnh ghế sô pha Đàm Lăng Việt, mập mờ cúi đầu nhích tới gần Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt nhìn phía Đồ Quang cười nói này: “Đồ ca giúp tôi ăn mừng, tôi nào dám không nể mặt. ” vừa nói đứng dậy, đi tới cầu thang: “Chờ chút, tôi đi lấy ít đồ.”

Vừa mới bước vài bậc lên cầu thang, phía trên đột nhiên truyền đến tiếng Tần Lam Gia, cùng tiếng vòi sen mơ hồ chảy, Tần Lam Gia mở cửa phòng tắm: “Lăng Việt —— di, người đâu?”

Đồ Quang tự tiếu phi tiếu nhìn Đàm Lăng Việt, mở miệng giễu cợt: “A —— chàng sinh viên tài cao kim ốc tàng kiều đã tỉnh. Nếu không nghe được giọng, anh còn tưởng bạn tốt của cậu là tuyệt sắc mỹ nữ, làm cậu cực kỳ nghe lời. Lúc nãy nói lên lấy cái gì a, hôm nay anh mời cậu không cần đem tiền theo. Xem ra đi lấy đồ là giả, có lẽ là đi lên thông báo lộ trình cho tiểu bằng hữu của cậu. Bị hắn quản như vậy, cậu không thấy mất mặt nam nhi sao”

Đàm Lăng Việt bị Đồ Quang nhìn thấu, trên mặt không khỏi một trận hồng một trận xanh, lúc trước ở chung một chỗ với bọn họ vô pháp vô thiên, hiện tại ở trước mặt sao có thể để mình mất khí thế, cứ như một nam nhân vô dụng bị vợ quản nghiêm.

“Miệng chó không mọc được ngà voi, ai nói tôi muốn thông báo cho cậu ta. Nếu các người xem tiền như rác, tôi đây còn mừng rỡ không cần đem tiền theo, các huynh đệ, đi, hôm nay không ăn cho Đồ Quang nghèo mạt là không về nhà. ” Đàm Lăng Việt khoát tay Đồ Quang đi ra ngoài, cánh tay lại bị một nữ sinh giành lấy, nhóm người chậm rãi đi ra ngoài.

Tần Lam Gia lạnh run đi ra ngoài, trong phòng ngủ lại trống rỗng, chỉ có trang sách bị quạt thổi bay, Đàm Lăng Việt sớm không biết chạy đi nơi nào.

Mới vừa rồi ở trong phòng tắm nghe dưới lầu có tiếng người nói chuyện, Tần Lam Gia đoán  Đàm Lăng Việt được bạn bè gọi đi.

“Cũng không thèm nói với mình một tiếng... ” nhỏ giọng oán trách, Tần Lam Gia nhanh chóng làm khô đầu, cầm tập sách ra ngoài.

Đàm Lăng Việt không ở nhà, thì chỉ còn mỗi mẹ y ở nhà. Tần Lam Gia chưa bao giờ ở lại nhà y khi Đàm Lăng Việt không có nhà, hắn từ trước đến giờ là một đứa nhỏ ngoan, nên đối với hành động không thưa gửi một lời với người nhà như Đàm Lăng Việt có chút khó chịu.

Mặc dù hắn muốn Đàm Lăng Việt nghỉ hè bổ sung kiến thức thì có lẽ quá nghiêm khắc, nhưng cũng đâu có nói không cho y đi chơi. Làm gì lén lén lút lút, mình có đáng sợ vậy đâu.

Tần Lam Gia vừa đi vừa than thở nghĩ, thình lình phía sau vỗ mạnh một cái, giật cả mình vội quay đầu.

“Lam Gia! Nhìn bóng lưng biết quả nhiên là cậu! ” Cao Chính Trữ như mặt trời rực rỡ cười lớn.

Tần Lam Gia thở một hơi, mới cười cười mở miệng: “Cậu mạnh khỏe a.”

“Ai bảo khỏe. ” Cao Chính Trữ đột nhiên suy sụp, vẻ mặt sầu khổ nói, “Lam Gia, cậu có rảnh không a, tớ có việc muốn nhờ cậu giúp.”

“A? Rảnh a, cậu có chuyện gì? ” Tần Lam Gia vẻ mặt tò mò hỏi.

“Tớ ghi danh vào một cuộc thi so tài thiết kế, nhưng phát hiện là quá tự cao, làm chậm muốn chết. Lam Gia cậu giúp tớ cùng làm đi. ” Cao Chính Trữ hai tay khẩn cầu, “Có cậu cùng làm…, tớ khẳng định lập được công to!”

“Thiết kế?! Ngành này tớ đâu có học, chỉ có xem vài cuốn sách về nó, sợ không thể giúp cậu... ” Tần Lam Gia khó nói.

“Không sao, vốn có một học trưởng quê ở đây, Đại Học nghỉ hè về đây, nói là muốn tìm người hợp tác vân vân. Tớ đối với việc đó không hứng thú, chính là tiền thưởng không ít đâu. Đại đa số người tham gia chỉ nửa vời. Gia Gia cậu thông minh như vậy, nhất định có thể giúp được. Không thể cự tuyệt một người đáng thương như tớ nha!”

Tần Lam Gia bị bộ dạng của cậu ta chọc cười, gật đầu nói: “Được rồi được rồi, dù sao tớ cũng không có gì làm, nhưng nếu không giúp được cũng đừng trách tớ nha.”

“Tớ biết là nói chuyện với Lam Gia là tốt nhất mà! ” Cao Chính Trữ khoa trương kêu lên, duỗi cánh tay dài nắm vai Tần Lam Gia, “Đi, tớ mời ăn cơm trưa, xế chiều đến nhà tớ làm.”