Thiên La Địa Võng

Chương 10




Đã có kết quả Đại học, Tần Lam Gia trúng tuyển Đại học J, Đàm Lăng Việt nhận được thư trúng tuyển của Đại học C. Mặc dù không thể cùng y học chung trường Đại học, nhưng may ra hai người ở cùng một thành phố, Tần Lam đối với kết quả như thế đã rất hài lòng.

Đại học C tuy không bằng Đại học J nhưng cũng là một trường học rất tốt, tin Đàm Lăng Việt trúng tuyển Đại học C vừa lan ra so với Tần Lam Gia còn oanh động hơn.

Chủ nhiệm lớp Địa Trung Hải trên bàn tiệc tiễn tốt nghiệp say mèm quát lên, Đàm Lăng Việt lôi kéo Tần Lam Gia tiếp tục uống.

Chủ nhiệm lớp kéo Đàm Lăng Việt, vỗ thật mạnh vào vai của y, nước bọt bay tới: “Đàm Lăng Việt, tốt! Không chấp nhận thua kém! Em là niềm kiêu ngao của thầy! Người như thầy lại có thể đem một tên côn đồ đi vào Đại học, thầy cao hứng!”

(=.=!! do sức mạnh tình yêu thầy à, thầy nhầm rầu =)))

Đàm Lăng Việt ý xấu nhân cơ hội mời rượu, cuối cùng đem chủ nhiệm lớp mặt đỏ bừng hoàn toàn gục ngã.

Tần Lam Gia ngồi bên cạnh Đàm Lăng Việt, ngửa đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn say rượu hồng hồng nhìn như quả táo.

Đàm Lăng Việt đi tới, mang theo vẻ say mèm, xuôi theo ý nghĩ nắm chặt khuôn mặt Tần Lam Gia, ra sức vuốt vuốt.

“Cười cái gì, cũng biết cười sao, tiểu ngốc tử.”

“Cậu say rồi, ăn chút gì đi. ” Tần Lam Gia đem đũa đưa cho y, bởi vì mặt còn bị người nào đó nắm, nên lời nói có chút mơ hồ.

Đàm Lăng Việt nhìn người ở trong tay mình dù nhu dù niết thế nào cũng có bộ dáng nhu thuận, từ đáy lòng đột nhiên nổi lên một tia khát vọng rạo rực, giống như có con mèo nhẹ nhàng mà gãi, tâm ngứa ngáy khó chịu.

Không biết nên làm gì để xóa cái tâm tình đó đi, Đàm Lăng Việt không nhịn được cuối mặt xuống, càng lúc càng gần.

Tần Lam Gia hai mắt mở to nhìn y, cặp mắt trong suốt kia phản chiếu hình ảnh chính mình trên mặt mang nét hoang mang cùng nghi ngờ.

Bỗng một bóng người nhào tới cả hai, không khí kỳ dị giữa hai người chợt biến mất.

Đàm Lăng Việt không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.

“Hai người các cậu ngày ngày dính nhau chưa đủ a, chúng ta từ nay về sau phải đường ai nấy đi rồi, các cậu làm ơn chú ý đến các bạn học khác một chút đi a!” cán sự môn thể dục từ trước đến giờ luôn sôi nổi hô to nói.

Tần Lam Gia gạt cậu bạn kia ra: “Cao Chính Trữ, cậu uống nhiều quá rồi. Cái gì mà mỗi người một nơi, trường cậu học chẳng phải ở thành phố S? Trường của chúng ta so với Lăng Việt còn gần hơn, ai rảnh mà đi chú ý đến cậu a.”

Hừ, quấy rầy nhân duyên của người khác sẽ bị lừa đá! Tần Lam Gia nghĩ tới vừa rồi Đàm Lăng Việt dùng vẻ mặt mê muội nhìn mình, trái tim lại bang bang trực nhảy. Không khí đang tốt a, tất cả đều do tên đầu heo này phá hư!

Trong lòng đang oán hận, Tần Lam Gia nhìn về phía Cao Chính Trữ càng thêm hung dữ.

Cao Chính Trữ hét lớn: “Lam Gia, cậu là lớp trưởng mà quá thiên vị nha! Chúng ta đều ở thành phố T, phải cùng những bạn khác nói lời chia tay chứ, đừng có luôn ở cùng tên giang hồ giả mạo này a.”

Đàm Lăng Việt cười cho Cao Chính Trữ một quyền, Cao Chính Trữ nửa ôm nửa túm mà đem Tần Lam Gia kéo đến những bàn tiệc khác.

Tần Lam Gia không phải là ra vẻ thanh cao, chẳng qua hắn không quen với những trường hợp như vậy mà thôi, luôn thấy xấu hổ, không được tự do. Hắn không cách nào giống như Đàm Lăng Việt hay là Cao Chính Trữ, dưới tầm mắt của nhiều người nhìn chăm chú nói chuyện hay là đưa đẩy xã giao.

Cao Chính Trữ kích động bảo mọi người chuốc Tần Lam Gia, hết mấy ly bia vào bụng Tần Lam Gia cũng không còn e dè nữa. Cùng những bạn học lâu năm sắp chia tay, cũng có chút buồn nên cứ nốc từng ly. Tần Lam Gia làm lớp trưởng chủ động nói vài lời, vừa nói vừa nghẹn ngào.

Phía sau vươn ra một cánh tay đem bả vai của mình nắm lại, giọng Đàm Lăng Việt vang ở bên tai: “Lớp trưởng say rồi, mọi người đừng phá nữa. Còn lại ta sẽ tiếp hết, mọi người cũng phải chừa mặt mũi cho mình đi!”

Đàm Lăng Việt và Cao Chính Trữ hai người cùng nhau đem không khí nung nóng lên, cùng uống, cùng chụp ảnh chung. Tần Lam Gia ngồi ở trên ghế, vẻ mặt cười khúc khích nhìn Đàm Lăng Việt, ngoan ngoãn ngồi yên làm người mẫu lúc mọi người chụp hình chung.

Đến 11h30 tiệc mới tan, Đàm Lăng Việt đỡ Tần Lam Gia say ngất ngất đi chầm chậm  trên đường phố nhỏ.

“Gia Gia a, thật là nhìn không ra, cậu rất được hoan nghênh nha, nhiều bạn gái theo chụp chung như vậy. ” Đàm Lăng Việt trêu ghẹo nói.

Tần Lam Gia hai mắt hồng hồng do say trợn tròn lên, không phục nói: “Cũng có nhiều bạn nam nha!”

Đàm Lăng Việt cười nói: “Được rồi, còn có đám con trai, cậu thật  là mị lực vô cùng a, hơn cả tớ luôn. Đợi lên Đại học, xem cậu cùng tớ ai có bạn gái trước nào.”

Một câu nói nhẹ nhàng lại làm cho Tần Lam Gia độ nóng từ mặt vọt thẳng tới não, như vừa quay đầu lại bị người ta tạt cho một thao nước lạnh, đem tất cả giấc mộng của hắn kéo về, lộ ra thế giới thực lạnh lẽo.

“Tìm… Tìm bạn gái cái gì, lên Đại học đương nhiên là phải học thật tốt. ” Tần Lam Gia  cãi chày cãi cối nói.

Đàm Lăng Việt Hmm cười một tiếng, vung tay Tần Lam Gia ra: “Tớ không phải là học sinh ngoan như câu nha, lên Đại học không có mỹ nữ thì sao được chứ. Nghe nói Đại học C mỹ nữ như mây, Gia Gia, cậu sẽ không ghen tỵ chứ a.”

Tần Lam Gia chỉ cảm thấy đáy lòng một mảnh lạnh như băng. Hơn một năm ở chung đến nay, Đàm Lăng Việt đối với hắn không e dè làm đủ động tác thân mật, thiếu chút nữa để hắn quên mất, hắn là nam, mà Đàm Lăng Việt chỉ thích nữ sinh bình thường.

Đàm Lăng Việt lại ở phía trước nói gì đó, Tần Lam Gia đột nhiên hất tay của y ra, đi chầm chậm về phía trước, không quay đầu lại nói: “Lăng Việt, hôm nay tớ phải về nhà, phải về nhà…”

Đàm Lăng Việt kinh ngạc chốc lát, vội vàng đuổi theo kéo Tần Lam Gia: “Gia gia, cậu sao vậy? Đã đi đến đây rồi, nhà cậu cách nơi này xa lắm, hơn nửa đêm một mình sao mà về a?”

“Tớ lại không phải con gái, hơn nửa đêm cũng tự mình về nhà được! ” Tần Lam Gia nghẹn giọng nói.

Đàm Lăng Việt nghi ngờ trừng mắt nhìn, hoàn toàn không rõ vì sao Tần Lam Gia đột nhiên tức giận.

“Gia gia, cậu có phải không thích nói chuyện bạn gái? Vậy không nói nữa, đừng nóng giận a.” mặc dù không rõ nguyên nhân lắm, nhưng trực giác biết là đề tài này làm Tần Lam Gia mất hứng, Đàm Lăng Việt kéo chặt Tần Lam Gia không cho hắn chạy nữa, buớc đến gần, lắc lắc tay Tần Lam Gia lấy lòng nói.

“Tớ… Tớ không có giận… ” Tần Lam Gia ngập ngừng nói.

“Nói xạo, rõ ràng tức giận. ” Đàm Lăng Việt chuyển tới trước mặt Tần Lam Gia, giơ tay lên mặt hắn, Tần Lam Gia lại cuối đầu không muốn nhìn.

Đàm Lăng Việt nghiêng thân thể, không muốn hắn né tránh tầm mắt mình.

“Gia Gia, cậu tức giận liền nói, bất kể là lý do gì, tớ nhất định sẽ sửa. Cậu là người quan trọng nhất, không có cậu tớ đã không vào Đại học, đã sớm theo biến thành đám người như bọn chúng. Tớ vĩnh viễn không chọc cậu giận, cậu dù cố tình gây sự cũng không sao cả, cái gì cũng nghe theo cậu, chỉ cần cậu đừng không để ý đến tớ, được không?”

Tần Lam Gia mấp máy môi, ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt chân thành của Đàm Lăng Việt.

Tâm vốn lạnh như băng lại từ từ trở nên ấm áp, ở trong ngực nhẹ nhàng vỗ cánh.

Lời như thế… Lời nói này cứ như nói với tình nhân, cậu ta thật sự không biết mình nói gì sao?.

“Không giận nữa? Đi thôi Gia Gia, đến nhà tớ, muốn ôm cậu ngủ. ” Đàm Lăng Việt ranh mãnh cười, kéo tay Tần Lam Gia tiếp tục đi về phía trước.

Tần Lam Gia cúi đầu đi theo sau y, nhìn bóng lưng người thiếu niên cao lớn, cùng cái nắm tay ấm áp thật chặt kia.

Nếu như tớ nói tớ thích cậu, muốn cả đời cùng cậu ở chung một chỗ, không cho phép cậu tìm bạn gái, không cho phép cậu cùng người khác kết hôn. Nói như vậy, cậu nguyện ý nghe lời tớ sao?

Rất muốn mở miệng hỏi, nhưng Tần Lam Gia biết mình vĩnh viễn không dám mở lời.