Thiên Kỳ Truyện

Chương 1: Tư Nhược Hạ




Nhìn vào không trung thấy xa vời và lạc lõng, tiếng gió vi vu, tiếng ve hòa lại khiến người ta có cái cảm giác thật khó tả. Cái nắng hè mới chớm đã cảm thấy gay gắt, không khí nồm và thật ngột ngạt. Tư Nhược Hàn nằm dài trên bãi cỏ ven bờ sông. Cô ta vẫn lười như thế, vẫn chỉ muốn nằm dài ở đây cho qua ngày. Không phải vì cô không muốn làm gì mà là đã quá mệt mỏi, mất hết sức lực rồi, chả muốn động đến việc gì nữa.

Cũng là vì dạo này cô động vào việc gì là hỏng việc đó. Cô mới bị mẹ mắng, đang chán nản nên mới nằm ườn ở đây. Tư Nhược Hàn nghĩ đến bà Tư, bà là mẹ kế của cô, tuy nghiêm khắc nhưng đối xử với cô không quá tệ, không đến mức như mấy bà mẹ kế trong mấy câu chuyện kể hay trong phim. Từ khi mẹ cô mất, người chăm sóc cô chỉ có bà Tư. Ông Tư là một chủ tịch của một công ty lớn thường xuyên vắng nhà. Người cha này đối với cô thật xa lạ, từ nhỏ tới giờ ông chưa từng chăm sóc cô, đối với cô đến một câu hỏi han cũng chẳng có, mọi việc trong Tư gia đều do bà Tư lo liệu.

Tư gia là một gia tộc lớn rất có vị thế, cũng cực kì giàu có. Tư Nhược Hàn là Tam tiểu thư của Tư gia, mẹ ruột của cô qua đời từ rất sớm, nếu không có sự che chở của bà Tư có lẽ giờ cô đã mất mạng rồi. Sống trong Tư gia cô không một ngày yên ổn vì có sự hiện diện của Tư nhị tiểu thư - Tư Nhược Y, luôn ghen ghét tìm cách hãm hại cô. Mọi người trong Tư gia đều thấy sự trái ngược giữa hai vị tiểu thư nhà họ. Một người thì kiêu ngạo, mắc bệnh công chúa, tính tình thì chua ngoa; người kia lại khá trẻ con, hồn nhiên và hòa đồng. Chính vì vậy mà mọi người ở đây đều có thiện cảm với Tam tiểu thư hơn.

Nằm dài ở đây đã quá trưa, cô bất giác tỉnh dậy, ngửi mùi hương hoa cỏ khiến cô dễ chịu mà quên cả thì giờ. Khe khẽ nhíu mày, rồi ngồi dậy. Gió ở đây khiến cô rất thoải mái chẳng muốn quay về đấu khẩu với Tư Nhược Y nữa. Nhưng lại nghĩ không về thì có khi bà Tư lại cho cô một tràng đạo lí thế là cô đứng dậy chầm chậm từng bước quay trở lại Tư gia.

Tâm trạng hiện giờ của cô thật khó diễn tả. Cái nắng hè, tiếng ve kêu khiến cô nhớ đến anh hai của cô. Hồi còn nhỏ, anh thường dẫn cô đi ra bờ sông này chơi. Lúc thì bắt ve, lúc thì thả diều, đến nỗi cô quen nơi này, coi nó như sân sau của nhà mình vậy. Bỗng thấy mình lớn rồi mà còn trẻ con quá cô cười thầm.

Thực ra bãi cỏ này rất gần hậu viện của Tư gia, chỉ vài phút là về tới thôi. Như mọi ngày trèo qua cửa sau của Hậu viện rồi về phòng.

Vào đến thì đã thấy bà Tư đợi sẵn ở cửa, cô hoảng hốt, lén nhìn bà Tư nghĩ rằng lại được nghe bà thuyết giảng. Nhưng có lẽ hôm nay là ngoại lệ, nét mặt bà không có vẻ là tức giận, chỉ đưa cho cô một bức thư rồi rời đi trong im lặng. Quả thực bà vẫn luôn lạnh lùng như thế, đến ông Tư cũng phải nể bà phần nào vì cái sự nghiêm túc đến đáng sợ này.

Mở bức thư ra, lại là dòng chữ quen thuộc đó, là Phong ca (Đại thiếu gia – Tư Thiên Phong). Một bức thư ngắn ngủi thôi cũng làm cho cô vui vẻ như thế:

“Tiểu Hàn à, nhớ anh không? Lâu rồi chúng ta chưa có dịp gặp nhau nhỉ. Cũng tại anh bận quá không quan tâm bỏ bê em gái. Anh sắp về rồi từ này sẽ quan tâm em nhiều hơn. Em muốn quà gì cứ nói với anh có là sao trời anh cũng hái xuống cho em. Còn chiếc vòng này anh thấy nó rất hợp với em, nhớ phải đeo đó nha. Ở nhà nhớ ngoan nghe lời mẹ biết chưa. Đợi anh về nha Tiểu Hàn!”