Hai ngày sau, tang lễ của vú Dung được cử hành.
Vú Dung được chôn cất trên sườn núi nhỏ ở sau nhà bà.
Mọi người trong thôn đều đến dự lễ tang của bà.
Lý Giai quỳ gối trước mộ vú Dung, khóc đến chết đi sống lại:
– Là con sai rồi, con không nên ngủ, đáng ra con phải trông bác, là lỗi của con.
Cha Tiểu Minh và mẹ Tiểu Minh khóc rất đau lòng, người trong thôn đều thở dài, nhẹ nhàng an ủi bọn họ.
Cố Trường Khanh quỳ gối bên cạnh Lý Giai, không kêu không khóc, im lặng như không tồn tại vậy.
– Không phải là lỗi của chị, là số mệnh… là số mệnh… số mệnh không thể chống đối được…
Cô bỗng nhiên nói.
Giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ, như sẽ theo gió bay đi.
Lý Giai quay lại ôm lấy Cố Trường Khanh, lớn tiếng khóc:
– Trường Khanh, em khóc đi, em thế này rất đáng sợ, em đau lòng thì cứ khóc đi.
Từ sau khi vú Dung qua đời, đã hai ngày rồi Cố Trường Khanh chẳng ăn chẳng uống gì, người gầy đi rất nhiều, cả ngày chỉ ngẩn người, không khóc cũng chẳng nói chẳng rằng, như thể mất đi linh hồn vậy.
Mọi người đau lòng vì cái chết của vú Dung nhưng lại càng lo lắng cho Cố Trường Khanh.
Giờ khó khăn lắm cô mới chịu mở miệng nói chuyện, Lý Giai sợ cô nín nhịn mãi sẽ thành bệnh, chỉ mong cô khóc được.
Cố Trường Khanh hoảng hốt nhìn ảnh của vú Dung trên bia mộ, trong ảnh, vú Dung cười thật hiền lành, cô như nghe bà đang gọi:
– Tiểu thư, tiểu thư…
– Vú Dung, con ở đây, con ở đây… nhưng… vú đâu rồi…
Cố Trường Khanh thì thào nói.
Vú Dung, con không giữ được chú Văn, cũng không giữ được vú, sớm muộn gì… con cũng không giữ nổi chính mình nữa…
Nhưng đến lúc đó, có phải là con có thể ở bên ông ngoại, mẹ, chú Văn và cả vú nữa? Hình như như vậy cũng chẳng có gì là đáng sợ…
– Trường Khanh… Trường Khanh, em khóc đi!
Lý Giai gào khóc.
Lý Giai, em cũng muốn khóc nhưng khóc không được, khóc nhiều cũng vô dụng, nước mắt cũng là vô dụng, chuyện gì đến vẫn cứ đến, cho dù dùng hết sức lực cũng không thể ngăn cản được, thế thì khóc cạn nước mắt cũng có để làm gì?
Rốt cuộc tại sao tôi lại sống lại? Ông trời ơi, mục đích của ông là gì? Để cho tôi lại đau khổ thêm một lần nữa? Để cho tôi lại phải tận mắt chứng kiến cảnh những người thương yêu tôi lần lượt bỏ đi, để tôi nếm trải cảm giác đau khổ, bó tay chịu trói?
Ông trời ơi, tôi tự hỏi tôi không làm chuyện gì thương thiên hại lý, tại sao ông lại bất công với tôi như vậy?
Tôi còn trọng sinh làm gì? Nếu đã chẳng thể thay đổi được gì thì sao không để tôi chết luôn đi? Sau đó mọi thứ đều về với cát bụi, tất cả chuyện cũ, tất cả đau khổ đều theo gió bay đi, vì sao cho tôi hi vọng rồi lại tàn nhẫn nói với tôi rằng tôi không thể chống lại ông?
Cố Trường Khanh hoảng sợ, dựa vào người Lý Giai, mặc kệ Lý Giai gọi thế nào, khóc thế nào cô cũng chẳng có phản ứng gì.
Cái chết của vú Dung phá tan mọi hi vọng của cô, cũng khiến ý chí chiến đấu của cô tan rã.
Chú Văn không trốn được, vú Dung không trốn được thì dù cô có cố gắng đến đâu cũng chẳng trốn được, vậy, năm cô 24 tuổi, chắc chuyện vẫn là như cũ.
Một khi đã vậy, tất cả những gì cô làm còn có ý nghĩa gì?
Mặc kệ cô làm gì, cuối cùng người thua vẫn là cô.
Cha mẹ Tiểu Minh thấy cô đau lòng như vậy thì đều khuyên nhủ cô. Cô biết, để bọn họ vốn đã rất đau lòng còn phải lo lắng cho mình thì rất không nên nhưng cô thực sự không thể lấy lại tinh thần, thực sự không thể ngụy trang như chẳng có gì, vì để mọi người thoải mái hơn, sau tang lễ, Cố Trường Khanh và Lý Giai lập tức quay về.
Lúc đến ngập tràn hi vọng, lúc về lại nản lòng thoái chí.
Trên đường về nhà, bất luận Lý Giai dỗ cô nói chuyện thế nào thì cô cũng chẳng có phản ứng gì, cũng không ăn cơm. Sau Lý Giai phải cắm ống hút sữa đến miệng cô thì cô mới miễn cưỡng uống được mấy ngụm.
Mặt cô chẳng còn chút huyết sắc, môi cũng trắng bệch, người như mất đi sự sống, như người thực vật vậy, khiến cho Lý Giai vô cùng lo lắng.
Xuống máy bay, Lý Giai đã gọi ông Vương tới đón.
Ông Vương nhìn thấy hai người, như có gì muốn nói nhưng Lý Giai lại ngăn lại:
– Tâm tình tiểu thư không tốt, chú để tiểu thư được yên tĩnh một chút.
Sau đó nói lại tin vú Dung qua đời cho ông nghe.
Ông Vương nhìn Cố Trường Khanh, vẻ mặt thương cảm, ông thở dài, mở cửa xe. Lý Giai đỡ Cố Trường Khanh ngồi vào.
Quay về biệt thự, ông Vương xách hành lý, Lý Giai thì đỡ Cố Trường Khanh vào nhà, cô nắm tay Cố Trường Khanh, lúc này mới phát hiện mấy hôm nay Cố Trường Khanh đã gầy đi rất nhiều, tay rất xương, người nhẹ bẫng như thể chỉ cần có gió thổi qua là sẽ ngã.
Lòng Lý Giai xót xa.
Hai người vừa mới vào phòng khách, A Quế nhìn lên trên lầu hô lớn:
– Phu nhân, nhị tiểu thư đã về!
Cố Trường Khanh vẫn luôn yên lặng đột nhiên mắt sáng bừng, nắm chặt lấy tay Lý Giai.
Phu nhân? Phu nhân gì?
Trên lầu vang lên tiếng bước chân đi xuống, chậm rãi, đắc ý, từng bước từng bước như nện vào lòng Cố Trường Khanh.
Cô mở to mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm trên lầu, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Một bóng người quen thuộc từ lầu hai đi tới, xoay người một cái, người nọ hoàn toàn xuất hiện trước mắt Cố Trường Khanh.
Dáng người uyển chuyển, khuôn mặt tinh tế, dù hóa thành tro cô vẫn có thể nhận ra.
Máu trong người cô như sôi lên, ý chí chiến đấu như lửa cháy bừng bừng, lan tràn khắp cơ thể.
Cố Trường Khanh khẽ đẩy Lý Giai đang đỡ mình qua một bên, đứng thẳng người, ngẩng cao đầu.
Lý Giai ở bên kinh ngạc nhìn sự thay đổi trong chớp mắt này của Cố Trường Khanh, lúc trước cô như cái xác không hồn nhưng lúc này cô như vị vương giả giương cung bạt kiếm, khí thế hừng hực.
Cố Trường Khanh trừng mắt nhìn người kia, gằn từng tiếng:
– Khưu Uyển Di, sao bà lại ở đây?
– Ha ha ha.
Khưu Uyển Di cười lớn, dáng người mảnh mai hơi run lên, lộ ra vẻ phong tình khác lạ.
Bà ta mặc chiếc váy đỏ rực, màu đỏ này khiến cả người bà ta như lửa, trông có vẻ khí thế dọa người.
Bà ta một tay vịn lan can, dùng tư thái thật tao nhã, cao quý để bước xuống lầu, hai mắt lại nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh, không chút yếu thế, khóe miệng vẫn luôn cười khẽ.
Làn váy dài quét trên bậc thang dài quanh co, tựa như đóa hoa đang nở, hừng hực khí thế.
– Trường Khanh, cháu không nghĩ dì lại quay lại nhanh như vậy chứ?
Bà nhìn Cố Trường Khanh, mặt thì cười nhưng mắt lại sắc như đao.
– Sao bà lại ở đây?
Cố Trường Khanh lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, nghiến răng nghiến lợi.
Khưu Uyển Di đi xuống lầu, chậm rãi đi về phía cô, vẻ mặt bà ta được quần áo trên người ánh lên một màu hồng rực rỡ, hai mắt như có ngọn lửa đang bốc cháy.
Bà ta đi đến trước mặt Cố Trường Khanh, dừng lại, dùng ngữ khí chậm rãi nhất để nói:
– Trường Khanh, dì có thai với cha cháu, cháu nói xem, sao dì có thể không quay về?
Bà ta cười, bởi vì quá đắc ý nên vẻ mặt có chút vặn vẹo.
Cố Trường Khanh phát hiện mình chẳng hề thấy bất ngờ, nếu vú Dung nhất định phải chết thì Khưu Uyển Di nhất định cũng sẽ mang thai.
Chỉ là, đã nhanh hơn kiếp trước hai tháng.
Lại có sự thay đổi này? Điều này chứng tỏ cái gì?
Lòng Cố Trường Khanh có vô số thắc mắc nhưng nhất thời không thể nghĩ cho rõ ràng được.
Lúc này, Khổng Ngọc Phân vui vẻ đi xuống lầu, một tuần không gặp, Khổng Ngọc Phân bị đả kích lớn, đau lòng muốn chết đã chẳng còn, giờ đã lại khôi phục lại sức sống. (Các bạn lo lắng thương cho Khổng Ngọc Phân thấy lo thừa chưa, nó thoải mái thế này cơ mà :v)
Là vì mẹ có thai? Lại có núi dựa vào? Lại có thể sống như công chúa?
Cố Trường Khanh cười lạnh.
Khổng Ngọc Phân đi đến bên Khưu Uyển Di, nhìn Cố Trường Khanh, cười đến độ mắt cũng sáng bừng lên:
– Cố Trường Khanh, mày tưởng là đuổi được mẹ con tao đi? Hôm đó nhất định là rất đắc ý đúng không? Tao nói cho mày, mày đắc ý quá sớm rồi, chúng ta đã quay về rồi.
Cô ta cười, người hơi nghiêng lên trước, nụ cười chẳng khác gì Khưu Uyển Di, đắc ý đến vặn vẹo.
– Tao nói cho mày nhé, mấy ngày mày không ở đây, cha mua cho mẹ con tao rất nhiều thứ, đúng rồi, chiếc Bentley của mày giờ là của mẹ rồi. Mày biết đấy, mẹ có thai, xe không an toàn thì rất dễ gặp chuyện không may, về sau mày dùng lại chiếc Mercedes kia đi.
Khưu Uyển Di cười nói:
– Trường Khanh, ngại quá, dì cũng không ngờ cha con lại lo cho dì như vậy.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi ô tô, sau đó chiếc Rolls-Royce của Khổng Khánh Tường đi vào. Khổng Khánh Tường xuống xe, lái xe đánh xe vào gara.
Khổng Khánh Tường đi vào đại sảnh, thấy Cố Trường Khanh, thản nhiên cười nói:
– Trường Khanh đã về rồi.
Ông ta vội bước đến bên Khưu Uyển Di, giọng nói rất bình thản:
– Hôm nay khỏe không?
Khưu Uyển Di nhìn Cố Trường Khanh sau đó rúc vào lòng Khổng Khánh Tường, nũng nịu nói:
– Vốn rất khỏe nhưng bỗng nhiên có chút không thoải mái. Bà ta vuốt bụng.
– Làm sao thế? Khổng Khánh Tường có chút khẩn trương.
Khổng Ngọc Phân vội nói:
– Còn chẳng phải là vì Cố Trường Khanh, vừa về đã trợn mắt với mẹ khiến mẹ giận.
Khổng Khánh Tường tức giận nhìn Cố Trường Khanh.
Khưu Uyển Di vội nói:
– Cũng không trách Trường Khanh được, nhất định nó nghĩ em lại lừa gạt anh.
Khổng Khánh Tường nhăn mặt, khiển trách:
– Trường Khanh, con nghĩ cha dễ lừa thế sao? Cha đã đưa dì đến bệnh viện kiểm tra rồi, đúng là mang thai được hơn một tháng, về sau con chú ý thái độ của mình, bác sĩ nói ba tháng đầu thai nhi không ổn định, không chịu nổi kích thích, vạn nhất đứa bé vì con mà xảy ra chuyện gì…
Giọng nói đột nhiên lạnh đi:
– Trường Khanh, cha sẽ không tha cho con.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều đắc ý nhìn Cố Trường Khanh cười cười.
– Còn nữa, xe cửa con tạm thời cho dì dùng, con có ý kiến gì không?
Tuy là hỏi nhưng ngữ khí lại là ra lệnh.
Cố Trường Khanh nhìn ba người trước mắt, bỗng nhiên trở nên bình thản, cô mỉm cười ngoan hiền:
– Con biết rồi, cha, con không có ý kiến gì.
Ánh mắt cô đảo qua ba người, cuối cùng dừng lại trên mặt Khổng Khánh Tường, nụ cười bên môi càng sâu:
– Chúc mừng cha!
Có lẽ cô không thể thay đổi vận mệnh, có lẽ cô không sống được quá 24 tuổi nhưng sự tái sinh của cô không phải là vô nghĩa. Sao cô có thể quên tội ác của ba kẻ trước mặt mình?
Còn 9 năm nữa, nếu cô thực sự không chống đối lại được số mệnh thì cô vẫn còn 9 năm. Trong 9 năm này, cô sẽ dùng hết sức, không chút nể tình để hủy hoại bọn họ.
Cho dù là chết thì cô cũng muốn bọn họ phải chết cùng mình.
Ông trời, tôi có thể giao cho ông số mệnh của mình nhưng số mệnh của bọn họ phải nằm trong tay tôi, nếu ông không cho, tôi cũng sẽ cướp đi nó.
Nếu ngay cả chết tôi còn không sợ thì có gì có thể khiến tôi chùn bước?