Thiên Kim Trở Về

Chương 79: Anh chỉ là… mong em sống tốt




Từ Khôn cùng với trợ lý của bà và hai người phục vụ cùng với bốn người đàn ông khác đi vào căn phòng đối diện với Cố Trường Khanh.

Ngay lúc họ sắp bước vào phòng, Cố Trường Khanh như là vừa nhìn thấy bọn họ, đứng lên chào:

– Cô!

Từ Khôn và mấy người khác đều quay đầu lại.

Từ Khôn nhìn thấy Cố Trường Khanh thì cười nói:

– Trường Khanh, là cháu đấy à.

Cố Trường Khanh cúi đầu cười nói với Phùng Tước:

– Anh cứ ngồi đây nhé, em qua bên kia chào cô một tiếng.

Nói xong đi vòng qua anh, chạy về phía Từ Khôn.

Một người đàn ông hơn 40 tuổi tiện mắt quét qua phòng Cố Trường Khanh, đến khi nhìn rõ người bên trong thì không khỏi mở to mắt nhìn kĩ, thoáng suy tư một hồi, vẻ mặt đột nhiên trở nên trịnh trọng.

Từ Khôn liếc nhìn ông ta một cái rồi lại nói với Cố Trường Khanh đang đi tới:

– Trường Khanh, đi ăn với bạn trai?

Cố Trường Khanh tỏ vẻ thẹn thùng ôm tay bà, sẵng giọng nói:

– Cô, đừng nói lung tung…

Từ Khôn hơi véo mũi cô:

– Còn định lừa cô.

Cố Trường Khanh cười hì hì.

Tiếng hai người nói chuyện đủ để những người khác nghe rõ nhưng chắc chắn Phùng Tước lại không thể nghe được.

Từ Khôn giới thiệu cô cho mọi người:

– Đây là cháu gái tôi.

Người đàn ông hơn 40 tuổi kia bỗng nhiên mở miệng hỏi:

– Bạn trai cháu có phải họ Phùng không?

– Đúng vậy.

Cố Trường Khanh cười nói:

– Chú cũng biết sao? Vậy để cháu bảo anh ấy qua đây chào chú nhé?

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Phùng Tước đang xem tivi ở bên trong, vội khoát tay cười nói:

– Không cần, không cần, hai đứa cứ chơi đi.

Chức vụ của ông nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, với Phùng Tước, có một số lần từng gặp qua, biết anh là ai nhưng Phùng Tước lại không biết ông ta. Gọi Phùng Tước lại đây chào hỏi? Ông còn chưa đủ tư cách đó…

Từ Khôn cười nói:

– Cháu đi vào đi, cô còn có chút chuyện.

– Vâng, cháu vào đây.

Cố Trường Khanh vẫy tay với bọn họ rồi quay về phòng mình.

– Ngại quá, bắt anh phải đợi lâu.

Cửa phòng Từ Khôn đóng lại, Cố Trường Khanh cười rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

– Không sao, đồ ăn cũng mới bưng lên thôi. Phùng Tước cười nói.

Tâm tình Cố Trường Khanh rất tốt, nụ cười trên mặt càng thêm xinh đẹp, Phùng Tước nhìn nụ cười của cô, ý cười trong mắt càng sâu, lòng cũng nhẹ bẫng.

Cố Trường Khanh và Phùng Tước vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.

– Anh Phùng Tước, sau này anh sẽ ở trong quân đội sao?

– Không đâu, mấy tháng nữa anh sẽ trở về.

– Quay về rồi đi học tiếp?

Cố Trường Khanh gắp một miếng thịt dê vào bát anh, động tác vô cùng tự nhiên.

Phùng Tước thoáng run lên, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Cố Trường Khanh cũng chẳng có gì lạ, lại gắp miếng thịt kia lên miệng ăn, hương vị không tệ…

– Giờ anh học đại học? Nghe nói ở trường Q, thật giỏi quá đi…

Sau đó lại gắp một miếng thịt nướng vào bát anh:

– Ạnh học chuyên ngành gì?

– Kinh tế.

Lần này anh đã rất tự nhiên mà ăn đồ cô gắp.

– Em cũng ăn đi, đừng gắp mãi cho anh.

Cố Trường Khanh nhìn anh cười:

– Đâu có, hôm nay là để cảm ơn anh, đương nhiên phải để cho anh ăn thật ngon.

Cô cười rất ngây thơ, dường như không hề xảo trá.

Trời mới biết, để cười không lộ sơ hở như vậy, cô đã phải tập trước gương trong bao lâu.

Sợ đôi mắt có độc của anh.

Phùng Tước như không nhìn ra điều gì, vẻ mặt vẫn thoải mái như cũ.

Cố Trường Khanh khẽ thở phào.

– Kinh tế sao? Anh Phùng Tước giỏi thật đó.

Về sau học xong sẽ làm ở đâu? Chắc sẽ có chút quan hệ với những ngành liên quan đến kinh doanh, thương trường.

Lúc nói chuyện, tâm tư cô đã đảo qua một lượt.

Lúc này, phòng đối diện bỗng mở ra, Từ Khôn bước ra, có vẻ là đi toilet.

Lúc đi ra, bà cố ý kéo cửa mở rộng, cục trưởng Trương ngồi ở ghế chính giữa hoàn toàn có thể nhìn thấy tình hình bên Cố Trường Khanh.

Mà đúng lúc này, Cố Trường Khanh gắp một miếng thịt luộc còn dính chút tỏi và tương lên, đưa thẳng tới bên miệng Phùng Tước.

Cô cười rất tự nhiên:

– Há miệng nào!

Phùng Tước sửng sốt.

– Nhanh lên, tương sắp rớt hết rồi.

Cố Trường Khanh cười thúc giục, tự nhiên vô cùng.

Phùng Tước nhìn đôi mắt trong veo của cô, bất tri bất giác há miệng, Cố Trường Khanh đút miếng thịt vào miệng anh, khóe mắt liếc qua phòng đối diện đang dần khép cửa, nụ cười bên môi càng hiện rõ.

Tất cả những điều này cục trưởng Trương đều thấy rõ, ông ta sẽ nghĩ sao, rất rõ ràng.

Đến khi Cố Trường Khanh lại gắp đồ ăn cho anh, mặt Phùng Tước đã hơi ửng hồng, vội lấy tay ngăn cản:

– Anh tự gắp được rồi, em cũng ăn đi.

Cố Trường Khanh thu đũa lại, cười nói:

– Vậy em ăn, anh cũng ăn nhiều một chút.

Phùng Tước không nhịn được mỉm cười, ngẩng đầu:

– Em cho rằng anh chưa ăn sao?

Nói xong, anh gắp một miếng thịt vào bát cô:

– Chính em mới phải ăn nhiều lên một chút.

Cố Trường Khanh nhìn miếng thịt trong bát:

– Em vẫn nghĩ anh rất ghét em, lần đầu gặp đã cau có uy hiếp em.

Phùng Tước có chút nghiêm túc:

– Lần trước là anh không đúng, nhìn mọi chuyện chỉ qua bề ngoài, giờ anh biết em cũng có sự khó xử của mình. Chỉ là…

Anh dùng ngữ khí ôn hòa chưa từng có nói với cô:

– Bất kể có gì khó xử, làm việc nhất định phải quang minh lỗi lạc. Ông nội anh từng nói, muốn học làm việc thì phải học làm người trước.

Cố Trường Khanh cảm thấy như bị ai bạt tai, cô cúi đầu, nụ cười dần biến mất.

Phùng Tước thấy cô như thế, vội vàng giải thích:

– Không phải anh nói em không tốt, chỉ là… Anh chỉ hi vọng… em sống tốt.

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng mỉm cười:

– Cảm ơn anh.

Và cả, xin lỗi anh…

Nhưng nếu để cô chọn lại một lần nữa, cô vẫn phải làm như vậy. Cô và anh là người của hai thế giới khác nhau, thế giới của cô anh không thể hiểu…

Thời gian kế tiếp, Cố Trường Khanh ít nói hơn nhiều, đôi lúc Phùng Tước lại nhìn cô, nghĩ lời mình nói quá nặng nề, làm tổn thương cô, rất muốn xin lỗi, an ủi nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Không lâu sau, hai người đã ăn xong, Cố Trường Khanh định trả tiền thì lại bị Phùng Tước giành lấy.

Cố Trường Khanh nói:

– Đâu có được, là em mời mà.

Phùng Tước mặc áo khoác, quay đầu cười nói:

– Sao anh có thể để cô bé vị thành niên mời được. Chờ em trưởng thành rồi nói.

Lòng Cố Trường Khanh rạo rực.

Anh có ý gì? Là nói anh sẽ vẫn giữ quan hệ với mình?

Cô nhìn nụ cười thản nhiên của anh, lòng bỗng cảm thấy thật áy náy.

Thực ra anh là người tốt, là người đơn thuần nhất mà cô từng gặp. Gia đình hạnh phúc cỡ nào mới có thể nuôi dưỡng một người đơn thuần như vậy.

Thật khiến người ta hâm mộ.

Nhưng dù hâm mộ cỡ nào, khao khát cỡ nào thì con đường của mình vẫn chỉ có thể đi theo cách thức của mình.

– Em qua chào cô em đã. Cố Trường Khanh nói với anh.

Cô đi lướt qua người anh, lại nghe anh nói:

– Để anh đi cùng em.

Cố Trường Khanh quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh. Anh cười:

– Dù sao cũng là bề trên, lúc đi không chào hỏi cũng không hay.

Cố Trường Khanh không thể từ chối bởi vì điều này sẽ tạo ra hiệu quả rất tốt.

Bọn họ cùng đi qua phòng đối diện, Cố Trường Khanh gõ gõ cửa rồi đẩy ra, vẫy vẫy tay với Từ Khôn đang ngồi trong:

– Cô ơi, cháu đi trước đây.

Phùng Tước cũng lễ phép:

– Cháu chào cô.

Từ Khôn cười vẫy tay.

Cố Trường Khanh lại chào những người còn lại, lúc đi còn rất tự nhiên ôm tay Phùng Tước.

Đến khi bọn họ đi rồi, Từ Khôn mới mỉm cười nói với cục trưởng Trương:

– Phương thuốc đó tôi sẽ không chuyển nhượng, hôm nay tôi mời mọi người đến đây chính là nhìn xem có thể thương lượng không, có một số việc, mọi người lùi một bước, sống trên thương trường thì nói chuyện làm ăn, ai chẳng muốn phát tài…

Cục trưởng Trương bình thản, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.

Rời khỏi phòng của Từ Khôn, Cố Trường Khanh lại thoải mái rút tay về, Phùng Tước chỉ cảm thấy cánh tay được cô ôm tê tê.

Hai người chào nhau ở cửa khách sạn.

Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh. Anh mặc áo khoác đen trông thật ổn trọng, tựa như cây tùng xanh.

– Hôm nay cảm ơn anh.

Phùng Tước khẽ cười nói:

– Cảm ơn gì chứ, một bữa cơm mà thôi.

Cô phát hiện hai lần gặp gần đây, anh cười nhiều hơn trước, chẳng lẽ là vì đã dần quen thân?

Anh không cười trông như băng tuyết, đến khi cười lại như ánh mặt trời, ấm áp, rạng rỡ.

– Tóm lại vẫn cảm ơn anh.

Đâu chỉ là một bữa cơm.

– Có cần anh đưa em về không? Anh nói.

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn về phía xe mình:

– Không cần, lái xe đang ở bên kia chờ em. Cảm ơn anh.

Anh cũng cười:

– Em cảm ơn lắm quá.

Cố Trường Khanh cũng cười cười.

Phùng Tước phát hiện, có đôi khi cô mỉm cười trông không hề giống một đứa trẻ 15 tuổi, trong ánh mắt như chất chứa cả một câu chuyện dài khiến người ta không nhịn được muốn tìm hiểu.

Cảm giác rất mê hoặc.

– Em đi trước, hẹn gặp lại.

Cố Trường Khanh vẫy vẫy tay anh, đang chuẩn bị quay đi thì anh lại gọi giật cô lại:

– Cố Trường Khanh!

Cô nhìn anh.

– Vừa rồi… vừa rồi…

Anh có chút lúng túng:

– Vừa rồi nếu anh nói có gì quá đáng em đừng để trong lòng, anh không có ác ý.

– Không có, anh nói rất đúng.

Chỉ là không phù hợp với em.

Cố Trường Khanh xoay người đi về xe của mình.

Ông Vương đã bước xuống xe, mở cửa cho cô.

Phùng Tước vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, nhìn cô lên xe, nhìn theo xe cô rời đi, tim đập mạnh, loạn nhịp và hoảng hốt.

Cảm giác không thể hình dung.

Hôm sau, Từ Khôn hẹn Cố Trường Khanh và Lý Giai ra ngoài thông báo kết quả.

Bà cười nhìn Trường Khanh:

– Trường Khanh, đây đều là công của cháu, chuyện đã được giải quyết xong, rất thuận lợi.

Bà hưng phấn vỗ tay.

Không hiểu sao, hôm nay Cố Trường Khanh không thể vui lây theo bà nữa.

Lý Giai đứng lên cao hứng hỏi:

– Sao đối phương lại chịu lui bước?

– Lui bước? Đối phương tốn không ít sức người sức của, sao chịu dễ dàng lui bước? Trừ phi chúng ta thực sự đè ép được bọn họ, nhưng chuyện của mình tự mình biết, chúng ta chẳng qua chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi.

Từ Khôn cười cười.

– Vậy rốt cuộc là sao?

Cố Trường Khanh trở nên tò mò.

Từ Khôn nói ngắn gọn:

– Bọn họ muốn đầu tư vào, chiếm 10% cổ phần công ty. Lúc trước còn định tham lam đòi 20% cổ phần, Từ Khôn này dễ dàng để người ta chiếm tiện nghi vậy sao? Đè hắn ta xuống còn một nửa.

Trường Khanh gật gật đầu:

– Giải quyết như vậy là tốt nhất, bọn họ tranh giành lâu như vậy, không cho họ chút lợi thì chắc chắn không được, dù tạm thời đẩy lùi được thì về sau chỉ sợ vẫn sẽ xảy ra chuyện, vừa khéo giờ tài chính của chúng ta không đủ, hơn nữa lại có quan hệ kia, về sau làm việc cũng tiện hơn rất nhiều, có tiền mọi người cùng kiếm, bỏ chút lợi nhỏ mới mong thu được món hời lớn.

Từ Khôn vỗ vỗ vai cô, vui mừng nói:

– Trường Khanh, không ngờ cháu lại có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy, đúng là tiến bộ thần tốc, hẳn đã phải cực nhọc rồi.

Trường Khanh nói:

– Càng tham gia vào thương trường, càng hiểu rõ những thiếu sót của mình, đương nhiên phải cố gắng gấp bội.

Lý Giai dựng ngón tay cái, nhìn cô nói:

– Khiêm tốn, hiếu học, thái độ không tồi.