Lý Giai không thích mẹ con họ Khưu cũng là có nguyên nhân.
Tỷ như, hôm nay, Khổng Ngọc Phân tan học về nhà, chào hỏi cha mẹ rồi đặt mông ngồi trên ghế dài trong phòng khách. Cô ta liếc mắt nhìn Lý Giai đứng bên Cố Trường Khanh, chỉ vào Lý Giai, ngữ khí kiêu căng:
– Này, cô! Đi lấy cho tôi ly trà!
Lý Giai chưa từng coi mình là người hầu của Cố gia, đương nhiên sẽ không nhúc nhích.
Khổng Ngọc Phân dựng thẳng lông mày, đang định nổi cáu thì Cố Trường Khanh đang xem TV đã chậm rãi nói:
– Lý Giai là trợ lý riêng của tôi, không tới lượt chị sai bảo!
Khổng Ngọc Phân bật cười:
– Cái gì mà trợ lý riêng, không phải chỉ là người hầu thôi sao? Cầm tiền công của nhà ta thì sao tao lại không được sai bảo cô ta?
Cố Trường Khanh cũng chẳng quay đầu:
– Tôi nói không được là không được, chị không có tư cách phản đối.
Sau đó lại nói với Lý Giai:
– Lý Giai, trong nhà này, ngoài em ra, người còn lại chị đều không cần để ý!
Khưu Uyển Di đang ngồi bên cạnh Khổng Khánh Tường, cùng đọc báo với ông nghe vậy thì cười nói:
– Trường Khanh, lời này của cháu sai rồi, dì và Ngọc Phân thì thôi chẳng lẽ lời cha cháu nói cũng không để ý sao?
Khổng Khánh Tường lật một trang báo, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Trường Khanh một cái, Cố Trường Khanh cười ngồi xuống bên cạnh Khổng Khánh Tường, kéo tay ông làm nũng:
– Lý Giai nghe con, con lại nghe cha, cha là lãnh đạo lớn nhất!
Khổng Khánh Tường buông tờ báo trong tay nhìn Cố Trường Khanh cười nói:
– Miệng càng ngày càng ngọt!
Cũng chẳng làm chỗ dựa cho hai mẹ con họ Khưu. Tuy rằng quan hệ của ông và Khưu Uyển Di bây giờ cũng có khá hơn nhưng đã chẳng còn tin tưởng nữa. Cũng không còn thương yêu Khổng Ngọc Phân như trước.
Ông nhìn Lý Giai một cái, khuôn mặt Lý Giai thanh tú, tóc ngắn, tướng mạo không có gì đặc biệt. Lúc trước Cố Trường Khanh nói muốn giữ cô lại, ông không phản đối, cũng chỉ là mời thêm một người mà thôi.
– Đây là cháu gái của vú Dung? Sao lại thành trợ lý riêng của con?
Khổng Khánh Tường thản nhiên cười.
Cố Trường Khanh cầm tờ báo của ông, lật đến trang giải trí, chỉ vào ảnh của Trương Bá Chi nói:
– Cha xem, các ngôi sao này đều có trợ lý riêng, đi đến đâu cũng có người đi theo, uy phong biết bao! Con cũng muốn giống họ, có trợ lý riêng!
Giống như một cô bé con vậy, Cố Trường Khanh tỏ ra vô cùng sùng bái các ngôi sao. Nhìn cô như vậy trông rất ngây thơ.
Khổng Khánh Tường nhìn vẻ hưng phấn của cô thì mỉm cười.
Khổng Ngọc Phân thấy cô đắc ý như vậy trước mặt cha, lòng ghen ghét không thôi, hừ lạnh một tiếng:
– Nhìn thế kia mà cũng đòi so với ngôi sao?
Nếu như vậy mà không phản kích thì đã chẳng giống biểu hiện bề ngoài tiểu thư bốc đồng, kiêu ngạo của cô rồi! Cố Trường Khanh quay đầu nhìn Khổng Ngọc Phân, không chút khách khí:
– Chị hừ cái gì mà hừ, chị nghĩ rằng mình xinh lắm sao! Ỷ vào chút nhan sắc đi giành bạn trai của người ta còn không biết xấu hổ! Tôi nói cho chị nhé, chị đừng quên lúc trước mẹ con chị làm gì với cha với tôi, cha không đuổi hai người đi đã là tốt lắm rồi, chị lại còn cho rằng mình là đại tiểu thư? Nói tới nói lui, chẳng qua cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi!
Khổng Ngọc Phân giận đến nhảy dựng lên, chỉ vào cô nói:
– Mày…
Khưu Uyển Di ở bên thấy Cố Trường Khanh nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt cũng rất khó coi. Nhưng trong chuyện này, hai người chẳng thể nói được gì.
– Cho nên sau này bớt tỏ vẻ tiểu thư đi cho tôi nhờ, chẳng qua cũng chỉ là kiếm cơm ăn ở nhà tôi, đám người hầu ít nhất còn phải lao động để trả giá, chị ở đây ăn không ngồi rồi, còn chẳng bằng người hầu, đừng có coi mình là nhất, là quan trọng!
Cố Trường Khanh chỉ vào Khổng Ngọc Phân, nói năng chanh chua, không hề nể tình.
Khổng Ngọc Phân giận đến run người, không khỏi xin Khổng Khánh Tường giúp đỡ:
– Cha… cha xem nó kìa!
Dù sao cũng là con gái mình, Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh có ý trách cứ :
– Trường Khanh…
Cố Trường Khanh cắt lời ông, nhìn ông tủi thân nói:
– Cha, cha sẽ không giúp chị ta mà mắng con chứ, con mới là con gái ruột của cha, chị ta xấu xa như vậy, mẹ chị ta còn lừa cha nữa! Cha, nếu cha giúp chị ta mà mắng con thì sau này con không để ý đến cha nữa!
Khổng Khánh Tường có chút phiền chán, quăng mạnh tờ báo lên sofa, đứng lên:
– Về nhà cũng không được yên!
Lúc đi qua Khổng Ngọc Phân, nhìn vẻ nước mắt lưng tròng của cô, nhớ lại chuyện mình từng bị lừa gạt, lòng càng giận dữ, nhìn Khổng Ngọc Phân quát lớn:
– Về sau con cũng ngoan ngoãn một chút đi!
Nói xong đi lên lầu.
Khổng Ngọc Phân nhìn bóng dáng vô tình của cha, sau đó lại thấy vẻ mặt đắc ý của Cố Trường Khanh, lại thấy ánh mắt khinh thường của người hầu xung quanh, cảm thấy mất hết mặt mũi, khóc òa một tiếng rồi chạy lên lầu.
Khưu Uyển Di nhìn Cố Trường Khanh, lạnh lùng nói:
– Cháu đừng có quá đáng!
– Có quá đáng bằng các người không?
Cố Trường Khanh đáp trả.
– Các người làm ra chuyện xấu xa như vậy mà còn đòi người khác nể tình? Đúng là buồn cười.
Khưu Uyển Di tái mặt nhưng trước mặt người hầu cũng không tiện nói gì, đi lên lầu.
Cố Trường Khanh và Lý Giai trở về phòng.
Đóng cửa rồi, Lý Giai mới nói với Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, cảm ơn em lúc nãy đã nói đỡ cho chị, nếu bắt chị phải phục vụ cô nàng mắt mọc trên đỉnh đầu kia thì chị nhất định không chịu nổi mất!
Cố Trường Khanh cười nói:
– Chúng ta đã nói ngay từ đầu rồi mà, chị là trợ lý của em chứ không phải người hầu! Em sẽ không để chị chịu thiệt!
Lòng Lý Giai rất cảm động, cô bé này thật khiến người ta yêu thương. Sau đó lại vỗ tay cười:
– Trường Khanh, vừa rồi em mắng bọn họ thật quá thống khoái! Suýt nữa thì đã vỗ tay rồi!
Cô sớm đã biết chuyện qua vú Dung cho nên thực sự không có ấn tượng tốt với mẹ con nhà này.
– Nhưng em mắng bọn họ như vậy mà cha em không giận sao?
Cố Trường Khanh không cho là đúng nói:
– Chắc chắn là có giận nhưng không phải giận em, lúc này Khưu Uyển Di nhất định thảm rồi!
Cô muốn từng giây từng phút nhắc nhở Khổng Khánh Tường, làm cho ông ta phiền chán, càng phiền chán thì sẽ càng cần tìm nơi trút giận, chẳng phải Khưu Uyển Di là đối tượng tốt nhất sao?
Bà thực sự có thể chịu đựng được chứ! Rất biết dỗ dành đàn ông đúng không! Giờ bà lấy bản lĩnh thực sự ra, từ từ mà vuốt ve ông ta!
– Trường Khanh, rốt cuộc em định làm gì? Xem ra cha em cũng sẽ không ly hôn bà ta đâu?
– Giờ không ly hôn nhưng chờ đến khi em có thực lực, nhất định em sẽ làm cho bà ta phải chịu đau đớn! Trước khi ngày đó đến, em cũng sẽ không để cho bọn họ sống thoải mái!
– Trường Khanh, vì sao em lại hận bọn họ như vậy, chị luôn cảm thấy hình như không chỉ vì chuyện lần trước. Hơn nữa, thực lực? Em nói thực lực là sao?
Lý Giai thông minh, đương nhiên sẽ nhìn ra manh mối.
Càng hiểu biết Cố Trường Khanh, càng cảm thấy cô không đơn giản, trên người cô có rất nhiều bí ẩn không thể giải đáp khiến cho Lý Giai càng ngày càng hiếu kỳ.
Cố Trường Khanh xoay người nhìn Lý Giai, nhẹ giọng nói:
– Lý Giai, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân không phải là quái thú bình thường, đối phó với bọn họ không cẩn thận sẽ làm bản thân bị tổn thương. Em không có cách nào khác nhưng chị thì không cần bị liên lụy vào. Sự thật thật ra không vui vẻ như chị nghĩ đâu. Có một số việc, chị ở bên xem trò hay là được rồi, không cần biết quá nhiều.
Thực ra cô rất cần Lý Giai giúp, bất kể là bằng cấp hay năng lực của Lý Giai cô đều cần, ngay từ đầu cô cũng nghĩ như vậy nhưng sau đó cô lại nhớ tới lời của bác sĩ Giang. Cô không muốn vì mục đích bản thân mà lợi dụng những người quan tâm mình. Huống hồ, đối thủ lại là những kẻ nguy hiểm như vậy!