Đang lúc ba người gây rối túi bụi, Khổng Khánh Tường tiến lên kéo Cố Trường Khanh ra, Cố Trường Khanh thuận thế vùi đầu vào lòng ông, khóc rất thương tâm.
– Cha, cha sẽ không tin lời người đàn bà xấu xa này chứ! Cha, cha đừng tin bà ấy, ngày nào cha với bà ấy cũng ở cùng nhau còn không biết bà ấy mang thai giả, cả ngày con với bà ấy chẳng gặp nhau mấy lần thì sao biết được?
Cố Trường Khanh kéo áo Khổng Khánh Tường, khóc rất đáng thương.
Lời của cô như con dao sắc đâm vào nơi mẫn cảm nhất trong lòng Khổng Khánh Tường, ông ta không khỏi nhớ lại thời gian qua đã bị hai mẹ con này lừa. Ông ta luôn tự nhận là khôn khéo nhưng lại bị loại đàn bà ti tiện này đùa bỡn trong tay, cảm giác này như bị ai tát cho một cái thật mạnh, khiến ông ta xấu hổ, giận dữ không thôi!
Nhưng ngay cả khi phẫn nộ như vậy, ông ta vẫn cố bình tĩnh, cúi đầu nhìn Cố Trường Khanh, trầm giọng hỏi:
– Trường Khanh, thế vì sao bác sĩ Giang lại đến đây đúng lúc như vậy?
Tim Cố Trường Khanh thót lại, biết Khổng Khánh Tường đã nghi ngờ mình, sau này nhất định mình phải thật cẩn thận, trăm ngàn lần không thể vì kích động mà rối loạn nơi tuyến đầu.
Nhưng vẻ mặt lại giả vờ như rất khó chịu, không thể chấp nhận. Cô giãy ra khỏi lòng Khổng Khánh Tường, lui ra phía sau hai bước, nước mắt trào ra:
– Cha, con là con gái ruột của cha, cha không tin con lại đi tin loại đàn bà xấu xa này sao? Chẳng lẽ cha đã quên mấy hôm trước con đã nhắc đến với cha chuyện mời ông Giang đến điều dưỡng cho bà ta. Sáng nay ông Giang gọi điện cho con nói có thể sẽ qua, con cũng đâu biết được ông sẽ đến đúng lúc như vậy!
Lúc này Khổng Khánh Tường mới nhớ lại, lúc trước quả thật Cố Trường Khanh đã nhắc đến chuyện này với ông, nhưng như vậy cũng không thể khiến ông tin vào lời giải thích này. Ông lạnh lùng nhìn Cố Trường Khanh chăm chú.
Nếu mọi thứ là đúng dịp thì tốt nhưng nếu là một tay cô sắp đặt ra… Tuổi còn nhỏ đã có tâm tư như vậy, qua thời gian nữa thì chẳng phải sẽ là Cố Kiến Quốc thứ hai?
Càng khiến ông ta lo lắng là, chỉ sợ Văn Kì Sơn đã nói sự thật cho cô biết…
Nhưng những điều này cũng chỉ là phán đoán mà thôi, dù sao ông ta nhìn Cố Trường Khanh lớn lên, con gái mình có gì ông hiểu hơn ai hết. Bảo cô có năng lực sắp đặt ra mọi thứ ngày hôm nay thì đúng là không thể tin được.
– Vậy vì sao chưa bao giờ con nói cho dì? Chuyện này chẳng phải dì mới là người nên biết nhất sao?
Khưu Uyển Di sợ Khổng Khánh Tường sẽ tin tưởng Cố Trường Khanh, lại chất vẫn cô.
– Khưu Uyển Di!
Cố Trường Khanh xoay người trừng mắt nhìn bà ta, khí thế bức người, nói đầy lý lẽ:
– Đừng dùng lòng dạ ác độc của bà để suy đoán người khác. Tôi có ý tốt mời bác sĩ Giang đến điều dưỡng cho bà, trước là vì sợ không mời được nên mới không nói cho bà, hôm nay ông đột nhiên nói cho tôi, tôi đang định nói với bà thì cha lại gọi điện bảo về. Lúc về tôi cũng định nói cho bà nhưng xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, sao tôi còn nhớ được?
– Theo lời mày nói thì tất cả đều là trùng hợp, trên đời này có chuyện khéo như vậy sao?
Khổng Ngọc Phân cũng hát đệm theo.
Cố Trường Khanh cười lạnh:
– Nếu tôi thực sự biết bà mang thai giả từ sớm thì nhất định tôi sẽ nói cho cha từ đầu, việc gì phải đợi đến hôm nay? Chẳng lẽ tôi biết được hôm nay hai người muốn hãm hại tôi? Chẳng lẽ tôi biết được chị sẽ gây sự? Chẳng lẽ tôi sẽ biết được Khưu Uyển Di sẽ tiện đà giả vờ sẩy thai để hãm hại tôi? Nếu tôi thần cơ diệu toán như vậy, nhất định trước khi các người bước chân vào đây đã nhìn thấu bộ mặt xấu xa của các người, bằng mọi giá sẽ không cho các người vào cửa.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân nhất thời không nói được gì, cứng họng không biết phải phản bác cô thế nào! Nhưng Khưu Uyển Di quyết không tin việc này thực sự chẳng liên quan gì đến Cố Trường Khanh!
Song phương giằng co, nghiến răng nghiến lợi nhìn đối phương.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn về phía Khổng Khánh Tường, thấy ông ta vẫn tỏ vẻ bán tín bán nghi, nghiến răng quyết định gây bão:
– Được! Được! Các người không chỉ hãm hại tôi, lại còn không tin tôi! Tôi việc gì phải chịu tủi nhục như thế, tôi phải ra ngoài nói chuyện này cho mọi người để mọi người phân xử.
Nói xong xoay người, òa khóc chạy ra ngoài.
Khổng Khánh Tường hoảng sợ, vội chạy tới phía sau cô, ôm ngang lấy cô.
Buồn cười, chuyện này một khi truyền ra, để mọi người biết ông ta bị người tính kế, trong nhà rối loạn như vậy thì còn làm người được sao?
Ông vội dỗ dàng Cố Trường Khanh:
– Được rồi, được rồi, cha tin con, con nói đúng, con là con gái cha, cha không tin con thì tin ai? Ngoan nào, đừng gây sự, chuyện này không thể nói ra ngoài được!
Đương nhiên Cố Trường Khanh không cố ý chống đối ông ta, cô thuận thế dựa vào lòng ông ta rồi òa khóc:
– Cha, trên đời này con chỉ còn có mình cha là người thân, cha là chỗ dựa duy nhất của con, cho dù cả thế giới này lừa dối cha nhưng con sẽ không lừa gạt cha, cha lại không tin con, vừa rồi còn vì bọn họ mà đánh con, con rất buồn!!!!
Cố Trường Khanh dùng chiêu bài tình thân, đám Khưu Uyển Di chỉ có thể lo lắng chứ hoàn toàn không thể xen vào. Khổng Ngọc Phân nhìn thế lại càng đau lòng, rõ ràng cô cũng là con gái của cha nhưng lại không thể làm nũng như vậy trước mặt ông.
Khổng Khánh Tường nghe xong cũng dần dần hết nghi ngờ, cũng đúng, giờ cô không có chỗ dựa, có năng lực gì, có lý do gì để chống đối mình?
– Được rồi, đừng khóc, là cha không đúng, cha xin lỗi con được không?
Khổng Khánh Tường nhỏ giọng dỗ.
Chuyện tình cứ thế, hữu kinh vô hiểm mà qua đi.
Sau đó, Khổng Khánh Tường dù giận thế nào cũng không thể vì việc này mà ly hôn với Khưu Uyển Di, kết hôn chưa được bao lâu, giờ tùy tiện ly hôn chẳng phải khiến cho mọi người dị nghị? Giận dữ là chuyện nhỏ, sĩ diện mới là chuyện lớn.
Qua hai ngày, Cao phu nhân đến Cố thị lấy tiền, Khổng Khánh Tường không chút do dự đưa cho bà tờ chi phiếu 800 vạn. Vốn 400 có thể lấy từ quỹ công ty bởi vì hoạt động từ thiện này coi như là quảng bá hình ảnh cho Cố thị, có thể tính vào phí quan hệ xã hội. Nhưng lúc họp ban giám đốc, mọi người lấy báo chí ra nói, chuyện này không những không khiến Cố thị nổi tiếng mà còn ảnh hưởng đến thể diện của Cố thị. Thuần túy là họ Khổng mượn cớ để ra mặt, một khi đã vậy thì không thể tính lên đầu Cố thị được.
Sự thật trước mắt, Khổng Khánh Tường cũng không thể tranh cãi, đành tự nôn ra 800 vạn.
Giờ chỉ cần ông đến gần là Khưu Uyển Di sẽ nơm nớp lo sợ. Có đôi khi chỉ một câu không đúng thì Khổng Khánh Tường cũng sẽ tát bà trước mặt người hầu, hoàn toàn không coi bà ra gì.
Ngày nào Khưu Uyển Di cũng lấy nước mắt rửa mặt nhưng sau đó vẫn lau khô nước mắt, nén giận hầu hạ Khổng Khánh Tường.
Mấy hôm nay Cố Trường Khanh đều ở bên xem kịch vui, nhìn Khổng Khánh Tường ngày ngày hành hạ bà ta, nhìn bà ta vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, nhìn bà ta ngày ngày khóc lóc rơi lệ, vốn thấy rất vui nhưng dần dần cô không cười nổi nữa.
Bởi vì cô phát hiện, người đàn bà này có được tính nhẫn nại, dẻo dai đến đáng sợ.