07
Mẹ tôi, Tô Bồi An và Tần Mai Tuyết lớn lên cùng nhau. Mẹ tôi yêu cha tôi, điều này bà chưa bao giờ giấu diếm.
Mặc dù ông ấy chỉ là một cái bao cỏ, chẳng được tích sự gì, mẹ tôi trăng sáng vẫn nguyện soi xuống cống rãnh.
Đến tuổi kết hôn, mẹ tôi không chút do dự kết hôn với Tô Bồi An, để ông ấy đảm bảo được vị trí người thừa kế của Tô gia.
Lúc đó, mẹ tôi nghĩ rằng mặc dù Tô Bồi An không có khiếu kinh doanh, nhưng chỉ cần mẹ tôi đủ thông minh là được.
Thật tình cờ và thật bất ngờ, chỉ hai tháng sau khi tôi được sinh ra, mẹ tôi phát hiện ra rằng Tô Bồi An và Tần Mai Tuyết đã ở bên nhau trong một thời gian dài.
Bà lúc đó đã tức giận nói: " Tần Mai Tuyết, trên đời này có rất nhiều đàn ông, nếu cô nói với tôi sớm hơn, tôi sẽ không tranh giành đàn ông của bạn mình."
Tần Mai Tuyết khóc lóc nói: "Phương Phương, tôi không muốn tranh giành với cậu. Nhưng cậu đã có tất cả mọi thứ từ lúc sinh ra. Tôi lại chỉ là một đứa trẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu. Nếu cậu mang Bồi An đi, tôi sẽ không còn gì cả. "
Mẹ tôi thưởng cho Tần Mai Tuyết hai cái tát trời giáng và bắt đầu chiến tranh lạnh với Tô Bồi An.
Chỉ là bà chơi cờ kém một chiêu, lúc đó nhất định muốn gả cho Tô Bội An nên đã bị người Tô gia lừa gạt.
Nếu họ ly hôn, mẹ tôi sẽ phải chia một nửa tài sản của mình cho Tô Bồi An.
Vì vậy bà ấy đã dành tất cả những năm này cùng Tô Bồi An tổn thương lẫn nhau.
Cho đến khi tôi xuất hiện và phá vỡ sự cân bằng giữa bọn họ.
"Lâm Sam, con cũng có chút thông minh. Nhưng chỉ dựa vào hợp đồng nhà cung cấp và tin tức của Tần Mai Tuyết, con muốn lợi dụng cha con, con vẫn còn hơi non nớt. Thấy chưa, Tô Bồi An hoàn toàn không quan tâm đến vụ bê bối với Tần Mai Tuyết. Ông ta vốn là một kẻ ích kỷ."
Tôi suy nghĩ hồi lâu, nhìn mẹ chằm chằm nói: "Mẹ, nếu có thể để mẹ thuận lợi ly hôn với cha con, khiến ông ấy không thể chia tài sản của mẹ, thì mẹ cũng có thể chia cho con một phần cổ phần của tập đoàn cùng với chuỗi khách sạn của Bạch gia sao?"
“Được.” Mẹ tôi cười nói: “Trông con rất giống lúc mẹ tranh giành tài sản với các cậu của con.”
Tôi sờ mặt chậc lưỡi: “Không phải ba nói con giống ông ấy sao?”
“Giống con khỉ.” Mẹ tôi ưu nhã trợn mắt, gõ bàn nói: “Mẹ cho con một tháng, con làm không được thì mẹ sẽ ra tay. Mẹ cũng không muốn lãng phí thêm thời gian với đôi tiện nhân này."
Tôi mỉm cười, cúi xuống nắm lấy cánh tay của mẹ nói: "Ba ngày là đủ rồi."
Mẹ tôi bị tôi thân cận, có chút không tự nhiên đẩy tôi.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã đứng về phía con.” Tôi ôm lấy mẹ, “Sau này nếu mẹ có thể nói chuyện dễ nghe với Tô Nhan hơn thì càng tốt.”
Nói xong tôi né vội sang một bên, mẹ lườm tôi một cái: "Con chưa mọc cánh mà dám ra lệnh cho mẹ hả? Nói cho mẹ biết, con có diệu kế gì?"