Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh một màu thăm thẳm.
Tựa như tâm trạng của Tần Miên Miên vào lúc này.
Nàng khẽ hừ, dựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thấy rõ hai bóng người.
Một nữ sinh đại học rụt rè đứng ở lối vào tòa nhà.
Ngoài ra, còn có một người phụ nữ với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng đang đi về phía nữ sinh kia.
Hai người này là Lý Đông và Mạnh Nhã Nhiên.
Tần Miên Miên nhìn hai người: "Chị, chị gọi Mạnh Nhã Nhiên đến đón người ạ?"
Giản Ánh An dựa vào bên cạnh nàng, Tần Miên Miên ngửi được mùi hương thơm mát trên cơ thể cô, mê luyến mà nheo mắt lại, lười biếng tùy ý.
Giản Ánh An cũng nhìn nàng bằng cặp mắt đen láy, nhẹ nhàng "ừ" đáp, rồi lại nhìn Tần Miên Miên bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Cô vươn tay trêu chọc Tần Miên Miên, muốn thử xem nàng có thể kêu hừ hừ như bé mèo lười không.
Tần Miên Miên dùng đầu đè chặt tay Giản Ánh An, nhìn Mạnh Nhã Nhiên mang Lý Đông đi.
Hai người họ cứ như vậy tu thành chánh quả.
Mặc dù Lý Đông vẫn chưa chấp nhận lời cầu hôn của Mạnh Nhã Nhiên, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được đó chỉ là chuyện sớm muộn. Mạnh Nhã Nhiên sẽ chặt đứt mọi lo lắng của Lý Đông, sau đó hai người sẽ ở bên nhau.
Nhanh thật.
So với Giản Ánh An và Tần Miên Miên thì sao?
Từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, còn trải qua hơn mười năm xuân hạ thu đông bên nhau, khi còn bé, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã xác định sẽ làm bạn lâu dài.
Ai nấy đều biết hai người có quan hệ thân mật khăng khít, khiến cho người ta không khỏi hâm mộ.
Làm sao biết được hiện tại, đừng nói cầu hôn, ngay cả một câu bên nhau cũng không có.
Tần Miên Miên hừ một tiếng, dù sao trong lòng nàng đã có ý tưởng.
Hai người sắp được đi ghi hình chương trình yêu đương rồi!
Người xem chương trình này chắc chắn sẽ cho rằng hai người các nàng hẳn là đã ở bên nhau, vậy thì sao có thể làm phụ lòng người xem chứ đúng không!
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Nàng nhất định phải khiến cho Giản Ánh An chính miệng nói hẹn hò mới được!
Tần Miên Miên nhìn Giản Ánh An, cô đứng ngược sáng, làn da trắng nõn, từng đường nét trên khuôn mặt uyển chuyển hài hòa, vô cùng xinh đẹp.
Vừa nhìn, tim nàng đã đập thình thịch không ngừng.
Tần Miên Miên nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt của nàng không chút e ngại, lại còn mang theo đôi phần mê hoặc.
Giản Ánh An thở dài: "Nếu em cứ nhìn như vậy thì sẽ xảy ra chuyện đó."
Tần Miên Miên cứ nhất quyết phải dụ dỗ cô.
Nàng kiêu ngạo nâng cằm: "Chị tới đi nha~"
Nói nhiều như vậy, chắc chắn là không làm.
Người này quá tự chủ, đến mức Tần Miên Miên vừa thích lại vừa oán trách.
Thích Giản Ánh An như vậy, lại cũng trách cô không chịu tới.
Giản Ánh An dùng ngón tay chạm vào má Tần Miên Miên, khi nhiệt độ của hai người dần dần hòa vào nhau, cô cúi đầu xuống hôn nàng.
Cứ một hai phải dụ dỗ.
Có biết bản thân ngon miệng lắm không?
Đến lúc đó người khó chịu khóc lóc xin tha, còn không phải là nàng sao?
Nhưng Giản Ánh An lại thích nhìn Tần Miên Miên khóc, cô hôn sâu hơn, lúc nhẹ nhàng, lúc lại mãnh liệt, nụ hôn đột ngột này tựa như những hạt mưa trước đó, dày đặc.
Cũng rất dịu dàng.
Tần Miên Miên kinh ngạc, nàng cứ như vậy mà bị hôn!
Giản Ánh An còn chưa kịp dừng lại, Tần Miên Miên đã vòng tay qua cổ cô, không chống cự mà ngây ngô đáp lại.
Cả hai đều chưa từng hôn môi nên động tác vụng về, lại bởi vì ngày nhớ đêm mong quá lâu, trong não bộ đã mô phỏng nhiều đến nỗi có kinh nghiệm phong phú, cho nên hai người đã nhanh chóng đi đúng quỹ đạo...
Hôn càng lúc càng thành thạo.
Trước đó còn cười nhạo Lý Đông và Mạnh Nhã Nhiên không biết xấu hổ mà nhốt mình trong nhà.
Bây giờ hai người các nàng cũng không biết xấu hổ.
Tần Miên Miên còn đang tự hỏi, liệu bây giờ Giản Ánh An có tỏ tình nàng hay không.
Nhưng nàng mới vừa lên kế hoạch để Giản Ánh An tự mình nói ra chuyện đó trên chương trình, nếu bây giờ cô nói ra thì nàng có nên đồng ý hay không đây?
Giản Ánh An cảm nhận được Tần Miên Miên đang phân tâm nên cắn một cái thật mạnh.
Sau cái hôn sâu kia, Tần Miên Miên nép mình vào trong lòng Giản Ánh An.
Hai thân thể mềm mại dựa vào nhau, Giản Ánh An ôm nàng, âu yếm hai bên tai nàng.
Hai người cứ như vậy, không ai nói gì.
Tần Miên Miên lúc đầu còn suy nghĩ lung tung, đợi trong chốc lát.
Ừm, vẫn chưa nói.
Vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu, nàng nhìn đống vali xếp chồng lên nhau rồi lại cười khúc khích.
Tựa như nàng và Giản Ánh An bây giờ vậy.
***
Giang An Ngôn cuốn đuôi tóc, nhìn chằm chằm Tần Miên Miên một hồi lâu, vừa quay đầu thì chạm phải ánh nhìn nghi ngờ của Giản Ánh An.
Trong mắt người này tràn ngập cảnh giác "Chị muốn làm gì!"
Giang An Ngôn vừa buồn cười vừa tức giận, nàng hỏi: "Em cảm thấy chị muốn làm gì?"
"Khó nói."
Giản Ánh An nhìn về phía Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên lại không hay biết gì, cũng không biết đang vui vẻ chuyện gì mà trên đường đến địa điểm ghi hình, mặt mày luôn mừng khấp khởi.
Giản Ánh An: "Chị không hài lòng với đối tượng ghép cặp mà đạo diễn chọn."
Khí thế của Giang An Ngôn yếu đi trông thấy, nhưng vẫn mạnh miệng: "Thì sao? Em làm gì mà lại nhìn chị như vậy!"
Giản Ánh An: "Chị muốn đổi thành Miên Miên!"
Giang An Ngôn: "..."
Trước kia sao nàng lại không biết Giản Ánh An ngu như vậy nhỉ, hay là do yêu đương?
Giang An Ngôn trợn mắt, nhưng vẫn giải thích: "Ngay từ đầu không phải là sắp xếp hai người chúng ta sao?"
Nếu không có Tần Miên Miên thì hai người đành chịu chắp vá để làm fan-service, Giản Ánh An không cần tiếp xúc với người khác, nàng cũng có đường lui.
Nhưng Tần Miên Miên lại tham gia.
Giản Ánh An đã có Tần Miên Miên rồi thì không quan tâm đến nàng nữa.
Giang An Ngôn bất mãn với đối tượng mà đạo diễn chọn, nhưng lúc này cũng không nói gì được nữa.
Chỉ có thể nhìn Tần Miên Miên một lúc, trong lòng than thở chán nản.
Có như vậy thôi!
Thế mà lại bị Giản Ánh An nhìn bằng ánh mắt như vậy!
Tần Miên Miên không vui: "Tại sao ngay từ đầu lại ghép cặp hai người chứ!"
Nếu nàng không tham gia thì lúc xem chương trình sẽ hối hận biết bao!
Giang An Ngôn vốn cũng không ấu trĩ như vậy, này chẳng qua là chuyện nhỏ mà thôi.
Nhưng cả Giản Ánh An lẫn Tần Miên Miên đều nhìn nàng bằng ánh mắt cảnh giác như vậy!
Nàng ở đâu cũng không được phải không!
Giang An Ngôn bắt đầu cãi: "Em có biết chị với chị của em có bao nhiêu fan CP không!"
Tần Miên Miên: "Bây giờ chuyển sang trèo chúng em cả rồi!"
Giang An Ngôn: "..." Đám cỏ đầu tường [1] kia.
[1]: Chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào nghiêng theo chiều đó
Không, nàng phải giương buồm cùng với khách mời nữ trong chương trình này, lấy lại vị thế của mình mới được!
Chu Xử Trạch vẫn chưa nhận thức được mối nguy hiểm rằng chương trình của ông sắp biến thành căn cứ nhân giống hoa bách hợp, ông vẫn đang rất nhiệt tình chào đón các khách mời đã đến.
Ba người các nàng đến không quá muộn.
Có một khách mời nữ đã đến trước tên là Ôn Uyển, tên cũng như người, giọng nói nhẹ nhàng như mây.
"Chào mọi người, tôi là Ôn Uyển."
Giản Ánh An thuộc phòng làm việc của Giang An Ngôn, chuyện này không phải là bí mật.
Hết tập một, ai cũng biết Tần Miên Miên và Giản Ánh An quan hệ không cạn.
Cho nên Ôn Uyển biết, ba người bọn họ quen biết lẫn nhau. Nhưng còn một vị khách mời nữ khác chưa tới, hiện tại cô ấy đi tìm khách mời nam nói chuyện cũng không ổn, chỉ có thể chủ động trò chuyện chào hỏi ba người này thôi.
Ôn Uyển khách khí gọi Giang An Ngôn một tiếng tiền bối.
Giang An Ngôn đi trước bỏ lại Giản Ánh An và Tần Miên Miên.
Sau đó nàng còn nói với Ôn Uyển: "Hai người bọn họ mà bắt đầu rải cơm là không quan tâm ai hết, chúng ta không cần lo lắng cho họ."
Giản Ánh An: "..."
Cô chào Ôn Uyển rồi xách hành lý lên lầu.
Tổng cộng có sáu phòng, không biết người khác ở như thế nào, dù sao thì Giản Ánh An và Tần Miên Miên sẽ ở chung một phòng.
Tần Miên Miên chưa từng có bạn cùng phòng, bởi vậy nàng tò mò đi xuống nghe họ nói chuyện.
Còn Giản Ánh An thì ở lại dọn dẹp phòng.
Ôn Uyển nhìn thấy Tần Miên Miên đi xuống, cảm thấy để Giản Ánh An một mình dọn dẹp trên lầu không hay lắm, bèn lên lầu giúp đỡ.
Cô là người đến đầu tiên nên phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Giang An Ngôn vốn định sẽ dọn dẹp sau, trước tiên trò chuyện kéo gần quan hệ đã, nhưng bây giờ mọi người đi hết rồi nên nàng cũng đi theo bọn họ.
Bốn người phụ nữ đều ở trên lầu, quan hệ khá tốt.
Ôn Uyển vốn là muốn giúp Giản Ánh An dọn dẹp, nhưng lại phát hiện cô không cần giúp đỡ nên chỉ có thể giúp Giang An Ngôn dọn dẹp, Tần Miên Miên thì cứ nhìn qua nhìn lại.
Vừa muốn nghe bạn cùng phòng trò chuyện, lại cũng muốn ở bên Giản Ánh An.
Cuối cùng, nàng duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại ra: "Chị ơi, để em dọn giường cho."
Giản Ánh An ôm chăn lên: "Em trải đi."
Tần Miên Miên thành thật trải ga giường, lúc nàng vừa định ngẩng đầu lên thì một chiếc chăn bông mềm mại từ trên trời rơi xuống, bao phủ toàn thân nàng.
Tần Miên Miên nằm dưới chăn ngơ ngác, nghe thấy tiếng cười của Giản Ánh An.
Nàng không chịu ra ngoài, Giản Ánh An bèn vỗ nhẹ chăn bông: "Ra khỏi chăn nào."
Từ trong chăn vọng ra thanh âm rầu rĩ: "Không ra."
Giản Ánh An: "Không ra sao?"
Cô làm bộ như muốn nhấc chăn lên, nhưng cuối cùng không làm vậy mà chui vào chăn cùng với nàng.
May mắn cái chăn đủ lớn để che cho hai người.
Ở trong chăn không ai thấy gì, chăn mềm dính vào người có chút nặng nề.
Tần Miên Miên nghe thấy tiếng động Giản Ánh An chui vào bèn muốn lùi ra ngoài, nhưng nàng vừa mới nói không ra xong, chỉ vì Giản Ánh An đi vào mà chạy ra ngoài, nàng đây không cần mặt mũi nữa sao?
Vậy thì không ra nữa!
Hai người ở trong chăn có thể làm gì?
Giản Ánh An đưa tay sờ vào người Tần Miên Miên, kéo nàng lại rồi mò mẫm, ôm lấy đầu đối phương hôn một cái.
Trong chăn chợt im thin thít.
Giản Ánh An cười hỏi: "Đi ra ngoài được chưa?"
Tần Miên Miên.
"Không ra."