Bên trong làng đại học.
Một cô gái xinh đẹp đang đi ở phía trước, đằng sau có mấy cô gái đang bàn tán hăng say.
"Người đã đẹp lại còn dịu dàng."
"Là đàn em đó."
"Đi, chúng ta đến gần chút!"
Mấy nữ sinh làm động tác xắn tay áo, lấy hết can đảm đi lên hỏi thông tin liên lạc của người đẹp: "Chào em, tụi chị đến từ câu lạc bộ Mỹ thuật và đang cần vài người mẫu. Xin hỏi em...có thời gian không? "
Cô gái xông ra đầu tiên lên tiếng trước, vừa nói vừa nuốt khan.
Nữ sinh trước mắt này dường như không có lỗ chân lông, da dẻ mịn màng, lông mi dài cong vút, trông hệt như búp bê.
Này không phải là đàn em, là tâm can bảo bối của bọn họ mới đúng.
Trong làng đại học chính là như vậy, con gái cũng thích ngắm gái đẹp. Nếu nhìn thấy hợp ý sẽ tiến tới làm quen, nếu được thì trở thành bạn thân, thậm chí có thể là...khụ khụ, nhắc đến đây mấy cô gái này liền đỏ bừng mặt, có hơi ngượng ngùng.
Bọn họ đặt tay lên ống quần xoa xoa, cố hết sức để chứng minh.
"Tụi chị không phải người xấu."
"Thật đó!"
"Tụi chị chỉ là thiếu người mẫu thôi!"
"Thật 100% luôn!"
Đàn em xinh đẹp này chớp mắt, sau đó lộ ra một nụ cười, chưa kịp nói chuyện thì đã có một nam sinh đi tới.
Nam sinh bắt đầu trò chuyện với cô bé đàn em này.
Mấy đàn chị tỏ ra không vui khi thấy khung cảnh hoa lài cắm bãi phân trâu kia.
Không lâu sau, họ phát hiện nam sinh này hình như là Thẩm Cẩn Vu đang nổi tiếng trên diễn đàn, vừa từ nước ngoài trở về, hơn nữa gia thế rất hiển hách. Họ ôm nhau khóc lóc thảm thiết, phen này đúng là tranh không lại mà!
Không biết hai người có quan hệ gì nữa.
Chỉ thấy đàn em lấy chìa khóa từ trong túi ra, lắc lắc: "Không cần, mình có xe rồi."
Thẩm Cẩn Vu: "Mình đưa cậu về tiện hơn."
Tần Miên Miên: "Không cần."
Thẩm Cẩn Vu: "..."
Tần Miên Miên: "Tự mình lái xe về càng tiện hơn ấy."
Bọn họ nói qua nói lại vài câu, vẻ mặt Thẩm Cẩn Vu trở nên phức tạp, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Tần Miên Miên đi đến trước mặt mấy đàn chị, thân thiện đưa tay ra, cười ngọt ngào: "Em chào đàn chị ạ, bây giờ em đang rảnh, có thể cho em đến tham quan câu lạc bộ Mỹ thuật được không?"
Mấy cô gái gật đầu liên tục: "Được! Tất nhiên là được!"
Họ vừa đi trước dẫn đường vừa thảo luận.
"Mấy cậu có thấy chìa khóa xe kia không?"
"Hình như là...Maserati á..."
"Uầy, đỉnh của chóp luôn!"
"Quả nhiên là bạch phú mỹ mà!"
Thảo nào không cần phải cho Thẩm Cẩn Vu sắc mặt tốt, bản thân đàn em này cũng là người có tiền! Mấy đàn chị càng nhiệt tình hơn, sợ rằng chính mình tiếp đãi không chu toàn.
Câu lạc bộ Mỹ thuật rất sôi nổi và náo nhiệt.
Bên trong phần lớn đều là sinh viên nghệ thuật, Tần Miên Miên đi vòng quanh ngắm các bức tượng thạch cao, trong lúc đó có một nữ sinh mang một ly đá chanh đến cho nàng, nàng nói một tiếng cảm ơn sau đó nhấp một ngụm.
Sau đó nàng phối hợp theo yêu cầu ngồi xuống và làm mẫu, rất dễ nói chuyện.
Các đàn chị mời Tần Miên Miên đến vẽ tranh rất nghiêm túc, vẽ một hồi mới bắt đầu cảm thán: "Đẹp quá trời quá đất luôn á."
Câu lạc bộ Mỹ thuật toàn là một đám đam mê sắc đẹp.
Bên cạnh là câu lạc bộ Báo chí.
Câu lạc bộ Mỹ thuật và câu lạc bộ Báo chí có hợp tác với nhau, quan hệ giữa hai bên không phải chỉ đơn giản trao đổi mấy bức tranh là xong nên rất thân thiết.
Một nữ sinh bên câu lạc bộ Báo chí đi tới nói: "Nghe nói Giản Ánh An nhập học rồi đó!"
Tần Miên Miên chớp mắt, nàng muốn ngẩng đầu nhưng lại lo là sẽ ảnh hưởng đàn chị vẽ tranh nên chỉ có thể giữ nguyên động tác, không dám nhúc nhích qua lại.
Trong lòng thì ngọt như ăn mật.
Giản Ánh An tiến vào giới giải trí, dưới sự giới thiệu của Giang An Ngôn và nhờ có Diệp Chu nâng đỡ nên cô đã được diễn ở một số bộ phim truyền hình. Giản Ánh An có ngoại hình bắt mắt, kỹ thuật diễn lại tốt nên nổi lên là chuyện đương nhiên.
Chị thật là nổi tiếng nha, Tần Miên Miên cười càng thêm ngọt ngào.
Nàng cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn mọi người tiếp tục chủ đề.
"Từ lúc khai giảng tới giờ cũng lâu rồi mà nhỉ."
"Giời, chẳng phải do người ta bận sao, nghe nói thành tích học tập của người ta tốt cho nên nhà trường cũng không nói gì."
"Vậy là trường chúng ta cũng có người nổi tiếng rồi!"
"Đúng vậy, mình còn dự định mời Giản Ánh An làm chủ đề của buổi phỏng vấn tiếp theo đó."
"Thế thì đừng nghĩ nữa, muốn mời không dễ vậy đâu."
"...Cũng đúng, vậy nên mình đã mời Thẩm Cẩn Vu rồi."
"Thẩm Cẩn Vu cũng không tệ."
Tần Miên Miên nghe bọn họ nói đến đây không khỏi ngắt lời: "Nếu như các chị muốn mời Giản Ánh An."
Nàng chậm rãi cười.
Người của câu lạc bộ Mỹ thuật lẫn câu lạc bộ Báo chí đồng loạt sửng sốt.
Tần Miên Miên ngồi ở câu lạc bộ Mỹ thuật mấy tiếng đồng hồ, lúc đứng dậy lưng eo đau nhức không thôi. Nàng xoa xoa thắt lưng, nói với mấy đàn chị của câu lạc bộ Mỹ thuật là không sao, lại nói với người trong câu lạc bộ Báo chí là quay về sẽ liên lạc với Giản Ánh An, cuối cùng mới hài lòng rời đi.
Nếu giá trị hảo cảm có thể biểu hiện bằng con số thì độ hảo cảm của họ dành cho cô bé đàn em này đã đạt level max.
Nàng cũng là một Tần Miên Miên xuất sắc nha~
Tần Miên Miên vốn không có ý định quay lại ký túc xá, ở bên ngoài trường nàng cũng có sẵn một căn hộ rồi. Nhưng mà hôm nay chị sẽ nhập học á~
Ký túc xá vẫn là ký túc xá giống trước kia.
Lúc về ký túc xá thì bên trong đã có đồ ăn nóng hổi, cùng với Giản Ánh An đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Mấy năm nay, Tần Miên Miên và Giản Ánh An chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng khi gặp lại rồi thì tình cảm vẫn tốt như xưa. Không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn một cái thì đối phương đã ngầm hiểu ý mình.
Tần Miên Miên bắt đầu dùng cơm.
"Chị, đồ ăn này là chị nấu sao?"
"Ừm."
"Trong ký túc xá đâu có phòng bếp đâu ạ."
"Chị nấu bên nhà kia xong rồi mới đem vào đây."
Được rồi, hai người đều có nhà bên ngoài nhưng lại cố tình mà ăn ý cùng quay về ký túc xá.
Tần Miên Miên vừa ăn cơm vừa hỏi: "Lỡ em không về ký túc xá thì sao? Chị cũng chẳng thèm gửi tin nhắn cho em!"
Giản Ánh An cười: "Em sẽ về ký túc xá thôi."
Ăn ý, quá ăn ý.
Tần Miên Miên cơm nước xong thì lười động đậy, cô nàng chạy đến ngồi bên cạnh chị. Giản Ánh An không trang điểm, để mặt mộc vẫn xinh đẹp đến phạm quy, chỉ là dưới mí mắt có quầng thâm, sắc mặt tiều tụy.
Gần đây cô đang cố gắng, nỗ lực vì giải thưởng sắp tới. Sau đó lại nghe được tin Thẩm Cẩn Vu về nước bèn chạy tới nhập học theo.
Tần Miên Miên hừ hừ.
Trước kia lúc còn đi học, không cần nàng nói ai cũng biết quan hệ giữa Giản Ánh An và Tần Miên Miên rất tốt, đến khi vào đại học rồi thì nàng còn phải chủ động đi giải thích.
Tần Miên Miên hơi không vui, ước gì Thẩm Cẩn Vu ở lại đây lâu thêm một chút thì chị mới có thể bớt chút thời gian dành cho nàng.
Dạo này Giản Ánh An cực kỳ nổi tiếng, ngay cả ở trường cũng có thể nghe thấy tên cô, hay là đi ngoài đường tóm bừa một người, bất kể là ai thì cũng sẽ nói một câu: "Giản Ánh An à, biết chứ."
Cho nên người ở câu lạc bộ Báo chí mới có ý định làm một chuyên mục về Giản Ánh An. Bởi vì chắc chắn sẽ hot.
Tần Miên Miên: "Chị, có chuyện này."
Giản Ánh An buông sách.
"Các anh chị trong câu lạc bộ Báo chí của trường muốn phỏng vấn chị đấy ạ."
"Cũng được."
Giản Ánh An đồng ý quá dễ dàng ngược lại khiến cho nàng không vui: "Chị còn chưa hỏi tình hình như thế nào mà đã đồng ý rồi, chị dễ nói chuyện vậy sao?"
Dĩ nhiên là không phải, Giản Ánh An nhéo nhéo má Tần Miên Miên.
Xúc cảm vẫn tốt như xưa, mềm mềm mũm mĩm.
Nhưng lại không béo chút nào.
"Không phải tại vì em đã đáp ứng người ta rồi sao, nếu không thì chị đi làm gì chứ."
Tần Miên Miên chủ động nói cho cô biết thì nhất định là đã hứa hẹn gì đó rồi, cho nên dù là nguyên nhân gì thì Giản Ánh An đều sẽ đi.
Tần Miên Miên cũng biết rất rõ điểm này.
Nàng chỉ là không hài lòng vì thời gian chị dành cho mình ngày càng ít, bây giờ nghĩ lại mới thấy hối hận, tại sao mình lại để người của câu lạc bộ Báo chí chiếm hết thời gian của chị chứ. Nếu không nhận phỏng vấn thì thời gian rảnh của chị sẽ thuộc về nàng rồi.
Nhưng nếu không nhận phỏng vấn thì sẽ không ai biết được, quan hệ giữa Giản Ánh An và Tần Miên Miên tốt đến nhường nào.