Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau

Chương 28




Tần Miên Miên nhìn Thẩm Cẩn Vu đang ở điểm xuất phát, nhìn một hồi lại đi xem thịt heo và nấm ở vạch đích.

Tỷ tỷ muốn thịt heo với nấm, nếu được chị ấy sẽ làm cho nàng một bàn tiệc lớn, mới nghĩ tới đây đã thấy hơi thèm rồi. Nhưng mà...Tần Miên Miên lại quay đầu nhìn Thẩm Cẩn Vu, vẻ mặt rối rắm.

Thịt heo, Thẩm Cẩn Vu.

Tần Miên Miên cứ quay tới quay lui, tốc độ quá nhanh làm cho đuôi tóc quét trúng mũi của Giản Ánh An.

Giản Ánh An hắt xì một cái.

Thấy Tần Miên Miên cứ bồn chồn, cô giữ người nàng lại: "Em đang nhìn cái gì vậy?"

Nói rồi cô xoa xoa chóp mũi, mũi có hơi đỏ lên khiến vẻ lạnh lùng trên người cô tản đi phần nào.

Tần Miên khẩn trương hỏi: "Em như vậy có phải không tốt lắm không?"

Giản Ánh An: "Có gì không tốt?"

Tần Miên Miên: "Thẩm...ca ca ấy ạ, mẹ đã bảo em phải chăm sóc Thẩm ca ca thật tốt, nhưng mà vừa rồi em chỉ lo thịt heo mà quên mất cậu ấy. Nhìn cậu ấy giờ đang rất buồn ạ."

Giản Ánh An không cảm thấy chuyện này có gì phải buồn, chẳng phải chỉ là mất mặt trước mọi người thôi sao.

Mấy chuyện này đời trước cô gặp nhiều lắm rồi...

Khi đó cô còn phải nhận ác ý từ mọi người, còn Thẩm Cẩn Vu thì là do cậu ta không làm tốt chuyện của mình mà.

Nghĩ đến đây Giản Ánh An nhíu mày, thầm nghĩ có phải mình so kè với con nít hơi quá rồi không.

Nhưng cô nhìn Thẩm Cẩn Vu không vừa mắt chút nào, ngại cậu ta phiền nên mới sợ phải dính líu với cậu ta thôi, Thẩm Cẩn Vu quả là đồ phiền toái không vứt đi được!

Chậc, rắc rối thật.

Giản Ánh An cũng lo lắng sau khi quay xong, Tần phu nhân sẽ nói gì đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Miên Miên. Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Cẩn Vu, ngay lúc này Diệp Chu đang đưa ra câu đố mới, một bé khách mời khác thành công trả lời đúng được đi về phía trước một bước.

Giản Ánh An thấy rất khó chịu mà không làm gì được, chỉ có thể nói: "Em qua đó xem một chút đi."

Tần Miên Miên nhìn sang Giản Ánh An.

Giản Ánh An hơi cụp mắt, thoạt nhìn như không hề để ý chút nào. Cô luôn là như vậy, đứng giữa một đám nhóc khách mời ầm ĩ luôn có vẻ không hợp. Tựa như không đứa nhóc nào lọt được vào mắt cô, ánh mắt vẫn luôn nhàn nhạt xa cách.

Tần Miên Miên càng thích cách Giản Ánh An nhìn chính mình hơn, bởi vì lúc chị ấy nhìn nàng luôn có chút nuông chiều bất đắc dĩ.

Nhưng cô bé không hiểu được nhiều như vậy.

Trong nhận thức hiện tại của Tần Miên Miên chỉ có Giản Ánh An cũng thích cô bé, cùng với khái niệm hai người hạnh phúc ở bên nhau.

Tần Miên Miên luyến tiếc rời đi, nàng bắt đầu hối hận vì đã hỏi như vậy.

Chỉ cần không hỏi là có thể xem như không biết gì, có thể tiếp tục dính lấy Giản Ánh An, nhìn đôi mắt đen nhánh của cô.

Tần Miên Miên không động đậy.

Trước khi đưa ra câu hỏi mới, Giản Ánh An hỏi nàng: "Em sao vậy?"

Tần Miên Miên thấy khó xử: "Em còn muốn ở cạnh chị."

Giản Ánh An cười: "Đi dỗ Thẩm Cẩn Vu chút đi, Miên Miên là bé ngoan mà đúng không."

Đúng vậy.

Giản Ánh An nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người kia lúc Tần Miên Miên chạy tới bên cạnh.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì, Tần Miên Miên vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn, ở cái tuổi này cứ để Miên Miên làm bé ngoan là được rồi, còn những chuyện khác thì để cô đến giải quyết.

Cô có thể nuông chiều em ấy mà.

Giản Ánh An dời mắt.

Tần Miên Miên đi thật nhẹ nhàng đến bên người Thẩm Cẩn Vu.

Là tỷ tỷ đã bảo nàng làm vậy.

Nghĩ đến đây Tần Miên Miên vô cùng vui vẻ, nàng nói với Thẩm Cẩn Vu: "Mình với cậu cùng lấy hạng nhất nha, cậu đừng buồn nữa."

Hốc mắt Thẩm Cẩn Vu đỏ lên, Miên Miên vẫn là tốt nhất.

Cậu thật sự rất thích Miên Miên.

Thẩm Cẩn Vu cảm động nói: "Cuối cùng cậu cũng chịu bỏ Giản Ánh An mà đi sao, mình đã nói với cậu rồi mà!" Giản Ánh An cậu ta không phải người tốt!

Tần Miên Miên: "Không có nha."

Thẩm Cẩn Vu: "..."

Tần Miên Miên nở một nụ cười thật tươi, xán lạn hơn cả ánh mặt trời khiến người ta lóa mắt: "Tỷ tỷ là tốt nhất, chị ấy bảo mình tới an ủi cậu để cậu đừng buồn nữa đó."

Thẩm Cẩn Vu không nói nên lời, Giản Ánh An làm gì mà tốt được như vậy.

Giản Ánh An quả thực không tốt bụng đến thế, cô nhìn Thẩm Cẩn Vu chỉ cảm thấy chướng mắt.

Dứt khoát không nhìn nữa, quay sang nhìn chằm chằm khối thịt heo kia, so với Thẩm Cẩn Vu còn đẹp hơn nhiều.

Diệp Chu: "Miên Miên quyết định đi chung với Thẩm Cẩn Vu sao? Nếu quay lại điểm xuất phát thì thành tích trước đó sẽ bị hủy nha!"

Tần Miên Miên: "Dạ! Cháu không sợ, đã có chị rồi!"

Lúc này mọi người mới quay sang nhìn Giản Ánh An.

Cô đứng tại chỗ không chút hoang mang, phát hiện mọi người nhìn mình mới hơi mỉm cười.

Cười có chút giả tạo.

Cô không buồn vì Miên Miên rời đi đâu, thật sự đó.

Người xem ai cũng đều sáng mắt cả.

"Ghen tuông tràn màn hình luôn kìa!"

"Oa! Chua quá đi!"

"May là tổ chương trình phát sóng trực tiếp."

"Đúng vậy, nếu không đã bị cắt ghép thành tình hữu nghị giữa Miên Miên và nhóc kia rồi."

"Miên Miên hiểu chuyện quá!"

"Đau lòng Giản Ánh An, đưa em nón xanh để đội này."

"Lầu trên ơi, có chút lương tâm nào không vậy..."

Giản Ánh An lặng lẽ cười, không có chuyện gì đâu, thật đó, một mình cô cũng được mà, đừng đau lòng cho cô.

Diệp Chu: "..."

Diệp Chu vì muốn trốn tránh mà cầm lấy xấp câu hỏi.

"Rồi, câu này..."

Giản Ánh An: "A!"

Thẩm Cẩn Vu: "Chọn A!"

Giản Ánh An và Thẩm Cẩn Vu liếc nhau.

Tần Miên Miên không hiểu gì hết, Thẩm Cẩn Vu muốn thể hiện bản thân trước mặt nàng mà nàng chỉ lo vui vẻ vỗ tay: "Oa, tỷ tỷ giỏi quá! Tỷ tỷ trả lời trước!"

Thịt heo! Thịt heo!

Thẩm Cẩn Vu không phục.

Mấy câu tiếp theo đều như vậy, lần nào cũng là Giản Ánh An trả lời trước, đi suốt một đường, dường như Diệp Chu ra câu hỏi nào cô đều đáp lại được chỉ trong tích tắc.

Có lúc Thẩm Cẩn Vu còn đang suy nghĩ thì Giản Ánh An đã trực tiếp đưa ra câu trả lời.

Rất nhanh cô đã đi đến đích, sau đó chọn thịt heo đúng như dự định ban đầu.

Diệp Chu thở phào nhẹ nhõm, nếu Giản Ánh An đã lấy được thịt heo rồi thì chắc là sẽ cho các bạn nhỏ khác thêm chút cơ hội nhỉ?

Giản Ánh An: Không, sẽ không có bất cứ cơ hội nào cả!

Không cần biết phải làm gì, so tài với ai, Giản Ánh An quay lại điểm xuất phát, nhàn nhạt liếc mắt sang nhìn Thẩm Cẩn Vu một cái, đó là ánh mắt của người chiến thắng!

Thẩm Cẩn Vu bị kích thích đến không chịu được.

Sau đó, lúc người này nhìn về phía Tần Miên Miên còn cười nói: "Tiếp theo chính là nấm đấy."

Tần Miên Miên gật đầu thật mạnh, nhìn Giản Ánh An phát huy năng lực hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán.

Bởi vì chị là nhất!

Giản Ánh An lại thuận lợi đi một mạch đến đích.

Các bạn nhỏ khác sắp khóc tới nơi rồi! Làm người đi!

Giản Ánh An lại quay về điểm xuất phát.

Ngay lúc các bạn nhỏ khác thật sự sắp khóc thì cô lại không đưa ra câu trả lời, thành công để Thẩm Cẩn Vu đi trước một bước.

Thẩm Cẩn Vu quay đầu lại nhìn Giản Ánh An bằng ánh mắt khiêu khích, còn Giản Ánh An thì đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì đó khiến Thẩm Cẩn Vu càng tức hơn.

Cậu bảo Miên Miên tới dỗ tôi sao? Cậu muốn làm tôi tức chết thì có!

Thẩm Cẩn Vu tranh thủ cơ hội thể hiện, vội vàng lấy hạng nhất.

Cậu liền đi tìm Tần Miên Miên để cầu khen ngợi, kết quả Tần Miên Miên nói: "Cậu xem, cậu đã lấy được hạng nhất rồi đó!"

"Cậu cũng rất tuyệt!"

"Mình đi trước đây!"


Nói xong Tần Miên Miên thong thả chạy đi, lúc chạy đuôi tóc liên tục nảy lên, cô bé lại lần nữa từ bỏ cơ hội lấy phần thưởng để quay về bên cạnh Giản Ánh An.

Vẻ mặt bé tỏ ra sùng bái: "Tỷ tỷ thật là tuyệt vời, đã lấy được thịt heo với nấm rồi, chúng ta còn phải lấy gì nữa ạ?"

Giản Ánh An gật đầu, còn thiếu một loại rau củ nữa.

Lần này cô và Tần Miên Miên lựa chọn cùng nhau làm người, trả lời câu hỏi một cách thong thả, chậm rãi. Sau khi để bạn nhỏ khác đi hết một vòng thì mới đi đến đích, lựa chọn khổ qua.

Diệp Chu: "Bạn nhỏ An An thế mà lại chọn khổ qua!"

Khi được mấy người lớn khen ngợi không kén ăn thì vẻ mặt của Giản Ánh An vặn vẹo trong giây lát.

Bạn nhỏ cái con khỉ!

Tần Miên Miên chưa từng ăn khổ qua nên còn chưa biết khổ qua nguy hiểm như thế nào.

Biết cũng không sao, chị là nhất, quyết định của chị ấy đều chính xác!

Giang An Ngôn cũng không ngờ Giản Ánh An sẽ chọn khổ qua: "Cái này không ăn được đâu em."

Giản Ánh An: "Khổ qua là em lấy, chị chung nhóm với em sao?"

Giang An Ngôn: "..." Tính sai rồi!

Tần Miên Miên nghe thấy khổ qua không ăn được, cặp mắt đẹp ánh lên một tia khó hiểu.

Không ăn được sao chị ấy lại lấy?

Giản Ánh An: "Trời nóng, ăn để giải nhiệt."

Tần Miên Miên không hiểu gì cả: "Vậy ạ! Vậy thì tốt!"

Để mà nói thì mọi thứ tỷ tỷ làm đều đúng!

Giang An Ngôn còn đang do dự không biết có nên khuyên Tần Miên Miên tiếp tục giải đố hay không thì Diệp Chu đã nói kết thúc, đến lượt người lớn bắt đầu nối thành ngữ.

Cô tưởng với trình độ văn hóa của mình hẳn là không đến mức không lấy được đồ ăn.

Kết quả cuối cùng chỉ lấy được một nắm hành.

Không sao, có người còn thảm hơn cô, Tề Ẩn không lấy được gì cả.

Cơ bản là anh ta lười giải đố.

Tần Miên Miên hoàn toàn mặc kệ hai người lớn này, hoạt động mấy tiếng đồng hồ nên cô bé bắt đầu đói bụng, quấn lấy Giản Ánh An quay về căn nhà nhỏ cạnh bờ sông.

Nhà nhỏ cạnh bờ sông.

Bên trong có rất nhiều gia vị, bao gồm gạo, dầu và muối, vì là bếp gas nên Giản Ánh An sẽ dễ nấu nướng hơn.

Thịt xào nấm và canh khổ qua rất nhanh đã nấu xong.

Tần Miên Miên cũng nhanh chóng hiểu ra khổ qua không ăn được là có ý gì, bé kiên trì ăn một ít, cuối cùng không chịu nổi nữa nên lựa chọn ăn canh, ít ra canh sẽ không đắng như vậy.

Sau đó ăn thịt, ăn thịt xong lại đến ăn nấm.

Ăn đến no căng bụng.

Lần này không có người rửa chén cho nên Giản Ánh An chỉ có thể tự mình dọn dẹp phòng bếp.

Tần Miên Miên cũng ở trong bếp cùng với cô: "Chị ơi, em rất thích được như bây giờ ạ."

Giản Ánh An đang rửa chén thì dừng tay.

"Thích đến mức nào?"

Đôi mắt Tần Miên Miên cong cong: "Rất thích rất thích."

Nàng nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, tuy rằng ở nhà họ Tần cũng thấy được nhưng lại không giống nhau.

Ở đây nàng có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua, tiếng lá cây đang lay động, còn có tiếng chim hót thánh thót. Tuy rằng đàn vịt có hơi ồn ào nhưng cũng rất náo nhiệt.

Không khí rất trong lành.

Không có nhiều người hầu như trước đây nên cũng không cần phải nói năng chào hỏi nhiều như vậy.

Chỉ có hai người nàng và chị.

Tỷ tỷ sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt, tỉ mỉ hơn so với tất cả mọi người.

Tần Miên Miên không muốn quay về: "Chị ơi, chúng ta lớn lên ở đây có được không ạ."

Giản Ánh An cầm lấy chén đã rửa sạch đặt ở vị trí cũ, dọn dẹp xong hết mới nghiêm túc nhìn về phía Tần Miên Miên.

Đương nhiên là cô cũng muốn.

Nếu không có nhà họ Tần mà chỉ có hai người bọn họ thì lớn lên ở đây cũng không tệ, nhưng điều đó là không thể.

Giản Ánh An quá hiểu chuyện, quá lý trí, nhưng dưới tình huống như vậy mà phá vỡ giấc mộng của Tần Miên Miên thì lại không hay, bởi vì trong hy vọng của Tần Miên Miên có cô, Tần Miên Miên muốn cùng cô lớn lên ở nơi yên bình này.

Tại sao chứ, em cũng không thích nhà họ Tần sao?

À, đúng rồi, Tần Miên Miên đã biết thân phận của chính mình.

Giản Ánh An đi đến nói: "Miên Miên, sống ở nơi này không dễ dàng đâu."

"Nhưng nếu trước đó chúng ta nỗ lực thì sau này sẽ có thể dưỡng lão ở đây."

"Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé, được không?"

Tần Miên Miên suy nghĩ một chút, kỳ thật nàng cái gì cũng không hiểu, bỏ qua gần hết, chỉ ghi nhớ trong lòng chuyện chúng ta có thể cùng cố gắng để sống ở đây!

Đương nhiên có thể! Cô bé gật đầu lia lịa, vẻ mặt phấn khích.

Giản Ánh An mỉm cười xoa đầu nàng.

Sau khi nhận được sự bảo đảm, Tần Miên Miên lại quấn quýt lấy Giản Ánh An để ra bờ sông lần nữa.

"Lúc em quay về nhìn thấy bên trong có tôm đó!"

Tôm sao? Giản Ánh An có thể làm được, nhưng với vóc dáng hiện tại của hai người họ mà ra sông bắt tôm thì quá nguy hiểm.

Nhưng là người lớn thì chưa bao giờ do dự mấy chuyện này, Giản Ánh An đi đến cửa thôn tìm một người thành thạo, trực tiếp dùng tiền mặt nhờ ông chú xuống sông bắt tôm.

So với Thẩm Cẩn Vu còn kiêu ngạo hơn nhiều.

Bởi vì bây giờ cậu ta vẫn chưa hiểu được rằng, có tiền thì có thể sai khiến quỷ ma.