Tần phu nhân nói chắc nịch: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
Bà nói với giọng đều đều, phớt lờ ý kiến của Tần tiên sinh, bà cho rằng ánh mắt của chồng mình gần đây quả thực không ổn. Tin rằng bác Lai sẽ hiểu bà...Tần phu nhân bèn đi tìm bác Lai.
Quản gia đã lớn tuổi, dù có khỏe mạnh, nhanh nhẹn đến đâu cũng không thể lúc nào cũng phục vụ tận tụy cho nhà họ Tần như khi còn trẻ được.
Bác Lai đang nghỉ ngơi ở trong phòng.
Tần phu nhân quyết định sẽ kể về chuyện vừa xảy ra ở trong sảnh lớn với bác Lai.
Khi ra ngoài bác Lai đã thay bộ đồ quản gia, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mang theo vẻ ưu nhã của tuổi già, ông đứng yên đó, lặng lẽ nghe những lời Tần phu nhân nói.
Bác Lai: "Phu nhân đúng là coi trọng Giản tiểu thư."
Tần phu nhân bỗng nhìn về phía bác Lai.
Bác Lai: "Vậy có cần đổi tên cho tiểu thư không? Cái tên Giản Ánh An này là do bảo mẫu chọn cho con gái bà ta, nhưng hiện tại nhà họ Tần không có ai là con gái bảo mẫu."
Tần phu nhân lắc lắc ngón tay: "Nói sau đi."
Quan điểm của Tần phu nhân đối với đứa con gái này hiện đang vô cùng rối rắm, bà vốn định về phòng nghỉ ngơi lại ma xui quỷ khiến đi đến trước cửa phòng Giản Ánh An.
Gõ cửa hai lần, không có ai trả lời.
Bà trực tiếp đẩy cửa ra, bên trong không phải màu hồng nhạt giống như phòng của Miên Miên mà là một màu trắng tro đơn điệu đến đáng sợ.
Ngay cả vợ chồng nhà họ Tần tính tình lãnh đạm cũng sẽ không chọn kiểu trang trí như vậy, điều đó có nghĩa là Giản Ánh An căn bản không xem Tần gia là nhà, cho rằng đây chỉ là một nơi ở tạm.
Giản Ánh An không có trong phòng.
Trong mắt Tần phu nhân không có cảm xúc gì khác, bà xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
***
Cuối tuần, Giản Ánh An lại lén lút chạy ra ngoài.
Gần đây nhà họ Tần vô cùng nhiệt tình với cô, không còn làm lơ như đời trước nữa, chuyện này ngược lại đã cản trở con đường phát tài của cô.
Muốn gặp dì Trương đúng là không dễ dàng mà, Giản Ánh An cảm khái sau khi nghe bà báo cáo lại tình hình gần đây.
Từ hai mươi tệ ban đầu biến thành tám nghìn tệ, sau đó trở thành một trăm nghìn tệ như hiện tại chỉ trong vỏn vẹn nửa tháng, dì Trương vừa nói vừa kinh sợ trong lòng.
Kiếm tiền như vậy cũng quá dễ rồi!
Dì Trương nói xong lại lén nhìn Giản Ánh An, phát hiện cô không có phản ứng gì với một trăm nghìn tệ.
Thậm chí còn có ý chê ít.
Trong khoảng thời gian này, bà nghe theo sự sắp xếp của Giản Ánh An mà đi đến nhiều nơi, nhận ra Giản Ánh An dường như có năng lực tiên tri, nguồn tài chính quả nhiên xuất hiện!
Bà dựa theo lời Giản Ánh An nói mà đi giao thiệp, tiền trong tay vẫn luôn tăng lên theo cấp số nhân, nhiều đến mức cả người dì Trương đều tê rần.
Không hổ danh tiểu thư con nhà giàu, năng lực kiếm tiền đúng là hơn người.
Giản Ánh An chỉ mới mấy tuổi đầu, bà đã lớn như vậy mà vẫn không làm nên chuyện, còn không biết xấu hổ để người ta gọi mình là dì.
Trong lòng tràn ngập kỳ vọng đối với tương lai, dì Trương hỏi: "Tiếp theo phải làm thế nào?"
Giản Ánh An ghét bỏ tình cảnh thiếu tiền như bây giờ, nếu đổi lại là cô thì chắc chắn sẽ không dừng ở một trăm nghìn tệ, nói sao cũng phải lên tới hai trăm nghìn.
Nhưng đối với dì Trương thì thành tích này đã coi như không tệ.
Kiếp trước để leo lên đỉnh hạ bệ Tần gia, Giản Ánh An đã đi học rất nhiều kiến thức về kinh doanh, bao gồm phương pháp kiếm tiền trong mấy năm đầu, rất nhiều ngôi sao đang lên có thể khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, không thể không nhắc đến kỳ ngộ.
Việc Giản Ánh An làm chính là để dì Trương đi tham khảo kỳ ngộ của họ, sau đó yêu cầu bà mạo hiểm, chấp nhận rủi ro.
Có món tiền đầu tiên rồi, bước tiếp theo mới là chủ đề chính!
Cô phải kiếm được đủ tiền, vượt qua nhà họ Tần, đưa Miên Miên ra ngoài! Một bước cũng không thể dừng! Trong lòng Giản Ánh An đã sớm có kế hoạch: "Mở công ty."
Kỳ ngộ không phải lúc nào cũng có.
Muốn kiếm tiền thì phải đi mở công ty, bắt đầu sự nghiệp kinh doanh.
Đời này dì Trương cũng không nghĩ bản thân có thể mở công ty, bà mở to mắt: "Bây giờ chúng ta mới có một trăm nghìn, có thể thành lập công ty sao?"
Giản Ánh An gật đầu.
Thành lập công ty đồng nghĩa với việc sắp trở thành bà chủ lớn.
Nghĩ đến cảnh chồng vì công việc mà phải đi sớm về khuya, gần đây các con phải đóng một khoản học phí lớn và các chi phí khác trong nhà nữa, di Trương không nhịn được bắt đầu động lòng.
Bà nghĩ đến một trăm nghìn trong thẻ, lựa chọn tin tưởng chuyện ma quỷ do Giản Ánh An nói ra.
Cùng lắm thì bà lén để lại mười nghìn, hai mươi nghìn tệ, cho dù có thua lỗ cũng không thua quá thảm! Nhưng nghe Giản Ánh An nói xong bà mới phát hiện, một trăm nghìn tệ đó Giản Ánh An không định để lại dù chỉ một đồng!
Mỗi một đồng đều được sắp xếp rõ ràng chặt chẽ, không để lại đường lui!
Giản Ánh An tặc lưỡi, nếu không phải chỉ có một trăm nghìn thì cô còn có thể nghĩ ra nhiều biện pháp hơn nữa.
Dì Trương là người hầu ở nhà họ Tần, năng lực quản lý dĩ nhiên không tầm thường, Giản Ánh An đã tận dụng lợi thế này mà yêu cầu dì Trương mở một công ty quản gia.
Đừng coi thường quản gia, khả năng kiếm tiền của họ không hề yếu kém. Đời sau có rất nhiều quản gia thu phí hơn một nghìn tệ cho một giờ làm việc, chỉ là bây giờ còn chưa có ai phát hiện ra con đường đó, số tiền này Giản Ánh An nhất định phải kiếm được bỏ vào túi!
Nhưng mà như vậy thì chậm quá, Giản Ánh An khẽ cắn môi.
Tần gia là một con quái vật khổng lồ, chỉ kiếm tiền với quy mô nhỏ thế này thì mãi mãi cũng không thể đuổi kịp.
Rốt cuộc thì họ cũng chỉ có một trăm nghìn trong tay...
Giản Ánh An giải thích rõ ràng từng bước trong kế hoạch, đảm bảo dì Trương đã ghi nhớ mới thôi.
Dì Trương còn đang do dự: "Cháu xác định không còn dư đồng nào sao? Lỡ như..."
Bà kiếm được một trăm nghìn đã cảm thấy hài lòng rồi, dựa theo điều ba đến bảy mà Giản Ánh An nói thì bà cũng có thể dư lại ba mười nghìn tệ, nửa tháng kiếm được ba mươi nghìn còn nhiều hơn so với lúc làm việc ở nhà họ Tần.
Di Trương có hơi rụt rè.
Giản Ánh An nheo mắt, tận tình khuyên bảo: "Kiếm tiền quan trọng nhất là phải quyết đoán."
Quyết đoán, dì Trương nhẩm trong miệng hai chữ này, ngập ngừng gật đầu.
Lúc này Giản Ánh An mới chuẩn bị quay về.
Gần đây quản gia đối xử với cô rất nghiêm, cô muốn lẻn ra ngoài cũng khó, may mà có Miên Miên trợ giúp. Giản Ánh An đành phải nhanh lên để tránh bị người khác phát hiện.
Cô vừa mới đứng dậy thì tay nắm ngoài cửa bắt đầu xoay.
Dì Trương vội vàng giấu thẻ trong tay đi, là mẹ chồng của dì Trương về.
Mẹ chồng bà đang xách mấy túi rau, nhìn thấy dì Trương thì nhíu mày không vui: "Còn không mau qua đây phụ! Sao tôi lại có một đứa con dâu đáng thất vọng như cô chứ, thảo nào bị nhà họ Tần đuổi việc."
Dì Trương cười cười đi qua giúp đỡ.
Mẹ chồng bà vẫn không ngừng nói: "Sao cô còn chưa ra ngoài tìm việc nữa, một tháng nay cũng không biết làm cái gì, lãng phí thời gian!"
Bỗng mẹ chồng bà nhìn thấy Giản Ánh An đang ở trong phòng khách.
Gần đây cô được nuôi dưỡng tốt nên sắc mặt hồng hào, hơn nữa với khí chất của bản thân sẽ không bao giờ bị người khác coi khinh, tuy không thể so với Tần Miên Miên "phấn điêu ngọc trác"[1] nhưng cũng khiến người ta nhìn ra được cô không giàu thì sang.
Dì Trương xuất thân con nhà nghèo, họ hàng thân thích bên bà không thể là người có tiền được!
Mẹ chồng dì Trương nghĩ ngợi một hồi, mắt sáng lên: "Ngài là tiểu thư nhà họ Tần sao?"
Bà khách sáo đi tới: "Đang êm đẹp sao lại đuổi việc con dâu của tôi vậy? Năng lực làm việc của nó không tồi, đối xử với trẻ con cũng tốt, ngài cố ý đến thăm nó sao?"
Vẻ mặt của mẹ chồng dì Trường tràn ngập ý cười.
"Ngài đến đây là muốn để con dâu tôi quay trở lại làm việc tiếp đúng không?"
Dì Trương đứng phía sau mẹ chồng, ánh mắt khẩn cầu Giản Ánh An đừng nhiều lời.
Giản Ánh An nhìn thoáng qua: "Đúng vậy."
Dì Trương có khổ mà không nói nên lời.
Giản Ánh An không hiểu bà đang sợ cái gì: "Sau này dì Trương sẽ phụ trách chăm sóc cho cháu, cháu sẽ ra lệnh cho dì ấy làm việc."
Mới tí tuổi mà đã nói hai chữ "ra lệnh" vô cùng nhẹ nhàng, giống như trời sinh đã là người bề trên nên không hề đặt người một nhà bọn họ vào trong mắt.
Tựa hồ có thể đến đây đã xem như là bố thí cho bọn họ rồi.
Giản Ánh An ngụy trang thành công, mẹ chồng dì Trương tin tưởng lời cô nói là thật: "Được! Được! Sau này ngài có gì muốn ra lệnh thì cứ việc nói!"
Dì Trương: "..."
Giản Ánh An tiếp tục: "Bà đừng trì hoãn dì Trương làm việc cho cháu là tốt rồi."
Mẹ chồng dì Trương: "Được, không thành vấn đề!"
Giản Ánh An kêu dì Trương buông đồ trong tay xuống rồi đi ra ngoài với cô, hai người đứng ở ngoài cửa, xác định không ai nghe thấy thì Giản Ánh An mới lạnh lùng nhắc nhở: "Dì cần phải mạnh mẽ lên."
"Sau này thành lập công ty thì sẽ để dì quản người, mà dì như vậy thì quản lý được ai đây?"
Thành thật mà nói thì Giản Ánh An không quá hài lòng với đối tác như dì Trương.
Nếu không phải trước mắt không có lựa chọn khác thì Giản Ánh An cũng sẽ không nâng đỡ dì Trương, làm được thì làm, không làm được thì đổi người khác là xong!
Giản Ánh An bực bội dời mắt.
Dì Trương vẫn còn giữ dáng vẻ khúm núm vâng vâng dạ dạ trước mặt mẹ chồng: "Cháu nói tôi còn đang làm việc ở nhà họ Tần, vậy tiền lương phải làm sao bây giờ..."
Giản Ánh An kinh ngạc: "Đừng nói là dì còn phải nộp tiền lương lên trên nhé?"
Dì Trương vội vàng giải thích: "Cũng không đến nỗi như vậy, chỉ là chi tiêu trong nhà dù thế nào tôi cũng phải chi trả một nửa."
Giản Ánh An: "Nhà dì mỗi tháng tiêu mấy chục nghìn mà vẫn còn ăn rau à?"
Dì Trương: "..."
Bà bị một đứa con nít quản đến gắt gao.
Giản Ánh An nhìn sắc trời: "Cháu phải trở về rồi, tạm thời dì không cần bận tâm chuyện trong nhà, nếu không thể thuận lợi thành lập công ty quản gia thì cháu sẽ đổi người khác."
Nghe thấy những lời này, dì Trương mới hạ quyết tâm.
Bà nghĩ, Giản Ánh An đã có thể đưa bà đi kiếm một trăm nghìn chỉ trong nửa tháng, cho dù sau này công ty bị lỗ vốn thì cũng sẽ có cơ hội kiếm một trăm nghìn tiếp theo!
Cô chính là tiểu thư nhà họ Tần, tiền tiêu vặt được cho liên tục, khó trách sẽ chướng mắt chút tiền ấy.
Đi theo Giản Ánh An, hoàn toàn có thể yên tâm!
Dì Trương nghĩ đến đây, lặng lẽ đánh giá Giản Ánh An, bởi vì bà nhất thời mềm lòng với Giản Ánh An nên mới bị sa thải, nhưng trong khoảng thời gian này thoạt nhìn thì những ngày tháng cô ở nhà họ Tần cũng không đến nỗi quá tệ.
Trên mặt có da có thịt, khiến cho ngũ quan lúc ban đầu vốn đã có nét nay lại còn xinh đẹp hơn.
Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, chắc sẽ không lạnh nhạt như thế đâu.
Dì Trương lại nhớ tới Tần phu nhân, càng nhìn càng cảm thấy dung mạo của hai mẹ con họ giống nhau như vậy, chắc chắn sau này cô cũng sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ như Tần phu nhân.
Chỉ hy vọng Giản Ánh An có thể giữ lại tính cách như hiện tại, đừng giống như Tần phu nhân...
Dì Trương cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Cho dù Giản Ánh An có nói bao nhiêu về công ty quản gia thì bà cũng không biết phải làm gì, đáng lẽ bà nên tập trung vào tương lai của công ty hơn mới đúng.
Dì Trương sững sờ một lúc, công ty...
Đời này có thể trải nghiệm những chuyện như thế thì vinh quang biết chừng nào, đối với dì Trương trước đây thì đây là điều quá xa vời.
Nhờ có Giản Ánh An mà tất cả những thứ này đều được đặt trước mặt bà, chỉ cần bà bước một bước.
Dì Trương cười nói: "Tôi nghe theo cháu!"