Sáng sớm hôm sau, Yên Chi uể oải ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai làm đủ kiểu để giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Nhưng khi cô định bước xuống giường thì mới phát hiện còn một người đang nằm cạnh mình nữa.
Hơn thế, y phục của cô và tên đó đều đang nằm vươn vãi dưới đất! Và...!căn phòng này là của ai đây? Yên Chi hốt hoảng tự nhìn lại bản thân mình rồi ôm chăn hét lớn:
- Tên kia! Mau dậy cho ta!
- Tiểu thư? - Thừa Lãng giật mình tỉnh dậy.
- Ngươi...!sao lại là huynh? Huynh! Ta...? Có chuyện gì đã xảy ra vậy? - Cô trợn tròn mắt nhìn người nam nhân đang cố giữ chăn lại để che chắn cơ thể mình.
- Tiểu thư, người không nhớ gì sao ạ? - Thừa Lãng bày ra vẻ mặt đầy đáng thương, hai mắt đẫm lệ.
- Tối qua...!là người nửa đêm xông vào phòng của tiểu nhân...!sau đó còn làm nhục tiểu nhân.
- Ta...!ta...!ta...!Không thể nào?! - Cô cuống cuồng lùi lại đằng sau.
- Ta từng rất nhiều lần uống say rồi.
Mỗi khi uống say ta liền đi ngủ mà! Làm sao có thể còn sức làm chuyện này được chứ? - Cô hoang mang.
- Thế là...!người không có ý chịu trách nhiệm sao ạ? Tiểu nhân...!- Thừa Lãng bắt đầu khóc thành tiếng.
- Tiểu nhân biết mình thân phận thấp kém không xứng với người.
Nhưng mà...!nam nhân mất đi sự trong sạch thế này rồi thì còn ai cần nữa chứ?
Yên Chi nhìn Thừa Lãng đang khóc lóc ăn vạ với mình mà không biết nói gì nữa.
Là cô sai thật sao? Bất giác trong khoảnh khắc này cô cảm thấy nghi ngờ về Thừa Lãng.
Một nhân vật đáng lí ra chả có liên can gì đến nữ chính cả.
Nhưng cậu ta lại bỗng dưng xuất hiện rồi biến cốt truyện trở thành một mớ hỗn độn.
Không! Chính cô là người biến nó trở nên như vậy, là do cô tự ý thay đổi nhiều tình tiết trước.
Có thể do cô uống say rồi làm bậy thật, hoặc do cậu ta muốn trèo lên giường cô với mục đích gì đó.
Yên Chi có suy nghĩ như vậy là vì bản thân cô thật sự không tin mình đã uống say rồi làm ra chuyện tệ hại.
Nhưng nếu lỡ đó là thật mà cứ chối bỏ thì xem ra cô chẳng khác gì tên khốn.
Trong khi Thừa Lãng đang khóc lóc, cảm thấy mình chẳng còn giá trị nữa rồi, thì cô đang ôm đầu sầu não suy nghĩ hướng giải quyết.
Yên Chi thở dài, dù thấy có chút uất ức nhưng chuyện này mà la làng lên lại càng không hay.
- Thừa Lãng.
Huynh muốn làm thiếp của ta cũng được.
Ta sẽ chịu trách nhiệm với huynh vậy.
- Cô nhẹ giọng lên tiếng.
Cậu ta nghe xong liền ngẩng mặt lên, vội vàng lau hết đi nước mắt, mừng rỡ nhìn cô.
- Tiểu thư...!thật sao ạ?
Cô mỉm cười nhìn người nam nhân đó:
- Thật.
- Cô bỗng ngắt một nhịp rồi mới nói tiếp.
- Có điều, ta và vương tử có hôn ước từ nhỏ.
Vì thế hôm đó đành để người chịu thiệt chút vậy.
- Đa tạ tiểu thư! Chỉ cần người chịu lấy tiểu nhân thì đã là phúc rồi ạ!
Thừa Lãng cảm kích vô cùng, vội quỳ gối hành lễ.
Cô nhìn cậu một lúc rồi bước xuống giường nhặt từng lớp áo của mình rồi mặc lại, ánh mắt đầy chán nản.
- Ngươi thay y phục đi.
Ta sẽ sắp xếp hôn lễ sau.
- Vâng.
Yên Chi sau khi chỉn chu y phục và đầu tóc của mình xong, liền dứt khoát mở cửa bước ra ngoài.
Cô không quên đóng cửa lại cho người nam nhân bên trong có không gian riêng để nghỉ ngơi.
Các thái giám, cung nữ bắt gặp cô đi ra từ phòng của Thừa Lãng, chỉ có thể khép nép hành lễ rồi vội chuồn nhanh.
Yên Chi giả vờ như không quan tâm mà đi nhanh ra khỏi chỗ đó.
Mặt trời đã lên cao, các con cháu hoàng tộc vẫn chưa dậy hết.
Có bệ hạ, các quan văn và đám nô tài trong cung là dậy sớm.
Tướng sĩ hay quan võ đều vẫn đang nghỉ ngơi.
Lều trại cũng được tháo gỡ xuống.
Yên Chi bắt đầu đi loanh quanh chỗ mà tối hôm qua tổ chức cắm trại để tìm người trong phủ của mình.
Thấy họ đang lo quét dọn lều trại cùng nhiều người khác thì cô liền bước đến gần tươi cười:
- Chào buổi trưa!
- Tham kiến tiểu thư.
- Tất cả mọi người đều hành lễ.
- Mọi người đừng khách sáo.
Mặc Uyên, huynh thấy ngày nào đẹp nhất trong tháng này? - Cô niềm nở.
- Bẩm tiểu thư, hai ngày nữa là giữa tháng ba ạ.
- Mặc Uyên lúng túng trả lời.
- Huynh thích ngày rằm sao?
- Ngày rằm có trăng tròn rất sáng và đẹp ạ.
- Ta hiểu rồi.
Chúng ta mau thu dọn rồi trở về phủ thôi.
- Vâng.
Mọi người vẫn tiếp tục làm việc.
Cô cũng không giúp được gì, chỉ đứng nhìn một lát rồi đành lùi sang một bên ngó đông ngó tây tìm người.
Yên Chi nhìn thấy tên thị vệ hay đi bên cạnh Bình Ngọc.
Gã ta dường như đang đi về phía cô, nhưng Yên Chi không chắc chắn lắm mà chủ động tiến lên hỏi:
- Vương tử đâu rồi?
- Tham kiến tiểu thư.
Vương tử đang ở khu lều trại của mình ạ.
Ngài ấy bảo thuộc hạ đem thứ này cho người.
Tên đó cúi đầu, lễ phép dâng lên một cây trâm cài tóc bằng ngọc khắc một cặp chim uyên ương đang quấn quýt lấy nhau đầy thâm tình.
Yên Chi nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng một chút rồi tiếp tục hỏi:
- Có thể dẫn ta đến gặp ngài ấy luôn được không?
- Vâng, mời tiểu thư.
Cô khẽ gật đầu, vội cất cây trâm vào trong tay áo.
Tên thị vệ cao to thì đi trước, dẫn đường, còn Yên Chi theo sát sau, nhìn cô có vẻ gấp gáp lắm.
Cô hiểu ý của Bình Ngọc, và cũng thật đúng ý cô ngay bây giờ.
Tiếc là, cặp chim uyên ương này không có tình sâu nghĩa nặng rồi.
Vừa đưa Hồ tiểu thư đến nơi, thị vệ liền lui xuống để hai người có không gian riêng tư.
Nhìn thấy cô chủ động đi tìm mình, Bình Ngọc cười hớn hở:
- Nàng có chuyện gì sao?
- Ta muốn cảm ơn huynh về cây trâm cài tóc này.
- Đó là điều ta nên làm mà.
Ngoài ra, còn gì nữa không?
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới dám lên tiếng:
- Chúng ta đều đến tuổi thành thân rồi.
Cũng nên thực hiện hôn ước.
Bình Ngọc nghe xong liền nắm lất tay cô, ánh mắt mừng rỡ, nụ cười rạng ngời, tất cả hành động đều cho thấy hắn đang vui đến mức nào.
- Thật sao? Nàng muốn khi nào làm? Ta đã chuẩn bị sính lễ từ lâu rồi!
- Hai ngày nữa.
Huynh thấy thế nào? Có gấp quá không?
- Không! Không hề gấp chút nào!
- Nhưng Bình Ngọc này, ta muốn nạp thêm vài người thiếp có được không?.