Trận chiến này, khiến tất cả mọi người kinh ngạc, Dương Phong và Dương Hạo sớm đã kinh hãi đến mức một chữ cũng không nói ra được, cái loại cảm giác rung động lòng người đó, thực sự là hình ảnh làm cho người ta không dám tin tưởng, chỉ có người thực sự chứng kiến mới có thể hiểu được, đội Thiết Kỵ kiên cố không thể đẩy lùi kia, thế mà lại thua rồi!
Mà Sở Dạ đứng ở phía trước, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng chỉ có hắn biết trong lòng mình kích động biết mấy; từ xa trông thấy Mộ Dung Cẩm nhìn qua, hắn biết đây là thư khiêu chiến, trận chiến chân chính mới thực sự bắt đầu!
“Gióng trống, thu binh!”
“Thắng rồi! Thắng rồi!” Nhóm binh sĩ thiếu niên bùng nổ ra tiếng hoan hô kinh trời, mà người trên lầu cổng thành lúc này vẫn không dám tin: “Thắng rồi sao?”
Năm vạn binh lính tập trung dưới thành lâu, nhìn người đang mặc tà áo trắng bay phất phới, trên gương mặt dính máu tươi nhưng nét thật thà vẫn như trước không thay đổi: “Tiểu cô cô, chúng ta trở về rồi!”
“Tiểu cô cô! Chúng ta trở về rồi!” Tiếng nói rung trời vang vọng cả thảo nguyên, khiến cho quân Sở chuẩn bị rút lui cũng nhịn không được quay đầu lại!
Mộ Dung Cẩm cười dịu dàng, ném cờ màu trong tay lên trời: “Mở cổng thành, nghênh đón anh hùng của chúng ta!”
“Ồ! Mở cửa thành!”
“Nhanh, mở cửa thành!” Khoảnh khắc này bọn họ mới biết trận thắng lợi này không phải là mơ, bọn họ thật sự chiến thắng Thiết Kỵ rồi!
Từ xa Đông Phương Triệt nhìn cô gái được năm vạn thiếu niên vây quanh ở giữa, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, năm vạn binh sĩ kia, gần như sùng bái và kính ngưỡng nàng như thần vậy, cái đó không giống với sự tôn kính mà người khác dành cho người trong hoàng tộc, mà là một loại tin tưởng phát ra từ nội tâm, có thể giao cả tánh mạng của chính mình, một loại tôn kính có thể vì nàng mà chết, không oán than không hối hận!
Văn Tử Khiêm rất hiểu tâm trạng của Đông Phương Triệt, mang theo nụ cười nhìn về phía bóng trắng đó: “Con bé mới chính là hồn quân thực sự của quân đội nhà Mộ Dung!”
Đông Phương Triệt hoàn hồn, thở dài đáp: “Đúng vậy! Thực sự khiến cho Bổn vương không dám tin, hơn nữa nhà Mộ Dung lại còn có thể bồi dưỡng ra lá bài chủ chốt như thế!”
Văn Tử Khiêm nhìn hắn một cái, hỏi: “Khánh Vương có biết những binh sĩ kia là ai không?”
Đông Phương Triệt lắc đầu.
“Đó chính là những đứa trẻ mồ côi của những binh lính từng đi theo Mộ Dung tướng quân để lại, trong người bọn chúng mang dòng máu của người chiến sĩ; phụ thân của bọn chúng chết rồi, bọn chúng trở thành trẻ mồ côi, trở thành ăn xin, thậm chí trở thành đầy tớ hèn mọn, là tiểu thư tìm từng người từng người trở về, cho bọn chúng một mái nhà, cho bọn chúng hy vọng sống, cho bọn chúng một thân bản lĩnh, còn có dũng khí dám dũng cảm tiến về phía trước!”
“Người có từng thấy cảnh tượng một thiếu nữ ăn mặc sạch sẽ dắt tay từng người từng người ăn xin so với con bé còn lớn hơn trở về nhà? Lúc đó tiểu thư mới chỉ có mười tuổi thôi, con bé nắm lấy bàn tay của những người ăn xin mà tất cả các quý tộc cho là dơ bẩn nhất, tiểu thư kiên định nói với bọn họ rằng, các người không thấp hèn hơn bất cứ người nào cả!”
“Đội quân thiếu niên ở đây, toàn bộ đều là tiểu thư dẫn dắt, trong bọn họ có người thậm chí còn chưa thấy qua tiểu thư, nhưng tín ngưỡng mà bọn họ dành cho tiểu thư là tuyệt đối!”
Văn Tử Khiêm rất bội phục Mộ Dung Cẩm, thậm chí kính phục và sùng bái nàng như những thiếu niên trong doanh trại thiếu niên vậy, còn có sự yêu quý phát ra từ tâm hồn!
Đông Phương Triệt rung động sâu sắc, mỗi một lần Mộ Dung Cẩm cho hắn chấn động đều khiến cho hắn bất ngờ không kịp phòng bị; nhìn thiếu nữ cười thật xinh đẹp giữa các thiếu niên, hắn nghĩ cả đời này sẽ không thể có nữ nhân nào có thể lọt vào mắt của hắn được nữa!