Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 30: Chương 6 (2)




Ngày hôm sau, trong phủ Húc Vương truyền ra tin tức động trờ, Húc Vương phi vị Húc vương làm nhục đến chết, tình trạng chết rất thê thảm, toàn thân trên dưới không có chỗ da thịt nào hoàn hảo, chết không nhắm mắt!

Sở Dạ nghe được đầu tiên là nhíu mày, lập tức phất tay: "Trước áp chế việc này xuống, ngày mai xử lý tang sự, sau đó gửi hưu thư cho Thiên Khải!"

"Còn Đông Húc Vương thì sao?"

"Bắt vào thiên lao, chờ xét xử!"

"Vâng!"

Không đến năm ngày sau "Công chúa Thiên Khải Đông Phương Hiểu si mê thương nhớ Sở Dạ, cuối cùng lại bị Sở Dạ vứt bỏ, gả cho Đông Húc Vương phong lưu dâm loạn, sau cùng bị Đông Húc Vương làm nhục chết, chết không nhắm mắt!" Tin tức gần như truyền khắp thiên hạ, Sở Dạ muốn ép xuống cũng ép không nổi.

"Hoàng thượng, theo thuộc hạ thấy nhất định là có người cố ý lan truyền tin tức, bằng không không có khả năng lan nhanh như vậy!"

"Đúng vậy, hiện tại chuyện xảy ra mới mấy ngày, sao khắp thiên hạ đều biết được, thấy thế nào cũng giống như là có mưu từ trước!"

Sở Dạ ngồi sau thư án xem tấu chương, nghe vậy vẫn bất vi sở động, tuy lúc này không rõ rốt cuộc là người phương nào điều khiển, nhưng chút sóng gió này căn bản không có chút quan hệ khó khăn gì với hắn!

Thiên Khải.

Liên Phi cầm một phong thư vừa nhận được, toàn thân run rẩy, nước mắt mơ hồ, cuối cùng cũng xem hết, cả người bà ngã thẳng về phía đằng sau!

"Nương nương... Nương nương..." Một đám cung nhân kinh hãi.

"Nương nương! Người tỉnh lại! Nương nương..."

"Nhanh, truyền thái y, truyền thái y!"

"Không cần!" Liên Phi có chút suy yếu mở mắt ra, hận ý ngưng tụ trong mắt: "Nhanh lên, đỡ ta đứng dậy!"

"Nương nương! Người phải nghỉ ngơi thật tốt!"

"Đừng nói nhiều, đỡ Bổn cung đến điện Kim Loan, Bổn cung muốn... cáo trạng!"

Liên Phi cầm lấy 'Di thư' của Đông Phương Hiểu, mang theo hận ý ngập trời đi đến điện Kim Loan!

"Nương nương! Lúc này người không thể đi vào!"

"Nương nương! Xin dừng bước!"

Liên Phi không để ý tới, 'Xẹt' rút đao một thị vệ bên cạnh đặt lên trên cổ, trên mặt đều là quyết tuyệt: "Mở ra, nếu không Bổn cung tưới máu tươi ở đây!"

"Nương nương..."

Đám thị vệ khó xử, bị Liên Phi từng bước một buộc lui về phía sau!

"Liên Phi nương nương, thỉnh rời đi, lúc này không phải là lúc người có thể vào!"

Tiếng cửa mở truyền vào, tiếng nghị sự trong triều đình lập tức dừng lại, đã nhìn thấy Liên Phi cầm đao buộc chính mình từng bước một đi đến.

Đông Phương Khải nhíu mày: "Liên Phi, nơi này không phải là nơi ngươi đến!"

Liên Phi một tay lấy đao ném ra ngoài cửa, nhanh chóng vọt vào, hai đầu gối quỳ xuống: "Nô tì biết là không nên, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n nô tì biết rõ làm như vậy tội chết vạn lần, nhưng... Nô tỳ không thể không đến!"

"Thỉnh Hoàng thượng xem cái này!"

Đông Phương Khải đưa tay ý bảo thái giám mang lên: "Đây là cái gì?"

Liên Phi liều mạng nhịn xuống, nhưng vẫn không thể đè nén tiếng khóc xuống được: "Bẩm Hoàng thượng, đây là .. di thư... Bát Công chúa!"

Nghe vậy, cả sảnh đường xôn xao, sắc mặt của Đông Phương Khải ngưng trọng, cho người mang lên, càng xem càng kinh tâm!

Mẫu Phi thân:

Nữ nhi bất hiếu không quan tâm đến ý của mẫu phi đi lấy chồng ở nơi xa, làm cho mẫu phi ngày ngày lo lắng vì nữ nhi, thật là bất hiếu! Trong lòng nữ nhi có nỗi khổ tâm, chỉ có lúc sắp chia xa mới dám nói cùng mẫu phi, nữ nhi một lòng hướng tới hắn, nào biết phu quân không phải là người thầm yêu, bị ép gả cho Đông Húc Vương. Húc Vương phong lưu xa hoa lãng phí, ngày đêm thầm hoan cùng cơ thiếp, nữ nhi ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, có miệng mà không thể nói! Sở Hoàng lạnh lùng, bức nữ nhi nhập lăng Đông Húc Vương, nữ nhi bất đắc dĩ muốn rời khỏi Đông Húc Vương, lại bị hắn lăng nhục như vậy. Nữ nhi thật sự không có mặt mũi nào để sống tiếp, thẹn với ân phụ hoàng mẫu phi dưỡng dục dạy bảo, kiếp sau nữ nhi... nữ nhi sẽ... báo đáp...

Nũ nhi bất hiếu Đông Phương Hiểu

Chữ đằng sau đứt quãng, hiển nhiên tính mạng đã hết, Đông Phương Khải thích nhất là tỷ đệ song bào thai này, nếu không phải Đông Phương Hiểu kiên trì, ông cũng sẽ không để nàng lấy chồng xa Thiên Khải, hiện tại... Lúc ngẩng đầu, trong mắt Đông Phương Khải đã có nước mắt.

Liên Phi "bụp" vài cái dập đầu, trán lập tức phun máu tươi, giọng nói tiêu điều lạnh lẽo: "Nô tì cầu Hoàng thượng làm chủ thay Bát Công chúa!"

Đông Phương Khải đưa tín vật cho thái giám ở bên cạnh: "Cầm đi, để cho chúng đại thần cùng nhìn xem!"

Các đại thần liếc qua xem hết, cuối cùng có người không đứng vững nói: "Hoàng thượng, đám người nước Sở đối xử với Bát Công chúa như vậy, thật sự là quá đáng. Bát Công chúa là Công chúa tôn quý của triều ta, sao có thể chết không thể diện như vậy được? Đây chính là trực tiếp đánh vào mặt Thiên Khải ta!"

"Thần tán thành! Thần cho rằng Bát Công chúa xuất giá, hai nước hòa thân, đại biểu cho chính mặt mũi của Thiên Khải ta, hiện tại Công chúa chết thảm, thật sự là khiến cho không ai có thể chịu được!"

"Thần tán thành! Công chúa qua đời chúng thần và Hoàng thượng cùng nương nương đều vô cùng đau đớn, nhưng đại cục trước mặt, kính xin Hoàng thượng và nương nương bớt đau buồn!"

"Thỉnh Hoàng thượng và nương nương bớt đau buồn!"

Đông Phương Trạch vẫn luôn yên lặng đứng ở bên cạnh, hắn biết rõ giờ phút này nên là lúc hắn tỏ thái độ. Hắn đi sang hai bước quỳ gối bên cạnh Liên Phi, giọng nói vang vang trên mặt đất: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần chủ chiến!"

"Vì công, Bát Công chúa vì nước phải lấy chồng xa, lại bị lăng nhục, hiện tại thiên hạ đều đã biết, nếu Thiên Khải không thể xuất ra thái độ cứng rắn, sẽ nói Thiên Khải sợ nước Sở, cho nên Thiên Khải không thể không chiến! Vì tư, Bát Công chúa là bào muội của nhi thần, nhi thần không thể trơ mắt nhìn bào muội hàm oan mà chết, chết không nhắm mắt. Cho nên, nhi thần thỉnh phụ hoàng xuất binh chinh phạt nước Sở!"

Đông Phương Khải gật đầu, Đông Phương Trạch nói thật sự vào đáy lòng ông, tuy ông muốn tạo quan hệ tốt với nước Sở, nhưng hiện cả đất nước đều biết Công chúa của ông bị lăng nhục đến chết, nếu ông còn có thể nhịn được, Thiên Khải sẽ thấp hơn nước Sở một bậc rồi!

Đông Phương Thực cười lạnh: "Thái tử nói đạo lý rõ ràng như vậy, nhưng Thái tử đã nghĩ qua chưa, nếu Thiên Khải chủ động khơi mào trước, nước Sở và Thiên Khải sẽ lập tức lâm vào hỗn chiến, ngắn thì nửa năm, lâu là vài năm, chiến tranh dài như vậy, hao tổn thực lực và binh lực của cả nước, nếu nước khác nhân cơ hội này đánh Thiên Khải chúng ta, không phải ngày đó Thiên Khải sẽ bị bao vây tứ phía? Nguy trong sớm tối?"

Đông Phương Thực chắp tay: "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng phương pháp của Thái tử chẳng những không được, hơn nữa sẽ khiến cho Thiên Khải lâm vào nguy hiểm, kinh xin phụ hoàng nghĩ lại!"

Đông Phương Khải do dự, Đông Phương Thực nói không phải là không có lý!

Đông Phương Triệt đi ra, theo Thái tử quỳ xuống: "Phụ hoàng, nếu như vì bảo tồn thực lực của nước nhà mà bỏ mặc việc này, người trong thiên hạ sẽ cho rằng chúng ta chịu hèn nhát nhu nhược, thực lực của một nước có thể bổ sung lại, nhưng mặt mũi bị thương tổn sẽ danh xấu thiên cổ! Phụ hoàng là minh quân, nhi thần không hi vọng phụ hoàng anh minh bị lừa gạt!"

Đông Phương Nhuận cũng đứng dậy, tuy hắn không thích tỷ tỷ này, nhưng dù sao cũng là cùng bào thai, hủy cốt hỏng gân: "Nhi thần thỉnh phụ hoàng làm chủ cho tỷ tỷ!"

"Hoàng thượng..." Liên Phi "hu hu" khóc lên, trán nhỏ máu,thê thảm thê thảm, nhưng thương tâm thì quá rõ ràng: "Nô tỳ... Nô tỳ muốn lấy công đạo cho Hiểu nhi!"

"Hoàng thượng! Uy không thể diệt, chúng thần chủ chiến!"

Đông Phương Thực nắm chặt tay, vì cái gì, vì cái gì tất cả mọi người đều đối nghịch với hắn? Vì cái gì?

Giờ phút này Đông Phương Khải không còn do dự nữa: "Người tới, truyền Mộ Dung tướng quân!"