Trong phòng trúc,
khi Mộ Dung Gấm đột nhiên ngồi dậy, Dương Hạo ngồi canh giữ bên cạnh bị
sợ đến thiếu chút nữa thì nhảy lên, thiếu chút nữa cho là xác chết vùng
dậy!
Mộ Dung Gấm lạnh lùng quét hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng rơi vào trên người Dương Hạo, khẽ cau mày: “Ngươi là ai?”
Dương Hạo: ……….
Hắn thừa nhận hắn tồn tại cảm giác rất đẹp, nhưng là, hắn nhớ mình hình như đã gặp qua nàng. Ngay cả khi không nói tên cho nàng biết, nhưng không
thể nào không có chút ấn tượng chứ? Chẳng lẽ hắn làm người quá thất bại?
Mộ Dung Gấm thấy hắn không nói lời nào, cau mày muốn xuống giường, lúc này Dương Hạo mới phục hồi tinh thần ngăn lại: “Mộ Dung tiểu thư, hiện tại
thân thể người còn chưa khỏe, vẫn nên nghỉ ngơi thì tốt hơn! Ta lập tức
bẩm báo chủ tử nhà ta, khẳng định hắn đang lo lắng gần chết!”
“Đợi đã nào…!” Mộ Dung Gấm nhạp cảm chộp được từ ngữ: “Chủ tử của ngươi là ai?”
“Tiểu thư đã gặp ở Vân Đô!”
“Sở Dạ?”
“Tiểu thư đã đoán đúng, chủ tử lo lắng cho tiểu thư, cho nên mới chạy từ Sở
quốc đến. Không nghĩ lại nhìn thấy người té xỉu, vẫn là chủ tử nhà ta
tiếp được người!” Dương Hạo khấp khởi vui mừng nói, giống như muốn Mộ
Dung Gấm biết chủ tử nhà hắn tốt, tốt nhất là lập tức tu thành chính
quả, như vậy hắn cũng không cần ngày ngày có chủ tử băng sơn!
Đắm chìm trong ý tưởng tốt đẹp của bản thân nên hắn không phát hiện ra, ánh mắt của Mộ Dung Gấm trở nên thâm trầm, sau đó phía sau đau đớn, trước
mắt tối đen như mực, cứ như vậy mơ mơ màng màng ngất đi…
Mộ Dung Gấm nhảy từ cửa sổ ra ngoài, liếc nhìn Bạch Vân, một tay lôi kéo hắn: “Đường Trúc ở đâu?”
Bạch Vân kinh ngạc Mộ Dung Gấm lại tỉnh lại nhanh như vậy, vốn còn muốn hỏi
chuyện đồng mệnh cổ, lại không nghĩ tới nàng hỏi trước: “Ta vừa mới đưa
Đường Trúc đi ra ngoài, nơi này có mê trận, bồ câu đưa tin không bay vào được, nàng ra ngoài thu thập thông tin!”
Nghe vậy, Mộ Dung Gấm không nói lời nào, xách theo hắn bay đi: “Hiện tại đưa ta ra ngoài!”
“À?” Bạch Vân hoàn toàn bị Mộ Dung Gấm làm cho hồ đồ: “Không phải hiện tại
ngươi cần dưỡng thương cho tốt hay sao? Ngươi bị cổ độc cắn trả, cần
phải điều dưỡng cho thật tốt nha!”
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Mộ Dung Gấm ghét bỏ liếc hắn một cái: “Đừng nói nhảm!”
Bạch Vân im lặng, cuối cùng bị Mộ Dung Gấm xách tới bìa rừng, bất đắc dĩ đành mang nàng ra ngoài.
Đường Trúc mới nhận được tin bồ câu đưa thư đã thấy Mộ Dung Gấm ra ngoài, vui mừng nghênh đón: “Tiểu thư, người đã tỉnh!”
“Trong thư nói thế nào?”
“Man tộc náo động, tên bắn thẳng tới trúng ngực tướng quân. Mặc dù nguy
hiểm, nhưng quân y đã cấp cứu kịp thời, tạm thời không nguy hiểm tới
tính mạng!”
“Đi! Lập tức đi tới doanh trại!”
“Nhưng Đông Phương Nhuận thì sao?”
Mộ Dung Gấm lạnh lùng thoáng nhìn: “Để hắn tự mình trở về!” Xoay người nói với Bạch Vân: “Giúp ta chuyển cáo một câu cho Lạc Anh Cách, phải sống
chờ ta!”
Dứt lời, cùng Đường Trúc vận công bay về phía trước.
Bạch Vân lời đến khóe miệng cứng đờ, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn họ rời
đi. Bóng dáng màu đen như gió lốc bay ra ngoài, nhìn nơi đó trống rỗng,
dung mạo tuấn mỹ như thần tiên lạnh như kết băng, đôi mắt đen như mực
nổi lên mưa to gió lớn, hai quả đắm nắm chặt, xương kêu rắc rắc. Nhưng
đó chỉ là trong chốc lát, rất nhanh liền tỉnh táo lại, gương mặt lạnh
lùng trầm ổn, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhìn chằm chằm nơi
phương xa, Sở Dạ tà tứ cười một tiếng: “Mặc kệ nạng chạy tới nơi nào, cô vương nhất định sẽ bắt được nàng!”
Liên tiếp chạy trong năm
ngày, chỉ lát nữa là đã tới quân doanh, một tin tức từ đế đô truyền tới, Mộ Dung Gấm không ngừng siết chặt thư trong tay, cuối cùng đột nhiên
quay đầu ngựa lại: “Trở về đế đô!”
Hai người không dừng lại nghỉ
đêm giục ngựa chạy như điên, dọc theo đường đi đã làm chết không biết
bao nhiêu con ngựa, nhưng cũng gần hai mươi ngày sau mới chạy tới đế đô.
“Tiểu thư!” Thấy gò má gầy gò của Mộ Dung Gấm, lại tái nhợt vô cùng, Mộc
Hương thiếu chút nữa bật khóc, làm sao tiểu thư lại mệt mỏi thành ra như vậy chứ?
Mộ Dung Gấm không kịp nói gì khác, lập tức sai một thị vệ: “Đi mời Đông Phương Trạch!”
Người nọ phản ứng chậm một nhịp, mới hiểu được nàng nói đến thái tử, lúc này mới lập tức lĩnh mệnh chạy đi!
Mộ Dung Gấm vừa mới đi vào trong cửa phủ, đã thấy được rất nhiều người đã
chờ ở đó, khuôn mặt sốt ruột, hiển nhiên cũng là nghe nói biên quan gặp
chuyện. Mộ Dung Gấm lấy hơi, định thần nói: “Các ngươi giải tán đi!
Tướng quân không có việc gì, nhất định sẽ không!”
Lúc này mọi người mới thoáng an tâm, muốn nói gì đó, lại thấy Mộ Dung Gấm đã xoay người vào nhà chính, chỉ đành thôi!
“Tiểu thư, hai ngày nay cực kỳ rung chuyển, chuyện tướng quân bị thương đã
truyền khắp đế đô, tất cả mọi người đều truyền nhau, thậm chí có người
nói tướng quân sẽ không còn sống bao nhiêu năm nữa. Mà trong triều cũng
đã thương lượng chuyện đổi tướng, hai ngày này mấy phái trong triều đã
để cử mấy người, vì thế tranh giành bể đầu chảy máu!”
Mộ Dung Gấm trầm ngâm không nói, chính vì chuyện này nàng mới chạy về từ biên quan, ngay cả nàng có hồi thiên thuật, cũng không thể trong thời gian ngắn
khiến Mộ Dung Chinh khôi phục như trước. Huống chi nếu như trong triều
có ý đổi tướng, nhất định sẽ bị người có lòng tranh đoạt một phen, ngụ ý lấy chuyện Mộ Dung Chinh bị thương là chuyện trọng đại, đến lúc đó nhất định sẽ có người vào trong quân đội Mộ Dung thả người. Như vậy quân đội Mộ Dung nhất định sẽ từng chút từng chút bị tan rã, thậm chí sẽ mất đi
quyền khống chế.
Mà Đông Phương Khải kia mặc dù trọng dụng nhà Mộ Dung, nhưng mà có sợ hãi đối với nhà Mộ Dung tay cầm trăm vạn đại quân. Từ xưa đến nay đế vương sợ nhất thần tử cầm binh đề cao thân phận, uy
hiếp long ỷ của hắn, biện pháp tốt nhất chính là để cho hai hổ đánh
nhau, như vậy hắn mới có thể thoải mái.
Nàng không quan tâm quân
quyền, nhưng quân Mộ Dung đối với Mộ Dung Chinh không chỉ là quân quyền, còn là một đám huynh đệ vào sinh ra tử, một đám người thân, nếu chỉ là
hư danh, khẳng định hắn sẽ đau lòng. Vì thế, nàng tuyệt đối sẽ không để
triều đình đổi tướng!
“Tiểu thư, thái tử đến!”
Mộ Dung Gấm xoay người, Đông Phương Trạch sắc mặt có chút mệt mỏi, xem ra mấy ngày
nay hắn cũng không dễ dàng: “Trong triều như thế nào?”
Đông
Phương Trạch lắc đầu: “Hiện tại trong triều vì đổi tướng mà tranh liệt
vô cùng, lão nhị, lão tam đều muốn để cho ngươi của mình tiếp quản, dù
sao cũng là quân đội trăm vạn người kinh sợ một phương, ai cũng muốn
có!”
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
“Mặc dù phụ thân bị thương, nhưng sao tới mức cần phải đổi soái? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tin tức từ biên quan truyền đến, lại bị người có lòng thay đổi, nói tướng
quân trọng thương hôn mê bất tỉnh, hơn nữa không còn sống bao lâu, cho
nên phụ hoàng mới không thể không đổi tướng, nhưng hiện tại vẫn còn chưa quyết định!”
Mộ Dung Gấm trầm ngâm, nhà Mộ Dung nhân khẩu mỏng
manh, trong triều không có người nào, hôm nay muốn tìm người thay đổi
cục diện cũng không có, chẳng lẽ phải thuận theo ý trời hay sao?