Thiên Kim Sống Lại

Chương 45: Chương 45





Bây giờ chắc cũng đã gần 3 giờ sáng, Chu Phong Thanh không còn cách nào đem cả hai người đi xuống núi, nữ vương kia rất nhiệt tình mà tiễn 3 người ra tận cửa.

Chờ đến khi không thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa, nữ vương liền ra lệnh thả hết đám người còn lại ra.

" Nữ vương, ngài không trừng phạt bọn họ nữa à "
" Không làm không làm nữa, đều là ý kiến cổ hủ của mấy lão già kia vừa không giúp được gì vừa lãng phí thời gian ".

" Tôi sẽ đi ra ngoài một thời gian, có chuyện gì thì truyền tin tới là được " Nữ vương không cho trưởng tộc có cơ hội thích ứng, liền xách làn váy mang theo đống trang sức rời đi.

Đường đi xuống khá thuận lợi, không còn lạnh lẽo như lúc cô đi lên.

Thời Yên sau chuyến này đã bị dọa kinh hồn bạt vía, cô nói xin lỗi Chu Phong Thanh.

Chu Phong Thanh chỉ hỏi :" Sao cậu lại chọc đến đám yêu tộc đó thế ?"
"Không phải do tớ, tớ chỉ là tình cờ bị bắt đi theo ".

"Cậu nói vậy là sao ? " Chu Phong Thanh vừa bế Phó Thụy Tuyết, còn là bế kiểu công chúa đi chầm chậm xuống dưới chân núi.

Đám nghệ sĩ trong tổ chương trình đỏng đảnh khó chiều, một nghệ sĩ nữ nào đó trong lúc đi tìm thức ăn thì thấy tượng đá của yêu tộc không hề kiêng nể gì lên tiếng chê bai, lời lẽ thậm tệ, giống như là trút giận lên.

Vì cô ta có khá nhiều lưu lượng nên không ít người cùng hùa theo, kẻ tung người hứng.


Kể từ sau đó tổ chương trình mới gặp những chuyện kì lạ.

Chu Phong Thanh nghe xong thì cảm thấy đúng thật là cái miệng hại cái thân.

" Thôi quay về nhà dưỡng sức đi, sau này đi quay chương trình nào thì tìm hiểu kĩ một chút, tính mạng là quan trọng nhất " Chu Phong Thanh nhắc nhở Thời Yên, Thời Yên cúi đầu ngoan ngoãn nói :" Tớ biết rùi " " Cảm ơn cậu " cô nợ Phong Phong quá nhiều.

" Không cần khách sáo, mời tớ bữa cơm là được rồi ".

" Ừm ừm, tay tớ đỡ đau rồi, để tớ bế người giúp cậu " Thời Yên xoa xoa cổ tay rồi đưa tay ra muốn bế.

" Sắp tới nơi rồi " Chu Phong Thanh từ chối với cái sức tay trói gà không chặt đó của Thời Yên chắc bị người này đè bẹp dí rồi.

" À mà cậu đi lại được lúc nào thế " Lúc nãy hoảng quá nên Thời Yên quên béng mất chuyện này.

" À ừm, mới gần đây thôi " Chu Phong Thanh rất tự nhiên nói, cô đột nhiên nhớ ra không biết đã đến 3h hay chưa, nếu như anh của cô đến thì cô cũng không biết giải thích thế nào.

3 người xuống núi kịp thời, Phó Phong Niên ở dưới chân núi mà sốt ruột chờ đợi, thấy có người bước xuống liền chạy về phía đó.

" Mém nữa là tôi gọi cho anh cô rồi " Phó Phong Niên thấy người lành lặn trở về liền thở phào nhẹ nhõm, trái tim giăng cao bây giờ đã hạ xuống.

" Ừm, bế giúp tôi người này " Sức lực Phó Phong Niên cũng không tồi, bế được người kia dễ dàng, bế được rồi mới thật sự thảng thốt, sao anh trai cô lại ở đây.

Tuy Phó Phong Niên đã thu hồi ánh mắt kia lại nhưng Chu Phong Thanh đã nhìn thấy được, cô cũng không nói gì, quyết định giả ngơ.

Thời Yên gọi điện báo cho tổ chương trình, nói rằng mình thức dậy đi vệ sinh thì không thấy ai cả, vì sợ quá nên chạy xuống dưới chân núi.

Chu Phong Thanh không về Chu gia nữa mà về căn cứ riêng của mình.

Từ khi cô gia nhập mấy web chợ đen kia thì đã ngầm mua nhà bên ngoài đứng tên của nhân viên duy nhất trong tổ chức, nhân viên không ngờ có miếng bánh ngon, à không phải ,là nhà rơi trúng đầu.

4h sáng, anh ta chạy đôn chạy đáo ra mở cửa tiếp đón bà chủ, không mở cửa thì thôi vừa mở cửa đã thấy người toàn thân dính máu.

" Ể, bà chủ chúng ta có thiếu nhân viên thì không được vi phạm pháp luật đâu " nhân viên kia hơi hốt hoảng.

Chu Phong Thanh liếc nhìn anh nhân viên, ánh mắt như muốn nói : Anh bị thiểu năng à.

Nhân viên kia nhận được ánh mắt bà chủ liền cười hè hè :" Tôi gọi bác sĩ tới nhé ".


" Ừm" coi như còn nhanh nhẹn.

Nơi này trông giống một công ty tư nhân, hay câu lạc bộ game gì đó, trông cũng rất bình thường.

Phó Phong Niên cũng không nghi ngờ gì, cô hỏi Chu Phong Thanh :" Cô quen người này à ?"
"Quen biết một chút, sao vậy, cô cũng quen à ? " Chu Phong Thanh dựa vào tường nhướng mày điềm nhiên hỏi Phó Phong Niên.

" Nhìn anh ta có chút đẹp trai thôi " Phó Phong Niên nhếch môi ra vẻ phóng khoáng nói.

" Đúng là có chút đẹp " Chu Phong Thanh lạnh nhạt đáp lại.

Phó Phong Niên không biết cảm giác bây giờ là gì, anh trai ruột của cô được lão đại Chu nhắm trúng, không biết nên vui hay nên buồn.

Bác sĩ tới kiểm tra cho Phó Thụy Tuyết, ông ta bảo là chỉ bị thương ngoài da, còn có một vài vết thương sâu do dao găm, máu dính trên người đa số không phải là máu của cậu ấy.

Nhân viên kia tắm rửa cho Phó Thụy Tuyết rồi đặt anh trên giường lớn.

Cô kêu Phó Phong Niên ra về, vì nơi này chỉ mới chuẩn bị 2 gian phòng, lo sợ cho nhân viên có eq âm vô cực của mình nên cô cho Phó Thụy Tuyết nằm dưới sàn, còn mình nằm trên giường.

Nhưng nhân viên của cô nói rằng không thể để người bệnh nằm như vậy được, sau đó Phó Thụy Tuyết được tặng thêm 2 lớp chăn bông mềm mại.

Nhân viên thầm cảm thấy eq của bà chủ quá kém rồi.

Một chủ một người chê bai eq lẫn nhau.

Chu Phong Thanh vừa đặt lưng xuống giường là ngủ được ngay, trời vừa sáng Phó Thụy Tuyết mới tỉnh lại, thấy không gian xạ lạ, quần áo trên người ấm áp thoải mái anh vẫn căng cứng người, vừa động đậy một cái liền thấy toàn thân đau nhói.


" Anh động đậy thêm cái nữa liền đi đời nhà ma đấy "
Chu Phong Thanh mới tỉnh dậy ngáp ngắn ngáp dài mà nhắc nhở đầy thiện chí.

Cô không ngủ được tiếp nữa rồi, bây giờ mới có 6 rưỡi sáng.

" Là cô cứu tôi sao " Phó Thụy Tuyết vừa mừng vừa lo.

" Ừm " Chu Phong Thanh lật điện thoại tìm kiếm app đặt đồ ăn vừa trả lời.

" Cảm ơn cô " Phó Thụy Tuyết chân thành nói.

Chu Phong Thanh đột nhiên giở thói lưu manh trêu chọc :" Anh có gì để cảm ơn tôi chứ, lấy thân báo đáp à ".

Da mặt Phó Thụy Tuyết cũng rất dày: " Ừm ".

Chu Phong Thanh :!
Dễ dàng như vậy ?
Thỏa hiệp như vậy ?
Lúc này không phải nên tức giận khó chịu, nói mấy câu đại loại như bán nghệ chứ không bán thân sao ?