Thiên Kim Làm Vợ Kế

Chương 70: Hà tất phải làm khổ mình




Tiết Minh Viễn từ nhà trước vòng ra viện sau tìm Nhược Thủy, ấy vậy mà lại thấy có người đang nắm tay nàng. Lúc này, Nhược Thủy nghe thấy động, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Minh Viễn đang tròn mắt nhìn mình, nàng lập tức rụt tay lại theo bản năng. Song, Hoàng đế đã bị nàng vùng ra một lần, khi vừa thấy nàng toan vùng ra y đã siết chặt hơn, cảnh tượng này trong mắt Tiết Minh Viễn chính là một gã đàn ông xa lạ có ý đồ bất chính với Nhược Thủy.

Người hôm nay đến Diêu gia đều là khách quý, không ít người đưa theo kẻ hầu, thế nên những tên cấm vệ quan đang ngăn cản kia bị Tiết Minh Viễn coi là những hạ nhân bình thường, y cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Có lẽ vốn dĩ y đã chẳng buồn nghĩ đến, trong tâm trí y lúc này chỉ biết có người đang chòng ghẹo nương tử mình, dù cho ngươi có là thiên hoàng lão tử ta cũng không để yên. Thế là Tiết Minh Viễn lớn tiếng quát: "Khốn kiếp! Mau buông tay cho ông!"

Một câu nói này có thể nói đã khiến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, nó là nguyên nhân khiến mọi người chết lặng, mặt ai nấy cũng đều biến sắc. Đám cấm vệ quân gần đấy nhanh chóng tập hợp lại, quát mắng: "To gan!" Họ rút đao đeo bên hông ra, chẳng mấy chốc đã chế ngự được Tiết Minh Viễn, chẳng biết đám hộ vệ từ đâu ra đã vây vòng quanh, giương mắt nhìn Tiết Minh Viễn chằm chằm.

Nhược Thủy kinh ngạc hét lên: "Phu quân!" Diêu Nhược Táp vội vàng chạy ra khỏi noãn đình, phóng như bay đến trước mặt Hoàng đế cung kính hành lễ nói: "Hoàng thượng, kẻ không biết không có tội, xin người tha thứ cho muội tế vô tri đã lỡ lời."

Hai tiếng "hoàng thượng" kia khiến Tiết Minh Viễn ngỡ ngàng, lúc này y mới quan sát kỹ càng nam nhân đang đứng đằng kia. Dáng vẻ người này dong dỏng cao, mày dài mắt phượng, đôi môi mỏng mím chặt, cằm thon hơn nghếch lên, chỉ cần đứng đó thôi đã toát ra khí thế ngạo nghễ áp đảo chúng sinh. Thân vận trường bào màu lam đậm, ngang hông là chiếc đai lưng minh hoàng thêu hoa văn phi long tại thiên biểu trưng cho thân phận hoàng tộc.

Cấm vệ quân đứng phía sau nhanh chóng đè y xuống, miệng quát lớn: "Quỳ xuống!" Cả người Tiết Minh Viễn quỵ xuống nền tuyết, lưng con run rẩy vì khiếp sợ. Dù gì Tiết Minh Viễn cũng chỉ là một bách tính bình thường, có thể nói là một người sống dưới đáy tháp ở triều Đại Ung này, vậy mà lúc này đây y đang đứng trước mặt người thống trị quốc gia này, vì quá sợ hãi nên chẳng thể suy nghĩ được gì.

Cơ Thoan chẳng nói một lời, y đứng nguyên vị đánh giá Tiết Minh Viễn, một gã đàn ông tầm thường mà có được Nhược Thủy, hắn ta có tài đức gì, dựa vào cái gì mà có được nàng! Tiết Minh Viễn quỳ đằng kia đã dần thoát khỏi nỗi sợ hãi ban đầu, dần dần có phản ứng. Tại sao mình lại quỳ ở đây? À phải, là do mình dám mắng Hoàng đế. Bản thân ăn gan hùm mật gấu gì mà lại dám mắng nhiếc thiên tử? Bởi vì hắn dám nắm tay Nhược Thủy không chịu buông lơi.

Suy nghĩ rõ ràng xong, Tiết Minh Viễn vẫn quỳ nhưng lưng thẳng dần, nghiêm trang mài gối trên nền tuyết giá. May mà ngươi có dẫn theo cấm vệ quân đấy, bằng không ông đây không chỉ nói vài câu đơn giảin như thế, ông sẽ lao lên dần cho ngươi một trận. Bản thân y không có quyền thế ngút trời, nhưng vì bảo vệ Nhược Thủy y có thể hi sinh tất cả, bất kể phải trả giá thế nào. Dù cho đối phương là hoàng đế, Tiết Minh Viễn cũng không hối hận.

Tiết Minh Viễn hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Cơ Thoan. Hai người đàn ông nhìn nhau, Cơ Thoan bỗng mỉm cười, y nhìn Tiết Minh Viễn với ánh mắt chế giễu, ngạo mạn. Nhược Thủy, nàng nhìn rõ chưa, ta của hiện tại có thể khiến bất cứ kẻ nào cũng phải quỳ rạp dưới chân, đây chính là sức hấp dẫn của quyền lực. Gã đàn ông không quyền không thế này có gì tốt chứ, hắn thậm chí còn không thể bảo vệ nàng.

Tiết Minh Viễn đáp trả ánh mắt từ Cơ Thoan bằng một nụ cười nhạt, lẩn khuất bên trong ý cười là sự chán ghét lẫn thương hại. Tiết Minh Viễn cho là mình đã biết vị hôn phu xuất thân từ hoàng tộc của Nhược Thủy trước đây là ai. Tiết Minh Viễn không thỉnh tội, không xin tha, y chỉ hơi cúi đầu, tư thế quỳ thẳng thớm vẫn giữ nguyên. Ta buộc phải quỳ trước hoàng quyền ngút trời, không phải vì Hoàng đế Cơ Thoan ngươi. Ta không làm gì sai, ta không có tội!

Cơ Thoan nheo mắt nhìn Tiết Minh Viễn rất bình tĩnh đằng kia, không nói lấy một lời, mọi người xung quanh cũng chỉ lặng lẽ đứng đấy nhìn hai người họ. Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã đủ thời gian uống cạn hai ly trà, ai nấy đều cảm thấy lạnh lẽo, huống chi là Tiết Minh Viễn đang quỳ dưới nền tuyết giá. Chẳng những thế, Tiết Minh Viễn đã nghĩ y tìm Nhược Thủy rồi quay về ngay nên không choàng thêm áo khoác ngoài.

Thế nhưng Tiết Minh Viễn vẫn quỳ nơi ấy, hơn nữa còn khẽ mỉm cười, tựa như lúc này đây đang là tiết xuân ấm áp, bản thân y cũng không thuộc về nơi này. Không giải thích, không cầu xin, dùng thái độ trầm mặc phản kháng. Nhược Thủy thở dài một tiếng, nàng xoay người quỳ xuống bên cạnh Tiết Minh Viễn, nhẹ nhàng nói: "Xin Hoàng thượng bớt giận, phu quân mạo phạm thánh giá, xin Hoàng thượng đừng trách kẻ vô tri, tha thứ cho phu quân." Nói xong, nàng khấu đầu thật thấp.

Tiết Minh Viễn muốn quay sang kéo Nhược Thủy dậy, nhưng toàn thân y đã đông cứng. Cơ Thoan nhìn Nhược Thủy dập dầu, y chau mày hỏi: "Nàng hà tất phải làm khổ mình như thế?" Hà cớ gì nàng lại đánh đổi vinh hoa phú quý quyền thế ngút trời này để khúm núm bên cạnh hắn. Lẽ nào theo ta, cùng ta bắt đầu lại không tốt hơn sao?

Nhược Thủy mỉm cười nhìn Cơ Thoan, hỏi ngược lại: "Phải, hà tất gì phải làm khổ mình như thế chứ?" Kiều quy kiều lộ quy lộ (*đường là đường, cầu là cầu, không thể vì tình cảm riêng tư mà bỏ lỡ đại sự; gần nghĩa với câu: nước sông không phạm nước giếng), hà cớ gì ngài lại đến quấy rầy cuộc sống của ta. Việc gì ngài cứ mãi dây dưa không dứt, sao không để quá khứ ngủ yên mà sống thật nhẹ nhàng.

Cơ Thoan như con thú bị thương giãy dụa đến phút cuối cùng, y nhìn Nhược Thủy bằng ánh mắt bi thương, thống thiết hỏi: "Cung Vị Ương còn thiếu một nữ chủ nhân, ta dám đảm bảo rằng nàng sẽ là người con gái hạnh phúc nhất trên thế gian này! Nàng sẽ có một cuộc sống độc nhất vô nhị tại Vị Ương cung, tất cả những hắc ám chốn này sẽ không chạm vào nàng, ta sẽ để con trai nàng nàng kế thùa giang sơn vạn dặm này, cả thiên hạ sẽ phủ phục dưới chân nàng."

Nhược Thủy không vì thế mà dao động, nàng vẫn dịu dàng cười nói: "Hoàng thượng, thiên thu bắc đẩu giữa chốn cung cấm lạnh lẽo khổ sở sao bì được với trăm năm phiêu bạt giang hồ sống cuộc sống thần tiên quyến lữ. Dân phụ mong Hoàng thượng sớm tìm được người này." Nàng vẫn nhẹ nhàng cự tuyệt, không hề do dự. Tôn nghiêm của đấng quân vương bất dung sự níu kéo này của y. Cơ Thoan lập tức khôi phục lại mỹ mạo tôn quý, khẽ nói: "Đứng lên đi, kẻ không biết không có tội."

Noi đoạn y xoay người bỏ đi, chẳng ngoái đầu lại, bóng lưng trên nền tuyết trắng trông thật thê lương, quạnh quẽ.

Đêm ấy Hoàng đế đến nghỉ tại điện của Hoàn quý phi. Hoàn quý phi xuất thân thân danh môn, cầm kỳ thi họa hết thảy đều tinh thông. Nàng ta cười nói với Hoàng đế, thăm hỏi chuyện hằng ngày, rồi bảo hai người con trai của bọn họ đã lớn, hôm nay đã có thể thay mặt hoàng gia, nhất định là đủ khả năng giúp phụ hoàng chúng phân ưu, thay Hoàng thượng lo liệu mọi việc.

Cơ Thoan nghe Hoàn quý phi nói vậy bèn mỉm cười, tiếp đó bất ngờ nói: "Đã lâu trẫm chưa nghe nàng hát, hôm nay hát một bài đi."

Hoàn quý phi quá đỗi vui mừng, bản thân nàng ta có thể khiến Hoàng thượng nhớ nhung chính là chuyện tốt. Nàng ta lập tức sai người dâng đàn lên, còn mình đi đổi y phục. Kế đó nàng ta ngồi trước đàn, cười hỏi: "Hôm nay Hoàng thượng muốn nghe khúc gì? Lan nhược từ, hay là Bạch điểu, thần thiếp vừa mới học được..."

Cơ Thoan chưa nghe xong đã ngắt lời: "Nàng có thể hát một đoạn Phương hoa khúc không?"

Hoàn quý phi hơi ngạc nhiên, sau cũng gật đầu, Cơ Thoan vừa cười vừa nói: "Vậy hát bài này đi."

Tiếng ca lanh lảnh như chuông bạc hòa cùng tiếng đàn, Cơ Thoan không ngắm mỹ nhân biểu diễn mà tự ôm bầu rượu vào lòng, nghiêng người ngồi trên miên tháp xa hoa, y phục xốc xếch, mỗi một tiếng ca cất lên là một ngụm rượu nuốt vào tim. Đôi mắt Cơ Thoan miên man vô định.

". . .

Khung trời biếc trải khắp chín vạn dặm, làn gió kia rong ruổi tìm kiếm bóng hình ai?

Thiên thu bắc đẩu, cung ngọc lạnh lẽo đắng cay, chẳng bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm phiêu bạt chốn giang hồ."

Khung trời biếc chín vạn dặm kia, ai ngắm cùng ta? Được thiên hạ, mất nàng. Cơ Thoan ôm bầu rượu bằng bạc ngửa cổ nốc, chén cũng chẳng cần. Chẳng mấy đã cạn vài bầu, Hoàn quý phi nhìn ra được tâm trạng Hoàng đế không tốt, nàng ta cứ ngồi đấy hát đi hát lại mãi một khúc ca.

Cơ Thoan đã ngà ngà say lại nốc thêm một bầu rượu nữa, chẳng mấy đã ho sặc sụa. Y đặt bầu rượu xuống, ôm ngực mà ho, sau cùng còn ho đến trào lệ, Cơ Thoan bụm miệng khổ sở, mặc cho những giọt nước mắt từ từ lăn trên khuôn mặt. Thần tiên quyến lữ ư, được, Cơ Thoan ta buông tay, thành toàn nàng một đời phiêu bạt bốn phương!

Giữa đêm khuya, có kẻ dùng rượu Đỗ Khang giải sầu, say đến quên cả đất trời. Đằng kia cũng có người hoa lê đẫm mưa, đau lòng mà rơi lệ.

Nhược Thủy vắt chiếc khăn tay vừa được lấy ra từ thau nước ấm, cố gắng vắt kiệt, rồi đắp lên đầu gối Tiết Minh Viễn. Nhược Thủy tận mắt chứng kiến Tiết Minh Viễn quỳ dưới nền tuyết giá quá lâu khiến đầu gối bị thương, đôi mắt nàng phiếm nước, hẳn là chàng đau lắm. Nàng cẩn thận đặt chiếc khăn ấm lên trên, Tiết Minh Viễn nửa nằm nửa ngồi trên giường, ngắm nhìn từng động tác của Nhược Thủy, y cười rất thản nhiên: "Hắn ta đúng là dọa người, ta không đau, nương tử đừng lo lắng."

Trong thoáng chốc, sự yêu thương của Nhược Thủy tan thành mây khói, nàng lại nhúng chiếc khăn vào thau nước, khuấy cho nổi bọt, tức giận nói: "Ai bảo chàng thiếp lo lắng cho chàng, thiếp chỉ lo con thiếp không có cha thôi! Người đó là Hoàng thượng đấy chàng có biết không, bình thường thấy chàng thông minh, gặp đại quan biết mở lời nịnh nọt, sao hôm nay mồm mép đi đâu hết cả rồi. Cúi đầu nhận sai thôi mà sao cũng không thể chứ."

Tiết Minh Viễn tủi thân lí nhí phản bác: "Hắn là Hoàng đế cũng không thể ngang ngược thế chứ, hơn nữa ta không sai, nếu hắn không phải Hoàng đế ta đã chặt chân hắn!" Nói đoạn, y làm ra vẻ đáng thương lần tìm bàn tay Nhược Thủy hòng an ủi bản thân.

Nhược Thủy trừng mắt nhìn Tiết Minh Viễn: "Chàng giỏi chịu đựng lắm cơ mà!" Tiết Minh Viễn vẫn giữ nguyên bộ mặt ý như nói ta không sai, y nhìn Nhược Thủy nhẹ nhàng nói: "Ta vừa thấy vị hôn phu trước đây của nàng, bỗng chốc cả người đầy bản lĩnh..."

Nhược Thủy lặng thinh nhìn Tiết Minh Viễn, môi nàng mỉm cười nhưng ánh mắt rất hung dữ. Tiết Minh Viễn vừa cười hề hề vừa nói: "Nương tử thật hung dữ, chẳng trách người ta không cần nàng. Nhưng chẳng hề gì, phu quân rất thích dáng vẻ hung tợn của nàng." Một câu đùa đã khiến hai người thoải mái hơn, chuyện cũ đã qua cũng có thể đem ra pha trò.

Chuyện lần này với Nhược Thủy là đau thương, đối với Tiết Minh Viễn cũng chẳng thích thú gì. Nó nhắc nhở Tiết Minh Viễn rằng y còn chưa đủ mạnh, tình địch là người nắm hoàng quyền, không nói lý chỉ lấy hoàng quyền ra uy hiếp. Thế nhưng giờ đây hai người là đã phu thê, phu thê đồng tâm chẳng điều gì có thể khiến họ e ngại.

Thọ thần của Diêu thái phó vừa qua đã đến lễ mừng năm mới. Tiết Minh Viễn cùng Nhược Thủy và đám trẻ cùng đón năm mới ở Diêu gia. Lễ Tết vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đến nhà họ Diêu chúc Tết, qua mùng năm, bổn gia cử hành một ngày họp mặt. Đương gia các nhà thuộc họ Diêu cùng tề tựu lại một chỗ, lấy danh nghĩa mừng năm mới để gặp mặt bàn luận về chuyện của Nhược Thủy, chính xác mà nói thì là qua chuyện của Nhược Thủy để tìm ra vấn đề mà Diêu gia gặp phải.

Quá trình cụ thể ra sao không ai biết rõ, nhưng Tết vừa qua, Diêu thái phó đã đứng đầu các văn thần, lấy lý do con trai trưởng do Hoàng hậu thân sinh đã tròn tám tuổi, dâng tấu lên Hoàng đế yêu cầu Hoàng thượng sắc phong con trưởng làm thái tử, lập người kế thừa trước, giữ vững nền tảng quốc gia. Một bản tấu chương đã làm dấy lên ngàn đợt sóng, khiến triều đình vốn gió yên biển lặng một lấy nữa dấy lên ngọn lửa tranh đoạt hừng hực.