Thiên Kim Làm Vợ Kế

Chương 30: Diệc Phong các




Sáng sớm hôm sau, Thẩm tiểu muội và Triệu viên ngoại tình chàng ý thiếp nồng nàn, khiến Triệu viên ngoại rất vui vẻ, ôm chầm lấy Thẩm tiểu muội cười vang. Thái độ của Thẩm tiểu muội cũng rất tự nhiên, coi chuyện này không phải hiểu lầm, cũng không phải vì rượu mà không khống chế được, chính là ta chạy đến bên chàng. Triệu viên ngoại rất thích cảm giác này, khiến trái tim nam nhân của y vô cùng thỏa mãn.

Triệu viên ngoại chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý đưa Thẩm tiểu muội về phủ làm thiếp thật đệ Lục phòng của y. Thẩm tiểu muội yểu điệu ôm lấy Triệu viên ngoại, ríu rít nói rằng ta chờ chàng đó. Hai người vận lại xiêm y, dùng điểm tâm xong, Triệu viên ngoại từ biệt Tiết Minh Viễn.

Thẩm tiểu muội vốn không phải là họ hàng của Tiết gia, cũng không phải hạ nhân trong nhà họ Tiết, cho nên việc này đúng ra không cần phải thông qua Tiết Minh Viễn. Nhưng một khi đã nên chuyện ở Tiết gia, Triệu viên ngoại cũng không tránh được phải chào hỏi vài câu. Triệu viên ngoại và Thẩm tiểu muội nhất kiến chung tình, giữa đêm khuya thanh vắng kìm lòng không đặng, cảm tạ nơi đất lành này của Tiết Minh Viễn.

Tiết Minh Viễn vừa nghe thấy, mặt y lạnh lùng hẳn, việc này có khác gì là y mưu mô nhét người vào bên cạnh Triệu viên ngoại, rồi gia quyến bọn họ sẽ nghĩ sao về y đây. Liệu họ có vô duyên trách cứ vì một chuyến đến thăm nhà mình mà rước về một tiểu thiếp, không biết nhà kia là cái nơi quỷ quái gì.

Tiết Minh Viễn nghiêm mặt giải thích: "Thẩm cô nương là muội muội của thiếp thất ta, mấy hôm nay trong nhà đi vắng nên đến bầu bạn với tỷ tỷ muội ấy. Nào ngờ lại làm ra chuyện này, xin Triệu gia ngàn vạn lần lượng thứ cho. Ta nhất định sẽ thay Triệu gia làm rõ chuyện này."

Triệu viên ngoại khoát tay bảo: "Cần gì phải nói vậy, ta uống rượu chứ nào phải xuân dược. Chuyện này hai bên đều tình nguyện, Tiết lão đệ làm Nguyệt Lão se duyên âu cũng là điều tốt. Ta còn đang muốn cảm tạ Tiết lão đệ đây, tùy ý không bằng trùng hợp, đêm nay ta mời rượu, nếu lão đệ nể mặt thì nhất định không say không về. Nếu không đến tức trách ta hôm qua hành sự lỗ mãng, ta cũng hiểu."

Tiết Minh Viễn vừa nghe vậy bèn liên tục xua tay: "Triệu gia khách khí rồi, đêm nay tiểu đệ nhất định đến dự." Nói xong, Triệu viên ngoại đưa người đi ngay.

Lúc Triệu viên ngoại trò chuyện với Tiết Minh Viễn, Thẩm tiểu muội cũng đã về tới phòng của Thẩm Mộ Yên. Thẩm Mộ Yên cả giận nói: "Trong nhà Triệu viên ngoại đã có năm phòng thiếp, con trai trưởng của ông ta lớn hơn muội không bao nhiêu. Ta đã nói muội đừng làmthiếp, muội lại chẳng nghe, cứ thế mà lao vào chỗ tối tăm mù mịt!"

Thẩm tiểu muội vừa dọn dẹp đồ trang sức vừa nói: "Muội chẳng thấy chuyện này có gì không tốt, tỷ tỷ muốn nắm quyền chủ mẫu, nhưng muội không cần cái danh hão ấy. Khi tỷ tỷ còn ở nhà thường không ra ngoài nhiều, muội thì khác, muội cũng có thể coi như đã gặp được rất nhiều loại người."

Nàng ta vừa nói vừa đặt mớ đồ trong tay xuống, nghiêm nghị nói rằng: "Khi muội phụ giúp ở cửa hàng, có người làm vợ nhà nghèo, cũng có người gả vào hào môn. Con dâu nhà nghèo thì phải qua lễ năm mới mới dám mua ít vải may đồ mặc thường, miệng vẫn cười nhưng mỗi ngày đều vật lộn với miếng ăn, cái mặc. Mấy tiểu thiếp nhà giàu có thì khác, tuy không thường tươi cười nhưng mua sắm rất hào phóng, chẳng sầu lo chuyện gì. Tỷ nói đi, muội chưa từng được sống những ngày ngọt ngào mà đã phải theo kẻ nghèo hèn chịu khổ, vậy há chẳng phải là nghĩ quẩn sao?"

Thẩm Mộ Yên cũng không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ khàng bảo: "Chuyện này không ai quản được, thói đời nóng lạnh muội cũng biết, muội bằng lòng là tốt rồi."

Tiết Minh Viễn ở bên kia cũng đang bàn với Nhược Thủy về vấn đề này, Nhược Thủy cảm thấy Thẩm tiểu muội này cũng có thể coi là kỳ nữ, tuy rằng dụng tâm vào chuyện thế này không thể nói là tốt được. Thế nhưng ấy là chuyện chung thân đại sự của người ta, đến phiên mình nhúng tay vào sao, người ta nào có xin mình chỉ dạy chứ.

Nhược Thủy cười nói: "Chuyện này dù không lớn, nhưng chàng nhất định phải giải thích với Triệu viên ngoại mới được."

Tiết Minh Viễn gật đầu nói: "Triệu viên ngoại rất vui về chuyện này, tối hôm nay còn muốn bày tiệc rượu cám ơn ta."

Nhược Thủy cất tiếng nói: "Vậy thì buổi tối chàng uống ít rượu một chút."

Tiết Minh Viễn ừ một tiếng, sau bèn nói: "Phải rồi, nàng nói với Thẩm thị kêu muội muội nàng ấy mau mắn lên. Cũng sắp xuất giá đến nơi rồi, cũng chẳng phải nhà chúng ta dâng hai tay đưa đến. Còn nữa, nói cho nàng ấy biết, sau này nếu không có việc gì thì người nhà mẹ đẻ nên hạn chế đến đây, tránh gây nhiều chuyện khó xử!" Nhược Thủy ngồi bên cạnh mỉm cười khuyên nhủ Tiết Minh Viễn bớt giận.

Tiết Minh Viễn đi dự tiệc tối, Triệu viên ngoại bày tiệc ở Thúy Mãn lâu, khách mời cũng là mấy người có mặt ở bữa tiệc tối qua. Mọi người họp mặt vừa nói vừa cười, đột nhiên Triệu viên ngoại lên tiếng nói: "Cái này người ta gọi là bánh ít có đi, bánh quy có lại, tối nay sau khi tàn tiệc, ta xin mời mọi người cùng đến Diệc Phong các vui thú một phen!"

Lời kia vừa dứt, ai nấy trên bàn đều trầm trồ ngợi khen. Diệc Phong các chính là thanh lâu danh tiếng nhất ở Đài Châu, có chiêu bài lớn là các cô nương hầu như sau cùng đều được hoàn lương, các cô nương sa vào chốn hồng trần đều vì có nỗi khổ riêng, nếu có thể thoát khỏi bể khổ, bọn họ tuyệt đối không ngăn cản. Đương nhiên giá chuộc thân cũng không hề rẻ.

Triệu viên ngoại cười nói: "Ta cố ý đặt trước một phòng, vừa vặn hai hôm nay đều có mặt Dung cô nương của Túy Phong các."

Bên cạnh có người trêu ghẹo nói: "Ta nói Triệu gia ngài đúng là tốt bụng mà, hóa ra chúng ta đây chỉ để ngụy trang, cốt là để gặp người thương đây mà." Triệu viên ngoại không phản bác, chỉ cười ha hả mấy tiếng.

Sau khi ăn xong, Tiết Minh Viên khéo léo từ chối ý tốt của Triệu viên ngoại: "Ta biết Tiết lão đệ là người đứng đắn, chúng ta chỉ qua ấy tìm nơi uống rượu thôi, đi nào đi nào, nể mặt ca ca đi." Tiết Minh Viễn khước từ không được, bèn sai kẻ hầu về nhà báo rằng tối nay có thể y không về được, sau đó đi cùng mọi người.

Mọi người cùng rảo bước đến cửa lớn của Diệc Phong các, một tú bà bước ra cười hỉ hả: "Mong đợi các vị đã lâu. Mau vào trong ngồi đi, xin mời xin mời. Triệu gia, gian phòng ngài dặn tôi đã chuẩn bị xong."

Sau khi mọi người an tọa, tú bà mới gọi mấy cô nương đến, từng người rồng rắn nối đuôi nhau vào, sau đó bà ta đứng ở cửa cười nói: "Các cô nương mau chào hỏi các vị đại gia đi." Triệu viên ngoại khăng khăng đòi gặp Dung cô nương, tú bà rối rít xin lỗi rằng Dung cô nương đang tiếp khách bên kia, đợi lát nữa sẽ đưa đến bên này.

Cô gái ngồi bên cạnh Tiết Minh Viễn chăm chỉ châm rượu, Tiết Minh Viễn cũng phối hợp hòa cùng bầu không khí, mọi người ai nấy chè chén no say. Sau khi đã uống khá nhiều, bọn họ bắt đầu bàn chuyện làm ăn. Nơi kiếm lợi nhuận nhiều nhất không phải là trên bàn đám phán mà là trên bàn rượu. Nói được một lúc thì đã có người bắt đầu cùng các cô nương phong tình. Tiết Minh Viễn thở hắt ra một hơi, bắt đầu ăn hoa quả.

Vị cô nương ngồi bên cạnh thấy có cơ hội bèn kẻ lại chuyện mìn lưu lạc phong trần như thế nào, gia cảnh đáng thương ra sao, đương nhiên sau cùng cốt là muốn được công tử yêu mến. Tiết Minh Viễn tỏ vẻ cảm động, không nói nhiều một câu. Cô nương nọ thấy vị này khách sáo nên không tiện ra tay, người nay kiên định hay là đang chờ ai khác.

Mọi người đang cười đùa vui vẻ thì Dung cô nương đến. Mặc dù chỉ mới cất tiếng chào hỏi nhưng đã khiến Triệu viên ngoại vui mừng khôn kể. nào ngờ theo sau Dung cô nương còn có một người, không ngờ người này chính là ca ca của Viên thị. Đại cữu ca nhà họ Viên cũng đến bàn chuyện làm ăn, nghe nói Tiết Minh Viễn đến, vừa hay biết được Tiết Minh Viễn quen biết rất nhiều người. Y tự giới thiệu mình là cữu huynh của Tiết Minh Viễn, Tiết Minh Viễn bèn vừa cười vừa nói: "Là ca ca của người vợ đã mất nhà ta."

Cữu huynh nhà họ Viên nhìn cô gái ngồi bên cạnh Tiết Minh Viễn nở nụ cười. Vì bên ngoài cấm đi lại vào ban đêm, đến nửa đêm, Tiết Minh Viễn cũng đành ở lại Diệc Phong các. Tiết Minh Viễn cẩn thận khóa trái cửa phòng, lung lay cửa mấy cái, xác định khóa đã chặt mới đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, y đến chào Triệu viên ngoại một tiếng rồi lập tức ra về.

Sau khi về phủ, Tiết Minh Viễn đến thẳng phòng của Nhược Thủy, đánh tiếng đến điểm tâm cũng chưa ăn, Nhược Thủy bèn tươi cười cho người chuẩn bị điểm tâm cho Tiết Minh Viễn. Ngồi bên cạnh bàn ngắm Tiết Minh Viễn dùng bữa sáng, Nhược Thủy cười hỏi: "Đêm qua chàng ngủ ở đâu?"

Tiết Minh Viễn cúi đầu nói: "Ta ngủ lại Diệc Phong các." Sau mới ngẩng đầu lên nhìn Nhược Thủy mà rằng: "Ta chỉ ngủ có một mình thôi, nàng nhìn người ta xem, muốn thì kiểm tra thử một chút." Nói đoạn, y bèn vươn tay về phía cái mũi nhỏ của Nhược Thủy, nàng bật cười trốn trái trốn phải, hai người náo loạn một hồi. Tiết Minh Viễn ăn thêm mấy miếng rồi bảo trưa nay dùng cơm xong phải xử lý một số chuyện. Tiếp theo y đi tắm rửa, ngày hôm nay nghỉ ngơi tại nhà, chẳng đi ra ngoài.

Cữu huynh nhà họ Viên cũng đã về đến viện của mình, đang trò chuyện với Viên cô nương: "Ngày hôm qua ta đến Diệc Phong các gặp được Tiết Minh Viễn."

Viên cô nương chau mày: "Sao huynh ấy lại đi lang chạ bên ngoài như thế? Đúng là người bên cạnh vô phương quản thúc, để huynh ấy đến mấy chỗ bẩn thỉu. Huynh ấy cũng chẳng phải buôn bán lớn gì."

Cữu huynh Viên gia bèn lên tiếng: "Bàn chuyện làm ăn khó tránh khỏi chuyện này, nhưng ngày hôm qua ta thấy cô nương tên Bảo Nhi ngồi bên cạnh y cũng không tệ. Ta hỏi thăm thì thấy cũng rẻ nên đã mua về, định lát nữa sẽ tặng cho y."

Viên cô nương đùng đùng nổi giận, nàng ta hét lớn: "Cái gì, để Tiết Minh Viễn cưới Bảo Nhi sao? Không được!"

Cữu huynh nhà họ Viên thấy Viên cô nương nóng nảy như thế bèn lạnh lùng lên tiếng: "Chú ý thân phận của muội, muội dựa vào cái gì mà nói không được? Dù cho muội có là thê tử của người ta cũng không có lý do gì mà ngăn cản phu quân nạp thiếp. Chớ có mà học theo đại tỷ của muội, cái tốt chưa học thành đã thành thạo cái xấu, không có một nam nhân nào thích thứ đàn bà ghen tuông đâu!"

Viên cô nương uất ức nói: "Có nạp thiếp cũng không thể nạp Bảo Nhi kia, chuyện này truyền ra e không tiện. Dù gì đây cũng là nhà mà tỷ tỷ đàng hoàng gả vào."

Cữu huynh Viên giáo huấn Viên cô nương: "Mấy danh kỹ này sau cùng đều vào nhà đại quan gia, chẳng lẽ người ta đều không đàng hoàng? Nói muội không biết phép tắc chẳng sai, đừng có vin vào cái cớ này. Ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, nam nhân như con mèo thích ăn vụng, muội càng muốn giữ nó càng chạy xa, muội đem cá đặt trước mặt nó, nó ăn vài miếng rồi cũng chán, một thời gian sau cá kia cũng hỏng thì muội có thể ném bỏ, lúc này y chẳng những không nói gì muội, có khi còn thêm cảm kích."

Viên cô nương bĩu môi, cữu huynh nhà họ Viên lại tiếp: "Ta đã tính rồi, chuyện này nhất cử lưỡng tiện, thứ nhất là xoa dịu mối quan hệ với Tiết gia, có nam nhân nào qua được ải mỹ nhân chứ. Thứ hai, người không vui nhất chính là Diêu thị, nàng ta nhất định sẽ không đồng ý, nếu như ngay lúc ấy náo loạn khiến Tiết Minh Viễn mất mặt thì càng có lợi cho muội. Cho nên lát nữa khi ta đưa người đến, muội cũng phải làm bộ hài lòng, để Diêu thị kia thấy được phụ nữ đúng quy cách là như thế nào. Tiết Minh Viễn nhìn thấy sự đối lập này tự nhiên sẽ ấn tượng với muội."

Viên gia cô nương không vui vẻ gì nhưng cũng đành gật đầu, lát sau hạ nhân nhà họ Viên đã đưa Bảo Nhi đến. Mặc dù Bảo Nhi không phải trang tuyệt sắc nhưng cũng xinh đẹp, hơn nữa còn có vẻ phong trần lẳng lơ, quả thật là một mỹ nhân. Viên cô nương vừa nhìn thấy Bảo Nhi, đôi mắt thường ngày vô lực nay lại suýt bóp chết người ta, khuôn mặt nàng ta dài thượt ra, theo sau cữu huynh Viên gia bước đến nhà chính.