Thiên Kim Làm Vợ Kế

Chương 20: Đều ở lại cả đi




Đại cữu ca nhà họ Viên hối hả nói, một câu lại một câu bổn gia muốn gả muội muội vào nhà họ Tiết. Nhược Thủy cảm thấy vị đại cữu ca này đúng là kỳ lạ, cứ mãi đắm chìm trong thế giới của riêng mình, coi nàng là người vô hình. Tiết Minh Viễn ngồi phía bên kia nhíu mày nói: "Những lời này của cữu huynh không cần phải nói nữa rồi, nay ta đã cưới vợ. Đa tạ cữu huynh cất công đưa dì ba từ Hàng Châu đến mừng tân hôn."

Đại cữu ca Viên gia vừa nghe thấy vậy bèn liếc mắt nhìn tiểu muội nhà mình, sau đó quay sang Tiết Minh Viễn mà rằng: "Không sao, đều là người trong nhà cả, không cần khách khí. Lần này ta đến đây bàn chuyện làm ăn, trên người không mang theo nhiều ngân lượng, ở nhà trọ cũng không tiện nên muốn ở đây như trước kia không biết có được hay không. Nhắc mới nhớ, phòng cho khách ở đây cũng giống ở nhà Viên gia ta. Nói đến đây chắc muội tế vẫn còn nhớ những ngày tháng vui vẻ khi còn ở Hàng Châu nhỉ."

Tiết Minh Viễn trầm tư một hồi, trước đây khi y vừa đến Hàng Châu vẫn luôn ở nhờ khách phòng của nhà họ Viên. Sau khi thành thân, Viên thị bố trí trong nhà theo thói quen, cho nên có sự tương đồng giữa hai nhà. Tiết Minh Viễn cân nhắc ý là để Nhược Thủy biết rằng phải nhượng bộ để hai người kia ở lại, điều gắn kết duy nhất Viên gia còn có thể nhắc đến lúc này chính là sự giúp đỡ trước đây và quan hệ với Tiết Hạo.

Thực ra nếu người nhà họ Viên vẫn giữ hòa khí với Tiết gia, thì với tính cách của Tiết Minh Viễn dám chừng vẫn sẽ coi Viên gia là thân thích, song Viên gia lại quá tuyệt tình, không chừa lấy một đường lui, đến khi gặp chuyện mới vội vàng đến bái phật. Không biết vị trí bấp bênh của Viên gia trong thương hội Hàng Châu còn giữ được bao lâu. Nhược Thủy nhìn nét mặt rối bời của Tiết Minh Viễn, là nét mặt muốn cự tuyệt nhưng nói không nên lời.

Hẳn là trong lòng Tiết Minh Viễn vừa cảm tạ ơn giúp đỡ của Viên phụ năm nào, lại vừa hận việc huynh muội Viên gia đã làm. Nhược Thủy thở dài một hơi, thôi thì để mình vậy. Nhược Thủy nhìn hai huynh muội Viên gia cười nói: "Viên đại ca nói vậy khiến ta thấy chạnh lòng. Thánh nhân có câu có bạn từ phương xa đến thăm, chẳng phải là điều vui mừng hay sao, hơn nữa ta nghe phu quân nói cũng đã lâu không gặp người bạn cũ như ngài. Phu quân luôn miệng nhắc với ta về chuyện lão tiên sinh đã giúp đỡ chàng năm ấy, hôm nay ngài đến đây, hai người cùng nhau trò chuyện về những năm tháng xưa, nâng chén chung vui thì còn gì bằng. Chúng ta cũng mong ngài có thể ở lại chơi. Hơn nữa khách phòng cũng là để cho khách khứa trú lại, sao lại nói tiện với không tiện chứ. Ngài quá khách khí rồi!"

Nhược Thủy từng lời từng lời nói rất trôi chảy, vẻ mặt biểu lộ tình cảm như khi gặp được bằng hữu lâu năm của phu quân mình. Khách sáo cái gì mà nhà của ta cũng là nhà của ngươi, đừng có nói với ta bằng giọng khách khí. Lại vừa khiến huynh muội Viên gia nghẹn họng, bọn họ một hai khóc lóc than thở nhắc đến tình thân giữa hai họ, nàng trực tiếp khẳng định giữa hai người chỉ là quan hệ bằng hữu tốt mà thôi.

Nhược Thủy dẫn một câu là lời thánh nhân, một câu là lời phu quân, cữu huynh Viên gia lẽ nào còn không biết lễ độ. Dù sao cũng không thể nói năng hàm hồ, cái gì mà đại cữu ca của nhà họ Tiết chứ. Ngươi nói ngươi là cữu huynh của phu quân ta, thế cớ gì khi nãy phải vờ vĩnh nói cái gì không thể ở, cái gì không tiện. Thôi thì để cứ để ngươi tự mình ra vẻ, diễn cho thỏa mãn ảo tưởng.

Những lời của Nhược Thủy cũng khiến Tiết Minh Viễn thấy sảng khoái trong lòng, y được Viên gia giúp đỡ lúc khó khăn nên không thể thẳng thừng cự tuyệt. Thế nhưng Viên gia tự tung tự tác lấy thân phận nhạc gia bước vào cửa lớn nhà họ Tiết, kiểu cách này khiến y nuốt không trôi. Nhược Thủy nói rất hay, khách phòng chính là để cho khách ở, Tiết gia cũng không nợ nần gì hai huynh muội Viên gia cả. Tiết Minh Viễn nhíu mày từ nãy sau cùng cũng giãn ra, vừa cười vừa nói: "Phu nhân nói phải lắm." Đại cữu huynh của Viên gia hít sâu một hơi rồi miễn cưỡng cười nói: "Nếu vậy thật cám ơn muội tế."

Giải quyết xong một nhà, Nhược Thủy bèn quay sang phía Thẩm gia, xem ra nhà này không có ơn nghĩa năm xưa để lôi ra kể công. Thẩm gia chăm chú quan sát chuyện của Viên gia thì không khỏi kinh ngạc. Biết lúc này đến lượt mình, Thẩm lão nương ôn tồn nói: "Biết Nhị gia vừa tổ chức đại hôn nên nhà ta cố tình đến chúc mừng Nhị gia và Nhị nãi nãi."

Được lắm, hễ mở miệng ra đều là câu này. Nhược Thủy cười đáp: "Thẩm gia thật có lòng." Nói vào chuyện chính đi. Thẩm lão nương đon đả cười nói: "Con trai nhà lão phải đi Hàng Châu mua hàng nên chỉ còn lại hai người phụ nữ chúng ta. Lão còn phải trông coi cửa tiệm, con gái thứ ba nhà lão chỉ là một cô nương mới lớn, không tiện xuất đầu lộ diện. Cho nên lão nảy ra ý định để nó đến ở cùng tỷ tỷ vài ngày, thật sự là làm phiền Nhị nãi nãi rồi. Con gái nhà lão biết làm cơm lại biết thêu thùa, không biết Nhị nãi nãi có đồng ý để nó ở lại hầu hạ vài ngày chứ?"

Tuy không kể công xưa nhưng ý tứ cũng chẳng khác gì nhà trước. Trước đây khi cô nương nhà các người còn nhỏ thì không nói, bây giờ nhốt cô ta trong phòng liệu có thể chết đói sao? Đâu còn là một đứa trẻ nữa, sao phải đến phiền chúng ta trông nom chứ. Suy cho cùng đã rước vào một con hổ thì thêm một con sói cũng chẳng hề gì. Nhược Thủy vừa cười vừa nói: "Được, cũng không phải chuyện lớn lao gì, đâu đáng để cả nhà phải cất công đến. Vừa hay mấy hôm nay tỷ tỷ nhà cô nương cũng không có gì làm, đến bầu bạn với tỷ tỷ vài ngày cũng tốt. Chỉ có điều khách phòng đã có người dùng, e là cô nương phải ở trong viện của tỷ tỷ rồi."

Thẩm lão nương thấy Nhược Thủy lập tức đồng ý thì cười tít mắt ra chiều hài lòng lắm, sau mới nịnh nọt nói: "Nhị nãi nãi đúng là xuất thân từ nhà thế gia vọng tộc có khác, từ thái độ đến hành động đều khiến người ta khâm phục. Cô nương nhà lão có làm một ít thức ăn, chỉ là những món dân dã quê mùa thôi, Nhị nãi nãi không ngại thì mời nếm thử." Nhược Thủy mỉm cười nói: "Khách sáo rồi, đến đây một chuyến cũng đủ thành ý, mọi người mau đi thăm Thẩm di nương đi." Nhà các vị muốn đưa người vào cũng phải xem xem con gái nhà các vị có đồng ý hay không chứ.

Mọi chuyện đã dàn xếp xong, người cần đến khách phòng thì đến khách phòng, người cần đi thăm con gái thì đi thăm con gái. Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy cũng đứng dậy, thong thả bước về phòng, Nhược Thủy khẽ liếc mắt nhìn Tiết Minh Viễn, chàng cũng rất đắt giá đấy chứ. Trùng hợp lúc này nàng cũng nhớ lại chuyện lúc xưa, khi ấy bên cạnh thái tử cũng có rất nhiều người vây quanh, có người do gia đình bắt đến, cũng có người là tự thân muốn đến, hào quang của thái tử rất thu hút đối với kẻ khác.

Thái tử lúc ấy không rối bời như Tiết Minh Viễn, ngài quá lý trí, ngài biết rõ những chuyện ẩn giấu sau lưng mấy cô nương kia. Nhất cử nhất động, một tiếng cười thôi cũng đều được ngầm tính toán sẵn. Thậm chí thái tử có thể tính trước được mỗi câu sẽ được đáp lại như thế nào, ngài từng nói rằng chỉ khi ở bên cạnh nàng mới có thể tạm gạt hết những suy tính. Nàng của năm xưa cũng bị sự bình tĩnh lí trí ấy thu hút, đến nỗi nàng còn tự cho là mình lợi hại, cũng chỉ có nàng chiếm được tình cảm thật sự của thái tử. Lúc này hồi tưởng lại nàng bỗng thấy có điều không đúng, dường như khi ấy nàng không phải là chính mình.

Nhược Thủy hơi ngẩn ra, ánh mắt thất thần. Tiết Minh Viễn thấy vậy thì cho là Nhược Thủy mệt mỏi, ngượng ngùng nói với nàng rằng: "Mệt lắm không? Vốn muốn đưa nàng ra ngoài nghỉ ngơi cho khuây khỏa một chút, không ngờ trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện xào xáo quá." Chỉ một câu nói này đã lấy lại sự chú ý của Nhược Thủy, Nhược Thủy cười nói: "Nào có gì đâu. Chẳng phải cuộc sống đều là những chuyện vụn vặn góp nhặt lại sao, có nhà nào mà không gặp phải chuyện phiền lòng chứ."

Tiết Minh Viễn ngắm khuôn mặt tươi cười của Nhược Thủy, vui vẻ nói rằng: "Nàng nói phải lắm, nói phải lắm. Ta chợt nhớ ra nàng chỉ nhắc đến ba vị ca ca, nàng không có tỷ muội gì sao?" Nhược Thủy lắc đầu nói: "Không có, trong chỉ có một cô nương là thiếp. Vì thế cho nên khi còn nhỏ thiếp cũng chỉ chơi với ba người họ." Tiết Minh Viễn nói: "Chỉ có một cô nương? Khi nàng còn nhỏ cuộc sống cũng không dễ dàng gì, phải không?" Chỉ có một người con gái, vậy hẳn là nàng cũng được cưng chiều.

Khi Nhược Thủy còn nhỏ, tuy rằng phụ mẫu rất yêu thương nàng, cũng cưng chiều nàng, nhưng hiểu rằng nếu dung túng thì rất có thể sau này sẽ hại chết nàng. Vì thế song thân đã mời ma ma nghiêm khắc nhất đến dạy dỗ nàng, nghĩ lại khoảng thời gian học cầm kỳ thư họa ấy, nàng cất tiếng: "Không thể nói là quá ung dung, cũng có thể nói là rất vất vả."

Tiết Minh Viễn gật đầu đã hiểu, nói sao nhỉ, xem ra dù chỉ có một nữ nhi cũng không được yêu thương! Không sao, sau này ta sẽ không để nàng bị kẻ khác coi thường, sẽ không để nàng chịu bất kỳ thiệt thòi gì! Tiết Minh Viễn bỗng cảm thấy đồng cảm với Nhược Thủy, không khỏi cảm thấy sảng khoái trong lòng, ai còn bé cũng đều như thế mà, khi ta còn nhỏ cũng thường bị phụ thân cầm gậy rượt đằng sau. Nhược Thủy nghe Tiết Minh Viễn kể chuyện xưa khiến nàng thấy rất vui vẻ, Tiết Minh Viễn thấy nàng cười mãn nguyện thì càng nói hăng say.

Đằng kia, đại cữu huynh và tam cô nương nhà họ Viên đi đến khách phòng, tam cô nương khách khí nói lời cảm ơn với người hầu rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đại cữu ca Viên gia hậm hực nói: "Cũng vì nghe lời muội mà lỡ mất dịp tốt. Ta nghe tẩu tẩu nói sẽ giúp muội tìm một nhà đàng hoàng ở Hàng Châu, như thế không tốt sao? Đến đây lại bị người ta quở cho một trận!"

Tam cô nương nhà họ Viên lạnh nhạt cười: "Nghe lời tẩu tẩu không chừng đã bán muội cho kẻ nào không biết! Ca, huynh cũng đừng làm ra vẻ không có chuyện gì. Cái gì mà đem đồ cưới của tỷ tỷ cho muội chứ, thôi đi! Đồ cưới của tỷ tỷ không biết đã bị huynh và tẩu tẩu dùng hết bao nhiêu rồi. Phụ thân đã để lại đồ cưới cho muội, muội không cần tiền của huynh!"

Đại cữu huynh Viên gia tức giận nói: "Đừng có nói như ta không thương muội, trước đây thì khăng khăng sống chết cũng phải gả cho biểu ca, còn định mang cả đồ cưới theo sang bên ấy, khi ấy không phải chính ta đứng ra ngăn cản hay sao? Về sau biểu ca kia thấy cưới một cô gái nhà buôn bán quá mất mặt nên hủy hôn, ta lại giúp muội tìm người giàu có nhất Tô Hàng, muội nói xem có phải là đối tượng quá tốt rồi không. Muội lại nghi ngờ người ta nhiều thê thiếp. Nhiều năm như vậy, muội nói xem, nói xem ta đã làm gì có lỗi với muội? Phải, muội không muốn ta lấy lại đồ cưới của nhị muội về, nhưng khi ấy nhị muội đã qua đời rồi. Khi nhị muội còn sống, muội nói xem ta có chỗ nào không tốt với muội ấy? Hà cớ gì ta phải mất không cho người ngoài?" Cữu huynh nhà họ viên nói xong liền giận dữ hất đổ ly trà.

Tam cô nương nhà họ Viên nghe vậy thì bắt đầu khóc rống lên, trước đây sau khi biểu ca hồi hôn, quá trình tìm ý trung nhân tuy có phần trắc trở nhưng không phải không có sự lựa chọn. Thế nhưng dù chọn trái hay chọn phải, không chướng mắt cái này thì lại không vừa mắt cái kia. Phụ thân đã quá cố, không có người nào ép buộc nên bản thân nàng ta cũng không biết tốt xấu. Tẩu tẩu nói nhiều một câu thì cho là tẩu tẩu ghét bỏ, không muốn nuôi cô em chồng nên mới ép thành thân. Sau cùng tự nàng ta kéo dài đến hôm nay. Tuổi tác càng lớn thì mối càng khó tìm, tự đẩy mình đến tình cảnh nan giải hôm nay, nàng ta càng nghĩ càng thấy khổ sở.

Đại cữu huynh nhà họ Viên thấy muội muội mình uất ức khóc thì bĩu môi rồi thở dài: "Tiết Minh Viễn cũng đã biết ngọn nguồn, gia thế cũng biết qua, Hạo nhi cũng là con cháu nhà họ Viên. Nhưng hiện tại Tiết Minh Viễn đã lấy vợ, muội lại không bằng lòng làm thiếp. Chúng ta còn ở đây để làm gì?" Tam cô nương nhà họ Viên dùng khăn tay chấm mắt, ngang bướng nói: "Ai nói sẽ làm thiếp chứ, muội phải làm bình thê!"